Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 183
Tôi không thể tránh được. Thật ra, ngay từ đầu tôi đã không có ý định trốn tránh.
Hơi thở của Go Yo Han phả vào ngay bên cạnh môi tôi. Đây là bên ngoài, là thế giới cũ kỹ, mà ngay bên kia đường là một con phố náo nhiệt với rượu và ca hát. Dưới chân chúng tôi la liệt những tờ rơi quảng cáo rách nát, giày thể thao của tôi với Go Yo Han ướt sũng như vừa ngâm trong nước. Cả tôi nữa. Tôi cũng khẽ nhắm đôi mắt đang ướt dần.
“Tôi hiểu rồi.”
Một câu nói thật bất ngờ. Ngay cả tôi nói ra cũng thấy gượng gạo.
Nhưng đáp lại lời tôi, Go Yo Han khẽ mở mắt. Đó là lần cuối cùng chúng tôi nhìn nhau. Rồi có lẽ môi tôi đã chạm vào môi cậu ta trước.
“….”
Đôi môi chạm nhau không còn mùi thuốc lá. Chỉ còn lại một chút hương thơm thô ráp như một dấu vết. Thật kỳ lạ. Tôi đưa tay lên, chậm rãi vuốt ve gò má Go Yo Han. Vừa vuốt ve, tôi vừa đẩy cậu ta về phía cửa sổ dán đầy những tờ giấy quảng cáo màu xanh lá cây, che khuất cả bên ngoài.
Khẽ mở mắt, tôi nhìn quanh con phố vắng lặng. Trớ trêu thay, tay tôi vẫn không rời Go Yo Han. Ngay khi đầu ngón tay tôi chạm vào làn da mỏng manh của cậu ta, da cậu ta khẽ giật mình rồi lại thả lỏng.
Nhói đau. Răng cửa của Go Yo Han cắn vào môi trên của tôi. Vì vậy, tôi cũng nhanh chóng cắn nhẹ vào chiếc lưỡi đang nhẹ nhàng tiến vào của cậu ta.
“A-ha.”
Tôi cố tình làm đau cậu ta. Nâng mí mắt lên, tôi thấy con ngươi của Go Yo Han ngay trước mắt. Cái tên này mở mắt từ bao giờ vậy? Vậy là cậu ta đã thấy hết cái bộ dạng tôi lo lắng nhìn ngó vào trong quán cùng ngoài đường rồi. Chết tiệt.
Tôi nhăn mũi, nhắm một mắt lại như đang nháy mắt. Rồi tôi túm lấy cổ áo Go Yo Han. Nhanh chóng ngậm lấy đôi môi đang rời ra của Go Yo Han, rồi buông ra như ném đi.
Nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, cậu ta tặc lưỡi như gọi chó. Hừ. Cậu ta thở hắt ra trước hành động của tôi. Thấy chưa. Tôi dí cái mũi cao ngạo của mình vào mặt Go Yo Han. Rồi vẫn giữ nguyên tư thế nhìn thẳng vào cậu ta, tôi chỉ cử động tay để cướp lại chiếc ô đã mở.
“Cái này là của tôi.”
Chiến dịch cướp ô của tôi kết thúc một cách dễ dàng. Chẳng mấy chốc, tôi đã đeo chiếc ô vừa cướp được lên vai, ném chiếc ô chưa mở cho Go Yo Han. Cậu ta dễ dàng bắt lấy bằng tay trái. Thật đáng ghét.
“Cái đó là của cậu.”
“Thật á?”
“Thật.”
Go Yo Han lướt nhìn chiếc ô mới. Vẻ mặt cậu ta rõ ràng không hài lòng. Ô mới mà. Có gì lạ đâu chứ? Vừa định hỏi vậy, Go Yo Han vừa dùng ngón tay xoa xoa gần môi vừa nói:
“Hóa ra tôi đã dựng cái của Jun vất vả lắm đấy.”
Người ta thường nói là mở ô chứ nhỉ. Giữa tiếng mưa rào xối xả, tôi nhớ lại cái tật nói năng kỳ lạ của Go Yo Han. Lớn rồi mà vẫn thế. Mà cái tật đó, lạ thay, vẫn cứ hợp gu tôi. Tôi cũng lớn rồi mà vẫn vậy.
“Còn cậu thì suýt chút nữa đã dựng cái của tôi lên rồi.”
Tôi khẽ lắc đầu, vung tay trong không trung. Không cần phải nghĩ sâu xa. Hừm.
“Về nhà thôi.”
Người ta bảo mùa mưa sẽ kéo dài.
Trên đường về, mưa càng nặng hạt hơn. Mưa xối xả đến mức ướt cả quần, rồi trút xuống như muốn đập vỡ cả cửa sổ. Khi chúng tôi vừa kịp đến bên trong căn hộ, cả tôi cùng Go Yo Han đều ướt sũng.
Tôi với Go Yo Han không nói với nhau một lời nào cho đến tận trước cửa nhà. Nhưng trong gương, cậu ta với tôi lại lén lút nhìn nhau. Hơi thở gợi tình hòa lẫn, mùi xà phòng thô ráp làm tôi ngứa ngáy. Sao Go Yo Han hút thuốc mà vẫn có mùi sạch sẽ vậy nhỉ? Tôi vừa nhìn chằm chằm vào Go Yo Han trong gương vừa nghĩ.
Một cảm giác ngứa ran khẽ chạm vào cổ tôi.
“…?”
Một cơn rùng mình nhẹ nhàng từ dưới lên khiến cơ thể tôi cứng đờ. Go Yo Han trong gương đang dùng ngón tay nắm lấy cổ áo tôi. Lông tơ trên người tôi dựng đứng. Tôi không dám quay đầu lại, chỉ nhìn vào hành lang rồi nói:
“…Sao?”
“À.”
Cậu ta kéo dài âm cuối rồi nói tiếp.
“Cổ áo cậu bị gập lại.”
Rồi cậu ta dùng ngón giữa ướt át vuốt nhẹ xuống cổ tôi. Cái chạm nhẹ ấy khiến tôi tê dại. Dù không thể nhúc nhích một bước, cái miệng tôi vẫn nhanh nhảu.
“Tôi kiểm tra rồi mà.”
“Chắc tại chạy nên nó bị gập lại đấy.”
“….”
“Không cảm ơn tôi à?”
Ngón tay cậu ta khẽ cào vào gáy tôi, nơi tóc đã được cắt tỉa gọn gàng. Cảm giác ngứa ran lan từ cổ xuống dưới. Tôi kìm nén tiếng thở nghẹn lại, cúi đầu thật sâu.
“Cảm ơn.”
Bước chân tôi hướng về phía cửa.
“Nói dối.”
“…Cái gì cơ?”
“Cái cổ áo ấy. Thật ra nó không bị gập.”
“….”
“Tôi trêu cậu đấy, đồ ngốc.”
Đùa chắc. Thật là… Đến lúc đó tôi mới quay người lại trừng mắt nhìn Go Yo Han. Rồi trong thoáng chốc, tôi nuốt khan. Qua lớp áo ướt sũng của cậu ta, tôi thấy làn da non nớt của cậu ta. Đồng thời, trung tâm cơ thể tôi nhói đau.
Đúng là không nên nhìn mà.
Kang Jun thật sự điên rồi. Tôi kìm nén cảm giác muốn đấm vào đầu mình, vội vàng mở cánh cửa chính. Vừa mở cửa, trước khi Go Yo Han kịp bước vào, tôi đã nhét vội cơ thể mình vào nhà rồi đóng sầm cửa lại. Sau một hồi im lặng, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa chính.
Cốc-cốc.
Bóng vai rộng của Go Yo Han mờ ảo hiện ra sau lớp kính.
Ngay khi đèn cảm biến bật sáng, tôi vội vàng chạy vào phòng mình. Bàn chân ướt trượt trên sàn. Tiếng nước lép nhép bám theo từng bước chân tôi. Cảm giác ẩm ướt khó chịu dưới lòng bàn chân chỉ trốn đi như cái bóng chứ không hề biến mất.
Nhưng tôi cố gắng đứng thẳng người, bước vào phòng như một người không có chuyện gì xảy ra. Trái ngược với vẻ đắc thắng đó, vừa vào phòng tôi đã thở dài một tiếng thật sâu.
Khẽ áp tai vào cửa. Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng nào đó đóng lại ở đằng xa. Đến lúc đó tôi mới dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống.
“Chết tiệt.”
Chắc tại kẻ trộm hay lo sợ. Tại tôi đã nghĩ những chuyện dâm đãng khi nhìn Go Yo Han. Tôi hơi áy náy với cậu ta. Nhưng biết làm sao được. Tôi vốn là một kẻ đáng ngờ và đáng thương như thế này mà.
Khi nỗi lo lắng tan biến, một khung cảnh mới hiện ra trước mắt tôi. Ví dụ như những tờ giấy nhăn nhúm vứt bừa bộn trên bàn.
“Bẩn thỉu thật.”
Tôi thở dài rồi lại đứng dậy, vơ lấy những mớ giấy vụn vứt trên bàn. Nhìn chiếc thùng rác đã đầy ắp, tôi tuyệt vọng. Biết thế tôi đã nhờ cô dọn phòng rồi.
Không được. Lỡ cô phát hiện ra dấu vết còn sót lại của tôi với Go Yo Han thì sao. Nhỡ cô thấy bao cao su thì sao.
“….”
A, tôi đúng là đồ dâm đãng. Vờ như không phải mình, cuối cùng tôi vẫn để lại cái việc dọn phòng tệ hại cho mình. Đổi lại, tôi đã ngủ với Go Yo Han. Thật ra, tôi cũng đã cố gắng sống sạch sẽ rồi, nhưng thường xuyên quên mất khái niệm phải dọn dẹp. Tôi đúng là một đống rác thải sinh hoạt không thể phân loại mà.
Những lời Go Yo Han từng nói bỗng dưng ùa về trong ký ức tôi.
…Go Yo Han vẫn hơn tôi thật. Cậu ta mắng mỏ sự đáng thương của tôi. Như để trút giận, tôi nhét nhét những tờ giấy vào cái túi nilon trong thùng rác.
Tôi đập mạnh tay lên đầu. Sau khi làm trống đầu óc như vậy, tôi lại nhét thêm giấy lên cái túi đã đầy ắp. Dọn dẹp được vài chồng giấy trên bàn thì cái túi đã tràn ra. Tôi nhìn những tờ giấy rơi ra khỏi túi xuống sàn, gãi đầu. Rồi tôi ngẩng đầu nhìn cánh cửa im lìm.
Chắc tôi đã đứng đó khoảng ba phút. Sau khi kết thúc những suy tư vô thức, tôi cúi người xuống. Vẫn nhìn cánh cửa, tôi nhặt những mẩu giấy vụn rồi đứng dậy. Bên ngoài vẫn không có tiếng động gì.
Tôi bước tới trước cửa mấy bước, rồi lại lùi lại, cuối cùng nắm lấy tay nắm cửa. Thật ra tôi cũng hơi bực mình. Đây là nhà tôi mà. Tôi đang phải dè chừng ai vậy chứ? Vì vậy, tôi mở cửa.
“Ơ.”
Thật trùng hợp mà cũng thật gượng gạo, tôi chạm mắt với Go Yo Han đang ngơ ngác đứng trong bếp. Hơn nữa, cậu ta còn đứng đó chỉ với ánh đèn phụ bếp. Thậm chí, trông cậu ta cũng chẳng có vẻ gì là đang ăn hay uống gì cả. Sự bực mình của tôi không hề dừng lại. Tôi giả vờ là một người trong sáng cùng thuần khiết, trơ trẽn hỏi:
“Cậu làm gì im lặng vậy? Tôi tưởng cậu vào phòng rồi chứ.”
“Ừm.”
Go Yo Han có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi dùng ngón trỏ phải chậm rãi vuốt ve bức tường. Một lúc sau cậu ta mới nói tiếp:
“Định uống nước.”
“…Máy lọc nước ở bên kia mà.”
“Ờ nhỉ. Quên mất.”
Go Yo Han ậm ừ một tiếng rồi chỉ cười gượng gạo.
“….”
“Còn cậu? Vứt rác à?”
“À, ừ. Đầy rồi.”
“Vậy thì phải đi qua đây rồi.”
“…Chắc vậy.”
Muốn đến bếp nhỏ thì phải đi qua thùng rác do cô giúp việc quản lý. Mà muốn dùng cái thùng rác đó thì trước hết phải đi qua bếp. Ở ngay cửa bếp thì có Go Yo Han. Kẹt rồi. Tôi phải đi qua cậu ta.
Bàn tay nắm chặt mớ giấy vụn của tôi càng lúc càng siết chặt hơn. Tôi khẽ “hừ” một tiếng trong lòng rồi cố gắng ngẩng cao đầu, vờ như không có chuyện gì. Chà, giả vờ trơ trẽn là tài năng lớn nhất của tôi mà. Cứ thế, tôi bước về phía bếp nhỏ.
Trong lúc bước chân tôi tiến đến gần Go Yo Han, nhịp tim tôi càng lúc càng đập mạnh hơn như những mảnh vỡ sắc nhọn của cơ thể thủy tinh đang bị búa đập vỡ, chói tai đến mức muốn đâm thủng màng nhĩ.
“Tôi đi qua đây.”
Go Yo Han bảo là đi uống nước. Vậy mà suốt lúc tôi tiến lại gần, cậu ta hoàn toàn không nhúc nhích. Ngược lại, cậu ta còn cố tình quay người lại, đi vào đúng hướng di chuyển của tôi. Cậu ta định làm gì vậy? Căng thẳng bóp nghẹt gáy tôi.
Cố gắng nhìn thẳng về phía trước, tôi vẫn lờ mờ thấy vẻ mặt của Go Yo Han ngoài tầm nhìn. Cậu ta cụp mắt xuống, chậm rãi và trắng trợn lướt mắt từ trên xuống dưới người tôi. Một cảm giác xấu hổ như thể bị lột trần quần áo ập đến. Ngay khoảnh khắc cảm giác nguy hiểm vuốt ve mắt cá chân tôi.
“Có cần tôi giúp không?”
Một giọng nói bị kìm nén vang lên bên tai tôi. Điên mất.
“Không, không cần đâu.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.