Hành Trang Tuổi 18 - Chương 103

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 103

“Giật cả mình. Cậu nói chuyện lạ quá đấy.”

“Thật là đâu có lạ đâu.”

“Không, lạ mà.”

Nghĩ lại thì, sai lầm của tôi hóa ra lại có ích. Nhờ sai lầm này mà chúng tôi mới có chuyện để nói. Thật tình, chủ đề duy nhất tôi có thể dùng để bắt chuyện với Shin Jae Hyun chỉ có mỗi ‘Sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?’ Nhưng với bầu không khí ngượng nghịu thế này, ít ra cũng có cơ hội để tôi ném ra một câu đùa. Coi như là chuyện tốt đi.

Tôi giả vờ ngập ngừng rồi ngồi xuống cái bàn trống cách đó không xa. Tôi nghĩ tôi đã làm khá tự nhiên. Sau đó, để cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi trách móc Shin Jae Hyun đang đỏ mặt.

“Này, cậu có cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề thế không?”

“À, tại vì theo tiêu chuẩn của tôi thì nó hơi… hơi lạ.”

“Đến mức đó sao?”

“Thường thì… nói những lời như vậy có hơi…”

Shin Jae Hyun ấp úng rồi bỏ lửng câu nói. Chắc là cậu ta đang cố gắng không làm tổn hại đến danh dự của tôi, nhưng lương tâm tôi đã bị hàng ngàn chiếc đinh đâm nát rồi.

“Người Mỹ hóa ra lại bảo thủ và đầy định kiến hơn tôi nghĩ đấy.”

“Người Mỹ cái gì chứ, tôi là người Hàn Quốc đàng hoàng nhé. Chỉ là Hàn Quốc hơi chậm tiến thôi.”

“Buồn cười thật, đó toàn là tiêu chuẩn của Mỹ mà. Cái đồ… sính ngoại.”

“Không phải. Hàn Quốc hơi đặc biệt. Chuyện đồng tính luyến ái tiếp xúc cơ thể hay những lời khen ngợi quá trớn giữa những người cùng giới ở đây rất phổ biến.”

“Chỉ có thế thôi mà cũng… Thiển cận thật.”

“Không phải. Chuyện đó không tốt chút nào.”

“Tại sao?”

“Thì bởi vì họ coi thường sự tồn tại của đồng tính luyến ái nên mới dễ dàng nghĩ đến những tiếp xúc cơ thể hay phát ngôn như vậy. Chứ người khác giới đâu có hay đùa giỡn kiểu đó.”

Khụ. Shin Jae Hyun hắng giọng, xoa xoa cái cổ đang đỏ lên rồi nói tiếp:

“Đặc biệt là cậu thì không được làm như vậy.”

“Tại sao tôi lại không được?”

“Vì cậu đẹp trai.”

“……”

Tôi vô thức nhìn cậu ta với ánh mắt hơi lơ đãng.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Tôi nói hoàn toàn chính xác, cực kỳ khách quan đấy.”

“À, ừ.”

Tôi định bỏ qua chuyện này. Bây giờ không phải là lúc để tôi cãi cọ hay sĩ diện.

“Ừ, thì… tôi sẽ cố sửa lại thói quen nói năng.”

“Nói dối. Cậu phớt lờ gần hết rồi.”

“……”

Nhưng Shin Jae Hyun lại bỏ qua sự nhường nhịn của tôi, cố tình khơi lại chuyện.

“Tôi không nói đùa đâu, cậu phải suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này. Thật lòng mà nói, tôi thấy mức độ của lời nói liên quan rất nhiều đến ngoại hình đấy.”

“Cái gì?”

Một ý kiến hoàn toàn bất ngờ bật ra từ miệng Shin Jae Hyun. Lời đó… lại đến từ miệng cậu ta? Khuôn mặt tôi chắc đã lộ rõ vẻ kinh ngạc. Shin Jae Hyun có vẻ hơi ngượng ngùng, cười trừ rồi nói lấp lửng.

“Có phải là lời phân biệt ngoại hình quá đáng không? Hơi quá thật nhỉ? Nếu cậu khó chịu thì tôi xin lỗi.”

“Tôi thì… dù sao cũng là ý tốt nên cũng không sao.”

“Cái ‘ý tốt’ đó cũng hơi… hình như không phải thì phải.”

“Này… cứ cho qua đi.”

“Nhưng mà này. Tôi chỉ nói một câu này thôi.”

Thái độ cứ như đang dạy đời của cậu ta khiến tôi khó chịu, tôi gắt lên hỏi thì Shin Jae Hyun mới định kết thúc câu chuyện. Nhưng thái độ đó cũng khá vô lễ. Theo tiêu chuẩn của tôi là vậy.

“Nói một cách lạnh lùng thì, những lời nói của người có ngoại hình tốt thường dễ dàng được người khác đón nhận hơn.”

Từ ‘tốt’ được cậu ta nhấn mạnh bằng cách dùng ngón trỏ với ngón giữa của cả hai tay khẽ gẩy hai lần. Vẫn là một hành động kỳ lạ.

“Tôi đang lo lắng cho cậu đấy.”

“Lo lắng? Lo lắng cho ai?”

“Đương nhiên là… cho cậu rồi.”

“……Hừ.”

Shin Jae Hyun nhìn tôi từ trên xuống dưới. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như cậu ta đang giẫm lên đầu mình. Rợn cả người. Cơ chế tự vệ của tôi trỗi dậy thành sự công kích. Tôi phản xạ chỉ trích hành động của Shin Jae Hyun.

“Cậu đang dạy đời tôi đấy à?”

“Tôi không dạy đời cậu, tôi cố tình nói cho cậu nghe là vì cậu thôi.”

“Ai cần cậu lo lắng chứ? Với lại cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng gì hết.”

“Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Ừ, thật sự.”

“Xin lỗi nhưng tôi thì không nghĩ vậy.”

Giọng của Shin Jae Hyun lúc này cũng hơi sắc bén. Chắc hẳn cậu ta đang tức giận vì tôi cứng đầu không nghe lời. Đúng là tôi không hợp với cái tên này. Cảm giác khó chịu đến phát điên.

“Cậu thì biết cái gì chứ?”

“Tôi á? Không phải tôi mà là những người tinh ý sẽ biết. Chỉ là họ im lặng không nói ra thôi.”

“Biết cái gì? Rốt cuộc cậu biết cái gì?”

“Cậu đang giả vờ không biết hay là không muốn biết?”

“Thì… cái gì cơ?”

“Ồ.”

Lúc này Shin Jae Hyun mới cất giọng trầm xuống. Tôi lần đầu tiên nghe thấy cậu ta lớn tiếng như vậy. Cậu ta bật ra một tiếng thở dài đầy ngạc nhiên rồi dùng một tay đập vào đầu mình. Sau đó, cậu ta còn dùng cả hai tay ôm lấy sau gáy rồi tự thốt ra một tiếng than.

“Ồ, không ngờ luôn. Đúng là đèn nhà ai nhà nấy sáng.”

Tôi cũng thấy bực bội không kém.

Tôi cố gắng vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào hiểu được ý của Shin Jae Hyun. Rốt cuộc là cái gì chứ? Cậu ta muốn nói cái gì? Tôi muốn hét lên nhưng tôi vẫn còn chút đạo đức xã hội. Thế nên, điều duy nhất tôi có thể làm là nắm chặt tay, nhìn chằm chằm vào Shin Jae Hyun. Tôi định bụng nếu cậu ta nhìn vào mắt tôi thì sẽ thúc giục cậu ta nói ra câu trả lời.

Shin Jae Hyun dùng tay vuốt ngược tóc ra sau, một mình suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi đáp lại bằng ánh mắt chứa đựng sự đòi hỏi của mình. Nhưng Shin Jae Hyun vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn tôi, đồng thời thở dài một hơi thật sâu. Cùng lúc đó, cảm xúc của cậu ta tan biến nhanh như lửa gặp nước. Đó quả là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

“Không phải, xin lỗi vì đã lớn tiếng.”

“……”

Sao một người có thể thay đổi nhanh đến vậy chứ? Tôi quên mất việc tôi nên nổi giận mà chỉ chăm chú quan sát sự thay đổi kỳ lạ đó. Chẳng mấy chốc, một Shin Jae Hyun tốt bụng, thoải mái và tích cực như mọi người vẫn thường ca ngợi đã xuất hiện. Cậu ta lại trở về vẻ mặt điềm đạm, đặt tay lên hông rồi nói:

“Vậy nên, chuyện tôi định dạy đời cậu, tôi xin lỗi. Nghĩ lại thì tôi thấy chuyện đó hơi quá thật.”

“……Ừ.”

“Còn cậu thì sao?”

“Tôi á?”

Cậu ta nhìn tôi với vẻ mặt nhẹ nhàng như đang khuyến khích. Trong ánh mắt đó, tôi thoáng thấy một chiếc mặt nạ mỏng manh. Đó là thói quen mà tôi cũng có nên tôi có thể nhận ra. Giống như Kang Jun luôn tỏ ra chân thành, Shin Jae Hyun cũng có một mặt tốt bụng. Bất chợt, một ý nghĩ đầy mỉa mai thoáng qua trong đầu tôi. Cậu ta cũng đang giả vờ tốt bụng giống mình thôi. Tôi lướt nhìn khe hở của sự thật vừa thoáng qua trong ánh mắt hơi nheo lại của cậu ta.

“Nếu cậu không có gì để nói thì thôi vậy.”

“……”

“Không sao đâu. Tôi không ép cậu. Tôi cũng không khó chịu. Dù sao thì tôi cũng là người gây ra chuyện này trước. Đó là trách nhiệm của tôi.”

Nhưng có lẽ, tôi không thể nổi giận như lúc nãy là vì trong lòng tôi mơ hồ cảm nhận được rằng Shin Jae Hyun thật sự là một người tốt. Nhìn cậu ta đã trở lại với nụ cười như trước, tôi hơi do dự rồi lên tiếng.

“Tôi hỏi cậu một chuyện thôi.”

“Chuyện gì?”

“Tôi không biết chuyện gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, Shin Jae Hyun nhăn mặt, vẻ mặt như chợt nhớ ra điều gì. Rồi cậu ta nói:

“Tôi sai rồi. Quên chuyện đó đi.”

“Quên đi á? Cậu nói câu đó lần thứ hai rồi đấy.”

Lần thứ hai. Nghe thấy từ “lần thứ hai”, mắt Shin Jae Hyun mở to. Một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Chuyện cậu bảo tôi quên đi, là lần thứ hai rồi đấy.”

“Ôi…”

“Tự mình nói ra những lời đó, làm người khác tò mò, rồi lại vô trách nhiệm bảo người ta quên đi.”

“Ừ nhỉ.”

Ngón tay dài khẽ vuốt mũi. Có vẻ cậu ta đang ngượng. Nhưng Shin Jae Hyun vẫn không kết thúc câu trả lời. Cậu ta chỉ liếc nhìn tôi rồi lại nói một câu khó hiểu khác.

“Vậy mà cậu lại không thể nói cho tôi biết?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Dù đó là chuyện liên quan đến tôi?”

“……”

“Shin Jae Hyun, cậu coi thường người khác cũng vừa vừa thôi chứ.”

Cậu ta nghĩ cứ nói vậy là tôi sẽ bỏ qua như lần trước, chỉ nói “Ừ, vậy à” rồi cho qua sao? Lần trước còn có giới hạn thời gian là Go Yo Han, còn bây giờ thì không. Điều đó có nghĩa là tôi có đủ thời gian để chất vấn Shin Jae Hyun.

“Bảo tôi đừng khen người khác, rồi lại đột nhiên dạy dỗ cách ăn nói của tôi, rồi lại bảo là vì lo lắng cho tôi? Rồi còn bảo tôi không biết chuyện gì, xong lại bảo tôi không cần biết và hãy quên đi. Ồ, Shin Jae Hyun tốt bụng ghê. Nhìn thế này thì thấy cậu chỉ là một tên ban ơn thôi. Cậu đấy.”

“Này, Kang Jun.”

“Việc cậu giúp tôi cũng chỉ là lòng tốt như kiểu đi làm tình nguyện thôi à?”

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đứng thứ 12, là ngày tôi nhận được lời khen ngợi đáng ghét từ Go Yo Han, mà cũng là ngày tôi nhận ra một lần nữa rằng trên đời này không có ai là người tốt bụng thật sự. Tôi thấy bực bội mọi thứ. Tôi thấy khó chịu tất cả.

Ừ, mẹ kiếp. Thật ra thì Shin Jae Hyun cũng không làm gì sai cả. Chỉ là cậu ta xui xẻo gặp phải một Kang Jun đang khó chịu mà thôi. Shin Jae Hyun cũng không có nghĩa vụ phải nói cho tôi biết chuyện gì cậu ta biết. Chỉ là sự tuyệt vọng của tôi đã quá mong mỏi mọi thứ, khiến cho sự xấu xa mà tôi trút ra trở nên thật thảm hại.

A, Kang Jun. Thật xấu hổ, thật xấu hổ. Tôi đang trút giận lên ai vậy? Mặt tôi nóng bừng lên. Cổ tôi rụt lại dần. Cuối cùng, tôi cúi gằm mặt xuống rồi nói với giọng nhỏ dần.

“Xin lỗi vì đã nổi nóng đột ngột. Cậu đừng lo, tôi sẽ không bao giờ giả vờ thân thiết với cậu nữa đâu.”

Rồi tôi lấy cặp, vội vàng đeo cặp lên vai, quay người rời đi. Vài bước chân nữa là đến cửa. Mở cánh cửa này ra là coi như kết thúc với Shin Jae Hyun. Đúng là tôi với cậu ta không hợp nhau. Chắc chắn là tôi không bao giờ thích kiểu người như cậu ta.

Mẹ kiếp, tôi đang lo lắng không biết làm sao để thoát khỏi Go Yo Han thì Shin Jae Hyun đột nhiên lên tiếng.

“Tôi cũng vậy.”

Bàn tay đang định mở cửa của tôi khựng lại.

“Tôi cũng hơi sợ Go Yo Han, Kang Jun à.”

Tôi quay người lại. Ở đó, thay vì chàng trai kỳ lạ bí ẩn, tôi thấy một học sinh trung học bình thường như bao người khác trong lớp. Chỉ là một cái quay đầu lại nhìn, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Shin Jae Hyun dường như nhỏ đi một chút. Buồn cười thay, tôi lại muốn cười nhạo tên nhát gan bé nhỏ đó.

“Cậu cũng vậy?”

Nhưng cái miệng đang định buông lời cay độc của tôi lại mím chặt lại. Thật ra thì tôi cũng vậy, tôi cũng thấy Go Yo Han thật đáng ghét.

“Đừng có đánh đồng cậu với tôi. Cậu chỉ sợ một học sinh trung học thôi à?”

Hơn nữa, thật đáng thương thay, cuộc đời tôi đã sống bằng lòng tự trọng cùng sự khoe khoang suốt bao nhiêu năm qua lại không dễ dàng sụp đổ như vậy.

“Mà sao tự nhiên lại lôi Go Yo Han vào đây?”

“Thì đó là chuyện cần phải nói mà.”

Một giọng nói trầm lắng vang lên, chìm xuống sàn nhà. Giọng nói đó yên tĩnh như mặt nước, khiến tôi cũng không thể không bình tĩnh lại.

“Cậu có biết dạo này bọn nó nói gì sau lưng cậu không?”

Ngay khi Shin Jae Hyun vừa hỏi tôi xong, cậu ta đã tự mình nói thêm.

“Bọn nó bảo hồi Han Jun Woo còn ở đây thì tốt hơn. Cái cậu bạn kỳ lạ đó ấy. Tôi xin lỗi vì đã lan truyền những lời này về cậu ấy. Tôi cứ luôn phải xin lỗi… Nhưng theo tôi thấy thì bọn nó không phải là nhớ cậu ấy, mà là nhớ Go Yo Han khi còn phải nể nang cậu ấy thì đúng hơn.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo