Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 166
Cậu ta đã nói như vậy.
Xem ra chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, nên tôi chỉ gật đầu trong khi với tay lấy chiếc áo choàng.
“Ừ.”
“Hừm-m.”
Mỗi lần Go Yo Han mở miệng, yết hầu cậu ta lại chuyển động. Đồng thời, tôi cũng nuốt nước bọt.
“Có chuyện gì thế?”
Bất ngờ trước hành động kỳ lạ của Go Yo Han, tôi thắc mắc hỏi, lúc đó cậu ta mới dựng thẳng đầu lên, nhìn tôi rồi nói:
“Chỉ là, tôi tò mò về ý đồ của nó thôi.”
Đôi mắt Go Yo Han tràn đầy sự thích thú.
“Bài tập này thú vị thật.”
“……”
Tuy nhiên, một cảm giác khó chịu ẩm thấp, không thể giải thích được cứ bò lên bắp chân tôi. Go Yo Han vẫn dùng tay trái ấn mạnh vào cổ nhưng bằng một cách nào đó khiến tôi cảm thấy nguy hiểm. Ngay cả bàn tay phải không ngừng bóp nắn quả bóng tròn cũng vậy.
“Này, nếu cần, tôi nói cho cậu biết gu của tôi nhé?”
“Gì?”
“Ở đây có ghi mà. Bảo là phải phản ánh sở thích.”
Không biết là cố ý hay thật sự buồn cười, nhưng tôi cảm thấy cậu ta không phải vì bài tập này thú vị thật. Ngay lúc tôi đang vắt óc cố gắng phân tích ý đồ của Go Yo Han, cậu ta đã gần như đứng hẳn dậy khỏi ghế rồi phá ra cười lớn đến phát ra tiếng động, lại tùy tiện mở miệng.
“Tôi thì……”
Ánh mắt nồng đậm nhìn chằm chằm vào mặt tôi, rồi cười càng lúc càng đậm hơn, di chuyển xuống phía dưới.
“Vừa đủ lớn, khá đầy đặn nhưng lại hơi thưa thớt tóc ở chỗ…”
Thằng điên chết tiệt. Mặt tôi nóng bừng lên. Nóng đến mức chân tôi tự nhiên mềm nhũn ra, phải ngồi phịch xuống giường như sắp ngã. Mọi nỗ lực phân tích ý đồ đều trở nên vô nghĩa. Quả nhiên, Go Yo Han là hiện thân của sự hỗn loạn. Tôi vội vàng hét lên về phía cậu ta.
“Dừng lại. Dù định nói gì thì trước hết dừng lại đi.”
“Aizz, không cho người ta nói gì cả.”
“Đương nhiên rồi, cậu thì cứ mở miệng ra là…”
“Cứ mở miệng ra là sao?”
Gương mặt Go Yo Han chợt ánh lên vẻ tinh nghịch. Cậu ta dựa tay vào lưng ghế, cười cười hỏi lại:
“Tôi cứ mở miệng ra thì làm sao?”
“……Cái thằng khốn nạn này.”
Tôi siết chặt chăn bằng tay. Đó là cậu ta cố tình chọc tức tôi. Rõ mồn một rồi, nhưng vấn đề là Go Yo Han lại quá giỏi trò rõ mồn một và trơ trẽn này.
“Tôi đang nói về tóc cậu mà.”
“Nhảm nhí.”
“Tôi không thích người có mặt quá nhỏ. Hơi nhỏ nên cậu có một chút điểm trừ ở đó đấy.”
Cái thằng mặt dày. Không chỉ dày mà còn không biết xấu hổ. Nói cái gì nghe lọt tai chút đi. Trước hết, lời giải thích của Go Yo Han ngay từ đầu đã vô lý rồi.
“Tôi tóc nhiều mà.”
Nhưng Go Yo Han lại cười, mắt híp lại. Thậm chí còn che miệng, đảo mắt nữa chứ. Tôi nhận ra ngay khoảnh khắc đó, tôi lại bị cuốn vào trò đùa của Go Yo Han rồi. Mà cũng nhận ra đã quá muộn.
“Thế à? Vậy thì chỗ nào thưa thớt mà khiến cậu ngạc nhiên đến thế?”
“……”
Aizz, chết tiệt. Khốn nạn thật. Lẩm bẩm chửi thề khe khẽ, tôi vỗ trán. Sự xấu hổ tràn ngập đến tận đỉnh đầu. Tôi cúi gập người xuống, vùi đầu vào. Thật lòng mà nói, tôi không ngờ đặc điểm cơ thể của mình lại có thể trở thành điều đáng xấu hổ đến thế. Trước đây tôi hoàn toàn chẳng bao giờ để tâm đến chuyện đó.
“……Này, cậu cứ ra ngoài đi.”
Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía cửa rồi nói.
Đúng vậy, thật sự rất xấu hổ cùng nhục nhã. Chuyện làm “cái trò đó” với Go Yo Han đã đủ xấu hổ chết đi được rồi, đằng này đối tượng so sánh lại là Go Yo Han thì tôi chỉ muốn chết hơn nữa. Ngay cả từng lời Go Yo Han nói khi tôi xấu hổ che chắn “trung tâm” của mình cũng còn nguyên trong ký ức, đầy rẫy sự ngượng ngùng. Đó là lý do tại sao. Đó là lý do tôi đã không đón nhận cả những nụ hôn mà tôi đã ngầm chấp nhận.
“Jun à, đó là lời khen mà?”
Nhưng Go Yo Han, cái thằng này, không biết là cậu ta nhận ra hay không. À không, chắc chắn là nhận ra rồi. Chắc là vì nhận ra nên mới làm thế này. Cậu ta cứ bám lấy tôi rồi buông ra những lời như vậy.
“Tôi thật sự thích ‘cậu nhỏ trắng’.”
Ngay lúc này, y như vậy. Sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến giới hạn.
“Cái thằng chó đẻ, tôi không phải ‘cậu nhỏ trắng’!”
Tôi phải để lộ khuôn mặt mà tôi đã cố gắng cúi xuống che giấu. Tôi quay người lại, thậm chí nhặt cả những chiếc đệm nhỏ trên giường lên ném về phía Go Yo Han. Tôi xấu hổ đến mức nước mắt muốn trào ra.
“Tôi đã bảo không phải bao nhiêu lần rồi!”
“Rồi rồi, tôi biết rồi.”
Cái đáng ghét hơn nữa là Go Yo Han né tránh hết, không trúng cái gì tôi ném cả. Thật sự chỉ muốn cậu ta trúng một cái thôi. Thậm chí cậu ta còn nhẹ nhàng bắt lấy chiếc gối tôi ném bằng hai tay, rồi thản nhiên mở miệng.
“Quả đào không gây dị ứng.”
“Này!”
Cái cảnh cậu ta giấu mặt sau gối, cố nhịn cười ấy, thật sự muốn giết chết cậu ta.
“Đồng lúa cuối thu.”
“……Đã bảo đừng nói nữa mà.”
Giờ tôi chẳng quan tâm mặt có đỏ bừng lên vì xấu hổ hay không. Chỉ muốn đánh Go Yo Han một trận thật đau. Tôi ấm ức cùng tức giận đến không thể chịu nổi. Go Yo Han giấu mặt dưới gối, vai run run… rồi như dự đoán, lại phản bội sự kỳ vọng của tôi.
“…Ch-chuối đã bóc vỏ.”
Giấu mặt thì làm gì chứ. Cái vai lộ ra ấy đang run lên bần bật kia mà.
Chết tiệt, không chịu nổi nữa rồi. Thật sự muốn đánh cái thằng đáng ghét đó một trận. Dù nghĩ bụng “sao lại nhạy cảm thái quá vì chuyện cỏn con thế này”, nhưng mắt tôi đã rưng rưng vì sự xấu hổ không thể kìm nén. Tôi dùng cẳng tay lau nước mắt, lao tới Go Yo Han như chạy, dùng hết sức đấm vào cánh tay cùng vai cậu ta.
“Á, đau quá. Đau thật mà.”
“Cậu thật sự, tôi sẽ, giết chết cậu ở đây.”
Thực ra cậu ta có đau đâu. Muốn tránh thì hoàn toàn có thể tránh được mà. Vừa đáng ghét cái kiểu cố tình để bị đánh rồi há miệng cười rạng rỡ, lại vừa thấy Go Yo Han cười thoải mái không chút tính toán như vậy, tay tôi tự nhiên khựng lại.
Lý do thật đáng thương. Go Yo Han ở trường cấp ba không cười như thế. Tôi chưa từng thấy cậu ta cười như thế dù chỉ một lần.
Go Yo Han chỉ mới bắt đầu cười như vậy gần đây. Nói đúng hơn là từ khi sống chung với tôi thì cậu ta cười nhiều hơn theo một cách ngầm, và gần đây nhất, khoảng một tuần trước. Từ sau khi chúng tôi “vượt giới hạn”, cậu ta mới cười như thế.
“……Tôi thật sự ghét cậu.”
Nếu thật sự ghét thì cứ đuổi đi là được. Tôi lại cố tình giữ lấy Go Yo Han đang bám chặt vào ghế, nấc cụt rồi run run vai vì cười. Nhưng Go Yo Han nghe tôi nói vậy, đột ngột ngừng cười, đứng dậy. Vội vàng đến mức chiếc ghế cậu ta vừa ngồi bị đẩy lùi ra sau, đập vào tường.
Cái gì, gì thế này.
Tôi hít mũi một cái, nhìn luân phiên giữa Go Yo Han với chiếc ghế. Cái lưng hơi cong xuống của cậu ta, cái thân hình đồ sộ che khuất cả ánh đèn, nhìn xuống tôi, cùng bàn tay dài lơ lửng trong không trung không biết phải làm gì. Rồi sau một lúc lâu nhìn sắc mặt tôi, cậu ta mở miệng bằng giọng hơi run run.
“Xin lỗi. Chỉ là, tôi chỉ đùa thôi vì tôi thật sự thích điều đó……”
Cái cảm giác không biết phải làm gì cũng là của tôi. Ánh mắt Go Yo Han bồn chồn di chuyển không ngừng, làm ngứa ngáy trong lồng ngực tôi. Thật sự, Go Yo Han là một thằng tồi. Tôi im lặng một lúc, rồi chợt ném ra suy nghĩ vừa lóe lên. Vì tôi cảm thấy như mình phải làm thế.
“Cậu thật sự.”
Go Yo Han nhắm chặt mắt lại. Cậu ta cong vai rồi mím môi. Tôi nhìn Go Yo Han như thế, tiếp lời.
“Thật sự, có thích cái đó…… không?”
Cái từ khó nói ấy. Thậm chí không thể thốt ra khỏi miệng. Điên thật. Nhưng Go Yo Han từ từ mở mắt, nhìn biểu cảm của tôi, rồi khẽ cười một cách vụng về như trút được gánh nặng. Hệt như người vừa bị giật mình kinh hoàng, giờ mới hoàn hồn trở lại. Trong lúc đó, cậu ta không quên gật đầu.
“Ừ, thật lòng mà nói, ‘quả đồi trọc’ đúng là gu của tôi.”
“……”
Thằng điên chết tiệt. Cái đầu óc gì mà trong tình huống này vẫn nói ra điều đó một cách kiên định thế không biết. Nếu phải chọn một người có thế giới tinh thần độc đáo nhất mà tôi biết, thì đó chính là Go Yo Han, cậu ta kỳ lạ đến mức đó. Đôi khi, tôi còn có những suy nghĩ bất thường là không biết lúc trẻ, bố Go Yo Han có giống cậu ta không.
Tuy nhiên, tôi biết Go Yo Han sẽ buồn đến mức nào nếu tôi để lộ suy nghĩ đó, nên tôi cố tình không nói ra. Chỉ khẽ bĩu môi, gây chuyện một chút.
“Vậy thì, cậu tự cạo sạch đi.”
***
Tất cả là tại Kang Soo Hyun.
Tôi oán hận Chúa Trời. Chỉ vì con vừa cướp đi một Go Yo Han mà Người cần phải ban cho con thử thách như thế này sao. Tôi hoàn toàn đồng ý cả trăm lần với lời Go Yo Han nói rằng Chúa thật là khốn nạn. Không hiểu tại sao tôi luôn gặp phải những thử thách như thế này.
“……”
Sáng sớm, tôi đang uống nước thì cảm thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Cố ý bước nhẹ nhàng. Nhưng lại chẳng có chút tâm huyết nào. Tôi giả vờ không biết, không phải vì mong đợi của Go Yo Han, mà vì lười.
“Jun à, chào buổi sáng.”
Giọng nói thì thầm sát bên tai như muốn làm tôi giật mình, trầm ấm, và hơi khàn khàn như bị xước ở đâu đó. Tôi chẳng ngạc nhiên mấy, chỉ khẽ quay đầu lại trong khi vẫn giữ cốc ở miệng, uống nước. Go Yo Han chống tay lên bàn ăn trước mặt, nói bằng giọng còn ngái ngủ.
“Tôi thích người mà sáng nào cũng nhất định phải uống một cốc nước một cách ám ảnh.”
Đúng vậy, điều quan trọng là thử thách đó chính là Go Yo Han mà tôi đã “cướp đi”. Có khi, ngay cả Chúa cũng không chịu nổi Go Yo Han nên mới vứt cậu ta cho tôi chăng. Go Yo Han điên rồ đến mức đó.
“Đáng nói là, tôi cũng thích người mà vì cắt tóc tỉa layer nên sau khi ngủ dậy thì phần gáy cứ bị phồng lên.”
Cậu cũng thế mà. Đâu phải chỉ mình tôi. Cứ như tóc cậu ta bây giờ sạch sẽ lắm vậy. Đó không phải là lời người đang dựng thẳng một cái ăng-ten trên đỉnh đầu nên nói. Tôi nheo mắt nhìn lên đỉnh đầu Go Yo Han. Có lẽ, Go Yo Han vẫn chưa nhận ra.
Nghe thêm nữa chắc đầu tôi nổ tung mất. Tôi rời miệng khỏi chiếc cốc đã cạn, lau khóe môi dính nước, rồi nói. Nói đúng hơn là cắt ngang lời Go Yo Han.
“À đúng rồi, hôm nay tôi phải về nhà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.