Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 95
“Chúng ta đi đâu vậy, anh?”
Từ sáng sớm, anh trai bận rộn gọi điện thoại, di chuyển nhanh nhẹn rồi đưa Si Yoon ra khỏi nhà. Mặc dù đã bước chân ra ngoài, nhưng Si Yoon vẫn không sao tránh khỏi cảm giác căng thẳng khi chỉ có hai người đi cùng nhau giữa ban ngày.
Trên nền trời cao xanh biếc, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, và ánh nắng chan hòa mang theo hơi ấm áp tràn đầy. Với chiếc quần thoải mái, áo rộng thùng thình và giày vải canvas, Si Yoon khẽ mân mê chiếc mũ lưỡi trai đặt trên đùi mình. Anh trai ngồi bên cạnh đang lái xe cũng mặc đồ nhẹ nhàng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
“Một nơi tốt đẹp.”
“Vâng?”
“Có cả khu ngoài trời lẫn trong nhà. Nó nằm ở ngoại ô nên khá vắng vẻ. Tôi đã liên lạc trước nên chắc sẽ không đông người lắm đâu.”
Lời nói đầy ẩn ý của anh chỉ làm tăng thêm những câu hỏi trong lòng Si Yoon. Nhưng chỉ việc được ra ngoài thôi cũng đủ làm cậu không kìm được lòng mình mà trở nên phấn chấn. Thời tiết thật sự, thật sự quá tuyệt vời, tâm trạng sảng khoái và cơ thể cũng nhẹ bẫng lạ thường. Con đường ven sông cũng không mấy kẹt xe, và chẳng mấy chốc, chiếc xe đã bon bon trên con đường hai làn vắng lặng.
“Ra ngoài thấy thích không?”
“Vâng.”
Si Yoon liếc nhìn Do Yoon một cái rồi hạ cửa kính xe xuống. Luồng gió mát ùa vào lòng, mái tóc bay tung tán loạn, tất cả đều khiến cậu thấy dễ chịu. Đơn giản là dạo này, mọi thứ đều trở nên thật tốt đẹp. Sau lần người giám đốc tới, lòng cậu có chút xao động, nhưng sau đó, cậu đã nói chuyện với anh khá nhiều.
Anh bảo sẽ từ từ chuẩn bị cho đám cưới, và quả thật, sau đó chẳng có thêm lời nào nhắc đến chuyện hôn lễ. Thế nhưng, Si Yoon không còn cảm thấy bất an hay bồn chồn nữa.
Nói chuyện với bác sĩ Park Min Woo cũng không còn khó khăn gì mấy. Đó đơn giản là những cuộc trò chuyện đúng nghĩa “bình thường”. Tuy có đôi điều hơi khó trả lời, nhưng bác sĩ luôn bảo không sao cả và chỉ khen cậu làm tốt rồi. Có khi họ cùng vẽ tranh, có khi nếu cậu không khỏe, họ chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ và nghe nhạc cùng nhau.
Ngay cả khi nước mắt trào ra trước cả lời nói, bác sĩ vẫn luôn nhất quán. Anh ta chỉ dịu dàng đưa cho cậu chiếc khăn tay mềm mại. Min Woo kiên nhẫn chờ cho cậu nín khóc, rồi khi cậu bật khóc xong và cảm thấy ngại ngùng, anh ta lại ân cần đưa cho cậu một cốc trà ấm nóng.
Suốt thời gian gặp bác sĩ hai lần một tuần, tổng cộng là bốn buổi, anh rất bận rộn. Thế nhưng, bữa sáng anh luôn cùng cậu ăn rồi mới ra ngoài, buổi trưa thì gọi điện hỏi han những chuyện vụn vặt như thực đơn bữa trưa. Anh và cậu cũng luôn ăn cùng nhau vào bữa tối.
Anh bận rộn ra ngoài suốt, giờ mới nói rằng mọi chuyện đã phần nào thu xếp ổn thỏa, và trong đợt cải tổ toàn diện vừa rồi, Ji Won đã được điều chuyển sang nơi khác. Nghe vậy, Si Yoon khẽ thở phào trong lòng. Cậu cũng cảm thấy may mắn vì đã không vội vàng kể ra những lời anh ta từng nói. Bởi người cậu không muốn đối mặt nhất lúc này chính là anh ta.
“Sao rồi, việc tư vấn với bác sĩ Min Woo thế nào?”
“Ưm… ổn ạ.”
“Ổn sao?”
“Vâng. Bác sĩ không bắt em làm gì cả, em có không làm được hay không muốn làm gì, bác sĩ cũng không mắng. Lần tư vấn trước trời mưa, hôm ấy chúng em chỉ chào nhau, uống trà và cùng nhau ngắm mưa rơi thôi.”
“Thế cũng ổn à? Em có làm gì đâu.”
“…Lần sau trời mưa, chúng ta cùng nhau ngắm mưa nhé.”
“Chắc là em thấy thú vị lắm nhỉ.”
“Tiếng hạt mưa rơi tí tách với bản nhạc bác sĩ mở hợp với nhau lắm…”
Giờ đây, việc ở riêng với anh hay nói những cuộc trò chuyện bình thường như thế này không còn khó khăn nữa. Quan trọng hơn cả, Si Yoon vẫn luôn cố gắng khắc ghi những lời bác sĩ đã nói vào trong tim.
Bác sĩ bảo, nếu không nói ra thì người kia sẽ chẳng biết gì cả, nên có thể sẽ hiểu lầm và làm tổn thương nhau. Vì thế, khi đối diện với ai đó, thành thật là tốt nhất. Bác sĩ còn nói rằng, mối quan hệ tốt đẹp nhất là khi có thể nói rõ ràng cả điều mình thích và điều mình không thích. Si Yoon thật lòng muốn có một mối quan hệ như thế với anh.
“Vậy thì khi nào trời mưa, chúng ta lại cắm trại ở ban công một lần nữa đi.”
“Vâng? Trời mưa sao lại…”
“Vì tôi muốn em được nghe tiếng mưa rơi khi ở trong lều. Với lại, Yoonie của chúng ta thích khoai lang nướng bằng lò sưởi phải không? Trời mưa, mình nướng khoai, ăn thịt bằng lò sưởi nhé, thế nào?”
“Tuyệt ạ!”
Trò chuyện thoải mái như vậy một lúc, chiếc xe chạy theo con đường nhỏ hồi lâu rồi dừng lại, và điều đầu tiên Si Yoon nghe thấy khi bước xuống xe là tiếng chó sủa. Trong một không gian rộng được ngăn cách bằng hàng rào cao, những chú chó đang quấn quýt nô đùa.
Si Yoon vừa đi cùng bước với Do Yoon, vừa ngắm nhìn những chú chó đang vui đùa. Cậu chợt quay phắt đầu, ngước nhìn anh khi thấy tấm biển đề “Trung tâm bảo trợ chó bị bỏ rơi”.
“Anh!”
“Biết đâu đấy? Có khi lại có một người bạn sắp trở thành gia đình của chúng ta.”
“Gia đình ạ?”
“Nhà mình nhiều ban công, lại rộng rãi, sống cùng nhau chắc không thành vấn đề lớn. Tuy phải đi xe, nhưng gần nhà cũng có nhiều chỗ đi dạo mà.”
Tự dưng lại nuôi chó sao? Si Yoon đảo mắt lia lịa trước tình huống hoàn toàn bất ngờ, rồi lè lưỡi ra khi cảm thấy chiếc mũ được chụp hẳn lên đầu mình. Khác với anh luôn đội mũ khi đi ra ngoài, Si Yoon không quen đội mũ nên quên béng mất. Khi ở trên xe vẫn còn đặt trên đùi, vậy mà lúc xuống xe cậu lại quên sạch. Dù mặt bị che khuất và tầm nhìn hơi hẹp lại một chút, Si Yoon không cảm thấy khó chịu khi đội mũ.
“Em… em chưa từng nuôi bao giờ…”
“Em làm được mà. Có nhiều người sẽ giúp em.”
Vì đã liên lạc trước nên được nhân viên trung tâm chào đón, Si Yoon theo chân họ và chẳng mấy chốc đã bước vào trong tòa nhà. Sau khi dặn “cứ thoải mái tham quan”, nhân viên biến mất. Ở khu vực ngoài trời mà Si Yoon tưởng chỉ có chó nô đùa cũng có nhân viên ở đó cùng bọn chúng.
Chỉ cần ném một quả bóng xuống, những chú chó đã ùa tới chạy lăng xăng khắp nơi. Khóe môi Si Yoon nhếch cao, không tài nào hạ xuống được.
“Tìm một bé khiến lòng mình rung động thay vì chỉ nhìn vào giống hay màu lông, em thấy thế nào?”
Si Yoon gật đầu đồng ý, cái đầu nhỏ nhắn xoay theo hướng những chú chó đang ùa tới. Thật sự có đủ mọi loại chó khác nhau. Bé to, bé nhỏ, bé nhanh nhẹn, bé chậm chạp, bé hoạt bát. Và…
Ánh mắt Si Yoon vốn chăm chú nhìn những chú chó vui vẻ nô đùa suốt một lúc thì chợt dừng lại ở một điểm. Một vật thể màu nâu đang co ro ở góc khuất tối tăm nhất của khoảng sân rộng lọt vào mắt cậu. Có vẻ thỉnh thoảng nó cũng ngẩng đầu nhìn những con chó khác, nhưng rồi lại xoay người lại, hoàn toàn quay lưng về phía mọi nơi thoáng đãng, cuộn tròn cơ thể và vùi mặt vào trong.
“Cậu tò mò về Kkami à?”
Si Yoon đang lặng lẽ di chuyển một mình, chợt giật mình quay sang khi nghe thấy tiếng nói đột ngột. Ánh mắt cậu chạm phải một người phụ nữ mặc chiếc áo khoác có thể nhận ra ngay là nhân viên. Si Yoon khẽ cúi đầu vì bối rối. Nhờ chiếc mũ, chỉ cần hơi cúi đầu một chút thôi là cậu đã không nhìn thấy đối phương nữa rồi.
“Cô đơn. Vì em ấy ở một mình nên…”
Trước lời giải thích tử tế, Si Yoon vẫn không dám tùy tiện lại gần. Người ta bảo nó nhút nhát cơ mà. Hơn nữa, nó là một chú chó cô đơn vì chưa mở lòng, cậu không muốn tùy tiện xông vào. Lỡ cậu làm nó sợ hơn thì sao?
“Kkami tuy hơi nhút nhát một chút, nhưng không phải là bé nguy hiểm hay gì cả. Bé được giải cứu trong hoàn cảnh khá khó khăn nên vẫn chưa hoàn toàn mở lòng. Dù thế này, bé lại thích ra ngoài. Cứ khi nào các bạn khác chơi, bé cũng ra cùng.”
Nhân viên kiên nhẫn giải thích.
“Kkami là tên do trung tâm đặt ạ. Lúc mới giải cứu, bé dính đầy chất bẩn và bồ hóng nên trông như màu đen. Chúng tôi cứ nghĩ bé là chó đen nên gọi như vậy, đâu ngờ bé lại có màu đẹp thế này cơ chứ. Nhưng tên Kkami đã quen thuộc rồi nên chúng tôi vẫn gọi như thế ạ. Cậu có thể lại gần hơn để xem.”
Không biết có hiểu được lòng Si Yoon hay không, người nhân viên vẫn tiếp tục giải thích thêm về Kkami.
“Em cứ xem từ đây thôi… nhé.”
Si Yoon khẽ đáp rồi hạ thấp người, ngồi xổm xuống.
Lông màu nâu nhạt, nhưng tên là Kkami…. Khác với những chú chó khác có bộ lông bóng mượt được chải chuốt cẩn thận, chú chó này lông vừa thiếu độ bóng, vừa lởm chởm, không theo một trật tự nào. Trông thật sự giống một chú chó chưa từng được bàn tay con người chăm sóc đàng hoàng. Nếu không có lời giải thích của nhân viên, Si Yoon đã hiểu nhầm nó là chó bị bỏ rơi hoặc có hoàn cảnh khó khăn nào đó.
Si Yoon không muốn làm phiền khoảng thời gian một mình của chú chó, chỉ mấp máy môi, thử chào chú chó đang quay lưng lại phía mình:
“Chào em.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.