Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Thời gian trôi qua một cách khó khăn, và giờ ăn trưa đến. Wan nhận ra trí tưởng tượng của mình nghèo nàn đến mức nào. Hội trường lớn giống như một hội trường tiệc tùng nơi các bữa tiệc được tổ chức hơn là một phòng ăn. Nó không phải là hình thức phòng ăn thông thường mà học sinh trung học thường ăn. Khu vực được chia thành các khu vực, và các món ăn đại diện cho đất nước đó được bày theo hình thức buffet. Học sinh chỉ cần đến góc phù hợp với khẩu vị của họ vào ngày hôm đó và lấy thức ăn là xong.
Wan cố gắng hết sức để kìm nén đôi mắt đang đảo quanh và cầm lấy một chiếc đĩa. Cậu định đi một vòng rồi từ từ lấy những thứ mình muốn ăn. Trong số đó, có những món ăn mà cậu chưa từng thấy trước đây, và cũng có những món ăn ấn tượng đến mức cậu biết được những sự thật mới rằng món ăn nổi tiếng ở quốc gia đó là món ăn này. Bên cạnh khu vực trưng bày đồ ăn Trung Quốc còn có cả góc đồ ăn chay. Góc đồ ăn chay là khu vực mà những học sinh ăn chay, ăn kiêng hoặc đang điều chỉnh chế độ ăn uống thường xuyên sử dụng.
"Có đủ thứ nhỉ."
Wan múc một thìa salad khoai tây nghiền từ góc salad. Thực tế thì cậu đã đi được khoảng một vòng rưỡi, nhưng cậu vẫn chưa quyết định được nên lấy món gì. Có quá nhiều đồ ăn. Cậu cũng là con người nên cậu muốn bắt đầu bằng cách lấy những món mà cậu chưa từng ăn. Tuy nhiên, nếu cậu chỉ chọn những món đó thôi thì tương lai sẽ rất rõ ràng. Sẽ có những đứa trẻ đến gây sự cho cậu. Wan không muốn cố gắng thực hiện một tương lai hiển nhiên. Cậu cho một viên thịt viên được phủ một lớp nước sốt màu nâu mặn lên cạnh món salad khoai tây nghiền.
Sau khi rời khỏi góc salad, có một góc bày đồ ăn Nhật Bản. Cậu nhìn chằm chằm vào món sushi trứng cá muối lấp lánh trong đĩa và cầm lấy kẹp gắp. Món sushi trứng cá muối đắt tiền mà cậu từng tưởng tượng không biết bao giờ mình mới có cơ hội được ăn đang trên đà được đặt lên đĩa. Một kẻ phá đám xuất hiện trước chiếc kẹp gắp đang tiến đến món sushi trứng cá muối còn lại duy nhất. Một đôi đũa gầy gò chặn món sushi trứng cá muối mà Wan đang định gắp lại.
Cậu nhìn chủ nhân của đôi đũa. Đó là một trong những tên đã đến bàn cậu vào buổi sáng và làm hỏng tâm trạng của Wan. Choi Gil-hyun nhai những quả trứng cá muối nổ lách tách và nở một nụ cười khó ưa với Wan. Wan mạnh tay đặt chiếc kẹp đang cầm trên tay xuống giá. Choi Gil-hyun dùng đôi đũa mà cậu ta vừa cho vào miệng để chạm vào đồ ăn trong đĩa của Wan.
"Toàn là những thứ tầm thường như salad khoai tây xồ xề, rồi thịt viên nguội ngắt không à."
"..."
"Đúng là chỉ chọn những thứ như cậu thôi."
Đến cách ăn của cậu ta cũng thật đáng ghét. Cơn giận giết người trào dâng khi nhìn đôi môi mỏng mím chặt lại và nhai nhồm nhoàm. Cách tốt nhất để đối phó với những tên như thế này là phớt lờ chúng. Wan phớt lờ Choi Gil-hyun, cậu tađang cay nghiệt hạ thấp cậu và quay người lại. Tuy nhiên, con đường phía trước của cậu lại bị chặn lại. Cậu nheo mắt và trừng mắt nhìn Choi Gil-hyun.
"Ohoo!"
Choi Gil-hyun hành động quá lố và giả vờ rùng mình. Sau đó, cậu ta há miệng với vẻ mặt như thể vừa nảy ra một ý tưởng hay. Cậu ta cho đôi đũa gầy gò vào miệng đầy thức ăn. Wan quay đầu trước cảnh tượng ghê tởm đó. Choi Gil-hyun thưởng thức hương vị của món ăn, rồi gắp ra một quả trứng cá muối đang lăn tròn trên đầu lưỡi. Quả trứng cá muối đen óng và căng tròn nằm giữa đôi đũa gầy gò. Cậu ta đặt quả trứng cá muối lên trên món salad khoai tây giống như đang trang trí bánh kem.
"Đây là quà kỷ niệm cậu mới chuyển đến. Chắc là cậu chưa được ăn bao giờ đâu nhỉ."
Bàn tay đang cầm đĩa của Wan run rẩy trước giọng nói ban ơn đó. Nhịn ba lần thì có thể tránh được việc giết người. Wan nhắm mắt lại và nghĩ đến bố mình đang vất vả làm việc trong vườn, và tưởng tượng đến hình ảnh bố và mình sẽ sống sung túc trong tương lai, nhưng cậu không thể ngăn cản được bản năng của mình. Chiếc đĩa đập vào mặt Choi Gil-hyun. Đồ ăn trên chiếc đĩa rộng bẹt dính đầy trên mặt cậu ta.
"Món salad khoai tây có ngon không? Là quà của tôi đấy."
Salad khoai tây màu vàng rơi tong tong xuống khuôn mặt của Choi Gil-hyun đang đối diện với chiếc đĩa như thể cậu ta vừa bị ném cả một chiếc bánh vào mặt. Những viên thịt viên dính trên má là đồ khuyến mãi. Hội trường đang xì xào bàn tán về họ trở nên lạnh lẽo như băng.
Wan lau salad khoai tây dính trên tay lên áo sơ mi của Choi Gil-hyun một cách mạnh bạo. Sau đó, cậu không chút do dự bước ra khỏi phòng ăn.
"Cái thằng chó chết này!"
Những lời chửi thề đầy giận dữ vang lên. Gáy cậu lạnh toát trước giọng nói vang vọng, nhưng cậu không quay đầu lại. Cậu không nghe thấy tiếng bước chân đang chạy đến để trả thù. Có lẽ cậu ta đang bị mọi người xúm vào hoặc bạn bè đang ngăn cản cậu ta.
"A, sảng khoái quá."
Mặc dù cái bụng đói meo nhưng cậu cảm thấy sảng khoái như vừa uống một lon soda mát lạnh.
Nhưng thật không may, việc Wan ném salad khoai tây vào Choi Gil-hyun đã khiến tất cả mọi người trong trường bắt đầu chỉ trích Wan. Hành động mà Wan thể hiện trong phòng ăn không khác gì châm ngòi tên lửa. Park Wan là một hòn đá từ bên ngoài lăn đến, và Choi Gil-hyun là một hòn đá đã đóng cọc ở đây rồi. Bọn họ cư xử như thể hành động của Wan đã xúc phạm Choi Gil-hyun chẳng khác gì tuyên chiến với chúng.
Lũ trẻ chỉ là lũ trẻ. Những gì chúng làm thật ấu trĩ. Khi Wan lấy sách giáo khoa từ tủ đựng đồ để đến lớp học di chuyển, chúng đã dội sữa thiu từ nhà bếp vào tủ đựng đồ của cậu. Việc mở tủ đựng đồ của Wan có mật khẩu 0000 là chuyện dễ như ăn kẹo. Wan sắp bước vào tiết học cuối cùng, cảm thấy một mùi chua loét xộc vào khi cậu mở tủ đựng đồ ra. Điều kinh khủng nhất không phải là việc nó bị bẩn mà là những cuốn sách giáo khoa chứa đầy những ghi chép bị ngấm sữa.
"Ha..."
Cậu cảm thấy tức giận trong lòng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Cậu không muốn thỏa mãn cảm giác thỏa mãn của những tên cặn bã xã hội đang ẩn nấp và cười thầm như những tên trộm. Cậu cũng không hề mách với giáo viên hay đá vào cửa tủ đựng đồ. Cậu bình tĩnh lấy bộ đồ thể dục đã để bên dưới ra. May mắn thay, chiếc túi mua sắm đựng đồ thể dục không bị ướt. Cậu đựng những cuốn sách giáo khoa và vở sẽ mang về nhà phơi, lấy những cuốn sách giáo khoa cần thiết ngay lập tức và quay trở lại lớp học. Thật may mắn vì cậu có sách giáo khoa dự phòng ở nhà. Những kẻ tấn công Wan cảm thấy khó chịu trước hành động vô cảm của cậu.
Wan cảm thấy hơi mệt mỏi. Không có gì đảm bảo rằng hành động hôm nay sẽ trở nên tốt hơn vào ngày mai, và ngày kia cũng vậy. Cho đến khi lễ tốt nghiệp diễn ra, hành động của chúng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn chứ không hề tốt hơn. Đã lâu rồi cậu mới lau sách giáo khoa bằng khăn giấy. Wan lau qua loa bàn tay dính đầy mùi sữa thiu và hướng đến phòng thí nghiệm khoa học.
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm khoa học nơi giáo viên chưa đến rất lộn xộn. Khi Wan bước vào bằng cửa trước, những đứa trẻ ở gần đó đã bịt mũi và cau mày. Wan bị thu hút bởi những thứ khác hơn là hành động của chúng. Kính viễn vọng thiên văn được dựng lên bên cửa sổ, số lượng vừa đủ số lượng cửa sổ. Những chiếc kính viễn vọng thiên văn mà các chuyên gia có thể sử dụng có kích thước khổng lồ. Nếu nhìn lên bầu trời bằng chiếc kính viễn vọng đó vào ban đêm, cậu có thể nhìn thấy những ngôi sao, mặt trăng, và thậm chí cả những đám mây ẩn mình trên bầu trời đêm. Wan cẩn thận chạm tay vào thân chiếc kính viễn vọng thiên văn ở cửa sổ cuối cùng. Không nghi ngờ gì nữa, ngay khi cậu chạm vào kính viễn vọng, một lời chế nhạo sắc bén đã bay đến.
"Này, cẩn thận đấy. Nếu cậu làm hỏng nó thì bán cả nhà cậu đi cũng không đền nổi đâu."
Tiếng cười khúc khích lan ra từ khắp nơi. Cậu có thể chịu đựng được bạo lực thể chất, chẳng hạn như hành hung thể xác hoặc ném bom sữa vào tủ đựng đồ. Nhưng cậu không thể miễn nhiễm về mặt tinh thần với việc kích thích lòng tự ti vốn có, và chế giễu bằng cách nhắc đến những điểm yếu mà cậu sẽ không có hy vọng trong tương lai. Việc tấn công theo kiểu một chọi nhiều ở Oham hay trường này đều giống nhau cả.
Wan cảm thấy những đứa trẻ đang mặc đồng phục giống hệt nhau, học cùng những bài học trong cùng một môi trường giống như những con quỷ đeo mặt nạ Hahoe vậy. Tất cả chúng đều có trình độ dưới mức thông thường. Về cơ bản, chúng là những kẻ coi thường và chà đạp những người yếu hơn mình, và lo lắng không biết phải hành hạ họ như thế nào để họ bỏ cuộc.
"Đừng có cười như heo bị chọc tiết nữa."
"..."
Wan phát hiện ra rằng Moo Jung-hoo đang đeo tai nghe và ngồi ở cuối bàn thí nghiệm ngay bên cạnh cậu. Anh ta tháo một bên tai nghe đang cắm vào tai ra và lặng lẽ nói với những con quỷ đang cười khúc khích.
"Tôi không nghe thấy gì cả."
Một âm thanh âm nhạc mờ nhạt phát ra từ lỗ tai nghe bên trái mà Moo Jung-hoo đang cầm. Moo Jung-hoo không cố gắng tăng âm lượng để kiểm soát chúng, cũng không cố gắng thu hút sự chú ý của chúng. Những đứa trẻ trong lớp im lặng như thóc, ngừng cười như những con rối bị câm và mím chặt đôi môi đang cong lên. Ngay cả trong số đó, chỉ có Choi Gil-hyun nghiến răng ken két.
"Ngồi xuống đi. Cậu đang che ánh sáng mặt trời đấy."
Moo Jung-hoo nói với Wan. Những chiếc bàn trong phòng thí nghiệm khoa học mà mọi người có thể ngồi theo nhóm rất lớn. Tất cả đều ngồi thành nhóm ba hoặc năm người xung quanh. Không có chỗ cho Wan chen vào giữa họ. Bất đắc dĩ, Wan cuối cùng cũng ngồi vào chỗ cuối bàn nơi Moo Jung-hoo đang ngồi. Moo Jung-hoo mở miệng với Wan đang ngồi gần như ở góc bàn.
"Lần này cậu không nói 'cảm ơn' à?"
"..."
"Lần trước cậu làm rất tốt mà không cần ai bảo."
Cậu thậm chí còn chưa phát tín hiệu xin giúp đỡ. Wan thậm chí còn không biết Moo Jung-hoo đang ngồi ở chỗ đó. Wan trả lời một cách mỉa mai.
"Tự tiện-"
"Tôi cảnh cáo cậu đấy."
"..."
"Đừng gọi tôi là 'ngài'."
Tự tiện giúp đỡ người khác. Đó là những gì Wan định nói. Tuy nhiên, cậu cảm thấy một áp lực ngấm ngầm từ khuôn mặt của Jung-hoo đang nở một nụ cười nhẹ. Đó là một sức mạnh khiến cậu nghẹt thở, và đồng thời, nó khiến cậu cảm thấy rằng nếu cậu không thực hiện theo những gì anh ta muốn, cậu có thể bị siết cổ đến ngất đi. Vì vậy, dù muốn nói gì, Wan cũng chỉ có thể im lặng như những đứa trẻ khác trong không gian này trước một lời nói của Moo Jung-hoo.
"Sao cậu lại coi thường cái tên đẹp đẽ thế. Làm tôi buồn đấy."
Moo Jung-hoo chắc chắn là một người thiếu thốn tình cảm trầm trọng.
Moo Jung-hoo cau mày khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta mặc đồng phục và ngồi ở hàng ghế sau của xe, tận hưởng làn gió điều hòa mát lạnh. Mặc dù còn khá sớm để tan học, nhưng anh ta đang di chuyển đến đâu đó. Anh ta lần đầu tiên trong đời chứng kiến một cảnh tượng nơi những ngôi nhà chen chúc nhau san sát.
Người ta có thể sống ở đây à? Anh ta hạ cửa sổ xuống một chút. Nó chỉ mở nhỏ đến mức người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người bên trong. Không khí tràn vào chiếc xe thoải mái tương tự như bụi bẩn trôi nổi trong sa mạc. Trưởng phòng Kim lại kéo cửa sổ lên hết cỡ về phía Jung-hoo.
"Tôi nghe nói cậu cùng lớp với Park Wan."
"Ừ."
Trưởng phòng Kim siết chặt tay lái một cách nhẹ nhàng. Đó là vì con hẻm ngày càng hẹp lại. Bức tường màu xám được dựng lên như thể đang chặn trái và phải ngày càng hẹp lại như thể đang thu hẹp chiếc xe. Bên trong anh ta cảm thấy ngột ngạt như thể đang ở trong quan tài. Trên bức tường gồ ghề có đầy những hình vẽ nguệch ngoạc kỳ lạ được vẽ bằng bút chì màu hoặc sơn phun. Những bức tranh chất lượng kém mô tả bộ phận sinh dục của nam và nữ đang giao hợp cũng được vẽ ở khắp mọi nơi. Đó là một khu phố có trình độ thấp. Những túi rác nằm la liệt trên con hẻm không được quản lý chút nào.
Những người đi ngang qua nhìn chiếc xe hơi sang trọng đang chạy quanh những con hẻm này với ánh mắt tò mò. Có những người mở cổng ra xem, và có những người ngồi trên những viên đá lát và quạt nan trong khi dõi theo. Thỉnh thoảng, có người lại vươn cổ như hươu cao cổ và ghé khuôn mặt khó chịu của mình về phía cửa sổ.
"Lũ trẻ hơi bắt nạt cậu ta."
"..."
"Nhưng cái việc cậu ta không quan tâm chút nào cũng dễ thương."
Trưởng phòng Kim nhìn gương chiếu hậu kiểm tra khuôn mặt của Moo Jung-hoo. Gương mặt cau có thỉnh thoảng nhăn mày khi nhìn ra ngoài cửa sổ giờ lại mang vẻ tinh nghịch như thể đang nghĩ về một điều gì đó vui vẻ.
"Vâng."
Anh ta trả lời theo nghĩa vụ và suýt chút nữa đã đâm phải một con chó vàng bất ngờ lao ra từ con hẻm. Thở phào nhẹ nhõm, thử thách cuối cùng mà anh ta phải vượt qua là một ngọn đồi cao. Địa hình cao đến mức chỉ cần trượt chân do say rượu thì anh ta có thể lăn xuống. Con đường dốc lởm chởm đá dăm không hề thân thiện với những người đi xe. Anh ta lái xe chậm lại. Mặt đường đá gồ ghề hiện rõ.
"Cậu chủ."
"Ừ."
"Chúng ta đến rồi."
"Ở đây sao?"
Cuối cùng leo lên được ngọn đồi, Trưởng phòng Kim đỗ xe ở một nơi rộng rãi. Đó là một khu đất trống hoang vắng, không có bất kỳ tòa nhà nào. Một vài dụng cụ tập thể dục bằng sắt mà chỉ cần chạm vào thôi cũng có cảm giác như mùi kim loại tanh sẽ bám vào tay được dựng ở một góc. Chiếc xích đu bị rỉ sét trông cũ kỹ và ọp ẹp đến mức có cảm giác như nó sẽ phát ra tiếng động mỗi khi di chuyển. Khoảng cách giữa các tòa nhà ở đây rộng hơn so với khu vực có những ngôi nhà giống như mô hình Lego mà anh ta vừa đi qua, nhưng không có nhiều thứ để gọi là nhà. Một vài container được lắp đặt trái phép được đặt thành hàng ở khu vực cao, nơi ít nhất người ta có thể ngắm cảnh đêm.
Jung-hoo bước xuống xe với vẻ mặt bối rối. Đúng lúc đó, một cơn gió nóng ập đến. Jung-hoo nhăn mặt trước cơn gió bụi từ dưới chân thổi lên.
"Đi theo tôi."
Trưởng phòng Kim đi trước. Một khu đất trống bị bỏ hoang. Dụng cụ tập thể dục bị hỏng. Một nơi mà không ai đến. Đó là ấn tượng đầu tiên của Jung-hoo về nơi này. Trưởng phòng Kim đang hướng đến nơi có những thùng container xếp thành hàng. Tất cả chúng đều có hình dạng giống nhau đến mức không thể tìm thấy điểm gì khác biệt. Tất vớ và đồ lót được kẹp vào dây phơi bên ngoài và lay động theo cơn gió bụi.
"Chỗ này là..."
"..."
"Nhà của Park Wan sao."
"Vâng."
Container có hai cửa sổ nhỏ. Bên ngoài có song sắt để đảm bảo an toàn, nhưng chúng không có vẻ chắc chắn lắm. Moo Jung-hoo nắm lấy song sắt và lắc thử. Các mối nối lỏng lẻo lỏng đến mức có thể gãy nếu dùng lực. Dưới cửa trước có một hòn đá hình chữ nhật lớn và vài đôi giày dép được đặt trên đó. Một đôi là dép lê có đế bị bong tróc, và một đôi là ủng cũ kỹ mà Park Gwang-cheol mang đi làm. Nhìn hai đôi giày này đặt cạnh nhau, có vẻ như Park Gwang-cheol đã đi tìm thú vui duy nhất trong cuộc đời mình.
Moo Jung-hoo đưa tay lên nắm lấy tay nắm cửa tròn được gắn trên cửa trước. Tuy nhiên, trước khi nắm lấy nó, anh ta đã phát hiện ra những vết bẩn màu vàng do nước mưa và nước bẩn bắn tung tóe lên. Một vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt anh ta. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi đưa tay vào túi áo đồng phục bên trong. Anh ta dùng khăn lau kính để lau tay nắm cửa như thể nó là một chiếc khăn tay. Tuy nhiên, tay nắm cửa tròn quay rất tốt, nhưng lại bị kẹt và phát ra tiếng lách cách ở giữa. Không thể có chuyện cửa trước của một ngôi nhà bỏ hoang lại mở toang. Anh ta lùi lại một bước và nói với Trưởng phòng Kim.
"Mở khóa đi."
Trưởng phòng Kim do dự một lúc rồi lấy một chiếc kẹp giấy ra khỏi túi. Anh ta nhét chiếc kẹp giấy dài hơn cỡ kim thường vào lỗ khóa của cửa trước. Trưởng phòng Kim loay hoay một lúc rồi mở khóa ngay sau đó. Tay nắm cửa bị khóa đã quay trơn tru. Jung-hoo đi giày vào và bước vào nhà mà không hề do dự. Khắp nơi trên trần và tường nhà có đầy những vết nấm mốc xanh xám. Moo Jung-hoo nhăn mũi và nhìn quanh bên trong ngôi nhà không có lấy một căn phòng nào. Anh ta đã xem xong ngôi nhà trước khi kịp xoay người được một nửa.
Trưởng phòng Kim bắt đầu dùng chiếc chổi nhựa dùng một lần đặt cạnh cửa để quét những hạt đất mà Jung-hoo vừa dẫm lên. Moo Jung-hoo phát hiện ra một chiếc nồi nhôm không sạch sẽ đang đặt trên bếp và những vết dầu mỡ bám bẩn xung quanh. Không chỉ vậy. Ruồi nhặng đang bò trên khung cửa sổ phía trên bồn rửa. Tệ hơn nữa, một chiếc chảo có trứng dính trên đó đang lăn lóc trong bồn rửa.
Nhìn cảnh tượng đó, Moo Jung-hoo cảm thấy muốn nôn mửa. Nhìn bộ dạng của ngôi nhà bốc mùi ẩm mốc này, anh ta cảm thấy kỳ lạ là Wan vẫn có mùi như vậy khi ngủ và ăn ở một nơi như thế này. Anh ta đi đến một tủ quần áo bằng vải có khóa kéo kéo xuống một nửa ở một bên tường. Anh ta kéo khóa xuống hết cỡ, và bên trong có một đống quần áo mùa đông chưa được sắp xếp. Một phần tay áo của một bộ quần áo có họa tiết đặc biệt nhô ra khỏi đống quần áo như thể đang vẫy tay chào. Anh ta dùng đầu ngón tay kéo chiếc áo nhô ra. Đó là một bộ đồ lót cũ kỹ có hình ô tô trên nền xanh nhạt.
"Kim à."
"Dạ."
Trưởng phòng Kim nhìn về phía Moo Jung-hoo đang gọi anh ta.
"Gu thẩm mỹ này có cần phải học riêng không?"
Moo Jung-hoo cầm bộ đồ lót lủng lẳng trước mặt Trưởng phòng Kim. Trưởng phòng Kim nhìn bộ đồ lót trẻ con bẩn thỉu mà Jung-hoo đang cầm và không thể tìm được gì để nói. Trong khi Trưởng phòng Kim đang nghĩ xem nên nói gì, Jung-hoo tìm thấy một bộ quần áo giống hệt như bộ đang cầm. Bộ còn lại mới hơn và vải còn cứng hơn. Trưởng phòng Kim mở miệng sau khi nhìn thêm một bộ đồ lót mà Moo Jung-hoo vừa tìm thấy.
"Có lẽ không phải gu thẩm mỹ mà là..."
"..."
"Họ mua theo kiểu một cộng một."
"Một cộng một?"
Anh ta lẩm bẩm với vẻ mặt không hiểu. Sau đó, anh ta ném bộ quần áo mỏng manh, không thể gọi là đồ lót, trở lại tủ quần áo ọp ẹp. Có vẻ như anh ta không nghĩ đến trái tim giật mình của chủ nhà, người sẽ bước vào nhà sau. Moo Jung-hoo bước từ bức tường này sang bức tường đối diện. Độ dài sải chân của anh ta không đến ba bước. Thật là xui xẻo khi hai bố con lớn tướng lại ngủ chung với nhau trong một không gian nhỏ như vậy. Chỉ là may mắn là họ không bị ngất xỉu do thiếu oxy mà thôi.
"Ra ngoài thôi."
Đó là một nơi anh ta không muốn ở lại lâu. Trưởng phòng Kim đóng cửa trước lại và hỏi Jung-hoo.
"Cậu có định đưa cậu ta về không?"
Nhìn hành động của Jung-hoo vào ngày đầu tiên nhìn thấy Park Wan, có vẻ như anh ta chắc chắn quan tâm đến cậu bé Park. Những người không thiếu thứ gì sẽ tìm mọi cách để có được thứ họ muốn khi họ muốn một thứ gì đó. Bàn tay họ không hề dính bụi bẩn. Bởi vì họ có thể có được mọi thứ họ muốn chỉ bằng cách nghĩ 'mình muốn có'.
Jung-hoo chà đế giày xuống đất, như thể có thứ gì đó dính trên tấm ván sàn của ngôi nhà mà anh ta vừa bước vào. Mỗi khi Jung-hoo chà giày xuống đất, bụi đất lại bốc lên mù mịt. Nhìn đất vương vãi dưới chân, anh ta cảm thấy miệng mình khô khốc. Anh ta trả lời, nghĩ rằng đây là một nơi khô khốc như cái miệng đang khô khốc của mình.
"Cứ để cậu ta ở đó đi."
"..."
"Như vậy cậu ta sẽ nhớ đến tôi khi cảm thấy tiếc nuối chứ."
Park Wan đã bước qua ranh giới của anh ta. Nếu phải chỉ ra lỗi của cậu ấy, thì đó là cậu ấy đã dẫm vào khu vườn mà không hề do dự và lọt vào mắt xanh của anh. Moo Jung-hoo quyết định lùi lại kế hoạch mà anh vẫn chưa biết khi nào sẽ thực hiện. Anh ta nhìn thấy những mái nhà nhỏ hình lục giác bên dưới. Hoàn cảnh của Park Wan thậm chí còn tồi tệ hơn anh nghĩ. Giống như nước đen khi đã ngấm vào thì không bao giờ có thể thay đổi màu sắc được nữa, Moo Jung-hoo dự định sẽ để Park Wan tự do vùng vẫy trong một môi trường nước trong lành hơn một chút.
Wan thở dài khi nhìn vào thời khóa biểu hai tiết liên tiếp. Tiết thể dục đã được thay thế bằng giờ tự học trong khi giáo viên thể dục đi dự hội thảo, nhưng kể từ khi thầy ấy trở lại trường, Wan không thể tránh khỏi tiết thể dục. Thể dục là môn học mà Wan tự ti nhất và ghét nhất. Cậu không bao giờ để sách giáo khoa và quần áo thể dục trong tủ đựng đồ nữa để đề phòng bất kỳ vụ ném bom sữa nào có thể xảy ra. Tủ đựng đồ của Wan trống rỗng, và chiếc cặp của cậu thì nặng trĩu.
Wan vào nhà vệ sinh để thay quần áo. Mặc dù là mùa hè, nhưng bộ quần áo thể dục vẫn là áo dài tay và quần dài. Cậu sợ rằng Choi Gil-hyun sẽ kiếm cớ gây sự nếu cậu thay đồ trong lớp. Cậu tránh mặt không phải vì sợ hãi mà vì ghê tởm. Wan khóa cửa lại và cởi đồng phục ra từng món một.
"Ồ."
Áo thể dục trơn tuột và rộng rãi. Cảm giác mát mẻ khi chạm vào da. Bên trong lớp áo dài tay mỏng manh có một lớp vải có tác dụng làm mát. Thật mát mẻ đến mức dù có đổ mồ hôi khi tập thể dục thì nó cũng sẽ nhanh chóng khô. Nó giống với những loại quần áo thể thao mà các cửa hàng quần áo thể thao quảng cáo về chức năng của quần áo mỗi khi cậu đi ngang qua. Mỗi khi nhìn thấy quảng cáo quần áo thể thao, Wan đều nghĩ về một điều. Mục đích của việc tập thể dục là để thải độc tố tích tụ trong cơ thể ra ngoài thông qua mồ hôi để thúc đẩy quá trình trao đổi chất, nhưng cậu không hiểu tại sao họ lại cố gắng làm khô mồ hôi nhanh chóng như thể đó là một điều xấu xa. Tuy nhiên, khoảnh khắc mặc bộ quần áo thể dục của trường, cậu đã nhận ra rằng suy nghĩ đó của mình là sai lầm. Cậu có thể hiểu tại sao mọi người lại bỏ ra rất nhiều tiền để mua quần áo thể thao đa năng. Wan xé phăng cái mác chống tia cực tím đang lủng lẳng trên cổ tay cậu. Sau đó, cậu mặc nốt chiếc quần vào. Chiếc quần lóng lánh rất co giãn và có thể kéo giãn ra rất nhiều. Cảm giác rất tuyệt vời đến nỗi cậu muốn mặc nó thay cho quần đồng phục.
Một ngôi trường tốt khác biệt từ đầu đến cuối. Thật ra kể từ khi học ở ngôi trường này, cậu chưa từng quạt mát cho bản thân mình khi đi lại trong trường. Cậu không lau mồ hôi trên cổ hoặc vẫy áo. Máy điều hòa được lắp đặt trên trần hành lang, và những cơn gió mát lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu. Cậu gấp đồng phục lại rồi quay trở lại lớp học. Lớp học trống rỗng. Những đứa trẻ khác đã thay quần áo ở những nơi khác như Wan lần lượt trở về lớp học.
"Này, trời mưa rồi! Tập trung ở nhà thi đấu!"
Trưởng bộ môn thể thao hét lên với những đứa trẻ còn lại trong lớp. Không có gì ngạc nhiên, một trận mưa rào đang trút xuống khi cậu nhìn ra bên ngoài. Thà như vậy còn hơn. Thay vì đổ mồ hôi nhễ nhại trong tiết trời oi bức và làm hao tổn năng lượng vào những ngày như thế này, cậu thà tập thể dục trong nhà thi đấu có máy lạnh còn hơn gấp trăm lần.
Tâm trạng của Wan đã chuyển hướng đến nhà thi đấu thay vì sân vận động vì trời mưa, đã chạm đáy chỉ sau chưa đầy 10 phút. Nhà thi đấu có kích thước tương đương một sân thi đấu trong nhà, nơi các trận đấu thể thao thông thường được tổ chức. Nhìn chung, có một sân bóng rổ rộng, và xung quanh có rất nhiều khán đài nơi mọi người có thể ngồi và xem mỗi khi các trận đấu giữa các trường được tổ chức. Giáo viên thể dục ngồi trên chiếc ghế màu cam mà các huấn luyện viên thường ngồi mỗi khi có trận đấu diễn ra, đã tiến đến khi lũ trẻ tập trung. Tiếng còi huýt sáo vang lên từ gần rốn của thầy ấy.
"Hôm nay thầy hơi mệt nên các em tự chia đội ra chơi bóng ném nhé."
Khu vực để chơi bóng ném đã được chuẩn bị sẵn. Tổng số học sinh trong lớp là 30. Nếu chia lớp ra thì mỗi đội sẽ có 15 người. Tuy nhiên, có một người biến mất ở đâu đó. Tổng số học sinh là 29 vì có một chỗ trống của Moo Jung-hoo, và là số lẻ. Bọn trẻ tản ra hai bên như thể đã hẹn trước, bỏ lại Wan ở giữa.
Wan đứng im không biết phải làm gì ở vạch trắng chia đôi chính giữa. Một quả bóng ném bay về phía Wan đang chậm chạp.
"Này, vướng víu quá đấy!"
Sau gáy cậu đau rát. Quả bóng ném đập vào đầu Wan rồi lăn đi. Quả bóng đó đã quay trở lại đội bên kia. Ở một lớp học không có Moo Jung-hoo, cáo đã bắt đầu lộng hành. Con cáo đó là Choi Gil-hyun, và hắn ta vô ích lại có lòng tự trọng cao và mặc cảm tự ti cũng cao. Choi Gil-hyun đảo con mắt sáng quắc và xoay quả bóng trắng trên đầu ngón tay. Nhìn quả bóng trắng đang xoay tròn, Wan cảm thấy đau đầu. Cậu tự hỏi phải chịu bao nhiêu lần nữa thì khoảng thời gian nhàm chán này mới có thể kết thúc, một cơn đau dữ dội ập đến ở bụng.
"Ư..."
Wan dở tệ về thể thao. Cậu nhận điểm thấp nhất trong bài đánh giá thực hành thể dục, và cậu đã lấp đầy tất cả các điểm liên quan đến thể dục trong kỳ thi. Làm sao cậu có thể tránh được quả bóng ném mà Choi Gil-hyun ném. Những đứa trẻ xung quanh tỏ ra khá ngạc nhiên trước sức mạnh mà Choi Gil-hyun đã ném quả bóng về phía Wan. Chúng không ngờ Choi Gil-hyun lại ném mạnh đến vậy. Kẻ đã bắt đầu trò đùa đã lắc đầu khi nhìn thấy Choi Gil-hyun đang liếm môi. Như mong đợi, không ai ngăn Choi Gil-hyun đang mất kiểm soát.
"Này, đá quả bóng này về đây!"
Một đứa trẻ ở phía đối diện lăn quả bóng chuyền về phía Choi Gil-hyun. Quả bóng nặng nề lại bay về phía vai của Wan. Wan ngã ngửa ra sau và ngồi phịch xuống đất. Lần này đau khá đấy, như thể xương cụt của cậu đã bị gãy vậy. Giáo viên thể dục đang ngồi ở băng ghế huấn luyện viên thổi còi. Pít! Những học sinh che tai trước tiếng động đột ngột.
"Các em đang làm gì vậy!"
Dù sao thì các giáo viên ở ngôi trường này dường như cũng biết tôn trọng nhân quyền. Giáo viên thể dục đến gần vừa thổi chiếc còi nhỏ hơn ngón tay cái vừa tiến lại gần. thầy giống như một vị cứu tinh đối với Wan. Wan ôm bụng đau đớn và đứng dậy. Cậu ném mạnh quả bóng ném bên cạnh chân về phía Choi Gil-hyun.
"Này, em cũng thôi đi."
Giáo viên thể dục chỉ trích Wan. Tuy nhiên, quả bóng đã bay đi rồi, và Choi Gil-hyun đã nhanh chóng né người kể từ khi Wan giơ tay lên. Nhờ đó, một học sinh đứng sau Choi Gil-hyun đã bị bóng đập trúng thay cậu ta.
"A..."