Hành Trang Tuổi 18 - Chương 102

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 102

***

Lý do khiến tôi khó lòng đồng ý với lời của Go Yo Han là vì con số 86. Một con số xa lạ đã vắt kiệt tâm trí tôi sau kỳ thi cuối kỳ.

Sau mỗi lần tự chấm điểm, tôi luôn tự tin ghi điểm số dự kiến lên đầu trang giấy, nhưng kỳ thi cuối kỳ này thì không. Mặt tôi nóng bừng, vội vàng lật úp tờ giấy thi, vo tròn nhét vào cặp. Sau đó, tôi không còn tâm trí nào để chấm những bài thi khác nữa.

Những ngày trốn tránh ấy rồi cũng qua, và hôm nay đã đến.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào với một chồng giấy dày cộp trên tay. Chúng tôi đều biết đó là gì, vì cô đã thông báo về việc phát bảng điểm từ mấy ngày trước. Cả lớp nhốn nháo ngồi vào chỗ, cô bắt đầu đọc tên từ tờ giấy đầu tiên.

“Kang Jun.”

Sao cô lại gọi tên tôi đầu tiên? Những ánh mắt pha lẫn giữa kỳ vọng cùng lo lắng đổ dồn về phía tôi. Thứ tự là ngẫu nhiên mà, tại sao lại là tôi? Chân tôi như đeo chì, mỗi bước đi nặng trĩu.

“……”

“……Đây, bảng điểm của em đây, Jun à.”

Khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi của cô khi đưa bảng điểm cho tôi đã đủ cho tôi đoán ra chuyện gì đã xảy ra với kết quả kỳ thi cuối kỳ của mình. Trong khoảnh khắc, trước mắt tôi tối sầm lại.

Không lẽ, không lẽ, không lẽ. Thật sao?

Lần này tôi không còn chút sức lực nào để đối phó nữa. Vậy mà tôi vẫn không mở ra xem ngay. Giống như lần trước, tôi nhận lấy tờ giấy, gấp làm đôi rồi trở về chỗ ngồi. Thật đáng nể cho cái lòng tự trọng cỏn con của tôi. Về đến chỗ, tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể rồi mở tờ giấy đã gấp ra.

Vốn là một người hay để ý đến ánh mắt của người khác, tôi ngẩng đầu lên trước khi nhìn vào kết quả. Im Yoon Ki với Park Ha On ngồi bàn trên đã quay hẳn người lại nhìn chằm chằm vào mặt ngoài bảng điểm của tôi. Đầu tôi nóng ran. Cái bọn này nhìn cái gì vậy? Chỉ nghĩ đến đó thôi đã đủ biết là hỏng bét rồi, nhưng ít ra còn hơn là bị vạch trần điểm yếu trước mặt mọi người.

“Này, cậu đứng thứ mấy?”

“Lại nhất nữa hả?”

“Tôi cũng không biết nữa……”

Tôi cười gượng gạo rồi che tờ giấy lại. Park Ha On liền hỏi:

“Sao thế? Cậu chưa xem à?”

“Ờ, tôi hơi run.”

“Vậy để tôi xem giúp cho.”

“Không!”

Bàn tay của Park Ha On nhanh như chớp chồm tới chỗ tôi. Tất nhiên đó chỉ là một cử chỉ trêu đùa, nhưng vì chột dạ, tôi đã vội vàng đặt tay lên bảng điểm trước.

“Tôi cứ để sau xem vậy.”

“Sao thế, chẳng phải cậu luôn nhất lớp sao?”

“Không, tôi nghĩ lần này không phải đâu. Chắc chắn là không phải.”

Tôi cố gắng giãn cơ mặt đang nhăn nhó. Cố tình cười xòa cho có lệ. Tôi đang đặt sẵn một lớp đệm cho lòng tự trọng của mình. Thà tỏ ra thảm hại còn hơn là giả vờ đứng nhất rồi bị bẽ mặt khi kết quả được công bố. Ít ra phản ứng thứ hai còn nhận được sự thương hại. Mà tôi thì ghét sự bẽ mặt hơn là sự thương hại. Thế nên tôi càng ra sức than vãn.

“Tôi thật sự tệ lắm rồi…… Chết mất thôi. Phải làm sao đây?”

“Này, cậu tệ đến đâu chứ? Cậu tệ lắm cũng chỉ một con số thôi đúng không?”

“Không, tôi nghĩ còn tệ hơn.”

“Cậu tệ thì bọn tôi còn tệ hơn nữa. Không sao đâu.”

“Thật đó, lần này thật sự không phải vậy đâu.”

Tôi cố tình dậm chân xuống sàn. Nhưng lạ thật, càng diễn sâu tôi lại càng cảm thấy đúng là như vậy. Cái từ “tệ rồi” khắc sâu vào đầu tôi. Lần này thật rồi. Tôi thật sự tệ rồi. Lý do thì muốn thêm bao nhiêu cũng được.

Lý do lớn nhất là tại cô giáo chủ nhiệm. Bởi vì vẻ mặt của cô khi đưa bảng điểm thật sự rất tệ.

“Park Ha On.”

“Dạ.”

Sau tôi còn vài người nữa được gọi, cuối cùng đến lượt Park Ha On. Đồng thời, ánh mắt của Im Yoon Ki cũng hướng về phía cậu ta. Tôi tranh thủ khoảnh khắc đó hé mở tờ bảng điểm đã gấp. Thứ hiện ra đầu tiên là thứ hạng toàn trường ở cuối trang. Tay tôi khựng lại, không dám mở tiếp.

Con số hiện ra rõ ràng: hạng 7 lớp, hạng 12 toàn trường.

7, 7……. 12, 12, 12, 12, 12……. 12. Tất cả mọi thứ trong tôi như bị sàng lọc qua một cái lưới khổng lồ, chỉ còn lại tâm trí trôi dạt ra biển cả.

“Cái gì thế này……”

Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nhận được kết quả như thế này. Cơ thể tôi lạnh toát, đầu óc thì ong ong những tạp âm. Tôi dụi mắt, hy vọng rằng hạng 12 toàn trường là hạng 7, rồi lại nhìn kỹ bảng điểm, nhưng thực tế vẫn không thay đổi. Mắt tôi hoa lên. Một dáng người tự tin tiến về phía tôi. Bàn trên bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt.

“Điên mất, tôi hạng 6 rồi. Điên mất, ai rớt hạng vậy? A, điên mất, không biết là ai nhưng cảm ơn nhé.”

Park Ha On mặt mày hớn hở túm lấy cổ tay Im Yoon Ki làm ầm ĩ. Chớp mắt, Ha On quay người lại. Tôi vội vàng gấp bảng điểm lại. Trong lúc đó, một nỗi lo lắng nhỏ nhoi thoáng qua trong đầu tôi. Chắc không ai thấy tôi vừa xem bảng điểm đâu nhỉ. Nỗi lo lắng nặng trĩu đè lên ngực tôi.

“Này, tôi hạng 6 toàn trường đấy!”

Vừa giơ nắm đấm lên trời, vừa la hét về việc cuối cùng đã vượt qua được cái mốc hạng 6 đáng nguyền rủa, rằng cuối cùng cậu ta cũng chen chân được vào cái nhóm có thứ hạng mà bọn nó vẫn hay trêu nhau, Park Ha On bỗng khựng lại khi nhìn thấy tôi, mặt trở nên ngượng nghịu.

“À không, ý tôi là đây là lần đầu tiên tôi được hạng 6 toàn trường ấy mà. Với cậu thì chắc chẳng là gì……”

Khuôn mặt cậu ta đầy vẻ ngại ngùng. Tôi cười hiền hậu đáp lại:

“Chúc mừng cậu.”

Còn tôi thì tụt hạng rồi.

Tôi không quay đầu lại, nhưng mọi giác quan của tôi đều hướng về phía Go Yo Han ở cuối lớp. Uất hận dâng trào. Tất cả là tại cái tên đó. Đúng vậy, hạng nhất toàn trường ở kỳ thi trước là kết quả của những nỗ lực mà tôi đã tích lũy khi còn ổn định, còn kỳ thi này thì tất cả là do Go Yo Han phá hỏng. Sự tập trung của tôi đã suy giảm từ kỳ thi trước rồi, nên việc kỳ thi này thất bại là điều đương nhiên.

Đúng rồi, tất cả là tại cái tên đó, tại cái tên đó. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy oán hận bùng nổ. Cùng lúc đó, Park Ha On trước mặt tôi vẫn đang ngắm nghía bảng điểm của mình một cách đầy tự hào, khiến lòng tôi càng thêm rối bời.

“Ồ, thật á……. Ồ, ai rớt hạng vậy nhỉ……. Aish, thật tình. Cảm ơn nha. Ồ, sướng tê người. Điên mất. Hạng 6 toàn trường……”

Đây là lần đầu tiên tôi đứng hạng 12 toàn trường. Chết tiệt. Một con quỷ uất ức ẩn sau nụ cười giả tạo của tôi. Lòng tự trọng sôi sục gặm nhấm tâm hồn tôi. Nhưng tôi không còn muốn chúc mừng cái kẻ đang hân hoan kia, cũng chẳng muốn ghen tị một cách bẩn thỉu nữa, nên tôi im lặng.

“Go Yo Han.”

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng chiếc ghế nặng nề bị kéo lê trên sàn.

Tiếp đó là tiếng bước chân nặng nhọc, tôi cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua lưng mình. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cái lưng rộng lớn kia. Có lẽ, trong mắt tôi lúc đó tràn ngập sự oán hận. Mắt tôi hơi nhòe đi, có lẽ tôi đã khóc. Không, tôi chắc chắn đã không khóc. Tôi không bao giờ làm cái trò xấu hổ đó.

“Yo Han à, cố gắng hơn chút nữa nhé.”

Cô chủ nhiệm buông một câu khó hiểu. Ý cô là, vì điểm số đã tăng nên hãy nhân cơ hội này mà cố gắng hơn nữa sao? Hay là vì điểm số giảm nên hãy cẩn thận hơn? Vậy tại sao cô lại không nói điều đó với tôi?

Bàn tay tôi nắm chặt thành quyền. Lòng tôi nghẹn ứ, khó thở.

Tôi chỉ ước có ai đó để tôi yên, nhưng nguyên nhân của mọi sự lại đứng sừng sững ngay trước mặt tôi. Ngón trỏ với ngón giữa khẽ gõ lên bàn tôi. Ánh mắt tôi tự động hướng về phía Go Yo Han. Rồi cậu ta nở một nụ cười khá tươi tắn rồi khẽ mấp máy môi không thành tiếng:

‘Chúc mừng hạng nhất nhé.’

Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn giết Go Yo Han.

***

Vậy mà tôi đã không giết Go Yo Han.

Nói cho đúng thì, không phải là không làm mà là không thể làm. Một con cáo thì làm sao giết được một con hổ chứ?

“Chết tiệt.”

Tôi bỏ buổi học thêm. Hôm nay đến đó cũng chỉ nghe những lời lo lắng vô ích về điểm số này nọ thôi. Hơn nữa, tôi cũng bỏ luôn chuyện điểm trung bình rồi. Dù sao thì điểm trung bình năm cuối cấp cũng không cần thiết nữa. Con đường điểm số dài đằng đẵng của tôi đã kết thúc với vị trí thứ 12 toàn trường. Tôi giận Go Yo Han đến chết vì đã gây ra kết quả này, nên cố tình không đi học về cùng cậu ta. Chỉ là, tôi đã nói dối.

“Hôm nay tôi định đến học viện trước.”

Nhưng học viện cái gì chứ, tôi lịch sự tiễn Go Yo Han đang có vẻ tiếc nuối rồi quay lưng đi về phía trường. Và bây giờ tôi đang đứng trước phòng mỹ thuật. Tôi đang mơ về sự trả thù. Tôi đang đưa ra một lựa chọn hợp lý. Shin Jae Hyun là người phù hợp nhất cho tình huống này. Nếu tôi chuyển sang Shin Jae Hyun, chẳng phải Go Yo Han sẽ phải chịu đựng mối tình đơn phương sao? Không ai hiểu được nỗi đau của tình đơn phương bằng tôi đã từng trải qua nó cả. Sự đau khổ của tôi sẽ bắt đầu cùng với thành công của tôi.

……Mớ suy nghĩ vớ vẩn gì thế này. Go Yo Han chắc chắn sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì đâu. Đúng là lũ yếu đuối chỉ biết trốn tránh thực tại bằng những suy nghĩ như thế này.

“Huu.”

Tôi cố ý hít một hơi thật sâu. Theo những gì bọn chúng nói, Shin Jae Hyun thường đến đây sau khi tan học. Có lẽ hôm nay cậu ta cũng đến. Thật ngạc nhiên là người nói với tôi điều đó lại là Lee Yeon Woo chẳng mấy ai để ý.

“Aizz, thật sự không biết phải nói gì nữa.”

Tôi gãi đầu bứt rứt, quyết định viện cớ là dạo này tôi ít nói chuyện với cậu ta nên cảm thấy hơi buồn. Dù sao thì lý do đó cũng khá ổn. Đã quyết định rồi thì hành động phải dứt khoát. Tôi đẩy mạnh cửa bước vào, quả nhiên Shin Jae Hyun đang ở đó. Còn đang ngồi ở bàn nghịch điện thoại nữa chứ.

“……”

Mắt tôi với Shin Jae Hyun tự nhiên chạm nhau, rồi cậu ta vội vàng đặt điện thoại xuống. Nhưng tình huống ngượng ngùng vẫn không biến mất. Có vẻ như tôi có nhiều mong đợi hơn phải là người giải quyết tình huống này, nên tôi lên tiếng trước.

“Chào.”

“Ờ…… Chào.”

“Cậu ở đây à.”

“À, ừ.”

Shin Jae Hyun khẽ cười, dùng ngón tay gõ nhẹ vào cuốn sách đặt gần bàn rồi nói:

“Ở đây có không khí hơn là đọc ở nhà.”

Làm bộ làm tịch quá đi. Tôi định mỉa mai vài câu nhưng rồi chỉ cười trừ cho qua chuyện. Để còn bắt đầu cuộc trò chuyện chính thức nữa chứ.

“Thật ra, tôi đến đây là để gặp cậu.”

Nghe tôi nói vậy, mắt Shin Jae Hyun mở to.

“Tôi á?”

“Ừ.”

“Sao đột nhiên lại muốn gặp tôi?”

“Sao là sao?”

Không đợi Shin Jae Hyun cho phép, tôi bước thẳng vào phòng mỹ thuật rồi tự ý đóng cửa lại. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên. Không cảm xúc, không ngại ngùng, mọi việc cứ thế trôi chảy. Thậm chí còn tự tiện vứt cặp xuống đất, tôi thản nhiên buông một câu.

“Tại cậu đấy.”

“Tôi, tôi á? Tại tôi sao?”

Có vẻ như tôi đã mắc sai lầm rồi. Shin Jae Hyun có một phản ứng hoàn toàn bất ngờ. Cậu ta tròn mắt, lắp bắp chỉ tay vào mình. Phản ứng đó khiến tôi còn bối rối hơn cả cậu ta.

“Không, chỉ là tôi muốn gặp cậu thôi. Chỉ là muốn nói chuyện riêng với cậu một chút.”

“Muốn gặp tôi sao?”

Lần này lại sai rồi. Phản ứng lần này cũng kỳ lạ. Cậu ta bối rối đến nỗi sự bối rối đó lây sang cả tôi, khiến tôi cũng trở nên kỳ lạ theo.

“Không, không phải vậy, ý tôi là, cảm ơn cậu vì lần trước đã quan tâm đến tôi.”

“……”

“Ý tôi là…… tôi muốn làm bạn với cậu.”

Mấp máy. Chớp mắt. Mắt với miệng cứ khẽ mở ra rồi khép lại. Rất chậm. Tôi cũng ngơ ngác đứng đó, vung vẩy bàn tay đang lạc lõng trong không trung. Rồi một lúc sau, Shin Jae Hyun dùng lòng bàn tay xoa cổ. Ha ha, ha ha ha……. Sau đó, cậu ta ngượng ngùng đỏ mặt, bật ra một tiếng cười kỳ quái.

Gì vậy? Sao lại cười như thế? Thật là hết nói, nhưng tôi cũng bất giác cười ngượng theo.

A ha ha……. Tiếng cười gượng gạo kéo dài khó chịu.

[Còn tiếp ở phần 4]

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo