Hành Trang Tuổi 18 - Chương 155 - NT 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 155

“Á á!”

Tôi cố gắng giằng cổ tay ra nhưng không được. Trong lòng tôi chửi rủa. Sao cậu ta khỏe thế không biết. Chết tiệt. Rèèèè… Đường khóa kéo dài dằng dặc mở ra. Giữa khoảng trống đó lộ ra chiếc quần lót màu đậm. Không được. Đầu óc tôi rối tung hết cả rồi. Phải phán đoán cho đúng mới được. Trong cơn choáng váng, tôi theo bản năng vặn người sang bên. Cuối cùng, tay Go Yo Han trượt ra.

Thật bối rối. Tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Go Yo Han. Đôi mắt vừa chạm phải mắt tôi hơi mất hồn. Nhìn thấy con ngươi mờ đục của cậu ta, một luồng điện tê dại chạy dọc cột sống lên tận thắt lưng tôi.

“Ư… kia…”

Rõ ràng là cậu ta đang dò xét, đang nhìn thái độ của tôi rồi định mở miệng, nhưng đôi mắt cậu ta không tỉnh táo chút nào. Cái, cái thằng này sao vậy? Go Yo Han đang mất hồn từ từ liếm môi.

“Trước hết thì, của tôi.”

“…”

“Cậu… không sờ giúp tôi sao?”

“Tôi, không thích.”

“Vậy thì… cứ nắm lấy thôi cũng được.”

“Tôi, cái đó cũng không thích.”

“Chỉ nắm tay không thôi cũng không được sao?”

Mặt Go Yo Han tiến sát lại gần. Trong bóng tối, con ngươi mất hồn của cậu ta càng hiện rõ hơn.

“…Năm phút xong rồi. Tránh ra.”

“Chưa mà, vẫn chưa xong.”

Tôi cố gắng đẩy Go Yo Han ra để đứng dậy, nhưng lại bị cậu ta đẩy mạnh xuống ghế sofa.

“A…!”

Chết tiệt, tôi lại bật người dậy. Tiếc là sự phản kháng của tôi thất bại. Dù sao thì tôi cũng bị kẹt giữa hai chân Go Yo Han, không thể thoát ra được, mà bàn tay to lớn của cậu ta lại ôm lấy mặt tôi rồi.

“Vậy thì làm cái cần làm trước rồi làm cái kia sau.”

“Cậu nói cái gì…!”

Sự phản kháng của tôi bị nuốt chửng bởi môi Go Yo Han. Môi cậu ta áp mạnh xuống môi tôi, rồi đột nhiên một chiếc lưỡi nóng rực xâm nhập vào miệng tôi. Cậu ta di chuyển chậm rãi, tỉ mỉ lướt qua lợi cùng kẽ răng tôi. Thật lòng thì tôi đau. Vì mũi Go Yo Han ép mạnh vào má tôi.

“Hức…”

Đầu gối tôi tê dại. Cứ như có ai đó dùng móng tay cào nhẹ vào vậy. Bàn tay bị Go Yo Han giữ chặt run rẩy một cách vặn vẹo, còn bàn tay duy nhất được tự do thì cứ mân mê vô định rồi bám víu vào một nơi ấm áp. Chắc đó là cánh tay của cậu ta.

Khi hai vùng da ướt át chạm vào nhau rồi rời ra, phát ra một âm thanh rất gợi tình.

“Yo Han, á hức.”

Thứ nhất, tôi vụng về trong chuyện hôn. Thêm vào đó, một sự thật đáng buồn là thứ hai, Go Yo Han cũng vụng về. Dù sao thì cũng đã thử vài lần nên cũng có chút tiến bộ. Nhưng hai sự thật vụng về này đã tạo ra một sự lúng túng trong tình huống nóng bỏng này. Sự lúng túng lớn nhất là tôi không thể thở được.

“Khó, khó thở…”

Khi đến gần ranh giới giữa khoái cảm với nghẹt thở, chúng tôi rời môi nhau, thở dốc. Tiếng thở hổn hển đánh thức cả buổi sớm. Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nổ tung hiện ra. Ánh mắt của Go Yo Han cùng tôi chạm vào môi nhau. Khi nhìn thấy đôi môi hơi sưng và bóng nhẫy vì nước bọt, chúng tôi không nói gì, nhắm mắt lại rồi kéo nhau vào lòng.

Mỗi khi hai bờ môi đang gắn chặt phải tiếc nuối rời nhau để thở, một sợi chỉ trong suốt kéo dài giữa hai bờ môi xa dần. Càng xa, sợi chỉ càng mỏng đi rồi đứt phựt.

Thứ còn lại chỉ là tiếng thở dốc thô ráp.

“Chết tiệt…”

Go Yo Han khẽ chửi rủa, nhưng không phải là lời ác ý. Đã quá lâu kể từ khi năm phút trôi qua, nhưng không ai trong chúng tôi quan tâm. Ngược lại, chúng tôi đang cố gắng không nhắc đến nó. Sợ rằng cái cảm giác này sẽ tan vỡ.

“Này.”

Một giọng nói khàn khàn như tiếng kim loại va vào nhau gọi tôi. Tôi điều chỉnh nhịp thở, ngửa cổ lên nhìn, trong tầm nhìn mờ ảo, Go Yo Han khẽ hất tóc rồi cười. Nụ cười đó sao có vẻ hơi ngượng ngùng, chắc là do đầu óc tôi đang rối bời. Go Yo Han làm sao có thể như vậy được chứ.

“Cậu cũng dựng lên rồi.”

Tôi nghĩ xem lời Go Yo Han có nghĩa là gì, rồi từ từ cúi đầu xuống. Một tiếng rên khẽ khàng thoát ra từ cổ họng tôi. Không, không cần phải kiểm tra cũng cảm nhận được cái nặng nề quen thuộc đó.

“A…”

Chết tiệt, đồ khốn. Một luồng nhiệt nóng rực dâng lên từ cổ họng tôi. Có lẽ, nếu nhìn vào gương, tôi sẽ thấy khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của mình càng đỏ hơn nữa. Tôi xấu hổ đến chết mất. Vội vàng đẩy vai Go Yo Han ra, tôi quay đầu che mặt.

“Bây giờ thật sự quá năm phút rồi, đi, biến đi.”

“Thế thì thất lễ quá.”

Cánh tay Go Yo Han nhanh chóng vượt qua một ranh giới vô hình. Tôi vội vàng dùng tay ngăn lại.

“Làm gì, cậu làm gì thế?”

“Tôi định chịu trách nhiệm.”

Sự hưng phấn sôi sục hiện rõ trong giọng nói đầy tinh nghịch. Mà cậu ta sao lại vừa cười vừa nói những lời đó chứ. Có gì mà vui thế không biết.

Tôi lại đẩy bàn tay nghịch ngợm đang tiến đến gần, không chịu bỏ cuộc. Rồi tôi định ngồi dậy, nhưng Go Yo Han lại đứng ngay trên người tôi. Tôi thở dài, đẩy mạnh vào đùi cậu ta. Chết tiệt, cậu ta chẳng lay chuyển gì cả. Lông mày tôi tự động nhíu lại.

“Tôi bây giờ thật sự muốn đi tắm. Tránh ra.”

“Vậy thì trước khi tắm cho tôi xem một chút thôi.”

“Cuối cùng cậu cũng phát điên rồi hả? Biến đi.”

“Tôi chỉ nhìn một lần thôi. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn thôi.”

“Cậu thật sự điên rồi hả? Lặng lẽ nhìn cái gì mà nhìn!”

“Thì cái của cậu chứ còn cái gì nữa?”

“…”

Thằng này điên rồi hả? Nhìn cái gì mà nhìn chứ. Sao lại muốn nhìn thứ đang cương cứng của người khác? Có tỉnh táo không đấy? Tôi nhìn Go Yo Han như nhìn một kẻ quái dị, còn cậu ta thì hơi lo lắng, cau mày nghiêm túc, rồi nói như thể miễn cưỡng nhường nhịn.

“Vậy thì thế này nhé. Cho tôi xem của cậu, rồi tôi cho cậu xem của tôi.”

“Biến đi. Thật đấy.”

Lần này thì ngược lại. Tôi vươn tay đẩy Go Yo Han ra, còn cậu ta thì dễ dàng hất tay tôi sang một bên. Cái thằng này, chuyện gì cậu ta cũng dễ dàng như vậy sao? Tôi liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới với ánh mắt bực bội, vài giây sau Go Yo Han dùng hai tay che mặt, vai run run. A, thật là. Thằng chó chết này. Nụ cười rõ ràng là trêu chọc đó càng khiến tôi xấu hổ hơn.

“A, cười chết mất.”

“Đừng có đùa, tôi xem cái đó làm gì!”

“Cái đó á. Quý hiếm lắm đấy.”

Bàn tay đang che mặt hạ xuống. Đôi mắt khẽ cong lên, cười rạng rỡ.

“Tôi đang ban cho cậu vinh dự được quan sát cái của tôi lần đầu tiên đấy.”

“Cậu rảnh quá hả? Quan sát cái thứ đó?”

“Hồi cấp ba tôi thấy bọn con trai đứa nào cũng tò mò mà.”

Go Yo Han lẩm bẩm, gãi thái dương. Cái đó mà là nói hả? Thật sự không biết hay giả vờ không biết? Chính vẻ nghiêm túc của cậu ta lại khiến tôi bối rối. Một tin đồn mơ hồ tôi từng nghe thoáng qua trong đầu đột nhiên hiện lên. Tin đồn mà những người xung quanh Go Yo Han lúc đó đều quen thuộc.

‘Nghe nói con gái nào mà ngủ với Go Yo Han xong hôm sau phải ngồi xe lăn đấy. Cái đó của nó á, thật ra không phải là dương vật mà là vũ khí. Vũ khí đấy.’

Go Yo Han tay to, người cao, mũi cao, tóm lại cái gì cần to thì cậu ta đều to. Tôi căng thẳng đến khô cả môi. Tôi khẽ cố gắng rút cổ tay bị giữ ra, nhưng lại bị cậu ta nắm chặt lại. Chết tiệt. Không còn cách nào khác, ánh mắt tôi bất giác rơi vào khóa quần hơi hé mở.

“Tôi nổi tiếng là to đúng không?”

“Á, thằng khốn nạn này.”

Tôi cắn môi khi nhìn cái miệng đang nói năng bừa bãi của Go Yo Han. Cậu ta lại dùng ngón tay cái kéo môi tôi xuống, nói tiếp với vẻ mặt hoàn toàn bình thường.

“Nhưng cậu biết không? Toàn là xạo đấy.”

“…Hả?”

“Vốn dĩ mấy đứa nhóc hay thổi phồng tôi lên quá mức mà. Thật ra tôi cũng chưa từng thấy cái của ai để so sánh nên cũng không biết nữa. Tôi thấy nó bình thường mà.”

Một tên dâm ngầm lại dễ bị dụ bởi những lời này. Tôi lén lút liếc xuống chỗ hiểm của Go Yo Han. Khóa chỉ mới bung ra một chút nên không nhìn rõ, mà cái quần jean dày cộp cậu ta đang mặc cũng chẳng cho tôi cảm giác gì. Tôi hơi do dự hỏi:

“…Dài bao nhiêu?”

“Bình thường người ta… có đo chiều dài hả?”

Go Yo Han hỏi như một người thật lòng tò mò.

…Có chứ. Câu định nói ra lại nghẹn ở đầu lưỡi, rồi tôi nuốt lại. Cùng với sự im lặng bị nuốt vào là cả nước bọt cũng bị nuốt xuống. Sự tò mò bám theo tôi đến tận đầu ngón chân. Đã có lần tôi lén lút ước lượng kích thước của Go Yo Han. Thật sự là cái thời vô vọng. Quan trọng là tôi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Lại liếc nhìn vào khe hở nhỏ của khóa quần, tôi dùng móng tay cào nhẹ lên bề mặt ghế sofa rồi hỏi. Rẹt rẹt. Tiếng da ghế bị cào xé thô ráp vang lên.

“Vậy thì cho tôi xem một chút thôi có được không?”

Điên rồi, giọng tôi khản đặc. Bối rối vì giọng điệu rõ ràng là lệch lạc ở cuối câu, tôi vội vàng che miệng bằng mu bàn tay. Có phải tôi nói nhanh quá không? Xấu hổ quá, tôi không biết nhìn vào đâu, chỉ vuốt ve cổ rồi vô nghĩa đảo mắt nhìn khắp nhà.

“Không có ý gì đâu. Chỉ là muốn xác nhận tin đồn thôi…”

“Không sao cả. Cứ xác nhận đi.”

Go Yo Han từ từ duỗi thẳng đầu gối đang co trên ghế sofa, rồi thả chân xuống sàn. Tôi nghe thấy tiếng chân trần nhẹ nhàng chạm rồi rời khỏi sàn nhà. Rẹt-. Một bước chân của Go Yo Han dịch chuyển. Ánh mắt tôi lại thành thật hướng về phía quần lót của cậu ta. Đúng lúc tôi nuốt nước bọt một cách vô thức. Tôi không hiểu tại sao tiếng khóa kéo và đầu khóa va vào nhau lại kích thích đến vậy. Cái khóa đang từ từ trượt xuống, đến giữa chừng thì đột ngột dừng lại. Ơ, tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Go Yo Han.

“A–. Suýt nữa thì quên.”

“Sao…?”

“Cậu phải cho tôi xem của cậu trước chứ.”

“Ơ, hả?”

“Tôi đã bảo là cho tôi xem của cậu rồi tôi mới cho cậu xem của tôi mà.”

“Cậu nói bao giờ…”

Tôi từ từ chớp mắt, không hiểu lời Go Yo Han nói. Phần mềm bị lỗi do quá nóng khiến động cơ quay điên cuồng. Động cơ đang kêu ầm ĩ chợt tắt ngấm bởi lời vừa rồi của Go Yo Han. Đúng rồi. Cậu ta đã nói thế. Tôi vội vàng vẫy tay.

“Không! Không! Vậy thì tôi không xem nữa!”

“Jun à.”

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo