Hành Trang Tuổi 18 - Chương 100

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 100

Cái kiểu vừa đi chơi lêu lỏng bên ngoài về, chẳng ốm đau gì, đúng là đồ du côn. Khẽ cười chua chát, tôi bám vào thành cầu thang, từng bước, từng bước đi lên.

Ở ô cửa sổ lớn giữa tầng một với tầng hai, tôi bất ngờ nhìn thấy một người. Chắc tại tôi vừa đi ngang qua nên cậu ta ngẩng đầu lên. Tôi giật mình, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện đột ngột. Là Kim Min Ho.

“Ê, thằng kia!”

“Hả?”

Kim Min Ho cũng có vẻ giật mình, vội vàng phủi phủi người bằng tay. Sao lại ở đó được? Người ở bên ngoài cửa sổ rõ ràng đang đứng. Bị sự tò mò chế ngự, tôi bước chân đến gần cửa sổ, áp mặt vào. Thật ngạc nhiên, ngay bên dưới cửa sổ là mái hiên nhỏ che phủ lối vào sảnh chính.

“…Không ngờ ở đây lại có một chỗ như này.”

“Ái chà, đúng cái thằng chó Kang Jun này. Mẹ kiếp, sao mà thời điểm nó tệ hại đến thế không biết. Đệt.”

Tôi nhoài người ra nhìn kỹ hơn, thấy tàn thuốc lá vương vãi. À ha. Hiểu rồi.

“Cậu lén hút thuốc một mình ở đây à?”

“Sao, định mách lẻo hả?”

“Không.”

Kim Min Ho hút thuốc ở đây hay không thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ khẽ lắc đầu rồi quay lưng đi. Vừa nghe thấy tiếng chửi thề nhỏ xíu vọng lại từ phía sau, tôi vừa bước lên một bậc thang. Thật sự, đột nhiên, bất ngờ, chẳng hiểu vì sao, một chút lòng thương hại nhỏ nhoi chợt nảy sinh trong tôi. Có lẽ nguyên nhân là do chuyện đã xảy ra ở phòng máy tính mấy ngày trước. Hoặc cũng có thể là do dòng chữ ‘Phế hậu dòng họ Kang’ viết trong phòng thí nghiệm khoa học.

“…À, đúng rồi. Tôi đã quyết định không nói gì mà.”

Chỉ người trong cuộc mới hiểu sự xấu hổ ấy. Tôi có thể chắc chắn. Tôi dám khẳng định. Chắc chắn ‘Phế hậu dòng họ Kang’ là trò của đám Go Yo Han. Cảm giác nhạy bén của tôi mách bảo như vậy.

Cái lũ này làm cứ như trò gắp thú ấy. Nếu không có ai để trêu chọc, chúng nhất định sẽ tìm một con thú khác. Năm lớp 10, tôi có lẽ chỉ là một trong vô số học sinh mà chúng không biết đến. Học kỳ một năm 11 là Han Tae San, học kỳ hai năm 11 là Han Jun Woo. Tôi cứ tưởng cuối cùng tôi cũng thành con mồi, ai ngờ cái tên Kang Jun đáng ghét kia lại dai dẳng sống sót. Vậy thì con mồi tiếp theo mà lũ đó tìm kiếm là ai?

Cơ thể tôi chậm rãi xoay về phía Kim Min Ho béo ú đang cố trèo qua cửa sổ. Đúng là một thằng nhóc hư hỏng đáng ghét khó có thể ưa được mà.

“Nhìn cái gì? Câm mồm rồi biến đi cho khuất mắt. Mách lẻo thì liệu hồn đấy.”

“…”

Vậy thì tôi cũng đâu nhất thiết phải giúp nó nhỉ? Năm lớp 10 tôi đã bàng quan, năm lớp 11 thì… ừm, có lẽ tôi đã giúp đỡ với một chút tâm địa xấu xa… Năm lớp 12 tôi không ngờ lại trở thành mục tiêu. Nhưng cũng may, bây giờ tôi đã thoát được rồi. Miệng tôi sau một hồi suy nghĩ sâu xa, chậm rãi mở ra.

“Park Dong Chul, hóa ra lại là một đứa xấu xa hơn tôi nghĩ.”

Vậy là đủ rồi. Tôi biết rõ trong cái thế giới nhỏ bé này, người giúp đỡ nạn nhân sẽ phải chịu thiệt thòi đến mức nào. Lòng thương hại của tôi chỉ đến đây thôi. Chà, tôi cũng thay đổi nhiều thật. Kang Jun. Tự thấy mình thật nực cười, tôi bước lên thêm một bậc thang. Sau đó, tôi chợt nhớ ra chưa chào Kim Min Ho. Tôi chỉnh lại quai cặp rồi quay người lại.

“Lát gặp lại.”

Và gương mặt Kim Min Ho mà tôi nhìn thấy lộ rõ vẻ nặng trĩu ưu tư. Nhìn mặt cậu ta có vẻ chẳng có tâm trí nào nghe lời chào của tôi, nên tôi vội vàng rời khỏi đó.

Lúc nào không hay tôi đã đến trước cửa lớp nhưng chẳng muốn vào chút nào. Tôi không muốn nghe giảng, dù chỉ là giữa chừng. Mở cửa ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, thầy giáo gọi, trách mắng, tôi xin lỗi, rồi ngồi xuống… Cái quá trình đó thật phiền phức.

Tôi chỉ đơn giản ngồi dựa lưng vào cửa, nghe tiếng giảng bài vọng qua bức tường ván ép mỏng manh, rồi bật điện thoại lên. Vẫn không có tin nhắn nào từ Shin Jae Hyun. Chỉ có hàng tá tin nhắn chưa đọc. Tôi chỉ đọc chữ cái đầu tiên của người gửi rồi tắt màn hình. ‘G’

Tôi ngồi bệt xuống, co hai đầu gối lên, rồi úp mặt vào giữa hai cánh tay đặt trên đó. Tiết học vẫn diễn ra một cách lặng lẽ. Một tiếng rung nhẹ khẽ truyền đến từ tay phải. Shin Jae Hyun chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn vào giờ học. Cậu ta trông khá nguyên tắc mà. Nhưng một chút hy vọng vẫn le lói.

Rồi hy vọng vừa nhen nhóm đã ngay lập tức bị dập tắt bởi tin nhắn của cậu ta.

「Này, hình như điện thoại của tôi có vấn đề.」

Go Yo Han. Cái tên Go Yo Han chết tiệt.

Cậu ta đang làm cái quái gì trong giờ học vậy? Tôi bật cười thành tiếng vì quá đỗi tức giận, đúng lúc đó điện thoại lại rung lên.

「Tôi không nhận được tin nhắn từ cậu.」

Tách, tách, tách, những giọt mưa bắt đầu gõ nhẹ vào cửa sổ. Ngay sau đó, mùi đất ẩm xộc lên, đồng thời bầu trời tối sầm lại. Ào ào, trong nháy mắt, nước trút xuống như trút giận.

Mùa mưa đã bắt đầu.

***

Có lẽ, từ khó nghe nhất từ Go Yo Han chính là ‘xin lỗi’.

Liệu Go Yo Han có thực sự không biết đến cảm giác tội lỗi? Hay là cậu ta biết rõ mình sai nhưng lại cố tình không thừa nhận? Tôi chưa từng sống cuộc đời của Go Yo Han nên không thể biết được. Mỗi khi nhìn cuộc sống kiêu ngạo của cậu ta dưới góc độ của mình, tôi luôn hình dung ra một cảnh tượng.

Một cái gì đó giống như trên TV hay màn hình điện thoại nhỏ xíu. Những lời mà người ta thường nói trong đó. Một tràng dài những lời biện minh, tuyệt nhiên không có một lời xin lỗi. Tại sao ư? Câu hỏi vừa đặt ra thì câu trả lời đã có ngay. Bởi vì, ngay khi nói ra lời xin lỗi, lỗi lầm của mình sẽ trở thành sự thật. Tôi cũng từng được hưởng lợi nên hiểu được phần nào cái lối suy nghĩ đó. Vậy nên, những kẻ có đặc quyền chỉ xin lỗi trong một trường hợp duy nhất.

Khi thật sự khốn đốn.

Nói tóm lại, Go Yo Han vẫn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh đó.

“…Đúng là đồ đáng ghét.”

Thật lòng mà nói. Chắc chắn Go Yo Han không nghĩ rằng đến nước này rồi mà vẫn là khốn đốn.

Tôi nhìn kẻ đang ngồi trên đầu mình bằng bàn tay lạnh lẽo ở đầu ngón tay. Trong lòng tôi đấu tranh dữ dội. Mau chóng trả lời Go Yo Han thật hay để trở thành bạn đặc biệt của cậu ta đi. Không, không phải thế. Hãy nghĩ cho cuộc đời mày. Hãy nhìn kỹ vào tương lai tươi sáng đang chờ đợi mày phía trước.

Ở đó không có người đồng tính. Nhưng cũng không có sự bắt nạt.

Go Yo Han sẽ dành cho Kang Jun đang gây rắc rối cho cậu ta một món quà rất đặc biệt. Tất nhiên, cậu ta chỉ cần làm vừa đủ để bản thân cảm thấy vui vẻ. Tính cách của Go Yo Han luôn như vậy. Lần nào cậu ta cũng tự hủy hoại bản thân bằng cách tận hưởng cảm giác mạnh.

Dù có hỏi tại sao, tôi cũng không biết. Tôi không phải là Go Yo Han. Tương tự, Go Yo Han cũng sẽ không hiểu tôi.

Tôi tự hỏi mình. Vậy thì tôi sẽ làm gì đây? Có trả lời không, hay là không nói gì?

Sự do dự kéo dài. Khác hẳn với khi tôi liên lạc với những người khác mà tôi biết. Ngón tay cái của tôi ấn nút bật màn hình, hết lần này đến lần khác. Ngay khi màn hình nhấp nháy như thể pin sắp cạn, tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên.

“Cút ra ngoài, lũ chó chết!”

“Tiến lên!”

“Ôi trời, cái bọn này làm sao thế?”

Ở tầng dưới, lũ quỷ đói giậm chân rồi lao về phía trước. Sức mạnh của chúng đáng sợ đến nỗi cả tòa nhà rung chuyển nhẹ. Nhờ đó mà đầu tôi cũng lắc lư theo. Cảm giác như não tôi cũng rung động. Trong lớp 1 ban 3, giọng nói gấp gáp của giáo viên đang cố gắng kết thúc tiết học nhanh chóng vang lên.

“Nào các em! Chỉ cần giải thích cái này nữa thôi là xong! Chỉ một phút nữa thôi!”

Ừ, cái gì cũng cần phải có chừng mực.

Tôi chậm rãi hít một hơi thật sâu rồi dùng tay phải xoa nhẹ cánh tay trái.

Kang Jun. Lúc nào mày cũng làm tốt mà. Mày đã sống sót giỏi như một con dơi vậy. Cuối cùng thì tôi cũng thấy thương cho cái thân phận phải thừa nhận mình là dơi, nhưng dù sao thì tôi vẫn sống sót tốt hơn lũ chửi rủa tôi. Nghĩ lại thì có lẽ bố mẹ tôi nói đúng. Bọn chúng ghét tôi vì tôi sống sót giỏi, chúng ghen tị với tôi. Không, chắc chắn là vậy.

“Ừ… Chắc chắn là như vậy.”

Cạch, cửa mở ra.

“Nhớ làm hết bài tập cho tiết sau, giải hết chỗ bài in đã phát!”

Tiếng dép bấm huyệt thô ráp vang lên ầm ĩ trong hành lang, không thèm để ý đến tiếng ồn. Thầy giáo thậm chí còn không nhìn về phía cửa sau nơi tôi đang ngồi mà đi thẳng về phòng giáo viên. Lộc cộc, lộc cộc. Phía sau, tôi còn nghe thấy cả những khát khao của đám học sinh cấp ba thuộc loại thông minh hơn một chút, chúng đang vội vã bước đi để lấp đầy cái bụng đói. Tiếng ồn ào lẫn lộn tiến đến gần cả cửa sau với cửa trước. Tôi vội đứng dậy sợ bọn chúng nhìn thấy. Và đó là khoảnh khắc tôi ló đầu ra cửa sau.

“Ơ?”

Một bạn cùng lớp tôi gặp đầu tiên thốt lên một tiếng ngớ ngẩn.

Tôi giả vờ nhìn vào mắt cậu ta rồi từ từ chuyển hướng nhìn. Đương nhiên, điểm khởi đầu cho cuộc tìm kiếm của tôi là Go Yo Han. Bởi vì nguyên tắc cơ bản của việc tìm kiếm là phải xem xét những thứ quan trọng nhất trước.

Go Yo Han đang nằm sấp, đầu gối lên cánh tay trái đang duỗi ra. Lạ thật, xung quanh cậu ta không có ai cả. Gần đó có khoảng ba người vừa đứng nói chuyện bình thường với nhau, vừa xếp ví tiền vào túi.

Cả lớp nhanh chóng được tôi đảo mắt qua. Có Im Yoon Ki, bên cạnh là một chỗ trống. Hình như Park Ha On là một trong số những người đã vội vã chạy ra ngoài ngay khi hết tiết. Đã có chuyện gì vậy nhỉ? Rồi tôi nhìn thấy Shin Jae Hyun đứng giữa đám học sinh rải rác như những hòn đảo. Tôi nheo mắt nhìn vào cạp quần cậu ta. Không biết điện thoại có ở đó không. Hay là ở trong cặp…

“Kang Jun? Sao giờ cậu mới đến?”

Một giọng nói lạ hoắc đột nhiên vang lên ngay trước mặt tôi. Giật mình, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn. Nguồn gốc của giọng nói lạ đó là một tên vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng chào hỏi một cách niềm nở.

“Ơ? Cậu nói gì cơ?”

“Sao giờ cậu mới đến?”

“À, à! Xin lỗi. Tôi mải nhìn lên bảng đen quá… À, tôi xin lỗi lần nữa, nhưng mà hình như hôm nay có bài tập về nhà đúng không?”

Suýt chút nữa thì tôi đã trở thành kẻ bất lịch sự, ngó lơ người khác ngay trước mặt. Tôi vội vàng chuyển chủ đề.

“Bài tập á? Ừ… Có tiếng Anh. Bài đọc tiếng Anh. Với lại còn có cả bài in nữa.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo