Hành Trang Tuổi 18 - Chương 105

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 105

Dĩ nhiên là thật lòng rồi. Tôi chẳng hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo cái cách này, nhưng lựa chọn “trước tiên cứ đi con đường an toàn đã” cuối cùng lại dẫn đến kết cục thế này đây. Điều quan trọng không phải là tôi đã thoát ra được, mà là tôi đã mất đi quyền kiểm soát.

“Nhưng tôi không muốn quay lại tình cảnh đó lần nào nữa đâu.”

Vậy nên nếu nói tôi tuyệt vọng thì đúng là tuyệt vọng thật.

“Cậu cũng hiểu lòng tôi mà… Tôi tuyệt vọng đến mức nào. Cảm giác bị cô lập giữa đám đông hàng trăm người, nó khiến tôi phát điên đến thế nào, cậu biết chứ. Một tuần bảy ngày thì năm ngày tôi sống trong địa ngục. Ngay cả cuối tuần cũng chẳng yên ổn. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua thôi cũng khiến tôi sợ hãi, sợ rằng liệu có phải bọn nó đang nói về tôi không… Đúng không? Cậu cũng từng như vậy mà, đúng không? Cậu hiểu tôi mà?”

“…Kang Jun à.”

“Tôi muốn biết. Tại sao Go Yo Han lại giữ tôi bên cạnh cậu ta bây giờ.”

“Kang Jun à.”

“Tôi cần biết để còn chuẩn bị chứ. Tôi không trách cậu, cũng chẳng cầu xin cậu giúp đỡ. Nếu ngay cả chuyện đó cậu cũng không nói cho tôi biết, thì chẳng khác nào cậu đứng nhìn tôi chết dần chết mòn cả. Tôi sẽ giữ bí mật. Tôi thề là không hé răng với ai rằng cậu đã nói. Miệng tôi kín lắm. Tôi thề được luôn.”

“À, Kang Jun, cái đó…”

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy tay áo che mặt. Đồng thời thả lỏng khuôn mặt đang cố nhăn nhó đến đau đớn. Rồi tôi ngẩng đầu lên, nhìn Shin Jae Hyun với ánh mắt đáng thương nhất có thể. Vừa thấy mặt tôi, cậu ta đã luống cuống lấy tay áo lau mặt cho tôi, cẩn thận không để da chạm vào da, chỉ dùng vải thôi. Sau đó, cậu ta nhìn khuôn mặt hơi sưng của tôi với vẻ tiếc nuối, rồi thở dài.

“Cậu sẽ giữ bí mật chứ?”

“Ừ, tôi sẽ giữ kín. Miệng tôi sẽ khóa chặt.”

“Cái đó, ừm, Go Yo Han…”

Shin Jae Hyun ngừng lại, ngập ngừng một chút rồi mới mở miệng nói tiếp:

“Go Yo Han là gay. Và cậu ta thích cậu.”

“Cái gì?”

“Thích theo kiểu rất… tình dục.”

Câu trả lời hoang đường ấy như một cú đấm vào đầu tôi. Tôi nghe thấy tiếng vít trong đầu mình kêu lên kẽo kẹt như bị lỏng ra vậy.

“…Cậu vừa nói gì cơ?”

“Tôi nghĩ cậu không cần tôi nói thêm cũng tự hiểu được phải làm gì tiếp theo. Con trai cấp ba mà.”

“Cái, cái gì cơ? Khoan đã, cậu đang bảo tôi phải làm sao?”

“Thì, cứ thử hôn cậu ta một lần xem sao.”

Cái cách cậu ta nói khiến tôi cạn lời. Tôi hỏi không phải với ý đó. Ý tôi là làm sao cậu ta biết được cơ chứ. Nhưng Shin Jae Hyun chẳng nhận ra ý tôi, chỉ nhìn mặt tôi rồi cười gượng như đang lúng túng.

“Đùa thôi.”

“Cậu, cái thằng này… điên à, cậu nghĩ cái đó là lời nói đùa được sao?”

“Cậu ta đối xử với cậu như vậy là vì cậu ta muốn gì đó từ cậu.”

Shin Jae Hyun gãi gáy, vẻ mặt hơi bất an.

“Nên tôi mới mong cậu cẩn thận. Nhưng tôi cũng sợ nếu nói ra thì sẽ xúc phạm Go Yo Han, mà cũng sợ rằng nói với cậu thế này là thừa thãi. Tôi cứ nghĩ cậu ít nhiều cũng đoán được tâm tư của cậu ta rồi chứ. Ai ngờ cậu không biết thật, làm tôi ngạc nhiên lắm. Chắc tôi đã cho rằng chuyện này quá hiển nhiên rồi.”

Lời này không hẳn là cú sốc. Nhưng những gì Shin Jae Hyun nói tiếp theo lại tạo ra một cơn gió mạnh hơn cả việc cậu ta nhận ra Go Yo Han thích con trai. Nó làm tâm trí tôi chao đảo dữ dội.

“Hình như có tin đồn về Go Yo Han đang lan truyền.”

“T–tin đồn gì cơ?”

“À, cái đó.”

“Tin đồn gì? Là sao?”

“…Hình như có ai đó tung tin đồn xấu, nên không khí đang rối loạn lắm.”

“Không khí rối loạn…”

“Cứ như kiểu mấy lời ác ý lan truyền lung tung ấy. Trong số đó đương nhiên cũng có tin đồn liên quan đến cậu. Quanh tôi thì mọi người phản ứng kiểu ‘Han Jun Woo còn thế kia thì Go Yo Han sao nổi’, nhưng với tôi thì… nó lại quá đúng.”

“…!”

Chết tiệt, tôi phản bác theo bản năng.

“Có khi nào là hiểu lầm không? Cậu nghĩ sai rồi cũng nên. Người ta đồn đại thế nào thì mình nhìn cũng sẽ thấy thế thôi mà. Sau chuyện của Han Jun Woo thì ai cũng nghi ngờ lung tung cả, đúng không?”

“Cậu nói cũng có lý, nhưng vẫn có nhiều điểm khiến tôi thấy kỳ lạ.”

“Điểm kỳ lạ gì?”

“Lúc Yo Han bắt nạt cậu ấy.”

Shin Jae Hyun cẩn thận nói. Tôi cố gắng đọc từng cử động môi của cậu ta. Tôi không rõ tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ tôi bị ám ảnh bởi ý nghĩ phải bảo vệ danh dự cho Go Yo Han, nên cứ phủ nhận trước đã. Hay là vì tôi sợ nếu Go Yo Han bị lộ thì tôi cũng toi theo? Dù gì đi nữa, tôi thực sự tuyệt vọng, đó là sự thật.

“Cái thái độ đó rất là…”

Có vẻ muốn chọn từ ngữ nhẹ nhàng hơn, Shin Jae Hyun vung tay trong không khí. Sau một lúc suy nghĩ, cậu ta nhắm mắt thật chặt rồi mở ra.

“Dù sao thì cũng kỳ lắm.”

“…Bình thường thằng đó vốn thế mà. Thằng đó vốn dĩ là đứa kỳ quặc.”

“Không phải. Nó kỳ hơn cái bình thường ấy.”

“Ừ thì, tôi bảo rồi, thằng đó vốn dĩ kỳ quặc mà.”

Tôi phủ nhận một cách tuyệt vọng, cố gồng lên vẻ mặt cứng rắn. Tôi hy vọng cái thái độ kiên quyết của mình sẽ khiến Shin Jae Hyun nghi ngờ rồi rút lại ý kiến. Nhưng cậu ta lại phản bội kỳ vọng của tôi.

“Không, bình thường bắt nạt người khác thì không ai hành xử kiểu đó đâu. Tôi biết rõ nhất. Tôi từng trải qua mà. Cái vụ cậu phải vào viện hồi trước chính là cuộc sống hàng ngày của tôi. Dạng bắt nạt tôi từng chịu là như vậy đấy.”

“Chắc là cậu hiểu lầm thôi. Không phải mọi tình huống đều giống nhau đâu. Go Yo Han đối xử với tôi thế chắc là vì tôi có giá trị với cậu ta. Han Jun Woo cũng từng thế với tôi mà. Tại bố mẹ tôi tin tưởng tôi tuyệt đối, nên… Tôi giúp Go Yo Han nhiều, thỉnh thoảng còn làm bài tập hộ cậu ta nữa.”

“Ừm, nhưng cậu đâu có làm bài tập chung với Han Jun Woo khi chỉ có hai người đâu, đúng không?”

Ớ. Tôi vô thức cắn môi. Nhưng nỗ lực thay đổi suy nghĩ của Shin Jae Hyun vẫn không dừng lại. Không được. Không thể để ai đó ngoài tôi có suy nghĩ này được. Tôi lại tiếp tục thuyết phục cậu ta.

“…Go Yo Han thích mấy thứ kỳ lạ mà. Tính thằng đó vốn quái, lần trước cũng vậy. Cậu ta cố tình giả vờ làm gay để trêu Han Jun Woo cho vui thôi. Thằng đó chỉ là thằng bệnh hoạn thích gây chú ý thôi mà.”

“Cái trò đùa đó không phải để gây chú ý đâu. Theo tôi thấy thì nó đang dọn dẹp xung quanh đấy.”

Lại một câu nói kỳ lạ nữa. Tôi nhíu mày hỏi:

“Dọn dẹp xung quanh là sao? Ý cậu là gì?”

“Kang Jun à, nếu tụi mình thật sự coi Go Yo Han là gay mà lên mặt với cậu ta thì sẽ thế nào, cậu biết không?”

Bộp. Shin Jae Hyun đập mạnh tay trái vào nắm đấm tay phải. Tiếng ma sát bất ngờ khiến tôi giật mình, lông tơ dựng ngược lên.

“Trong đám bạn của cậu đã có đứa vượt ranh giới nên mới ra nông nỗi này rồi đấy.”

Lông tơ dựng đứng cọ vào da nhạy cảm của tôi. Tôi nhớ ra ngay lập tức. Đặc biệt là Kim Min Ho, nó cứ luôn miệng gọi Go Yo Han là gay này gay nọ để gây sự. Giờ tình cảnh của Kim Min Ho thế nào thì chẳng cần kiểm tra cũng rõ.

“Không phải trò đùa đâu, mà là một bài kiểm tra bạo lực đấy. Nếu trượt bài kiểm tra đó thì sẽ thành mục tiêu bị bắt nạt thôi.”

“…”

“Cậu ta nhát quá. Mà vì không muốn ai biết mình nhát nên cậu ta tự bao bọc lấy bản thân. Thành ra mọi thứ cậu ta làm đều là dối trá. Nhưng cậu ta lại chẳng đủ khéo léo nên lần nào cũng bị lộ. Loại dối trá dài hạn có mục đích thì khác với loại dối trá bộc phát lúc nóng giận – độ hoàn thiện khác nhau hẳn. Vì thế mà lời dối trá của Go Yo Han vụng về lắm. Thậm chí cái vụng về đó cậu ta còn che đậy bằng sự kiêu ngạo nữa. Lại thêm một lời dối trá ngớ ngẩn cố tình để bị lộ ấy.”

Shin Jae Hyun nhún vai, tiếp tục nói:

“Nếu cậu ta thực sự tự tin trong mọi chuyện thì đã chẳng thử thách đám bạn theo kiểu mỉa mai như vậy đâu.”

Miệng tôi khô khốc. Cảm giác như có ai lấy cục tẩy chà xát mạnh lên não tôi vậy. Cái “mô hình Go Yo Han” mới mẻ của Shin Jae Hyun thực sự là một cuộc cách mạng. Ở đây, tôi không dám coi cậu ta là kẻ chỉ biết ba hoa. Trong trường này, có bao nhiêu người nhận ra Go Yo Han nhát gan chứ? Shin Jae Hyun chắc chắn không phải dạng vừa.

“Và chính vì là đứa như vậy nên cậu ta mới bắt đầu để ý đến cậu.”

“…Tôi không biết. Tôi chẳng tin nổi lời cậu nói.”

“Nếu tôi đưa ý kiến thì, theo tôi thấy, cậu giống như một con người được chế tác quá hoàn hảo vậy.”

Hồi nãy còn ngập ngừng, giờ thì cậu ta tuôn lời như đập vỡ đê. Trong mắt tôi, kiểu này hơi giống khoe khoang một chút. Như thể cậu ta đang nói rằng mình sở hữu sự thông thái vượt xa cái thông minh chỉ thể hiện qua điểm số. Nhưng tôi không thể phản bác, vì đó là sự thật.

“Ngoại hình tốt, gia đình tốt, học giỏi, danh tiếng xung quanh cũng tốt. Go Yo Han thích sự tự kiểm soát hoàn hảo đó của cậu lắm. Vì cậu ta không làm được. Tôi còn hay nghĩ rằng Go Yo Han thực ra ghét học lắm.”

“Cái gì? Đùa à, vô lý. Cậu ta học hành chăm chỉ lắm. Cậu ta từng bảo muốn học mà không học được…”

“Nghe ở đâu? Ai nói?”

Từ chính cậu ta. Nhưng tôi không dám nói ra, sợ càng bị hiểu lầm, nên đành bịa chuyện.

“Tôi nghe đám bạn của Go Yo Han nói thế.”

“Tôi thấy cậu ta chỉ bắt chước cậu thôi. Giả vờ chăm học, giả vờ quan tâm đến mối quan hệ xung quanh.”

“Đừng nói bậy. Go Yo Han á? Thằng kiêu ngạo đó mà làm thế sao.”

Đây đúng là xúc phạm Go Yo Han. Nhưng “sự báng bổ thần thánh” của Shin Jae Hyun chưa dừng lại ở đó.

“Chính vì kiêu ngạo nên cậu ta mới thế đấy chứ.”

“…”

“Trong mắt cậu ta, bản thân cậu ta kém cỏi đến mức nào nhỉ? Mấy người xung quanh khổ sở không phải vì Yo Han thực sự kém cỏi, mà vì cậu ta tự cho rằng mình kém cỏi nên mới hành động như vậy thôi.”

“Loại…”

“Với Go Yo Han, cái gọi là ‘hoàn hảo hơn cậu ta’ chỉ có hai kiểu. Một là cậu ta ghen ghét mà ghét bỏ, hai là cậu ta khao khát sở hữu. Han Jun Woo thuộc loại đầu, còn cậu là loại sau, đúng không? Cậu ta có bao giờ giả vờ đáng thương trước mặt cậu chưa? Tôi cá là cậu ta còn có thói quen phóng đại nỗi bất hạnh của mình nữa. Kiêu ngạo nên mới thế. Cậu ta biến cái bất hạnh nhỏ nhặt của mình thành thứ mà người khác nhìn vào sẽ thấy khủng khiếp. Dùng chính nỗi bất hạnh làm vũ khí ấy.”

“Không có. Cậu ta chẳng làm thế đâu.”

“Cứ chờ xem. Sớm thôi cậu ta sẽ làm thế. Đến lúc đó cậu sẽ phải tin tôi.”

Theo phản xạ, tôi phủ nhận ngay, nhưng lập luận của Shin Jae Hyun làm lung lay toàn bộ suy nghĩ và giá trị quan của tôi. Bằng chứng là phản ứng của tôi.

Không biết là vì tôi không chịu nổi việc Go Yo Han bị xúc phạm, hay vì tôi ấm ức khi dữ liệu tôi tích lũy suốt hai năm rưỡi bị xóa sạch. Tôi chỉ muốn gào lên “Không phải” thôi. Nhưng trái ngược với cái miệng của tôi, một sức thuyết phục khủng khiếp đang bóp nghẹt cả linh hồn tôi.

“…Cậu bảo Go Yo Han đáng sợ mà vẫn dám nói mấy chuyện này với tôi à?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo