Hành Trang Tuổi 18 - Chương 185 - Ngoại truyện 39

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 185

Ý nghĩ lướt qua khi cơ thể tôi run rẩy là: “Sẽ không bao giờ ngủ với Go Yo Han nữa.” Thật điên rồ, chẳng phải chính Kang Jun này mới là một tên biến thái rác rưởi hay sao?

Tôi đã nghĩ từ lâu rồi, khả năng phục hồi của tôi thật đáng kinh ngạc. Hay đúng hơn, sự phục hồi đó cộng với con quỷ biến thái luôn ẩn chứa bên trong tôi đã tạo nên những giấc mơ hàng đêm. Mà cái cảm giác máu dồn xuống dưới kia cũng thật điên rồ. Tôi ghét con người này của mình.

“Xin mày đấy, đồ ngốc.”

Hãy nghĩ đến những điều tẻ nhạt. Khuôn mặt chán ngắt của gã giáo sư chẳng hạn. Tôi tắt vòi nước, với lấy chiếc áo choàng tắm. Rồi tôi chìm đắm trong vô vàn hình ảnh cùng tình huống mà nhiệt huyết của tôi dần nguội lạnh. Thế rồi, một vấn đề thực tế ập đến.

Cách hiệu quả nhất để dập tắt ngọn lửa trong tôi chẳng phải là kỳ thi sao? Những thứ vượt quá giới hạn đã đủ với cuộc gặp gỡ Go Yo Han rồi. Trong kế hoạch cuộc đời tôi không có chữ F nào cả, cũng không có sự trượt dốc nào. Khi thực tế ùa về, ngọn lửa trong tôi dần lụi tắt. Hơn nữa, tôi không thể cứ mãi ở đây được.

Sau một hồi quyết tâm, tôi khoác áo choàng rồi vặn tay nắm cửa. Cánh cửa mở ra cùng với tiếng lách cách của chốt khóa.

Tôi cẩn thận hé cửa, nhìn quanh đảm bảo không có ai, rồi nhanh chóng khóa trái cửa phòng. Nhìn chốt khóa đã đóng chặt, cuối cùng tôi cũng cảm thấy an tâm. Sau đó, không một chút nghỉ ngơi, tôi vội vàng tìm quần áo để thay. Mục đích ban đầu là để quên đi sự đồi bại của bản thân, nhưng khi mục tiêu thi cử xuất hiện, một nỗi bất an khác lại ập đến.

Thật sự là lúc nãy tôi đã không kiểm tra kỹ. Lại là tại Go Yo Han mà đầu óc tôi loạn hết cả lên. Điên mất. Bây giờ tôi phải xem lại những ghi chú cho bài kiểm tra nhỏ ngày mai thôi. Người ta nói nó ảnh hưởng lớn đến điểm số mà. Dù đã học thuộc hết rồi nhưng vẫn không thể lơ là. Ít nhất cũng phải xem qua lại những bài giảng đã nghe thì mới yên tâm được.

“Ngày mai 9 giờ thi rồi……. Chỉ cần thức thêm bốn tiếng nữa thôi là có thể chợp mắt được rồi.”

Tôi dùng lòng bàn tay xoa mạnh lên trán. Cố gắng xua đi cảm giác mệt mỏi kỳ lạ đang ập đến, tôi kéo ghế lại.

“Ư.”

Một tiếng ngáp ngắn ngủi tự động bật ra. Tôi hạ tay đang xoa trán xuống che miệng, ngồi vào bàn rồi mở sách ra. Giờ chỉ cần ôn lại thôi. Nhưng vừa ngồi vào bàn, những ảo tưởng đồi bại lại bùng nổ như pháo hoa. Rốt cuộc là muốn thế nào đây? Tôi trừng mắt nhìn vào trang giấy trắng chi chít chữ, tự nhủ như một lời thề.

“Mày còn phải học cao học nữa. Mày không được như thế này.”

Sau khi lẩm bẩm như vậy vài lần, tôi ôm trán, cố gắng đọc lại tất cả những ghi chú đã viết. Nhưng những suy nghĩ thực tế chỉ vừa lóe lên như một con phù du rồi biến mất. Tất cả là tại tiếng bước chân nhỏ vọng đến từ bên ngoài.

“Sao nhà này cách âm tệ thế……”

Tiếng bước chân chậm rãi biến mất, rồi lại vọng về phía bếp, rồi lại tiến gần đến cửa. Mọi dây thần kinh của tôi cuối cùng đều hướng về cánh cửa phòng mình. Tôi nuốt khan một tiếng, nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.

Chết tiệt.

Tôi vội vàng dùng nắm đấm đập mạnh vào thái dương. Tập trung đi, Kang Jun. Tôi không muốn lại rơi vào tình trạng cơ thể rã rời, bám víu rồi khóc lóc thảm hại nữa đâu.

Tiếng bước chân lảng vảng gần cửa dừng lại. Chắc chắn là không di chuyển nữa. Tôi cố tình vùi mặt vào sách, giả vờ không nghe thấy gì. Khoảnh khắc đó, tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi từ bên ngoài phòng. Tiếng chuông điện thoại của Go Yo Han. Lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng bước chân lại đi xa dần, rồi từ xa vọng lại tiếng cửa đóng nhỏ. Nghe tiếng đóng cửa cùng sự nặng nề của nó, tôi biết đó là cửa phòng Go Yo Han.

Sự căng thẳng tột độ cuối cùng cũng dịu xuống. Tôi phải thừa nhận.

“……”

Tôi nhắm mắt lại như thể đã từ bỏ, đặt bút xuống. Bàn tay vừa được giải phóng của tôi đưa xuống dưới bàn, đè nén cảm xúc lẫn lộn giữa tội lỗi cùng xấu hổ, rồi luồn vào trong chiếc quần ngủ. Cứ thế, tôi khẽ chạm vào dương vật đang cương cứng.

Chỉ một kích thích nhỏ đó thôi cũng đủ khiến nó trỗi dậy, nghênh ngang xé toạc lớp vải quần như một bông hoa đón nhận nước, vươn mình khoe sắc. Cái đầu đỏ ửng cùng vùng da nhẵn nhụi quanh gốc dương vật lấp ló qua khe hở của chiếc quần ngủ.

Tôi đâu phải đến tận hai mươi tuổi mới bắt đầu tự sướng.

Đúng như lời khốn kiếp của Go Yo Han, cái “ngọn tháp trắng” trơ trọi của tôi đã thay đổi trước và sau tuổi hai mươi. Chưa từng có ai nhận xét gì về nó, nên tôi cứ nghĩ nó có hình dáng cùng kích thước vừa phải.

“Cái của cậu trắng nhợt nhạt.”

Trong khoảnh khắc, một luồng nhiệt nóng bừng lên dưới mắt, tôi úp mặt xuống bàn. Tôi nhìn xuống dương vật đang ngạo nghễ dựng đứng dưới bàn, như muốn vươn lên tận rốn nếu không bị lớp vải cản lại. Chỉ cần không vướng vào quần áo, nó đã sẵn sàng nhỏ từng giọt nước mắt rồi vỗ vào bụng tôi rồi. Tôi nghiến răng, dùng một tay nắm lấy dương vật, nhẹ nhàng vuốt lên xuống.

“A……”

Tôi nhắm mắt lại, tựa mặt vào bàn, một tiếng rên khẽ khàng thoát ra. Chỉ là tôi không muốn thừa nhận sự thật này, nên mới nhắm mắt lại, nhưng ngược lại, tôi lại cảm nhận mọi thứ nhạy cảm hơn, đó quả là một sai lầm trong phán đoán. Trí tưởng tượng luôn phóng đại hơn nhiều so với thực tế.

Nếu thứ đang chạm vào bây giờ không phải là tay tôi mà là bàn tay của Go Yo Han thì sao nhỉ?

Ba ngón tay vụng về vuốt ve tôi. Những ngón tay dài, các đốt xương nhô ra. Móng tay cắt tỉa gọn gàng. Những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Chỉ vừa nghĩ đến bàn tay Go Yo Han đang vuốt ve mình, một chất dịch nhầy nhụa đã rỉ ra.

“Ư ư…”

Cảm nhận sự run rẩy vì chưa đạt đến đỉnh điểm, tôi khép chặt hai đùi lại. Tôi rút tay ra khỏi quần, nhìn bàn tay mình đang bóng nhẫy.

“……”

Cuối cùng, tôi lại phải trải qua một sự thất vọng nữa.

“Cuối cùng thì mình cũng phát điên rồi.”

Tôi muốn trốn chạy khỏi thực tại. Tôi hy vọng những suy nghĩ vừa nảy ra chỉ là do mệt mỏi, tôi chỉ muốn ngủ một giấc để thoát khỏi những lo lắng không đáng tin này. Xin mày đấy, thật lòng xin mày đấy.

***

Nếu cuộc sống ở tuổi mười tám, đôi mươi là một cuộc sống theo khuôn mẫu, thì tuổi hai mươi đối với tôi giống như một con vịt trời lạc vào dòng sông đổ ra biển cả. Tôi vẫn cảm thấy mình như một đứa trẻ vị thành niên, nhưng xã hội đột ngột ném tôi vào một thảo nguyên rộng lớn rồi ép buộc tôi phải tự do. “Giờ con là người lớn rồi, hãy sống theo ý con đi.” Nhưng không ai chỉ cho tôi cách một người trưởng thành sống cả. Nó chỉ như một sự kéo dài của tuổi mười chín.

Thời đại của buông thả cùng tự do. Mùa mà không có người lớn nào kiểm soát sự cô đơn cùng đau khổ. Một vũ trụ kỳ lạ, chỉ hơn tuổi mười chín một chút chứ không phải tuổi hai mươi. Cuộc sống đại học của tôi dường như vui vẻ nhưng lại không hề vui vẻ.

Kang Jun, hai mươi tuổi. Tôi vẫn không hòa nhập được với mọi người trong khoa, cũng không có bạn bè. Tôi đã làm quen được với khá nhiều người, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Khác với thời trung học, nơi chúng tôi gặp nhau trong cùng một lớp mỗi ngày, ở đại học, nếu không chủ động thì các mối quan hệ sẽ dần lụi tàn. Đặc biệt là với một người như tôi, không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào, dù là tân sinh viên, trại hè hay đi chơi nhóm.

“Thật bất công.”

Tôi ngồi trên sân thượng trước thư viện, trừng mắt nhìn Go Yo Han. Thấy tôi khoanh tay nhìn mình, cậu ta cũng bắt chước khoanh tay theo.

“Xấu xí quá, Jun à.”

“Sao lúc nào chỉ có cậu là có nhiều mối quan hệ thế?”

“Mối quan hệ á? Tôi á, tôi chỉ là một thằng tép riu thôi mà.”

“Tép riu? Cậu đùa à?”

Trước câu hỏi nửa vời của tôi, Go Yo Han lấy cây kẹo mút đang ngậm ra khỏi miệng. Đã chẳng ra gì khi cậu ta gác chân lên chiếc ghế mà người khác ngồi, vậy mà cậu ta còn chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cứ gác khuỷu tay lên đầu gối rồi cười tủm tỉm. Go Yo Han cứ thế mà chế giễu tôi.

So với tôi, Go Yo Han hòa nhập vào đám đông rất nhanh. Đó là vì sự khác biệt giữa khoa với hệ đào tạo. Khoa Kinh tế năm nhất có tận 160 sinh viên, được chia thành 4 lớp rõ ràng: A, B, C, D. Có lớp trưởng hẳn hoi. Vì vậy, tinh thần đoàn kết của khoa cũng mạnh hơn các khoa khác, mà Go Yo Han nghiễm nhiên được “hưởng ké” sự “hò reo” đó. Đúng là một thằng may mắn.

Tôi bực mình với Go Yo Han một cách vô lý, vờ giơ nắm đấm đấm cậu ta. Go Yo Han lại càng đáng ghét hơn khi né tránh hết tất cả những cú đấm giả vờ đó. Thật khó ưa. Thật sự.

“Đó là trường cấp ba chắc? Sinh viên đại học gì mà còn có lớp trưởng?”

“Đừng ghen tị chứ. Cậu có biết lớp tôi là lớp nào không? Lớp C đấy. Lớp C. Nghe chán đời không?”

“Hay mà. Hợp với cậu.”

“Ý kiến của cậu không quan trọng lắm đâu?”

Tôi quay mặt đi, tránh ngón tay dài đang cố tình cào cào má tôi. Cậu ta vẫn dai dẳng bám theo.

“Cậu mau đi đi.”

“Ơ, sao thế-này.”

Cơn ghen tị trẻ con của tôi lại sắp trào dâng rồi. Chẳng phải là đáng bực hay sao?

Khi tôi vùi đầu trong thư viện để tìm kiếm chủ đề cho bài báo cáo, chẳng ai thèm để ý đến tôi. Nhưng trong giờ nghỉ ngắn giữa các tiết học, khi Go Yo Han ghé qua một lát, có tận bảy người đến bắt chuyện với cậu ta. Chỉ trong vòng 10 phút thôi đấy! Tôi đã ngồi đây ôm cái máy tính xách tay suốt ba tiếng đồng hồ rồi!

Go Yo Han không hiểu lòng tôi, nắm lấy cánh tay tôi lắc lắc. Cả người tôi chao đảo theo.

“Jun à, tôi sắp vào lớp rồi.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Trốn học không?”

“……Go Yo Han, từ khi vào đại học cậu hư thật đấy. Còn hút thuốc nữa chứ.”

“Trốn học không?”

Go Yo Han nuốt lời tôi, rồi lại hỏi một cách nghiêm túc. Sao cậu ta lại hỏi tôi chuyện đó chứ?

Tôi nhìn Go Yo Han, rồi bất giác nhìn vào khuỷu tay cậu ta đang gác lên chiếc bàn cũ kỹ cùng bàn tay to lớn đang chống cằm. Cả đôi giày bẩn thỉu vì cơn mưa dài nữa. Chắc cậu ta đã chạy vội đến đây. Vậy thì lý do tôi cố tình ngồi viết báo cáo ở một chỗ gần phòng học của Go Yo Han chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Lần này tôi lại lắc đầu.

“Đừng trốn.”

“Sao?”

“Vào lớp rồi thì……”

Nói hay không nói đây. Tôi mân mê phím Space bằng ngón tay, rồi cuối cùng vì bực bội mà mở miệng.

“……thì nhắn tin với tôi.”

“Hả? Nhắn tin á?”

Cái miệng đã lỡ mở ra vì bực bội thì không thể khép lại được nữa. Tuyến phòng thủ cuối cùng của tôi là dùng tay che miệng và cúi người xuống, cố gắng nói với âm lượng nhỏ nhất có thể.

“Nghe giảng cũng tốt mà, đó là một lựa chọn hợp lý.”

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo