Ngoại truyện đặc biệt 33
“Chứ sao, cậu bị tôi đè đến đau hết cả người. Chắc chắn là cậu muốn chữa lành cái mông của mình thật nhanh, nên tôi nhường cho cậu đấy.”
Nghe những lời đó, Czerny nghiến răng nhìn Flat.
“Ai bảo ai đè ai? Có đè thì cũng là cậu bị đè.”
“Nực cười. cậu không nhớ mấy cái hickey trên người cậu à? Bị đè thì mới có chứ.”
“Tưởng nhiều tuổi hơn thì hay lắm à, hóa ra là lú lẫn rồi? Cái đó là do cậu cố gắng chịu đựng dưới thân tôi rồi để lại chứ gì.”
“cậu điên à, thật đấy hả?”
“cậu mới điên ấy?”
Họ lại bắt đầu gầm gừ nhau. Jin Hyo-seop thở dài ngao ngán trước tình huống cứ lặp đi lặp lại.
“…Vậy rốt cuộc ai sẽ guiding trước đây?”
“Thằng kia sẽ nhận trước. Chắc chắn mông nó rách bươm rồi.”
“Không phải đâu hyung, hãy guiding cho Flat trước đi. Chắc chắn là tên này đang khoác lác đấy. Vì cái của em hơi bị to mà.”
“…”
Jin Hyo-seop thở dài. Nhìn đồng hồ thì có vẻ như Andante sắp đến. Cứ thế này thì khi anh ấy đến, một trong hai người sẽ vẫn chưa được guiding. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra thì ai cũng biết, kiểu gì họ cũng đổ lỗi cho nhau và mối quan hệ sẽ càng tệ hơn.
‘Hết cách rồi.’
Jin Hyo-seop đưa ra kết luận và định vươn tay ra để guiding đồng thời cho cả hai người như cách cậu làm với song sinh, thì ai đó từ phía sau ôm chặt lấy cậu, ngăn cản hành động đó.
“Em yêu.”
“…Hyung? Sao anh đến nhanh vậy ạ?”
Anh vừa mới nói là có việc ở Mỹ rồi đi chưa được bao lâu mà. Cậu đã đoán là anh sẽ quay lại nhanh thôi, nhưng nhanh hơn cậu nghĩ, nên cậu hơi bối rối.
“Xin anh hãy đợi một chút. Em vẫn chưa guiding xong cho bọn họ…”
“Vẫn chưa xong á? Sao mà vẫn chưa xong thế?”
Andante liếc nhìn Czerny và Flat đang đối đầu nhau trước mặt.
“À ha, ra là vậy.”
“Em định guiding cho cả hai người cùng một lúc ạ.”
“Làm gì chứ. Cả hai tên đều vẫn khỏe chán thì mới chưa nhận guiding đến tận bây giờ chứ.”
Đúng như dự đoán, Andante bế bổng Jin Hyo-seop lên như thể chuyện này là quá tốt.
“Công việc xong rồi. Về nhà thôi.”
“Dạ? Nhưng mà cả hai người họ đều cần guiding mà…”
“Có cần thiết phải giúp đỡ những kẻ không cần đâu không?”
Có lẽ vì tâm trạng đang rất tốt, Andante cười tươi rói và quay người rời đi, bỏ lại Czerny và Flat đang bối rối phía sau.
“Không phải chứ, đội trưởng!”
“Không, á, từ từ...., cái gì chứ…”
Những tiếng nói đầy bối rối của hai người vọng lại, nhưng Andante vẫn không chút thương tiếc mà đi xa dần.
Andante nhanh chóng đưa Jin Hyo-seop ra khỏi Guild và cẩn thận đặt cậu vào xe.
“Em yêu à. Hôm nay chúng ta đi lái xe hóng gió nhé? Lần trước em bảo muốn đi biển mà.”
“…Như vậy có ổn không ạ?”
“Nếu em không thích biển thì đi núi cũng được. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn đồ cắm trại rồi.”
Cùng với tiếng động cơ, chiếc xe êm ái lăn bánh.
“Hyung. Em vẫn chưa guiding cho hai người họ. Em thấy sức khỏe của họ không tốt lắm vì Hầm ngục vừa rồi rất khó.”
“Thì sao? Em định guiding, nhưng không phải do bọn chúng vừa cãi nhau vừa từ chối nhận đó sao?”
Anh đoán chuẩn đến mức cậu có cảm giác như anh đã lắp camera CCTV trong Guild vậy.
“Vậy chắc là bọn chúng vẫn còn khỏe chán. Cứ mặc kệ bọn chúng đi. Dù sao thì trước mắt bọn chúng cũng không có việc gì phải đi Hầm ngục đâu.”
“…Vậy ạ.”
Nếu vậy thì cũng may… Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng. Jin Hyo-seop cảm thấy có trách nhiệm khá lớn khi là Guide duy nhất của Guild. Tất nhiên, người đáng lẽ phải cảm thấy có trách nhiệm nhất là Andante đang ở bên cạnh cậu thì anh lại ngân nga hát một cách vô tư, bảo cậu đừng lo lắng.
Có lẽ do bị anh đồng hóa mà Jin Hyo-seop cũng bớt lo lắng hơn. So với tình trạng của họ khi cậu mới gặp họ thì chuyện này chẳng là gì to tát cả. Khi nhớ lại khoảng thời gian đó, cậu cảm thấy lòng mình thoải mái hơn hẳn.
Vụt vụt, cậu ngơ ngác nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang lướt nhanh qua.
“Mà Hyo-seop à. Em nghĩ ai là người ở trên cơ?”
“Ý anh là gì ạ?”
“Mấy tên đó ấy.”
Andante búng tay tò mò, ý chỉ Czerny và Flat.
“Ai là người ở trên?”
“Cái đó thì…”
Hình ảnh hai người bỗng hiện lên trong đầu cậu. Czerny và Flat với vóc dáng vạm vỡ đang trừng mắt nhìn nhau tóe lửa. Cả hai đều có vẻ phù hợp với việc đè ai đó, nhưng việc bị đè thì khó mà tưởng tượng ra được. Nhưng nếu nhất định phải có một người bị đè thì…
‘Không. Không được. Mình đang tưởng tượng cái gì thế này.’
Jin Hyo-seop lắc đầu để xua tan những hình ảnh tự dưng xuất hiện trong đầu.
“…Em nghĩ anh nên hạn chế nói những điều như vậy, vì đối phương có thể cảm thấy khó chịu.”
“Đúng là em lúc nào cũng thật thà. Người ta bảo vắng nhà thì gà mọc mỏ mà.”
Không biết anh học được mấy câu thành ngữ đó từ đâu nữa. Nhìn Andante cười khúc khích và có vẻ như muốn trêu chọc họ đến chết, Jin Hyo-seop chỉ khẽ thở dài. Cậu thấy tội nghiệp cho những người sắp trở thành trò cười cho anh.
-----------------------
Flat và Czerny trừng mắt nhìn nhau và nắm chặt tay.
“Dù sao thì đúng là một tên chẳng giúp được gì cho đời.”
“Đấy là điều mà tôi muốn nói đấy.”
Cả hai đều nghĩ rằng nếu không có tên kia thì họ đã được Jin Hyo-seop guiding và tận hưởng kỳ nghỉ từ lâu rồi.
“Đây là cái kiểu gì chứ? Người cũng không khỏe mà còn không được guiding.”
“Vậy nên Czerny à, cậu nên thừa nhận là cậu bị đè đi thì hơn.”
Czerny cau có khó chịu.
“Đừng có xàm xí, Flat. Cho dù là cậu thì cậu cũng không thắng được tôi đâu.”
“Sao, hả? Tôi mạnh hơn cậu mà.”
“…Hừ.”
Họ tiếp tục cãi nhau mà quên mất là họ đang phủ nhận việc đã ngủ với nhau.
“Được thôi. Dù sao thì chuyện này cũng nên giải quyết một lần.”
Czerny chậm rãi đứng dậy. Những hoa văn kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng củacaauj ta. Chỉ khi cậu ta thật sự muốn đánh nhau thì chuyện này mới xảy ra.
“Định đánh nhau à?”
“Chính xác hơn thì là phân định thứ bậc.”
“cậu nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi. tôi không có ý định nương tay vì cậu là người cùng Guild đâu.”
“cậu mới là người đừng có mà thua rồi viện lý do này nọ. Và cậu phải thừa nhận một cách rõ ràng đấy nhé. Rằng cậu ở dưới.”
“…Nực cười. Người phải thừa nhận là Czerny cậu mới đúng.”
Flat cũng chậm rãi đứng dậy. Nguồn năng lượng nguy hiểm đang dao động xung quanh anh. Không khí trở nên lạnh lẽo, dường như Guild sắp sửa trở nên hỗn loạn đến nơi. Rắc - Móng tay của Czerny dài ra, đồng thời Flat cầm một thanh kiếm trên tay.
Đôi mắt lạnh lùng của hai người chạm nhau. Cindy đang quan sát họ thở dài. Con người khác của anh ta đã xuất hiện, không còn vẻ lắp bắp nữa, mà ngay cả biểu cảm cũng khác hẳn.
“Hai tên điên này. Cấm đánh nhau giữa các thành viên Guild mà. Quên rồi à?”
“…”
“…”
“Nếu quên thì tôi định đưa hai người đến gặp đội trưởng ngay bây giờ đấy.”
Vẻ mặt của hai người vốn bất động cuối cùng cũng hơi co giật. Như để xác nhận điều đó, Cindy hờ hững nói tiếp.
“Nếu đội trưởng mà quay lại thì mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu. Anh ấy còn mượn cả đồ đạc của tôi bảo là hôm nay sẽ đi cắm trại nữa đấy.”
Andante đang vui vẻ lên đường để đi chơi với Jin Hyo-seop mà giờ lại phải quay lại? Sự giận dữ đó sẽ dồn hết lên đầu Flat và Czerny. Có lẽ họ sẽ phải lăn lộn trong Hầm ngục không được guiding trong vài ngày… không, vài tháng trời mất.
Czerny và Flat chắc chắn biết điều đó, nhưng họ vẫn không thể nhường nhịn và trừng mắt nhìn nhau. Có vẻ như dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì họ vẫn muốn bảo vệ lòng tự trọng của mình ngay lúc này. Nhận ra điều đó, Cindy lẩm bẩm như đang nói một mình.
“Nhắc mới nhớ, cái rượu lần đó ngon thật. Song sinh bảo vài ngày nữa sẽ mang đến nhiều hơn nữa đấy. Có vẻ như chúng thích lắm.”
“…Mang đến nhiều hơn nữa cơ à?”
“Ừ. Chắc là nhiều hơn lần trước nhiều đấy.”
Vừa nghe Cindy nói xong, hai người lập tức trợn tròn mắt. Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cùng nhếch mép cười.
“Gì chứ, cậu cũng nghĩ giống tôi à?”
“Có vẻ như vậy.”
Nghe câu trả lời của Czerny, Flat bật cười khẩy. Đôi mắt anh vẫn ánh lên vẻ hung tợn.
“Đi tắm rửa sạch sẽ rồi đến đây, Czerny. Lần này đừng có mà say rồi bảo là không nhớ gì nhé.”
“Flat, cậu mới là người nên ngoan ngoãn thừa nhận đi thì hơn.”
Nói xong, cả hai vẫn trừng mắt nhìn nhau hồi lâu rồi quay lưng bước đi. Họ biết rằng lùi bước vào lúc này là cách tốt nhất để phân định thắng thua trong tương lai.
Cindy vừa can ngăn họ, vừa hờ hững nhún vai.
“Song sinh bảo một tuần nữa sẽ đến.”
Không có ai trả lời, nhưng gần như chắc chắn rằng họ sẽ lại mở tiệc rượu ở đây sau một tuần nữa.
“Mà, cậu là kiểu người đó từ bao giờ thế? tôi cứ tưởng cậu là cái loại ngột ngạt chứ.”
“Chuyện đó quan trọng à?”
“Ừ thì, không quan trọng lắm. Nhưng vì cậu chỉ trở nên ngột ngạt trước mặt Jin Hyo-seop nên tôi thấy hơi lạ thôi.”
Cindy quay ngoắt đầu trước ánh mắt nghi ngờ của Flat.
“…Không phải việc của cậu.”
“Nếu thấy có lỗi thì đi xin lỗi người ta đi. Jin Hyo-seop mà biết thì chắc sẽ cảm ơn cậu đấy.”
Cindy lờ đi những lời của Flat và bước ra ngoài.
Và rồi một khoảng thời gian yên ả như trước cơn bão kéo dài, một tuần trôi qua.