Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 164
Nói chuyện cứ như bạn trai tài phiệt ấy nhỉ. Nghĩ đến đó, tôi bỗng giật mình nhận ra. Càng nghĩ lại càng thấy Go Yo Han chẳng dính dáng gì đến tiền bạc cả.
“…Nếu là bên tài chính thứ cấp hay xây dựng thì có khi đúng thật.”
“Gì? Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Tôi vội vàng ngậm miệng lại. Rồi quay sang cằn nhằn Go Yo Han đã nhanh chóng sáp lại gần.
“Nếu không tiêu tiền, vậy tôi biết đi lại thế nào đây?”
“Gọi tôi đi. Như thế tôi mới bám lấy cậu để cho vay tiền rồi còn thu lãi được chứ.”
“…”
Đến mức này thì thật sự chỉ thấy phát ngấy.
Thật lòng mà nói, những hành động kiểu này của Go Yo Han đều quay lại thành độc cho tôi. Cái thân hình đồ sộ ấy lại nghiêng nghiêng sang một bên, giả vờ dễ thương một cách chẳng hợp tí nào. Điều tôi thật sự ghét là, cậu ta trông thật sự đáng yêu. Chiều cao đó mà làm nũng thì có gì đáng yêu chứ. Tự trách bản thân, người mà ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Tránh ánh mắt cậu ta, tôi vội chạy về hướng cửa hàng thịt bò Hàn Quốc chẳng biết ở đâu.
Rồi sau khi đến nơi một cách lúng túng tại một quán thịt nướng không tên gần trường, tôi nhét đầy miệng miếng thịt rẻ tiền chẳng biết ngon dở thế nào. Lúc đó, lời Go Yo Han nói thật đúng là trò hề. “Ừ thì, bò sữa cũng là bò Hàn Quốc mà.” Ý là bò Hàn Quốc rác rưởi. Rồi tôi cũng hiểu ra ý nghĩa của hành động Kang Soo Hyun đã làm. Cái hành động úp hai ngón trỏ vào nhau ấy. Go Yo Han nói đó là ý muốn tuyệt giao. Cậu ta vừa giải thích ý nghĩa đó, làm bộ mặt nghiêm trọng hỏi:
“Cậu đã ‘cắt’ chưa?”
“‘Cắt’ là sao? Cắt thế nào?”
“‘Cắt giữa các ngón tay bằng cạnh bàn tay ấy.'”
“Chưa?”
Phải làm thế sao? Tôi cau mày nhìn cậu ta với ý đó, Go Yo Han vỗ trán, nhăn mặt nói:
“Sao lại về mà không làm cái đó chứ. Đồ ngốc này. Cậu đã cho cái thằng khốn đó thêm một cơ hội rồi.”
“Như trẻ tiểu học ấy? Làm gì có cái loại…”
“Khinh thường học sinh tiểu học à? Đây là một lời hứa ngầm đấy. Gọi lại cho cái thằng khốn đó đi. Bảo nó đến đây.”
“Gọi đến rồi định làm gì?”
“Cậu cứ đứng yên. Tôi sẽ bẻ gãy ngón trỏ của nó.”
“Cậu đúng là thằng học cùng cấp ba, thi cùng kỳ thi, vào cùng đại học với tôi nhỉ?”
Trước lời cằn nhằn của tôi, mắt Go Yo Han liếc ngang. Ngay cả trong lúc đó, cái tay dùng thìa gắp thịt cho vào miệng vẫn nhanh thật đấy. Hít một hơi dài, tôi gắp miếng thịt chín đặt lên bát của Go Yo Han. Thấy miếng thịt được đặt lên bát cơm trắng, Go Yo Han lúc đó mới quay mắt lại, nhăn mày.
“Này chết tiệt, đừng đưa cho tôi, cậu ăn đi chứ.”
Tôi vốn không có nhiều khẩu vị, cũng chẳng đói bụng. Nên chỉ gảy gảy mấy món ăn kèm. Thấy thế, một bên lông mày của Go Yo Han giật giật. Cậu ta thở hắt ra vẻ khó tin, ngả người ra sau, nói với giọng sắc bén.
“Cậu nghĩ tôi rủ đi ăn cơm là để cậu ngồi nhìn tôi chén một mình chắc? Ha, thật sự cạn lời mà. Này, sao lại ngu ngốc ăn no căng bụng bánh ngọt đến thế?”
“Nói cái quái gì thế? Người bảo ăn là cậu mà?”
“Lúc đó ý tôi là ăn cả bánh ngọt lẫn thịt!”
Rốt cuộc là muốn sao đây. Tôi cũng cạn lời, nhìn lướt Go Yo Han từ trên xuống dưới.
“Không được rồi. Tôi sẽ không đụng một miếng nào cả, cậu cứ ăn một mình đi.”
Go Yo Han giờ đây lại gắng sức dùng thìa gắp những miếng thịt chín, đặt loạn xạ lên bát của tôi. Tôi cầm đũa, ngây người nhìn cảnh tượng đó, thấy một miếng thịt rơi xuống bếp than do Go Yo Han lóng ngóng, tôi mới tiếp lời.
“Không. Thịt ở đây dở lắm. Cậu ăn đi.”
“Không được. Tôi bảo là cậu phải tăng cân lên cơ mà.”
“Tôi tăng cân như thế để làm gì chứ?” Tôi nhăn mày hỏi, “Việc tôi béo lên thì có lợi gì cho cậu chứ.” Go Yo Han nhai nhai vết thịt dính trên thìa bằng răng, nói một cách thản nhiên.
“Sẽ đụ dữ dội. Nuôi cho cậu khỏe mạnh đến mức không ngất xỉu được để làm tới sáng. Tiếc lắm, chết tiệt.”
Trước lời thật lòng đột ngột thốt ra đó, tôi suýt cắn phải lưỡi.
“Cái thằng điên này…”
Dù biết là quán ăn tối ồn ào nên chẳng ai nghe thấy. Tôi tức mình, đá thẳng vào ống đồng của Go Yo Han. Thằng chó đẻ.
“Á! Đau quá.”
Tôi lại một lần nữa đồng ý với lời Kang Soo Hyun. Tại sao mình lại chơi thân với thằng này nhỉ.
“Đau thật mà. Jun à. Đừng làm thế.”
Go Yo Han cụp mắt xuống, làm bộ mặt đáng thương. Cậu ta cố tình mè nheo hơn, dùng lòng bàn tay xoa xoa ống đồng. Vẻ mặt đó đẹp trai đến mức khiến tôi muốn chửi thề, thật khó chịu.
Tại sao mình lại sống chung với cái thằng này nhỉ.
***
Kang Soo Hyun đặc biệt ám ảnh với bài tập lần này. Đến mức, cậu ta cứ gửi cho tôi những thứ như [Kế hoạch Đêm Đầu Tiên] một cách đầy ám ảnh. Nội dung bên trong thật sự là một trò hề. Đầy rẫy bằng chứng rõ ràng cho thấy tại sao Kang Soo Hyun lại nhận điểm C- trong bài tập nhóm lần trước.
[Tài liệu chứa đựng kế hoạch hoàn hảo với những suy nghĩ có thể gọi là đêm đầu tiên lãng mạn vừa đủ gợi cảm.]
“Đây là một câu văn tử tế à? Thằng này thi Đại học kiểu gì thế nhỉ?”
Nội dung còn điên rồ hơn.
[Điều quan trọng nhất trong đêm đầu tiên: Không khí, Lãng mạn, Thành công]
“…Không phải là thằng điên à?”
Hiển nhiên phải là bao cao su, địa điểm sạch sẽ và an toàn, sự sạch sẽ chứ. Thật sự tức nghẹn đến mức ngược lại thấy buồn cười. Được rồi, xem cậu ta làm đến đâu nào. Nghĩ vậy, tôi cuộn màn hình xuống. Quả nhiên, đúng như dự đoán, cậu ta không bình thường.
[Kế hoạch: 1. Để thử nghiệm thành công, chúng tôi đã chuẩn bị người thực nghiệm và đối tượng thử nghiệm, những người đã xây dựng sự tin cậy trong thời gian dài. 1-1. Việc lựa chọn và phân tích sở thích của đối tượng thử nghiệm được thực hiện dựa trên việc thu thập thông tin của người thực nghiệm Kang Jun. Sau đó, kế hoạch này sẽ được tiến hành dựa trên thông tin của người thực nghiệm. 2. Vì mục đích ẩn danh, thông tin về đối tượng thử nghiệm được ghi chép hoàn toàn bí mật. Về tính an toàn thì không có vấn đề gì.]
“Chết tiệt, cái thằng khốn này định quảng cáo với giáo sư là tôi đã làm tình chắc.”
Bảo là bảo đảm tính ẩn danh của đối phương, thế tại sao tính ẩn danh của tôi lại không được bảo đảm chứ? Thật là lộn xộn hết cả lên. Hay là thằng này cố tình làm thế để chơi khăm tôi? Thật sự chỉ muốn hỏi xem cậu ta có biết rõ là giáo sư sẽ đọc bài tập đã nộp không nữa.
[Vì Kang Jun đã không chấp nhận lời đề nghị tuyệt giao của tôi nên đành phải gửi cho Kang Jun. Tuyệt đối không phải là nuối tiếc. Không phải là tôi không thể thực hiện được. Tôi cũng hoàn toàn có thể làm được nhưng vì Kang Jun đã có “thành tích” trước đó nên Kang Jun phù hợp hơn. Vì thế đành phải làm thế.]
Ngay cả câu cuối cùng cũng là một sự lộn xộn ‘đến mức ảo diệu’. Lời Go Yo Han nói đúng rồi. Dù ngón tay có gãy thì cũng nên đập xuống rồi về mới phải. Chết tiệt.
Trở về nhà, tôi mở laptop ra để làm bài tập, rồi lại đóng sầm nó lại với một cảm giác kinh khủng. Đồng thời, bên ngoài cửa có tiếng ai đó dùng ngón tay cào cào vào cửa.
“Jun à–, làm ơn mở cửa cho tôi đi.”
“Biến đi. Đừng hòng bước vào phòng tôi nữa.”
Tất cả là vì cái trò Go Yo Han đã gây ra lúc ăn tối. Lúc cậu ta bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, tôi đã vào phòng và khóa trái cửa rồi.
“À, tôi bảo là đùa thôi mà? Ý tôi là ‘húc đầu’ ấy.”
“…”
“Á! Mở cửa đi. Jun à, chỉ một giây thôi, mở một giây thôi.”
“Mở một giây để làm gì?”
“Thì tôi sẽ chui vào trong trong vòng một giây.”
Cuối cùng thì vẫn là định vào chứ gì. Thật là cái thằng này. Tôi không kìm được cơn tức giận, đứng dậy, đi đến cửa nơi Go Yo Han đang đứng, đá mạnh vào đó một cái. Rồi hất mạnh mái tóc, nhìn chằm chằm Go Yo Han ở bên kia cánh cửa với vẻ tức tối.
“Đừng nói chuyện với tôi cho đến khi tôi làm xong bài tập.”
Tôi thấp giọng cảnh cáo rồi quay người lại, ngã phịch xuống giường ngay trước mặt. Trái với lời cảnh cáo Go Yo Han, thực ra tôi chẳng có bài tập nào sắp đến hạn cả. Hầu hết đã làm xong trước rồi, chỉ cần chỉnh sửa lại thôi. Nguyên nhân của sự khó chịu của tôi không phải là vì Go Yo Han đã trêu chọc tôi.
Từ bên kia cánh cửa, có tiếng thứ gì đó đang từ từ vuốt ve cánh cửa. Với tốc độ rất cẩn thận.
“Ừ được rồi. Khi nào cậu nguôi giận thì ra nhé. Nghe chưa?”
Sự u sầu truyền đến cùng với giọng nói chùng xuống cũng làm cho tâm trạng của tôi trở nên ẩm ướt.
“…Căn nhà này cách âm kém thật đấy.”
Đó chỉ là lời cằn nhằn vô cớ.
***
Nằm trên giường một lúc lâu, chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cơn khát ập đến. Do món canh ăn kèm quá mặn. Tôi bĩu môi một cái rồi, sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, tôi ngồi dậy. Mới chỉ một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi tôi đóng cửa cố thủ trong phòng.
“Mình đúng là chẳng có tí kiên nhẫn nào cả.”
Dùng lòng bàn tay ấn mạnh mái tóc sau gáy đang dựng lên vì bị đè nát, tôi mở khóa cánh cửa đóng chặt. Trong lúc đó, việc tôi lắng tai dò tìm dấu hiệu của Go Yo Han chứng tỏ tôi vẫn là một tên ngốc không thể cứu chữa được. Trong khe cửa chỉ hé mở rất nhỏ, không hề có dấu hiệu nào vang lên hay nhìn thấy.
“Đi đâu rồi à?”
Tôi thất vọng buông tay nắm cửa vừa mới cẩn thận xoay. Phải rồi, tôi đúng là đồ ngu khi đã hy vọng. Lại khẽ lắc đầu, tự trách bản thân. Dù sao tôi là người nói sẽ không ra ngoài cho đến khi làm xong bài tập mà. Nhưng cái cảm giác tủi thân âm ỉ trỗi dậy lại không thể xóa bỏ được. Thật đáng thương hại làm sao.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.