Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 99
Tiếng vải cọ xát vào nhau vang lên, thứ âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng đến nghẹt thở. Tôi cố gắng tỏ ra bình thường hết mức có thể, thản nhiên ngước mắt lên. Đúng như dự đoán, Go Yo Han đang nằm nghiêng, chống cằm nhìn tôi.
“Nhìn gì ghê vậy?”
“Giấy xin nghỉ phép.”
Lời nói dối trơn tru hơn tôi tưởng. Ngón tay đang giữ tờ giấy xin nghỉ phép khẽ động đậy, gấp mảnh giấy nhỏ bằng bàn tay lại nhỏ hơn nữa rồi tôi nhét nó vào cái túi quần chật hẹp, sợ rằng Go Yo Han sẽ nổi lòng tò mò.
“Này, cậu nhìn cái giấy xin nghỉ phép chăm chú quá rồi đấy.”
“Thì nhìn thôi.”
Củ cà rốt và lời nói dối cho Go Yo Han, cơ hội thoát khỏi cái bẫy cho tôi. Nói vậy rồi, tôi lại chẳng dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta mà chỉ nhìn tấm áo đồng phục của Go Yo Han đang lẫn vào tấm chăn của tôi. Bởi vì khuôn mặt của cậu ta chính là miếng pho mát. Miếng pho mát độc ác đặt giữa chiếc bẫy chuột. Tôi chỉ mong sao Go Yo Han sẽ tin vào vẻ điềm tĩnh của tôi.
“Jun à, giờ chơi gì đây?”
“Chơi gì chứ, phải học thôi.”
“Một tiếng thì có sao đâu.”
“Kỳ thi đại học sắp đến rồi…”
“Cậu dạo này cứ lảng tránh tôi mãi.”
May mắn thay, Go Yo Han có vẻ không để ý đến kế hoạch đen tối đang nằm trong túi quần tôi. Thật lòng thì tôi cũng hơi căng thẳng. Tôi đã nghĩ có lẽ Go Yo Han sẽ sải đôi chân dài ngoẵng của cậu ta, tiến thẳng đến chỗ tôi, giật lấy tờ giấy trong túi rồi đọc nó.
Đầu ngón chân của Go Yo Han thò ra khỏi mép giường, dài lê thê, khẽ nhúc nhích qua lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái cử động nhỏ bé đó. Không hẳn là tôi đặc biệt chú ý đến nó. Chỉ là tôi đang cố gắng hết sức để không nhìn vào mắt Go Yo Han mà thôi.
“…Cậu thật là keo kiệt.”
Chậc, Go Yo Han khẽ tặc lưỡi. Một lần nữa tôi lại nhận ra, cậu ta có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người chỉ bằng những hành động nhỏ nhặt kỳ lạ. Giống như bây giờ vậy. Chỉ vì Go Yo Han tặc lưỡi, tôi đã vô thức ngước lên nhìn cậu ta. Đó chỉ là một phản xạ.
“Jun, tôi chán quá đi mất.”
Go Yo Han nhếch một bên mép, hé mở một khe nhỏ giữa hai hàm răng rồi tạo ra một âm thanh kỳ lạ. Gió thổi qua khe hở đó khiến chiếc răng nanh sắc nhọn của cậu ta lộ ra hoàn toàn. Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ đến câu nói rằng người có răng nanh sắc nhọn thường là người ăn thịt nhiều, thuộc tuýp người thích ăn thịt.
“Tôi bảo là tôi chán mà?”
Trên cổ tay của bàn tay đang chống cằm vẫn lủng lẳng chuỗi tràng hạt đáng ghét. Xì… Lần này là tiếng gió rít qua kẽ răng. Tôi lại ngớ ngẩn ngước lên nhìn Go Yo Han. Cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng có điều gì đó khiến tôi thấy không thoải mái.
“…Vậy thì một tiếng thôi.”
Làm ơn biến đi. Mau ra khỏi phòng tôi đi.
Tôi không thể thốt ra những lời đó nên đành chấp nhận ý kiến của Go Yo Han. Cái cân trong cuộc đời tôi cứ hiện ra mãi. Một bên là ôm lấy Go Yo Han để cuộc sống ở trường dễ dàng hơn, một bên là bỏ rơi Go Yo Han để cuộc sống của tôi dễ dàng hơn.
“Tôi thấy hơi áy náy.”
“Sao cơ?”
“Cứ thấy tôi làm phiền cậu mãi.”
Biết rồi mà còn hỏi à? Tôi cố gắng kìm nén cơn giận muốn tuôn trào. Cố gắng cười thật tươi. Nén tiếng hét đang sôi sục trong lòng, tôi không ngừng lặp đi lặp lại những suy nghĩ trong lý trí.
“Không sao đâu. Tôi cũng thích chơi với cậu mà.”
Tôi cố gắng nhấn mạnh vào câu nói đó. Vì vậy mà khóe miệng tôi run rẩy. Khoảnh khắc biểu cảm có vẻ gượng gạo, tôi liền đưa tay che nửa mặt. Tôi không muốn cho cậu ta thấy vẻ mặt như đang cố ép mình nói dối dù chỉ một chút. Ở bên Go Yo Han thì vui, nhưng lại chẳng vui chút nào. Tôi chưa bao giờ mơ tới việc tôi sẽ biết đến cái cảm giác trớ trêu này trước khi tròn hai mươi tuổi. Chỉ là, Go Yo Han có vẻ đã hiểu theo một cách khác.
“Cậu ấy à. Cái vẻ rụt rè của cậu, đáng yêu thật đấy.”
Khụ khụ, tôi ho khan. Go Yo Han nằm dài trên giường, nhìn tôi. Cậu ta khẽ cười khô khốc rồi quay mặt đi. Gáy của cậu ta hiện ra, mái tóc mỏng manh rối bù. Tôi thấy một sợi tóc rụng xuống, khẽ chạm vào gáy cậu ta.
Lúc nhìn cái gáy đó, tôi đã nghĩ gì nhỉ? Hình như tôi đã nghĩ là đồ khốn kiếp.
***
Sau vụ việc với Hong Hwi Jun, bố mẹ tôi ngày nào cũng gọi điện video cho tôi. Rồi họ bắt tôi phải cho xem cả cánh tay lẫn chân, lật đi lật lại xem xét vết thương của tôi. Ý kiến của bố mẹ tôi về vết thương của tôi là thế này:
‘Tại con trai mẹ giỏi quá nên người ta ghen tị đấy. Những đứa như thế thì hay mắc sai lầm lắm. Con phải đối xử tốt với chúng nó. Tháng này dám làm thế, tương lai sau này khác biệt thế nào cơ chứ. Đúng là lũ kém cỏi. Có chuyện gì thì gọi điện ngay cho bố mẹ nhé. Đừng có lo lắng một mình rồi lại khó chịu trong người. Biết chưa? Mẹ chỉ buồn vì con trai mẹ quá tốt bụng thôi.’
‘Vâng ạ, con sẽ gọi ngay. Và con sẽ cẩn thận trước ạ. Con làm việc đó giỏi lắm mà. Con sẽ không để xảy ra sai sót như vậy nữa đâu. Bố mẹ đừng lo lắng quá ạ.’
Tôi chỉ trả lời bằng những lời khẳng định.
Cứ như thể tôi vừa bị bắt nạt tập thể ở trường vậy, ngay sau khi cúp máy, tôi liền vào phòng tắm. Vì mải suy nghĩ mà tôi đã đứng dưới vòi nước hơi lâu, đầu ngón tay nhăn nheo hết cả. Bực mình, tôi vội vàng khóa vòi nước rồi lấy khăn lau khô người.
Tôi mặc bộ đồ ngủ đã treo sẵn trước cửa phòng tắm, dùng khăn lau khô tóc. Tiếng dép lê chạm vào sàn đá cẩm thạch vang lên khi tôi đi về phía phòng ngủ. Ánh đèn trong phòng ngủ bật sáng, trên chiếc giường là đống chăn màn Go Yo Han bày bừa, mà bên dưới, trên chiếc bàn nhỏ là chiếc điện thoại của cậu ta. Tôi nhìn hai dấu vết đó, hết cái này đến cái kia.
Tách tách, tiếng dép lê đế cứng chậm rãi, rất chậm rãi bước giữa giường với bàn.
“……”
Việc đầu tiên tôi làm là vùi mặt vào đống chăn bừa bộn kia, hít một hơi thật sâu.
Hít vào, trong một lần nuốt trọn mùi nước xả vải hòa lẫn với một mùi hương lạ lùng, mát lạnh. Mùi hương u ám như buổi sớm mùa đông len lỏi vào mũi tôi, rồi theo mạch máu, cái lạnh thấm vào tận phổi tôi. Sức mạnh cưỡng ép, mãnh liệt ấy bóp nghẹt lấy phổi tôi. Lồng ngực đau thắt, nóng rực đến nghẹt thở.
Thật kỳ lạ, hương thơm rõ ràng là mát lạnh, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo, vậy mà lại có thể nóng bỏng đến như vậy.
“……Ha.”
Tôi cứ thế giữ lại mùi hương âm u còn sót lại trong lòng cho đến giây phút cuối cùng. Chỉ đến khi không còn bất kỳ mùi hương nào nữa, tôi mới đứng dậy, dọn dẹp chăn màn rồi cầm lấy chiếc điện thoại.
Nhìn vào màn hình đen đã vỡ, một dãy số hiện lên trên khuôn mặt phản chiếu của tôi.
‘Shin Jae Hyun’
Tôi mím môi, cắn nhẹ vào bên trong rồi bật màn hình.
Tôi cứ vô thức dùng ngón tay cái vuốt lên vuốt xuống màn hình. Màn hình nhấp nháy liên tục. Ngón tay cái của tôi cố tình né tránh, gõ vào khoảng không vô nghĩa, cuối cùng cũng chạm vào biểu tượng tin nhắn. Tay còn lại ôm lấy đầu. Một tiếng thở dài tự động bật ra. Tôi thực sự phải làm đến mức này sao?
“Mình thật thảm hại.”
Ngón tay cử động cứng đờ như không muốn nhúc nhích. Bàn tay đã do dự một lần, nhưng ngay khi chạm vào bàn phím lại gõ một cách dễ dàng. Ngược lại, vì không có cảm xúc đặc biệt nào nên tôi gõ rất nhanh. Nội dung là thế này:
「Shin Jae Hyun đúng không? Tôi là Kang Jun đây, xin lỗi nhưng tôi có thể nhờ cậu một việc được không? Chắc ngày mai tôi sẽ đến trường muộn.」
Chắc là đủ rồi. Suy nghĩ hời hợt dẫn đến hành động hời hợt. Ừ thì, mọi người đều bắt đầu từ con số không rồi tích lũy dần lên thôi. Dù sao thì cũng tốt hơn là con số âm mà. Tôi tự an ủi mình rồi đặt điện thoại trở lại trên bàn. Giờ thì chỉ cần chờ tin nhắn thôi. Tôi xoay người. Phải đi sấy tóc đã.
Sau khi sấy khô tóc, tôi quay lại kiểm tra điện thoại, nhưng vẫn không có tin nhắn trả lời.
***
Sao vẫn chưa trả lời nhỉ?
Tôi cắn móng tay cái bằng răng cửa. Ngả người vào ghế taxi đang hướng về trường, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại trong tay. Thời gian hiển thị ở góc trên cho biết chúng tôi sắp đến nơi. Rõ ràng là đã qua ba tiết học rồi.
“Không ngờ lại ít khi kiểm tra điện thoại đến vậy.”
Tôi cứ nghĩ là cậu ta sẽ trả lời ngay, nên đã bỏ qua, nhưng tin nhắn vẫn chưa đến khiến tôi có chút sốt ruột.
Nếu thế này thì chẳng phải tôi không cần phải đến bệnh viện kiểm tra cái cổ tay vẫn ổn của mình nữa sao? Thật bực mình. Cảm giác như tôi đã lãng phí thời gian, mà tôi cũng hối hận vì đã để ý đến sắc mặt của Go Yo Han. Tôi có phải là cái thá gì đâu chứ, có phải là gã chồng ngoại tình đâu.
“A, tức chết đi được.”
Tôi không buồn vì Shin Jae Hyun không trả lời, mà tức giận vì đã lãng phí thời gian của mình. Nói cách khác, tôi đang giận chính bản thân mình. Tại sao tôi không dùng một biện pháp chắc chắn hơn? Nhưng chuyện đã rồi thì không thể thay đổi được nữa.
Mở cửa sổ cho gió lùa vào làm dịu đi cái nóng trong đầu, tôi lại nhìn vào điện thoại. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình. Vì không có chút tình cảm nào với người nhận, tôi cũng không cần phải nghĩ ra những câu chữ hoa mỹ làm gì. Thậm chí có thể nói là cẩu thả đến mức không thể cẩu thả hơn.
「Xin lỗi vì gửi hai tin nhắn, tại tôi không thấy cậu trả lời. Cậu có bài tập về nhà hôm nay không?」
Cứ hỏi thẳng luôn đi. Như thế này chắc chắn cậu ta sẽ phải trả lời. Nói rồi, ngay khi ấn nút gửi, tôi liền tắt màn hình. Tôi nhét chiếc điện thoại to tướng vào túi quần. Cánh cửa sổ hé mở nuốt trọn cả mùa hè ùa vào chiếc taxi nhỏ bé. Một đợt kiểm tra nữa lại sắp ập đến.
Tôi lặng lẽ ngước nhìn bầu trời đầy mây đen, người tài xế đang lái xe im lặng bỗng lên tiếng. Có lẽ anh ta không chịu nổi sự tĩnh lặng này nữa.
“Cậu là học sinh lớp 12 à?”
Tôi chôn sâu lưng vào chiếc ghế da giả, lặng lẽ nhìn vào bảng tên của người tài xế taxi. Rồi từ từ ngước mắt lên, so sánh với khuôn mặt phản chiếu trong gương chiếu hậu. Bức ảnh trên bảng tên đã quá cũ, khuôn mặt cũng không còn rõ nữa. Ánh mắt trong gương chiếu hậu chạm phải mắt tôi. Tôi lại quay mặt ra ngoài cửa sổ.
“Vâng ạ.”
Sau đó, không có thêm cuộc trò chuyện nào nữa.
Đến trường, sau khi trả tiền, tôi nhìn theo bóng chiếc taxi đen vụt đi rồi bước chân vào cổng. Trường học đã bắt đầu tiết thứ tư, yên tĩnh đến lạ thường, không một tiếng ồn nhỏ.
Thường thì học sinh đi lại vào giờ này toàn là học sinh cá biệt thôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.