Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 209
Cậu ta không mặc lại áo khoác sau khi đã cởi được một nửa, nên bờ vai rộng và vuông vức đặc trưng của Go Yo Han hiện rõ trong tầm mắt tôi. Nhưng bờ vai đó lại đang run rẩy nhẹ. Không biết là vì lạnh hay vì buồn cười. Go Yo Han đang khoanh tay, nắm chặt tay trái che miệng lại.
À, tôi hiểu rồi. Cậu ta đang cười.
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Anh có cười nhạo đâu. Anh đang ngưỡng mộ đấy chứ. Jun uống rượu giỏi hơn anh tưởng.”
Nghe cậu ta nói vậy, tôi hếch cằm lên vẻ đắc ý nói:
“Ừ, em cũng khá đấy.”
“Vậy à?”
“Khác với anh, uống vài ly đã thành đồ bỏ đi rồi. Em thì không.”
“Anh thì hơi kém khoản đó. Anh là thằng chỉ biết uống coca ở mấy buổi nhậu đấy.”
Xạo. Cái thằng thật sự kém cỏi còn chẳng dám nói mình kém cỏi. Chẳng hiểu gì mà cứ lảm nhảm mấy kiểu tự hạ thấp bản thân vô nghĩa đó. Tôi tặng cho Go Yo Han kiêu ngạo không biết mình biết ta một câu sắc lạnh.
“Không phải thế đâu.”
Loại kiêu ngạo đó phải cho một trận mới được. Nếu không thì cứ tưởng lời mình nói là thật hết.
“Loại vừa kiêu ngạo vừa tỏ vẻ như anh thì có ai thèm chơi cùng chứ.”
“À, thật á?”
“Ý em là anh ngầu đến phát bực nên đừng có nói linh tinh.”
“Ừ, xin lỗi…… khụ khụ, anh sai rồi, đừng có nói nặng lời thế.”
“Anh cười à?”
Cái tên vừa bảo sai rồi lại còn cúi cả vai xuống cười nữa?
“Anh cười đấy à?”
“Không, anh không cười. Anh xin lỗi rất nhiều.”
“Sao anh cứ phải làm những chuyện để phải xin lỗi thế?”
Nghĩ lại thì đúng là vậy. Go Yo Han cứ gây chuyện rồi lại đi dọn dẹp. Nếu vậy thì sao ngay từ đầu không tránh gây chuyện luôn đi? Cứ làm theo ý mình, không được thì lại phá phách lung tung, phiền phức không để đâu cho hết. Đúng là bực mình thật. Chuyện này phải nói rõ mới được.
Tôi nắm chặt tay phải thành nắm đấm. Vì không ai dám nói thẳng với cậu ta nên mới ra cơ sự này. Giờ đến lượt tôi phải nói nặng lời rồi. Không, giờ chỉ còn mình tôi thôi.
Cuối cùng tôi cũng quyết tâm, nghiến chặt răng. Phải nói một cách nghiêm túc và đầy trọng lượng mới được.
“Đừng có làm thế nữa.”
“Vâng ạ.”
“Hiểu chưa?”
“Em hiểu rồi, anh.”
“Đừng gọi em là anh.”
“Vâng, người em sinh sau đẻ muộn hơn anh.”
Go Yo Han mỉa mai tôi. Cậu ta đang trêu chọc tôi. Tôi định nói một câu gì đó thật thấm thía, nhưng lại chẳng nghĩ ra được câu nào nên chỉ biết chỉ tay vào không trung. Go Yo Han đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội đó. Cậu ta liếc nhìn tay tôi rồi nở một nụ cười nhạt nhẽo, nói:
“Nhưng mà tính em cũng thất thường như thời tiết ấy nhỉ, lúc thì bảo anh gọi là anh đi.”
“Đừng có dựng chuyện không có.”
“Vâng-ạ.”
Go Yo Han liếc mắt sang bên cạnh rồi gật đầu một cách hời hợt.
Ừ, nếu cậu ta chịu nghe lời như thế này thì tốt biết mấy.
Cái thái độ nhếch mép, chớp mắt dài rồi mở mắt ra của Go Yo Han hơi kỳ lạ, nhưng thấy cậu ta không cười mà chỉ run rẩy vai như người lạnh cóng, tôi quyết định ngừng những lời nặng nề lại.
“Mặc lại áo đi, lạnh đấy.”
“Anh không lạnh chút nào. Em có thể mặc áo khoác của anh được không? Nó nặng quá.”
“Đừng có nói dối.”
Thằng chuyên gia nói dối này.
“Anh không biết mình nổi bật thế nào đâu. Vai thì rộng đến phát ghét…… cứ đập vào mắt em không sao xóa đi được. Anh nghĩ với cái thân hình đó thì có thể lừa ai được chứ? Đã thế chiều cao còn đáng ghét nữa chứ…….”
“Xin lỗi. Tại anh cao kều vai rộng nên gây phiền phức cho em rồi. À, Yo Han tính cách hơi tệ nhỉ?”
“Sao em cứ có cảm giác anh đang mỉa mai em thế nhỉ?”
Tôi nhét sâu tay vào túi áo khoác. Chỉ cần đi thêm vài bước nữa là sẽ có cái suy nghĩ tự vấn ‘nhà ngay trước mắt rồi mà không vào còn làm cái trò gì nữa vậy?’, nhưng đồng thời trong đầu tôi cũng nảy ra nghi vấn ‘sao mình cứ có cảm giác mình mới là người bị trêu chọc nhỉ?’. Tôi chậm rãi gõ gót giày xuống mặt đường nhựa cứng rắn.
“Tâm trạng anh không tốt à?”
“Á, mẹ kiếp-. Cái thằng Go Yo Han này mất não rồi à. Thật là không biết trên dưới, vô lễ hết chỗ nói. Thằng điên này.”
Go Yo Han mếu máo rồi dùng bàn tay to bất thường vỗ mạnh vào má mình mấy cái, cứ như đang tự trách bản thân vậy.
“Thôi được rồi, thế là đủ rồi.”
“Anh vô cùng cảm kích vì em đã tha thứ cho anh.”
“Thấy bộ dạng anh vỗ má hơi đáng yêu nên em mới bảo đừng làm thế thôi. Chứ gì.”
Tôi đâu có tha thứ cho cậu ta.
Khoảnh khắc suy nghĩ kết thúc, một sự im lặng bao trùm. Ơ. Tôi vừa nói sai gì à? Tôi ngẫm lại những lời mình vừa nói. Rồi tôi nhận ra. Tay tôi vô thức đưa lên đánh vào môi mình. Vừa che cái môi vừa bị đánh đó, tôi lại nghĩ. Những điều nên nghĩ thì lại nói ra, những điều nên nói thì lại kết thúc bằng suy nghĩ.
“Gì vậy, chắc em điên rồi.”
Vì che miệng nên giọng tôi bị nghẹn lại trong tay. Nhưng may mắn là Go Yo Han cuối cùng cũng ngừng cái vai cứ run rẩy không ngừng lại.
“Ồ-.”
Rồi cậu ta ngửa vai ra sau, bật ra một tràng cười vô vị như bong bóng xì hơi.
“Thói quen uống rượu của em điên thật đấy.”
Tôi vẫn che miệng, lắc đầu sang hai bên. Thói quen uống rượu gì chứ, tôi có say đâu. Nhưng cậu ta không hiểu, xòe hai ngón tay trái ra hỏi lại.
“Hai chai? Uống hai chai là thành ra thế này á?”
Tôi cứ mặc kệ cậu ta, nhưng không hiểu sao tôi lại xòe một ngón tay ra rồi một lúc sau lại xòe thêm bốn ngón nữa.
“Soju mà.”
“Ừ.”
“Chúng ta ghé qua cửa hàng tiện lợi rồi về nhé?”
Tôi nhăn mặt đáp lại đề nghị bất ngờ khó hiểu đó. Go Yo Han lại hiểu ý tôi một cách kỳ lạ. Cậu ta lúc đó mới mặc lại áo khoác tử tế rồi nói:
“Anh tò mò không biết cho em uống thêm thì sẽ thế nào nên định mua thêm chút soju.”
“Kang Soo Hyun bảo uống nhiều hơn thế nữa sẽ say đấy.”
“Cái thằng chó Kang Soo Hyun đó em cũng nói chuyện kiểu này á?”
Tâm trạng của Go Yo Han lúc nào cũng như tàu lượn siêu tốc.
Cậu ta vừa cười khúc khích vừa đột ngột ngừng cười rồi tặc lưỡi. Hình như tôi đã lỡ lời mấy lần, nhưng theo tôi nghĩ bây giờ thì đó không phải là những lời gì quá đáng. Tất cả đều là những lời Kang Soo Hyun đáng nghe.
“Cũng gần giống, nhưng hơi khác.”
“……Khác như thế nào?”
“Khác như thế nào…….”
Tôi cố gắng nhớ lại. Những lời tôi đã nói với Kang Soo Hyun.
“Em bảo cậu ta không đẹp trai, và vì cứ liên lạc với Park So Yun là làm phiền người ta nên bảo cậu ta dừng lại đi. À, Kang Soo Hyun thích Park So Yun đấy. Mà cái cô đó đâu phải là loại người dễ rung động với cậu ta ngay lần đầu gặp mặt đâu? Kang Soo Hyun đúng là không biết xấu hổ.”
“Thật á?”
“Và em hình như đã bảo là nội tâm cậu ta không tốt như cậu ta nghĩ……”
Đó là sự thật không hề sai lệch. Nhưng Go Yo Han lại cau mày hỏi lại:
“Thật sự em đã nói như thế á?”
“Nghĩ lại thì không hiểu sao lúc đó em lại thế nữa.”
“……”
“Phải làm sao đây. Lỡ lời rồi.”
Phải làm sao đây. Tôi đã lỡ nói ra những lời đáng bị nghe câu ‘đồ chó hai mặt’. Bình thường tôi tuyệt đối không bao giờ như vậy. Tôi xoa trán vẻ nghiêm trọng rồi cuối cùng cũng chấp nhận tình trạng của mình.
“Chắc em say thật rồi.”
Thừa nhận càng nhanh thì càng dễ giải quyết. Nên tôi mới nghiêm túc thừa nhận như vậy.
“Hả, điên mất—!”
Cuối cùng Go Yo Han cũng khom lưng cười.
Tôi bối rối. Nghe những lời ngu ngốc của tôi mà cậu ta cười phá lên khiến tôi cũng hơi chột dạ. Thật lòng mà nói thì những lời Kang Soo Hyun nói với tôi cũng chẳng tử tế gì.
Việc tôi lép vế trước Kang Soo Hyun cũng thật vô lý. Xét về mọi điều kiện thì tôi hơn cậu ta. Dù Kang Soo Hyun có học giỏi hơn một chút, nhưng không giống như hồi cấp ba, ở đại học những điều kiện khác ngoài học tập cũng quan trọng. Tôi vội vàng biện minh cho mình với Go Yo Han.
“Nhưng em hoàn toàn có lý do để làm thế. Cậu ta bảo em hôi mà.”
“Cái thằng chó đó dám nói thế á?”
Go Yo Han lên giọng. Cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Nhưng từ ‘thằng chó’ đi kèm lại hoàn toàn không hợp, mà còn mang một cái sắc thái công kích kỳ lạ.
“Anh cho nó một trận nhé?”
“Cho một trận á, em là học sinh tiểu học chắc?”
“Vậy anh lấy chai soju đập vỡ sọ thằng chó đó nhé.”
“Đùa nhạt nhẽo thật. Anh không định làm thật đấy chứ?”
Một sự nghi ngờ hợp lý. Tôi vẫn hoàn toàn không hiểu tại sao Kang Soo Hyun lại sợ Go Yo Han đến vậy. Nhưng Go Yo Han vẫn không có vẻ gì là muốn giải đáp thắc mắc của tôi. Cậu ta dù tỏ vẻ sẽ làm mọi thứ cho tôi nhưng nếu có chuyện gì muốn giấu thì sẽ giấu đến cùng, đúng là một kẻ độc địa.
“Đương nhiên là không rồi. Anh có muốn vào tù đâu?”
Vậy rốt cuộc lý do gì mà Kang Soo Hyun lại sợ cậu ta đến vậy.
Tôi lại vô thức bĩu môi nhìn Go Yo Han một lúc rồi cuối cùng cũng bước đi. Bởi vì tôi thấy hai bên cánh mũi của cậu ta đang ửng đỏ lên.
“Đồ ngốc, đã thế còn lạnh hơn em nữa chứ.”
“Hả?”
“Ơ? Sao thế?”
Go Yo Han không nghe rõ tiếng lẩm bẩm nhỏ của tôi nên nhanh chóng tiến lại hỏi, nhưng tôi lại giả vờ không biết gì, hỏi lại cứ như cậu ta nghe nhầm. Cậu ta ngơ ngác nhìn mặt tôi rồi bĩu cả hai môi lên, khẽ huých vai tôi một cái.
“Biết một mình thì có gì hay ho chứ, nói cho anh biết với có chết ai đâu.”
Đáng lẽ nên dừng lại ở đó, cậu ta lại nói thêm một câu vô nghĩa nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.