Hành Trang Tuổi 18 - Chương 165 - Ngoại truyện 19

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 165

“……Làm gì đấy hả, thật sự. Kang Jun.”

Ngượng ngùng gãi má, tôi mở hết cánh cửa ra. Và tôi đã thấy. Go Yo Han. Cậu ta đang ngủ gục dựa vào bức tường cạnh cửa, cúi gập người xuống. Go Yo Han mà cánh cửa đã che khuất. Từ lúc nhìn thấy mấy đầu ngón chân màu da quả mơ của cậu ta, trái tim tôi như ngừng đập, nín thở một cách lặng lẽ, rồi khi thấy cái đỉnh đầu lộ ra rõ mồn một vì cậu ta cúi gục quá sâu, nó lại điên cuồng đập thình thịch.

“……”

Trên lòng bàn tay đang mất hết sức lực rủ xuống có một quả bóng cao su màu hồng. Tôi mím chặt môi nhìn quả bóng cao su chỉ còn vương lại trên ngón tay, như thể sắp rơi bất cứ lúc nào. Quả bóng màu hồng giống hệt quả bóng hay nảy khắp phòng học ngày xưa ấy, mỗi lần về nhà lại bị nhốt trong tay Go Yo Han, lặp đi lặp lại việc bị bóp rồi thả ra. Cả lúc học cấp ba hay bây giờ, tôi đều ghét quả bóng cao su của cậu ta.

Tôi nhăn mặt, cúi thấp người xuống. Rồi lắng tai nghe bên cạnh Go Yo Han đang ngủ như chết. Có tiếng thở rất khẽ. Lúc đó tôi mới thở phào, nhặt quả bóng trên tay cậu ta lên rồi đứng dậy. Rồi tôi thấy chiếc điện thoại đặt hờ hững trên tay trái Go Yo Han như sắp rơi.

Nói đúng hơn là vô số thông báo chồng chất trên màn hình điện thoại của cậu ta.

“……Cả số điện thoại cũng đã đổi rồi mà.”

Tôi loáng thoáng biết chuyện đó. Dù nhận ra rất muộn, nhưng tôi cũng phần nào đoán được. Rằng Go Yo Han tuyệt đối không phải là người không có bạn bè. Và tôi cảm thấy khó chịu với những liên lạc tìm Go Yo Han, mặc dù cậu ta đã bị “xóa” khỏi cuộc đời họ. Tôi biết rõ nguồn gốc của sự khó chịu này, nhưng lại tuyệt đối không muốn tin đó là ghen tuông, nên không thể thốt ra lời.

Chậc. Tôi bực bội dùng mũi giày đá nhẹ vào điện thoại của Go Yo Han, đẩy nó ra xa.

“……”

Tuy nhiên, xem ra tôi là loại người hoàn toàn không làm được chuyện hèn hạ. Lẽ ra tôi có thể cứ lờ đi rồi bước qua một người ngủ gục trước cửa phòng mình. Nhưng thấy dáng vẻ cậu ta khẽ nghiêng đi vì không chống đỡ được sức nặng, tôi lại mềm lòng.

“Ha, thật sự…”

Một tay chống hông, một tay vuốt trán, tôi thở dài than vãn. Cái tật mềm lòng với người mình có cảm tình này. Cái tật xấu này, nhất định phải sửa vào một ngày nào đó. Chậc, tôi khẽ tặc lưỡi.

“Mình cũng chịu thua rồi.”

Chắc còn lâu lắm mới trưởng thành được đây. Tôi thấy tội nghiệp bản thân mình vì tạm thời vẫn phải sống vô tư thế này, nhưng lúc này, làm theo những gì khiến lòng tôi thoải mái hơn vẫn là tốt nhất. Tôi quay người lại từ hướng nhà bếp, trở vào phòng. Rồi tôi cầm chiếc chăn mỏng nằm vắt vẻo trên giường ra ngoài. Vừa bước qua ngưỡng cửa, tôi đã khuỵu gối ngồi xuống, làm nốt cái trò cố chấp cuối cùng của mình. Đó là sự phản kháng cuối cùng để chứng tỏ tôi không phải là người dễ dãi như vậy.

“Chỉ đắp chăn thôi đấy. Chỉ đắp chăn thôi. Nghe chưa?”

Không có câu trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên. Lắng nghe tiếng thở chậm rãi hòa theo nhịp điệu của giấc ngủ, tôi cảm thấy những cảm xúc phức tạp.

“Nói chuyện với người đang ngủ thì được cái gì chứ…”

Thật đáng thương hại. Thật đáng thương hại. Tôi vô cớ vuốt má bằng mu bàn tay, rồi vỗ nhẹ một cái trước khi mở chăn ra đắp lên vai cậu ta. Go Yo Han lúc nào cũng ngủ mà chẳng đắp chăn. Trong lúc tuôn ra những lời phàn nàn vụn vặt đó rồi rụt tay lại, tôi khẽ nghiêng đầu. Lúc đó, tầm nhìn của tôi lọt vào sống mũi của Go Yo Han cùng đôi môi hơi chu ra hơn bình thường vì đang ngủ.

“……”

Mình đang làm gì thế này. Suy nghĩ đó thoáng qua đầu, nhưng tôi không thể rời mắt. Thật ra thì không phải là gu của tôi. Go Yo Han hơi mảnh mai so với gu của tôi. Thế nhưng, có lẽ vì khí chất u sầu nhưng lại rực rỡ đặc trưng của cậu ta mà tôi không thể không chú ý. Bàn tay vừa đặt chăn lên vai như bị mê hoặc, từ từ hướng về phía đầu mũi cùng đôi môi hơi nhô ra.

Chắc là ấn nhẹ sẽ lún xuống. Tôi nuốt nước bọt. Đầu ngón tay run rẩy đến mức khó diễn tả, khẽ chạm vào môi Go Yo Han, vào phần căng mọng nhất. Trong khoảnh khắc thịt da chạm vào nhau rồi hơi lún xuống, tôi cảm nhận được một luồng nhiệt vô hình, cơ thể khẽ run lên. Vuốt ve một cách kỳ lạ ranh giới giữa lớp thịt hồng với lớp thịt màu da quả mơ, tôi càng cúi gần hơn như bị say. Đó là lúc tôi đang mải mê ngắm nhìn lớp lông tơ trắng mịn dưới ánh sáng.

Có gì đó không đúng.

Một cảm giác kỳ lạ ập đến. Vừa nãy cơ thịt da dường như vừa cử động rất khẽ phải không? Tôi hơi nhấc cằm lên, vẫn giữ nguyên trạng thái chạm vào khóe môi cậu ta. Rồi tôi bắt gặp ánh mắt của Go Yo Han đã mở bừng.

“……Làm gì đấy.”

“……Ơ, ơ?”

Sự bàng hoàng dâng lên. Tất cả những cảm xúc nặng nề vừa mê hoặc tôi đều tan biến xuống sàn. Tôi vội vàng rụt bàn tay đang mò mẫm môi cậu ta lại, ấp úng nói dối bằng giọng vụng về.

“À, trên mặt cậu có gì dính ấy mà.”

“……”

Nhưng không có câu trả lời. Tôi bối rối, cố tình tránh ánh mắt cậu ta, giờ lại quay lại nhìn thẳng vào Go Yo Han. Đáng bàng hoàng hơn nữa, Go Yo Han đang cụp mắt nhìn chằm chằm vào môi tôi, khẽ mỉm cười. Cơn choáng váng đột ngột ập đến khiến tôi theo bản năng muốn dùng ngón tay che môi lại.

“Khoan đã.”

Cho đến khi bị Go Yo Han nắm lấy tay. Cậu ta nhẹ nhàng ngăn bàn tay tôi lại, rồi đột ngột dùng hai tay giữ lấy tóc mai của tôi, cọ mạnh môi cậu ta lên trán tôi.

“Này, Go Yo Han…!”

Tôi vội vàng đẩy vai cậu ta ra nhưng không ăn thua. Go Yo Han dán môi vào rồi lại dứt ra mạnh mẽ đến mức phát ra tiếng tách rõ ràng. Trong khoảnh khắc cảm thấy may mắn vì chỉ là hôn trán, nhưng đồng thời cũng hơi tiếc nuối, Go Yo Han khẽ mỉm cười rồi lần này hôn lên dưới mắt tôi.

Dưới mắt, cạnh thái dương, dưới má, trên môi, cằm, rồi lại lên trên lông mày, đến giữa hai lông mày, đôi môi mềm mại chạm vào như bị làm bẹp dí. Tôi không sao giữ được bình tĩnh trước sự tiếp xúc dịu dàng đó, thậm chí còn không nghĩ đến việc ngăn cản, chỉ khẽ nhắm rồi mở mắt mỗi khi môi Go Yo Han chạm vào.

Bàn tay trái vẫn giữ tóc mai tôi khẽ vuốt ve vành tai tôi.

“Hết giận rồi à?”

Tôi không thể mở miệng trong giây lát. Sợ rằng mở miệng ra sẽ thốt ra những lời ngớ ngẩn nào đó. Chỉ có lòng đang sôi sục ham muốn. Làm thêm chút nữa đi. Những lời phản bội lý trí đó đang gõ cửa đôi môi đang mím chặt của tôi. Tôi chỉ khẽ gật đầu, tránh đi ánh mắt đang muốn ứa nước của cậu ta.

“May quá.”

Rồi Go Yo Han bật dậy. Tôi cảm nhận những ngón tay lướt nhẹ qua mình, vô thức rên lên một tiếng nuối tiếc.

“A…”

“Bài tập xong chưa? Giờ chơi với tôi được chưa?”

Cái nguồn cơn khiến tôi trở nên như thế này đã không nghe thấy tiếng lòng tiếc nuối của tôi. Trong cái rủi lại có cái may. Tôi dùng mu bàn tay che đi khuôn mặt đỏ bừng cùng cái miệng đáng ghét, rồi đứng dậy theo sau cậu ta.

Go Yo Han ngang nhiên vào phòng tôi mà không xin phép, rồi ngồi xuống trước bàn làm việc có chiếc laptop. Ơ. Chưa kịp cảm thấy điều gì lạ, chưa kịp ngăn cản, bàn tay vừa khiến tôi cảm thấy tiếc nuối đã mở mạnh chiếc laptop ra.

“Làm bài tập gì thế?”

“Kh-khoan đã!”

Màn hình đen bật sáng, đầu óc tôi cũng bừng tỉnh trở lại. Tôi vội vàng di chuyển chân để che màn hình lại, nhưng Go Yo Han đã đọc xong tài liệu của Kang Soo Hyun hiện lên trên màn hình rồi.

“Tài liệu chứa đựng kế hoạch hoàn hảo với những suy nghĩ có thể gọi là đêm đầu tiên lãng mạn vừa đủ gợi cảm?”

“À, cái đó…”

“Cái tiêu đề rác rưởi này là cái gì?”

“Đóng lại đi. Không phải là rác rưởi, mà thật sự là rác rưởi đấy.”

“Khoan đã.”

Tôi vội vàng túm lấy màn hình laptop để đóng lại, nhưng Go Yo Han đã dùng tay cản lại nên cuối cùng tôi chẳng làm được gì cả. Cho đến khi đôi mắt hẹp dài của cậu ta đọc lướt nhanh tất cả các dòng chữ, tôi vừa chửi thầm Kang Soo Hyun đáng ghét, vừa khẽ cắn lưỡi.

“Lớp học này chắc không phải là lớp Nữ học mà cậu nói học cùng Kang Soo Hyun đâu nhỉ.”

“……Đúng vậy.”

“Trong lớp Nữ học tại sao lại nói chuyện về tình dục?”

Một giọng điệu khó chịu đâm vào tôi.

“Giới tính và tình dục là thứ không thể tách rời.”

“……”

“…Kang Soo Hyun nói thế.”

Thật ra thì tôi không cần phải biện minh gì cả, nhưng ánh mắt bình tĩnh nhưng chất chứa sự u sầu cùng sắc bén bẩm sinh của Go Yo Han khiến tôi cảm thấy khó chịu ngay cả khi đang giải thích. Go Yo Han lặng lẽ nghe tôi nói, rồi dùng ngón tay dài đặc trưng của mình gõ nhẹ vào màn hình, tiếp lời.

“Đối tượng thử nghiệm này là ai?”

“Ơ?”

“Chết tiệt, cái thằng khốn nào đã xây dựng sự tin cậy với Kang Jun trong thời gian dài thế?”

“Tôi cũng không biết. Kang Soo Hyun chỉ tự ý viết thế thôi.” Tôi phản xạ vẫy tay trong không khí, tiếp lời. “Nói là tìm người đã gặp được khoảng 2 năm gì đó, mối quan hệ kiểu như thế.”

Vừa nói lời giải thích thêm vào, tôi lại cảm thấy kỳ lạ. Suy nghĩ lờ mờ vương vấn trong đầu từ lúc nghe lời Kang Soo Hyun nói bỗng dưng chỉ vào một điều gì đó. Go Yo Han hiện ra rõ mồn một trong tầm mắt tôi.

“……2 năm?”

Đã gặp được 2 năm gì đó, ừ thì, chỉ là mối quan hệ kỳ lạ không hẹn hò.

Go Yo Han lẩm bẩm một mình rồi đột nhiên gập hai ngón tay lại. Ngón cái, ngón trỏ. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng cậu ta lẩm bẩm rất nhỏ.

“Năm thứ 2, năm thứ 3.”

Khoan đã. Đầu óc tôi cũng bắt đầu quay mòng mòng. Go Yo Han vẫn giữ vẻ mặt hơi khó hiểu ngay cả sau khi đếm số, dừng suy nghĩ rồi ngẩng đầu lên. Một bên lông mày hơi nhếch lên. Đó là vẻ nghiêm túc mà đã lâu lắm rồi tôi mới thấy.

“Tính theo niên lịch hay theo số năm đủ?”

“……Không nói rõ như thế.”

“Không quy định à?”

Và, trong lúc đó, tôi ngập ngừng, nhìn sắc mặt cậu ta, nói:

“Không có từ ‘niên lịch’.”

Sự im lặng bao trùm. Go Yo Han ngây người nhìn tôi với ngón tay vẫn gập lại, rồi phá lên cười rạng rỡ chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn. Hàm răng trắng lộ ra. Go Yo Han đột nhiên ngẩng đầu lên, vuốt cổ. Cứ tưởng cậu ta đang nghĩ gì nhìn lên trần nhà, thì:

“Kang Soo Hyun, cậu ta nói thế à?”

“……?”

“Cái thằng khốn đã giao bài tập cho cậu ấy.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo