Hành Trang Tuổi 18 - Chương 192 - Ngoại truyện 46

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 192

Dù sao thì cũng là một kẻ vô dụng. Tôi bĩu môi, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn về phía khu nhà nhân văn lờ mờ. Nếu không phải vì môn học chết tiệt này. Rồi tôi xoa xoa vùng eo dưới đang đau nhức như muốn nứt ra. Ít nhất nếu cơ thể tôi không đau đớn thế này.

Kang Soo Hyun chẳng chuẩn bị gì cho bài tập, nhưng lại giỏi viện cớ một cách đáng ghét. Đầu học kỳ thì còn hăng hái lắm cơ mà. Tôi so sánh với dáng vẻ tích cực của cậu ta trước đây. Kết quả dễ dàng nhận thấy. Đề tài này không hợp ý cậu ta. Chắc chắn là như vậy.

Kang Soo Hyun đọc lướt qua những ghi chú một cách hời hợt, đẩy tờ giấy ra xa rồi đột ngột nói một câu. Bằng chứng cho kết quả đó xuất hiện nhanh hơn tôi tưởng.

“Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì thấy bạn cậu không phù hợp với đề tài này. Hay là đổi người khác đi?”

“Giờ này rồi mà còn đổi?”

“Con gái không thích những gã đàn ông bạo lực như thế đâu.”

“…….”

“Cậu đừng nói với bạn cậu là tôi nói thế nhé? Nhất định phải giữ bí mật đấy? Nhớ chưa? Nhớ rồi thì móc ngón út ra đây.”

Không đời nào, đồ khốn nạn.

Tôi không dám nói thẳng là không thích, nhưng kiên quyết không đưa ngón tay ra như một cách thể hiện tâm trạng. Nhưng Kang Soo Hyun vẫn cứ nắm lấy cổ tay tôi, ép buộc móc ngón út vào nhau. Chỉ riêng hành động đó thôi cũng đã khiến cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm, lần này cậu ta còn cố gắng banh tay tôi ra để áp lòng bàn tay của mình vào.

“Này!”

Cái đồ điên này! Tôi kinh hãi rụt tay ra khỏi cổ tay cậu ta.

“Đừng có làm thế! Ghê tởm!”

“In cho tôi bản sao nữa, scan nữa! Nhanh lên! Tôi lo lắng quá chịu không nổi!”

“Tôi sẽ không nói. Tuyệt đối không nói. Nên làm ơn đừng có bám lấy tôi nữa.”

“Cậu nói rồi đấy nhé? Hứa rồi đấy nhé? Không giữ lời là hói đầu đấy!”

Bẩn thỉu, bẩn thỉu quá. Tôi chà xát bàn tay vừa chạm vào Kang Soo Hyun lên quần. Vì thế mà tôi chẳng nghe thấy cậu ta nói thêm gì nữa. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại ước muốn tha thiết rằng học kỳ hai nhanh chóng kết thúc.

Có lẽ nhận ra tôi đang lơ đãng, Kang Soo Hyun bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi lắc mạnh.

“Ư…… á!”

“Hức! Xin lỗi!”

Cơ thể cứng đờ vì căng thẳng kêu lên một tiếng đau đớn. Cái cơ thể đã gần như bò lê lết đến trường từ sáng sớm lại một lần nữa rên rỉ dữ dội. Đã mệt mỏi đến chết đi sống lại rồi, lại còn đúng hôm nay Kang Soo Hyun đòi gặp cho bằng được. Trong lòng tôi tưởng tượng ra cảnh giết cậu ta, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

“Xin lỗi, chắc hôm qua tôi ngủ không ngon giấc.”

“Xì.”

Kang Soo Hyun cười một cách đầy ẩn ý. Cái mặt đó đúng là không tin lời tôi nói chút nào.

“Cậu không cần phải nói dối tôi đâu.”

“Gì? Tôi có nói dối đâu.”

“Thôi được rồi. Vậy thì này, chúng ta đổi từ họ Go sang họ Kang rồi viết nhé. Thế nào là nuôi dưỡng hình mẫu lý tưởng? Chúng ta sẽ tự tay tạo ra một người đàn ông nhút nhát và nhàm chán thành một người đàn ông khiến phụ nữ hài lòng, rồi trình bày quá trình với kết quả trong buổi thuyết trình.”

“……Chẳng lẽ cái họ Kang đó không phải là đang nói về tôi đấy chứ?”

“Đương nhiên rồi!”

Kang Soo Hyun vỗ ngực như một con khỉ đột, hùng hồn tuyên bố. Tôi đã có tiền lệ rồi nên không dám dễ dàng tin tưởng cậu ta.

“Tôi cũng họ Kang đấy.”

“…….”

À, đúng rồi. Cùng họ với tôi mà.

Tôi cẩn thận quan sát Kang Soo Hyun. Chà, không biết có cô gái nào chọn cậu ta không nhỉ? Chắc là tình nguyện viên hoặc một cô gái có gu đặc biệt. Nếu mà thuyết trình với Kang Soo Hyun thì chắc chắn chẳng thu được kết quả gì. Về mặt thị giác thì chẳng có gì ấn tượng cả. Tôi đành giả vờ bất lực lắc đầu.

“Xin lỗi, nhưng mà hơi…… ngại.”

“Sao?”

“……Báo cáo…… viết…… nhiều quá rồi.”

Thực ra tôi mới viết được một trang. Nhưng với Kang Soo Hyun thì thế là đủ. Có vẻ như sắp đến buổi thuyết trình giữa kỳ nên cậu ta cũng rất lo lắng. Thấy cậu ta có vẻ muốn bỏ cuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn.

“Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng chịu thôi, nhưng mà tôi thì sao? Tôi thì hơi…… ngại.”

“Ừ. Ra là vậy.”

Tôi cũng không tò mò lắm nên chẳng hỏi lý do.

“Tôi xem tướng cũng tàm tạm đấy.”

Nhưng Kang Soo Hyun có vẻ muốn nói cho bằng được. Đến cả xem tướng nữa sao? Đúng là đủ thứ trò.

“Cái tướng mặt như cậu thì hơi tệ đấy. Cũng không hẳn là đẹp trai lắm thì phải?”

“…….”

Tôi chỉ nhận file mà cậu ta chuyển qua USB rồi đóng sầm laptop lại. Nghe những lời khó nghe đó khiến tai tôi như muốn thối rữa. Dù sao thì cũng phải giữ hình tượng bên ngoài. Tôi phải nhớ rằng tôi với Kang Soo Hyun chỉ mới quen nhau hơn một tháng rưỡi. Nói trắng ra thì tôi hơi kén người. Hơn nữa, vì kén người nên tôi luôn có thói quen đối xử tử tế với cậu ta.

“Đọc tài liệu xong rồi thì thôi. Tiết sau nhớ phải cho giáo sư xem chúng ta đã trao đổi nhé. Không thì bị trừ điểm vì tội không họp nhóm đấy. Với lại bây giờ tôi có tiết sau rồi. Chắc phải đi đây.”

“Hả? Cậu không có tiết sau mà?”

Sao cậu ta biết hay vậy, cái thằng nhãi này?

Tôi rùng mình. Thật sự là sao cậu ta biết được nhỉ? Một câu nói suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng tôi. Tôi cố gắng giữ giọng, đáp lại một cách dịu dàng nhất có thể.

“Nghe nói mấy hôm trước nghỉ bù cho tiết bị hoãn ấy. Dù không liên quan đến điểm danh nhưng cứ nghe trước cũng tốt mà.”

“Vậy thì chịu thôi!”

Kang Soo Hyun đập mạnh tay xuống bàn. Dù không trông có vẻ như vậy nhưng cậu ta vốn là một học sinh gương mẫu chỉ biết học đã vô cùng ấn tượng với sự nhiệt tình của tôi. Cậu ta còn vỗ tay vào mông tôi để cổ vũ. Cũng nhờ đó mà bên trong eo tôi cảm thấy đau rát như bị móng tay cào, khiến tôi phải nghiến chặt răng.

Đồ khốn nạn.

Sau khi gạt Kang Soo Hyun ra, tôi lảo đảo tìm một phòng học trống. Thay vì phí thời gian la cà với cậu ta, thà tận dụng giờ nghỉ giữa tiết để ôn thi còn có giá trị hơn.

Nhưng trớ trêu thay, cái phòng học tôi tìm được lại có cầu thang bên trong, khiến tôi phải leo lên một cách khó coi. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Trong tòa nhà mà Go Yo Han đang học này chỉ có mỗi phòng này là trống thôi.

Cứ thế, tôi lê bước như một con sâu, cẩn thận chọn một chỗ ngồi rồi lấy laptop ra để xem những ý kiến mà Kang Soo Hyun đã đưa ra.

“Hừm.”

–Anh Go = Bạo lực và ăn nói quá sắc sảo.

–Chỉ được cái mặt.

–Cao hơn mình nên ghét.

–Tính cách tồi tệ, là quỷ, một con quỷ độc ác.

–Chắc hồi đi học chơi bời lắm (dân anh chị).

–Nếu nhận được chocolate vào ngày Valentine thì sẽ truy tìm ra người tặng đến cùng, bêu riếu cho cả thiên hạ biết.

–Gây ra tổn thương tâm lý cho người khác.

–Tai xấu xí.

–Ở đại học cũng chỉ chơi với những người giàu có, vô lễ y như mình (trừ Jun ra).

–Coi thường ra mặt những người kém cỏi hơn mình.

“…….”

Xem lại vẫn thấy toàn là vớ vẩn. Hay là cứ nhận F rồi học lại nhỉ?

‘Hãy coi đồng đội là đối tác, và chấp nhận những khuyết điểm của nhau. Đó là hôn nhân. Nếu sau thời gian quy định mà các em muốn đổi nhóm hoặc muốn làm một mình, tôi sẽ coi như các em chưa hiểu gì về môn học này ngay từ đầu rồi cho điểm F. Tôi cũng sẽ không cho học lại. Sao lại nhìn tôi với vẻ mặt đó? Ngạc nhiên à? Đây chính là cuộc sống hôn nhân đấy.’

Đúng rồi. Không được học lại. Chết tiệt. Lẽ ra hôm định hướng tôi nên bỏ trốn mới phải. Nhưng cũng không thể bảo bỏ hết những cái mình không thích được. Đúng là chỉ muốn chết thôi. Tôi chậm rãi kéo lên kéo xuống trang giấy, tặc lưỡi.

Vậy thì đổi hướng xem sao. Ừ, nghĩ lại thì ý kiến của Kang Soo Hyun cũng đúng. Chúng ta phải xem xét Go Yo Han, chứ không phải tôn thờ cậu ta. Tôi dùng móng tay cào cào bàn phím rồi lại đóng laptop lại.

“……Thôi thì cứ ôn thi mấy môn khác rồi viết sau vậy.”

Tiếng lẩm bẩm của tôi vang vọng trong phòng học. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì điều đó, vội vàng lục lọi trong cặp lấy sách chuyên ngành với bút.

Mải mê học thuộc lòng sách một hồi, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đã nhá nhem tối. Thời gian trôi nhanh thật. Vô tình nhìn vào cuốn sách, tôi đã đọc được hơn một nửa rồi. Đây là một cuốn sách chuyên ngành khá dày đấy chứ. Thời gian trôi qua đủ để tôi đọc được nhiều như vậy sao?

Nhanh chóng với tay lấy chiếc điện thoại đang úp xuống, tôi thấy dòng chữ “7 giờ 20 phút” cùng “32 cuộc gọi nhỡ”. Tất cả đều là từ Go Yo Han.

「Này.」

「Này.」

「Jun à.」

「Này.」

「Jun à, bây giờ cậu đang cố tình không nghe máy tôi đấy à?」

「Thật sự là cậu không muốn sống nữa rồi đúng không.」

「Cậu đang ở đâu.」

「Này.」

「Này.」

「Cậu đang làm gì đấy. Kang Jun.」

「Rốt cuộc cậu đang ở đâu đấy.」

「Ở trường à?」

「Cái tôi vừa gửi chỉ là nói đùa thôi.」

「Tôi định xóa đi mà không xóa được.」

「Jun à.」

「Sao không nghe máy tôi.」

「Có chuyện gì à?」

「Tôi đến đón cậu nhé?」

「Chúng ta còn phải ăn tối cùng nhau nữa chứ.」

「Ăn tối cùng nhau đi.」

「Hả?」

「Jun à.」

「Hay là.」

「Cậu giận à?」

“…….”

Mỗi khi tôi kiểm tra một tin nhắn đã tích lũy, một cảm giác tội lỗi nặng nề lại chất chồng thêm một chút. Cuối cùng, khi tôi kiểm tra tin nhắn cuối cùng, tôi đã đấm vào đầu gối mình hai ba lần.

「(Bàn tay)(Biểu tượng mặt khóc)(Bàn tay)(Mũi tên lên)(Mũi tên xuống)」

「(Trái tim)(Trái tim)(Trái tim)」

Sao lại để chế độ im lặng khi không muốn bị làm phiền chứ. Thói quen thường xuyên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng khi không muốn bị làm phiền rồi quên không chuyển lại đã gây ra chuyện này.

Vội vàng nhét laptop cùng sách chuyên ngành vào cặp, tôi chọn một cuộc gọi nhỡ rồi nhấn nút gọi lại. Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng đã có người nhấc máy. Với tôi đang vội vã đeo cặp rồi xuống cầu thang, tốc độ này hơi khó khăn.

Trong lúc đó, tôi đã tuôn một tràng lời như súng liên thanh trước khi Go Yo Han kịp nói gì.

“Yo Han à, tôi xin lỗi, tôi đang tập trung ôn thi nên không nghe máy cậu được. Cậu đợi lâu chưa?”

Ban đầu Go Yo Han im lặng. Im lặng đến đáng sợ khiến tôi vừa cắn môi vừa lo lắng, nhưng câu đầu tiên cậu ta nói lại hoàn toàn bất ngờ.

–Chờ gì chứ. Chúng ta có hẹn gì đâu.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo