Hành Trang Tuổi 18 - Chương 119

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 119

“Em định kiếm cớ vớ vẩn ở đâu đấy?” Ánh mắt đầy oán hận quét qua cô gái trẻ hơn tôi nhiều tuổi. Thật nực cười, nhưng tôi lại cảm thấy một niềm chiến thắng kỳ lạ. Chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như thế. Tôi đúng là đồ ngu ngốc. Nhưng cô bé chẳng hề bận tâm, ngược lại còn nhìn tôi với vẻ chế giễu.

“Không phải anh tự mình đa nghi rồi dựng chuyện đấy chứ? Anh đã xem kỹ ảnh gia đình chưa?”

“Cái gì?”

“Anh biết gì mà lên mặt dạy đời chứ?”

Bình thường, tôi sẽ không bao giờ dao động. Chắc chắn là như vậy. Tôi đảo mắt, chống tay vào tường rồi bước đi. Bước chân nhanh đến mức người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy hơi kỳ lạ. Trước khi xuống cầu thang, tôi chợt liếc nhìn Go Ro Sa rồi vội vã bước tiếp.

Go Ro Sa mặc kệ tôi, cơ thể tôi như người mất hồn lướt qua hai người vẫn còn đang trò chuyện. Hình như tôi đã chạm mắt với mẹ của Go Yo Han. Nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến ánh mắt của ai nữa. Tôi chỉ ngơ ngác nhìn vào tủ kính sau lưng chiếc sofa lớn.

“Chẳng lẽ… không phải… không thể nào.”

Tôi lướt mắt qua những bức ảnh. Phải, trái, ngăn dưới, ngăn trên, ánh mắt tôi tỉ mỉ lướt qua từng khung hình rồi đột ngột dừng lại. Đó là một bức ảnh mà tôi chưa bao giờ thấy, ngay cả tối hôm đó cũng vậy. Bốn người trong gia đình đứng chụp ảnh cùng nhau.

“…”

Nghĩ kỹ thì đúng là lạ. Tại sao một gia đình như thế này lại không có ảnh chụp chung? Câu trả lời nằm ở góc bức ảnh. Đó là chiếc gương phản chiếu hình ảnh bốn người đang chụp ảnh.

Rồi ở đó, có Go Yo Han.

Một Go Yo Han còn bé, cười tươi rói, thậm chí còn giơ ngón tay hình chữ V.

Tiếng trò chuyện cùng thế giới xung quanh như vỡ tan.

Cảm giác như thế giới này trống rỗng. Mọi thứ tôi đặt chân lên đều như hư ảo, giống như những phiến đá bắc qua sông bị hỏng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Tôi không biết mình đã trở về bằng cách nào. Không, đúng hơn là Go Ro Sa đã đứng ở cuối con đường mà tôi bước đi. Cô bé khoanh tay, như thể đã đi theo tôi.

“Anh ấy mắc bệnh thích nổi bật hơn người khác đấy.”

“…”

“Lúc chụp ảnh đó, anh ấy cũng làm loạn cả lên.”

Lời chế giễu như những mũi kim đâm vào đầu tôi. Nhưng sự mỉa mai đó lại là sợi dây thừng duy nhất níu giữ tôi. Chân lý duy nhất trong cái thế giới hư ảo này. Có lẽ mắt tôi đã trống rỗng. Bởi vì ngay khi nhìn thấy mặt tôi, Go Ro Sa đã nhăn mặt.

“Vốn dĩ…”

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi dùng tay xoa mạnh vào cổ họng đang bị tắc nghẽn rồi tiếp tục nói:

“Vốn dĩ là như vậy sao?”

“Cái gì cơ, Go Yo Han á? À, anh ấy sinh ra đã là đồ ngốc rồi. Tham lam, cái gì quá khả năng của mình cũng muốn có, không làm được thì giả vờ bỏ cuộc, nhưng bên trong thì vẫn lăm le. Thật là âm hiểm.”

Go Ro Sa đột nhiên bật cười. Một tràng cười hoàn toàn bất ngờ. Tôi ngơ ngác nhìn nụ cười đó. Go Ro Sa che miệng cười khúc khích, rồi liếc nhìn tôi, nói:

“Em vừa nghĩ ra một chuyện buồn cười lắm, muốn nghe không?”

“…Chuyện gì?”

“Anh biết nhược điểm của anh ấy là gì không?”

Trong cái tình cảnh này, tôi lại tò mò về nhược điểm của Go Yo Han, thật buồn cười. Dù sao thì tôi vẫn nghiêm túc với những câu chuyện buồn cười. Tôi suy nghĩ một hồi lâu, rồi đưa ra nhược điểm có vẻ hợp lý nhất.

“…Thích con trai?”

“Không, IQ thấp hơn em.”

“…”

“Em 137, còn Go Yo Han chắc khoảng 119. Hồi bé em trêu anh ấy suốt. ‘Đầu anh đúng là tình trạng khẩn cấp. Cả thế giới đều biết điều đó.’ Cứ nói thế là cái tên lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên kia lại đỏ mặt tía tai. Phì, anh ấy còn bị ADHD nữa cơ. Chữa cái đó vất vả lắm đấy.”

*ADHD: là viết tắt của Attention Deficit Hyperactivity Disorder, hay còn gọi là Rối loạn Tăng động Giảm chú ý. Đây là một rối loạn phát triển thần kinh thường được chẩn đoán ở trẻ em, nhưng các triệu chứng có thể kéo dài đến tuổi trưởng thành.

“…”

“Anh ấy có chết cũng không chịu thừa nhận mình bị ADHD đâu. Chắc chẳng ai biết đâu nhỉ? Đúng rồi. Nhìn cách anh ấy hành động thì có vẻ đầu óc cũng nhanh nhạy đấy, nhưng quan trọng là khả năng đồng cảm cực kỳ kém, không bao giờ nghĩ cho người khác được. Cứ nhìn anh ấy là em lại nghĩ, ‘À, hóa ra bọn sociopath là thế này đây.’ Nghe nói bọn sociopath thành công trong xã hội cũng vì cái đó đấy.”

*sociopath: là một thuật ngữ không còn được sử dụng chính thức trong chẩn đoán tâm thần học hiện đại. Thay vào đó, các chuyên gia hiện nay sử dụng thuật ngữ Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (Antisocial Personality Disorder – ASPD) để mô tả một nhóm các đặc điểm tính cách và hành vi tương tự.

Go Ro Sa liếc nhìn về phía những người lớn, rồi khẽ cười. Tiếng cười khúc khích vang lên như một bản nhạc nền. Não tôi chắc là đã cháy cầu chì rồi. Trong đầu tôi chỉ toàn những suy nghĩ trống rỗng. Suy nghĩ trống rỗng. Cố gắng moi móc ra điều gì đó thì những lời nói thốt ra đều thật đáng thương.

“Bố mẹ cậu ấy không cho đi học thêm… cậu ấy đã nói với anh như vậy.”

“Học thêm á? Anh ấy cần gì đi học thêm? Anh ấy ghét những người chăm chỉ, chỉ thích thiên tài thôi.”

“Cậu ấy… còn học toàn bằng những cuốn sách kỳ lạ nữa.”

“Hừ!” Một giọng điệu coi thường vang lên nhẹ nhàng. Tôi ngơ ngác nhìn thì chạm phải ánh mắt của Go Ro Sa đang nở một nụ cười chế giễu hết cỡ.

“Anh không biết sao? Tất cả đều là dối trá đấy, dối trá. Chỉ là trò hề để lấp đầy lòng tự trọng của anh ấy thôi. Anh ấy đang diễn cho mọi người thấy mình thảnh thơi đến mức nào. Anh không hiểu à? Anh ấy làm vậy vì không muốn người khác phát hiện ra giới hạn của mình đấy.”

“Bố cậu ấy cũng nói chuyện với Go Yo Han kiểu rất coi thường.”

“Đáng bị coi thường chứ. Tính cách với học lực tệ hại như thế cơ mà.”

“Vậy không phải là ghét sao? Bố mẹ nào lại chỉ vì con cái học kém mà…”

“Chuyện đó tùy người thôi, với lại nếu ghét thì mẹ với bố em đã giúp bên kia rồi chứ?”

“…Ơ?”

“À, cái này không nên nói ra mới đúng.”

Đôi chân nhỏ bé khua khoắng trên sàn. Go Ro Sa suy nghĩ một chút rồi lại tự gật gù. Cô bé lẩm bẩm một mình: “Ừ thì sao, mình nói đúng mà.” Sau đó, không đợi tôi hỏi lại, cô bé đã nắm lấy tay tôi kéo về phía cuối hành lang. Chúng tôi lại tìm đến một nơi vắng vẻ.

“Em cứ có cảm giác như mình đang là một cô em chồng đứng ngoài cuộc ấy.”

“Em chồng đứng ngoài cuộc?”

“Anh có biết tại sao bố em lại đối xử tốt với anh không?”

“…Không.”

Thật ra, từ trước đến giờ tôi cũng không hiểu. Vì học giỏi sao? Hay vì gia cảnh tốt? Nếu vậy thì đáng lẽ ông cũng phải yêu quý con trai cả của mình chứ. Nghĩ lại thì tại sao lại là tôi nhỉ?

“Vì dễ dàng đẩy Go Yo Han cho anh.”

“Cái gì?”

“Vậy sao anh lại thương hại Go Yo Han? Với cái đầu óc đó, cái khuôn mặt đó, cái gia thế đó.”

Go Ro Sa khẽ nhướn mày, tỏ vẻ thương hại. Vẻ mặt đó dường như giống với vẻ mặt mà Go Yo Han hay diễn.

“Vậy… vậy chuyện đẩy con cho người khác, chỉ là… chỉ là ghét thôi đúng không?”

“Có ai lại muốn gả đứa con mình ghét cho người tốt nhất không? Bố em hơi khác người một chút. Chắc cũng vì thế mà mới sinh ra loại như Go Yo Han.”

“…”

“Tối hôm đó, chính hành động ngu ngốc đó đã khiến anh ấy được yêu thương hơn đấy. Anh không biết sao. Có lẽ Go Yo Han cũng không biết đâu. Tại sao bố em lại quý anh đến vậy. Go Yo Han còn không biết mình đang bị đẩy hết chỗ này đến chỗ khác. Chỉ có em biết thôi. Lại là em nhận ra.”

Trong mắt Go Ro Sa tràn đầy vẻ tự hào. Cô bé ngấm ngầm khoe khoang trí thông minh của mình. Lúc đó, tôi nhận ra Go Yo Han với Go Ro Sa đúng là anh em ruột.

Tôi không còn gì để nói nữa. Đầu óc tôi trở nên trống rỗng giống như bị trúng một quả lựu đạn choáng, tôi chẳng nhìn thấy gì phía trước. Ngay cả khuôn mặt nhỏ bé đang ở ngay trước mắt tôi cũng khó mà nhìn rõ. Ngay từ đầu, tôi đã khó mà đứng vững được rồi.

“…”

Tất cả đều là giả dối.

Nửa năm sau tôi mới nhận ra điều đó.

Tôi vừa muốn tin Go Yo Han, vừa phủ nhận sự thật rằng mình đã bị lừa. Tôi chớp mắt liên tục để xóa đi cái thực tế không thể tin được kia. Tôi thậm chí còn dùng nắm đấm đấm mạnh vào đầu vài lần. Nhưng thực tế vẫn không thay đổi. Sau đó, tôi vẫn nghe thấy tiếng chế giễu liên tục từ phía trước, nhưng tôi không thể hiểu được. Đầu tôi đã chặn mọi thông tin.

Go Yo Han là một đứa trẻ đáng thương. Đáng tiếc là lý do không phải vì bị bắt nạt, mà chỉ vì cậu ta không yêu bản thân mình và sống chỉ để khao khát tình cảm.

Đầu óc tôi trở nên mơ hồ. Tôi tựa đầu vào tường, nói một cách máy móc.

“Go Yo Han thích anh.”

Tôi chẳng nghĩ được gì cả, chỉ cố gắng vùng vẫy để tìm kiếm sự thật.

“Vậy… vậy đó cũng là giả dối sao?”

Hay đó chỉ là một trò đùa để trêu chọc tôi? Cuộc đời này là một trò đùa, một lời nói dối, một trò chơi của Go Yo Han chỉ hạnh phúc khi đứng trên người khác? Tôi nghi ngờ tất cả mọi thứ. Điều đó thật tuyệt vọng. Vì vậy, tôi đã bám víu vào sợi dây thừng duy nhất. Có lẽ tôi đã thực sự rất tuyệt vọng.

“Chuyện đó anh nói với em được sao? Anh đúng là không giữ mồm giữ miệng mà.”

Nhưng dòng máu của Go Yo Han lại lạnh lùng.

“Ít nhất thì em sẽ không nói những gì em không chắc chắn.”

Sợi dây thừng đã mục nát. Hay là nó đã bị cắt đứt trước khi tôi kịp leo lên?

“Nhưng, nhìn cách anh ấy hành động bạo lực như vậy, anh không nghĩ gì sao? Chẳng phải chỉ là làm cho vui thôi sao? Kiểu như vậy đó. Mà thôi, anh còn lo lắng gì nữa? Chuyện đó có quan trọng đến thế không? Chẳng cần phải suy nghĩ gì cả, cứ cắt đứt quan hệ là xong. Hay là anh bị sốc à? Vì lời nói của em? Tại sao? Hay là anh cũng muốn sống như người đồng tính? Chẳng lẽ anh thích Go Yo Han thật sao?”

Tôi không thể trả lời. Lưỡi tôi cứng đờ như bị đóng băng. Thấy tôi như vậy, Go Ro Sa tặc lưỡi, vẻ mặt đầy vẻ khinh bỉ.

“Điên mất, hình như anh thích thật rồi.”

“…”

“Em còn thắc mắc tại sao lại là anh cơ, hóa ra là có sự đồng điệu.”

Những lời nói thoáng qua, tôi không để tâm. Một tiếng chuông vang lên. “Keng,” tiếng chuông vừa dứt thì tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ.

“À, kia… anh… anh về nhà đây. Anh… mẹ… lát nữa anh…”

Go Ro Sa làm vẻ mặt kỳ lạ. Cái mặt nhăn nhó như thể lời tôi nói là một đống rác rưởi. Đôi mắt đen láy quét qua tôi như đang đánh giá. Tôi vừa xấu hổ trước ánh mắt trần trụi đó, vừa cảm thấy ghét bỏ tất cả mọi thứ ở ngôi nhà này.

Thế giới tối sầm lại, rồi lại vàng vọt, rồi xoay tròn. Cuối cùng, tôi cũng không thể nói hết câu. Một câu nói dở dang cứ thế tan biến. Chỉ có cơ thể tôi là xoay tròn.

“Cái đó… đợi một chút.”

Mỗi bước chân tôi đi như có một cơn lốc xoáy. Bàn tay tôi vô thức bận rộn vuốt tóc hết bên này sang bên kia. Vì vậy mà tóc tôi cứ tung bay rối bời. Hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa kính lướt qua thật thảm hại. Tôi bước đi trong vô định. Tôi biết mẹ đang ở phòng khách, nhưng tôi không còn tâm trí đâu mà để ý nữa.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo