Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 101
“Vậy hả? Tốt rồi. Bài đọc hiểu là từ trang mấy đến trang mấy vậy?”
Xin lỗi cậu. Cậu ta đúng là xui xẻo. Nghĩ lại thì, cậu ta chẳng có ác ý gì với tôi cả, chỉ vì lòng tốt mà ngồi gần cửa sau chào tôi, giờ lại bị tôi bắt cóc để chỉ bài tập về nhà. Cái ‘ân huệ’ này không có nghĩa là xấu, nhưng tôi nghĩ nếu cậu ta không bắt chuyện với tôi thì có lẽ cậu ta đã được ăn trưa sớm hơn rồi.
“Từ đây đến đây. Làm hết cho đến tiết sau nhé.”
Ngón tay dính mực đen ở đầu cứ lật qua lật lại mấy trang giấy rồi dừng lại. Tôi cố gắng nở nụ cười hiền hậu cùng chân thành vui vẻ nhất có thể với cậu ta.
“À, cảm ơn nhé.”
Sau đó, tôi nới một bên quai cặp, xoay người lại, chọn một món ăn vặt luôn mang theo trong túi trước rồi đưa cho cậu ta. Đó là cách tôi thể hiện lòng biết ơn theo cách của mình. Cuối cùng thì bài tập về nhà của tôi lại được một đứa mà tôi không ngờ tới, một đứa có ấn tượng nhạt nhòa mà tôi thậm chí còn không nhớ rõ giúp đỡ. Thật là hết nói.
“Ăn không?”
“Ô, thích quá. Ăn chứ.”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay cậu ta bằng lòng bàn tay như một lời cảm ơn.
Sau khi đeo lại cặp cho ngay ngắn rồi lùi lại một bước, tôi thấy cậu ta bóc vỏ thanh sô cô la tôi vừa cho bỏ hết vào miệng. Tôi vừa quan sát quá trình đó vừa lén đọc tên trên bàn của cậu ta. Lee Yeon Woo. Một cái tên bình thường.
“Vậy thì Yeon Woo à, ăn trưa ngon miệng nhé.”
“Ừ, cậu cũng vậy.”
Chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chưa đến ba phút. Lee Yeon Woo cứ thế vỗ vào lưng đứa ngồi bàn trên rồi chạy vọt ra khỏi lớp. Tôi cũng xoay người lại, đi về chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống.
Thế rồi, theo thói quen, ánh mắt tôi lại liếc nhìn về một nơi nào đó.
Nơi đó luôn luôn đã được định sẵn. Kang Jun lúc nào cũng đang phát cuồng vì yêu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là thói quen mà tôi luôn phải nhận thức rõ ràng để chỉnh sửa tương lai của mình cho tươi đẹp hơn. Nhưng tôi vẫn có một chỗ dựa để tin tưởng. Go Yo Han mà tôi vừa liếc nhìn khi nãy còn đang nằm, chắc giờ vẫn đang nằm thôi.
Đáng tiếc thay, niềm tin đó của tôi đã tan vỡ thảm hại.
“……”
“……”
Rốt cuộc, Go Yo Han đã dậy từ khi nào vậy? Cậu ta trông như vừa mới tỉnh giấc, vẫn để nguyên một cánh tay trên bàn, chỉ hơi nhấc nửa thân trên lên, đang nhìn tôi. Đôi mí mắt hơi sưng lên trông thấy rõ. Đôi con ngươi khẽ động đậy sau hàng mi đó. Cứ thế hết nhìn ra cửa sau rồi lại nhìn tôi.
“Ờ… Chào.”
Vậy mà tôi lại giơ tay lên, cứ như thể tôi chẳng làm gì sai, dù thực tế là tôi chẳng làm gì sai cả. Thật là một hành động kỳ lạ. Rõ ràng là tôi không làm gì sai, vậy mà lại phải giả vờ như không làm gì sai. Tôi cảm thấy một sự hoài nghi kỳ lạ về cách ứng xử của bản thân rồi đặt cặp xuống. Sau đó, tôi không chần chừ chút nào mà đi đến bên cạnh Go Yo Han, ngồi xuống chỗ trống.
“Cậu đến khi nào vậy?”
“Vừa nãy.”
Một giọng nói còn ngái ngủ vang lên. Ánh mắt còn ướt át nhìn xuống cổ tay tôi. Tôi lập tức giơ bàn tay đang đặt trên đùi lên cho Go Yo Han xem.
“Tôi đi bệnh viện về rồi. Bác sĩ bảo tay tôi không sao.”
“Tôi cũng vậy.”
Đáng lẽ ra cậu ta phải nói gì đó về cổ tay của tôi chứ, nhưng trước mắt tôi lại đột nhiên xuất hiện bàn tay của Go Yo Han. Tôi hạ vẻ mặt vui vẻ giả tạo xuống, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trống rỗng đó.
“Cái tay này là sao?”
“Cho tôi xin một cái. Sô cô la ấy.”
……Rốt cuộc là muốn gì đây?
Cái tên này coi tôi ra cái gì đây không biết nữa. Vừa nhìn thấy tôi là đã đòi sô cô la rồi. Mắt tôi đúng là đồ bỏ đi mà. Sao tôi lại thích phải cái tên dở hơi này cơ chứ. Tôi thầm thở dài trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ sẵn lòng làm vì cậu ta rồi đứng dậy.
“Biết rồi. Chờ một lát nhé. Tôi sẽ mang đến cho cậu.”
“Ừ. Nhanh lên nhé.”
Bộ tôi là chó chắc.
Vừa thở dài vừa nghiến răng chửi thầm tên Go Yo Han cả trăm lần, tôi quay về chỗ lấy mấy thanh sô cô la. Thế nhưng, bàn tay đang tự động lấy sô cô la từ trong cặp ra bỗng khựng lại. Sau khi làm rơi mấy thanh sô cô la vừa lấy, tôi lại lấy ra thanh sô cô la cỡ lớn nhất. Tại sao lại thế thì tôi cũng không rõ, chỉ là tự dưng nó đập vào mắt tôi một cách kỳ lạ. Và khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Shin Jae Hyun đang đứng ở cửa trước, lần này là đang nói chuyện ồn ào với một nhóm khác. Trông cậu ta phấn khích đến nỗi cuộc trò chuyện vang vọng đến tận chỗ ngồi của tôi.
“Lần này nạp tiền vào game bị phát hiện nên bị ‘tụt quần’ rồi.”
“Sao cậu lại nạp tiền vào game di động chứ? Như thế không công bằng chút nào.”
Shin Jae Hyun cười ha hả rồi đổ lỗi cho một trong số những người bạn của cậu ta. Cái đầu cao lêu nghêu của Shin Jae Hyun lắc lư qua lại. Thân hình cậu ta khuất sau đám đông nên không nhìn thấy rõ.
“Chơi game là phải nạp tiền nhanh để mạnh lên chứ sao? Cái thằng này, đúng là chẳng hiểu gì về game cả.”
“Tôi không cần nạp tiền mà vẫn mạnh đấy thôi?”
“Hứ, để xem nào. Tôi chắc chắn mạnh hơn cậu gấp trăm lần. Không nạp tiền thì chắc chắn bị ‘ăn hành’.”
“Nhìn này.”
Shin Jae Hyun đưa cho bạn cậu ta cái gì đó. Tôi nhíu mày, như bị thôi miên, nhìn vào khoảng trống giữa đám người đó. Qua một khe hở nhỏ, tôi thấy có cái gì đó màu trắng được chuyền qua.
“Wow, điên thật. Jae Hyun à, cái tên này, cậu không ăn cơm mà chỉ chơi game thôi hả?”
“Không phải đâu, thằng này nạp tiền rồi đấy. Làm rồi còn giả bộ không làm cơ.”
“Sao lại bảo tôi giả bộ không làm chứ.”
Shin Jae Hyun cười, dùng khuỷu tay huých vào người bạn đang trêu cậu ta. Cái cậu nhận được gì đó từ Shin Jae Hyun lùi lại một bước. Một tiếng ‘woa’ vang lên, rồi người cậu ta khụy xuống. Mọi người vui vẻ vỗ vai nhau cười. Đúng lúc đó, người cậu ta xoay lại. Vật màu trắng cầm trên tay cậu ta lúc này mới hiện rõ.
Là điện thoại.
“Này, cậu cày level giúp tôi cái này với. Wow, level bá đạo thật.”
“Không thích. Tự cậu làm đi.”
Tiếng cười rộ lên. Xuyên qua tiếng cười đó, một giọng nói sắc như dao găm đâm vào sau lưng tôi.
“Kang Jun.”
Đôi mắt đang lướt qua đám đông đứng gần cửa trước bỗng khựng lại. Tôi xoay người lại, vẫn giữ nguyên tư thế đang cúi xuống để lấy sô cô la. Go Yo Han đã đứng thẳng người, chậm rãi nhìn lướt qua cửa trước rồi đến tôi. Tôi cảm thấy như có một chiếc đinh ghim chặt vào mu bàn chân.
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi đến ngay đây.”
“……”
Vỏ thanh sô cô la trong tay tôi trơn tuột.
“Tôi chọn cái ngon nhất cho cậu đấy.”
Chiếc cặp rời khỏi tay, mọi giác quan của tôi đều đổ dồn về phía Go Yo Han.
Tôi nhanh chóng bước về phía cậu ta rồi đặt thanh sô cô la đã chọn lên bàn của Go Yo Han. Go Yo Han im lặng nhìn tôi, vươn tay lấy món đồ đặt trên bàn.
“Ăn đi.”
Tôi cười, khuyến khích Go Yo Han, cậu ta lại nhướn một bên lông mày rồi bóc vỏ. Thanh sô cô la màu nâu bị nghiền nát bởi chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Ơ?”
Nhưng cậu ta không nuốt được. Go Yo Han cau mày, đưa thanh sô cô la đang ăn dở ra trước mắt với vẻ mặt kỳ lạ, nhìn tôi, nói:
“Gì thế này? Chẳng phải cậu ghét cái này sao?”
Vậy mà.
Một cơn choáng váng ập đến. Chết rồi. Lớp vỏ vàng óng ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi về quá khứ. Go Yo Han bụng réo ùng ục, tôi giả vờ mè nheo. Ngày mà lòng tốt vụng về của tôi bùng nổ. Thời kỳ rung động nhất trong cuộc đời tôi. Ký ức ấy ùa về, thấm đẫm tâm trí tôi. Cảm giác như não tôi đang trở thành một chiếc bánh kem bị nhão nhoét vì ngấm nước vậy.
“À, cái đó… Ừm, hình như lúc đó cậu thích nó thì phải.”
Tôi đã sai rồi. Chết tiệt. Cơ hội duy nhất còn lại cho tôi là nói dối.
“Tôi nhớ… nên mới chọn đấy.”
Giọng nói khó khăn thoát ra giữa những hơi thở gấp gáp. Tôi khẽ cúi đầu để che giấu khuôn mặt bí ẩn, có lẽ đang lộ ra những cảm xúc mà ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu. Trong lúc đó, tôi vẫn tò mò về phản ứng của Go Yo Han mà ngước mắt lên nhìn trộm, thật là hết nói.
“……”
“……”
Go Yo Han vẫn quay đầu, chỉ nhìn về phía cửa trước. Ngón tay cậu ta khẽ vuốt vành tai. Vành tai lộ ra giữa những ngón tay ấy đỏ ửng.
***
Bữa trưa diễn ra trong một bầu không khí tệ hại. Giống như một quả táo bị thối rữa từ bên trong vì vi khuẩn vậy. Bên ngoài thì có vẻ bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì không hẳn… Như thể chỉ cần chạm vào là có thể vỡ tung ra.
Bữa ăn cuối cùng bắt đầu với sáu người nhưng lại kết thúc chỉ với hai. Cứ như thể đã có hẹn trước, từng người một liếc nhìn nhau rồi cầm khay ăn trầy xước đứng dậy. Chắc bọn nó nghĩ tôi là đồ chó má. Tôi không biết bọn nó nghi ngờ tôi đã buôn chuyện gì với Kim Min Ho hay Go Yo Han nữa.
Có bằng chứng rõ ràng về sự thù địch của bọn nó đối với tôi. Ba người vừa nãy còn nói chuyện sau lưng tôi đã ngấm ngầm loại tôi ra khỏi cuộc trò chuyện. Người rời đi đầu tiên là Kim Min Ho, có lẽ bọn nó nghi ngờ tôi vì thái độ im lặng kỳ lạ của nó.
Soạt, soạt. Tiếng thìa cào vào khay ăn vang lên trong im lặng.
“……”
Tôi không thể không cảm thấy oan ức. Không phải tôi oan ức vì đã mách lẻo. Việc bọn nó gây ra tội rồi lại nghi ngờ tôi là người chứng kiến thật đáng ghét. Kẻ có tội thật sự chính là bọn nó.
“Tôi đứng lên trước đây.”
Tôi đã nghe câu này hai ba lần rồi.
Thế rồi bọn nó gia nhập vào nhóm mới mà bọn nó đã tạo ra trong lớp. Cứ như những con sư tử đực thứ bậc trung bình bị con đầu đàn đuổi đi, rồi lại muốn trở thành vua của một đàn yếu hơn vậy. Cuối cùng, trên chiếc bàn ván ép chỉ còn lại tôi và Go Yo Han. Go Yo Han ngậm đầu chiếc đũa, nói với giọng điệu khó nghe.
“Hừ, cái bọn này đúng là có tài tạo không khí chó má thật. Tôi cứ tưởng mình bị nghẹn rồi chứ.”
Nghẹn á? Vừa nãy còn lấy tận hai suất cơm, ăn ngon lành cơ mà. Tôi bật cười vì thấy vô lý.
“Sao cậu đang ăn cơm lại cứ tủm tỉm cười thế? Bị bệnh à?”
Tôi vội vàng lấy mu bàn tay che miệng lại. Sợ cười ra vẻ xấu xí. Tôi cố gắng mím môi lại, rồi khẽ lắc đầu.
“Này. Sao cậu lại cười như thế?”
Go Yo Han dừng đôi tay đang thoăn thoắt dùng thìa lại, truy hỏi tôi. Tôi vẫn cười, không trả lời. Vì miệng tôi vẫn còn đầy thức ăn chưa kịp nuốt. Go Yo Han truy hỏi với vẻ mặt căng thẳng, rồi với khuôn mặt cứng đờ ấy, cậu ta ngượng nghịu mím môi. Đôi môi đang mím chặt bỗng nở một nụ cười tươi rói, rồi cậu ta nói với giọng điệu như đã khám phá ra điều gì đó.
“À, cậu làm bài kiểm tra cuối kỳ tốt lắm đúng không? Chắc vì thế mà cậu vui nhỉ.”
……Nụ cười của tôi vụt tắt ngay lập tức.
Miếng thức ăn còn chưa kịp nhai hết nghẹn ứ xuống thực quản. Cổ họng tôi nghẹn lại.
“Nghe nói hôm nay trả bảng điểm. Cậu sướng nhé.”
Chiếc thìa trên tay Go Yo Han cào vào đáy khay ăn. Tôi không thể nuốt thêm được nữa nên đặt thìa xuống. Cổ họng tôi khô khốc.
“Vì cậu lại giành hạng nhất nữa mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.