Hành Trang Tuổi 18 - Chương 210 - Ngoại truyện 64

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 210

Mùa đông tuổi hai mươi, sau mười chín năm cuộc đời, mang đến những sự thật tôi chưa từng biết cùng những luồng không khí quen thuộc. Truyền thông và trí tưởng tượng chỉ toàn những ảo mộng. Dù đã đến tuổi được gọi là người lớn, nhưng những lớp học hình hộp vẫn tồn tại.

Tuổi hai mươi mà tôi hằng mong ước lại chẳng có gì đặc biệt hơn tôi nghĩ. Chỉ là tôi có thể chọn giữa cuộc sống hình hộp với cuộc sống hoang dã không rào cản. Chỉ có vậy thôi. Là một người muốn một cuộc sống ổn định, đương nhiên tôi đã chọn cuộc sống hình hộp, nhưng cuộc đời con người lại không diễn ra theo ý muốn. Giống như bây giờ đây.

“Tiêu rồi.”

Tôi lẩm bẩm một mình. Bây giờ là 11 giờ sáng. Trên bàn là tờ giấy thi. Và trên bảng đen là từ ‘Mở sách’. Mở sách mà? Bàn tay run rẩy của tôi lật tung những bản in cùng sách giáo trình, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy câu trả lời mà câu hỏi yêu cầu.

Ngược lại, những người ngồi bên cạnh, phía trước với phía sau tôi đang chiến đấu viết những câu hỏi tự luận. Tiếng ngòi bút bi gõ vào mặt bàn ván ép dường như đang đuổi sát sau lưng tôi. Tôi đã đọc đi đọc lại câu hỏi mà chỉ mình tôi không hiểu đến mười một lần.

Chắc Kang Soo Hyun học cái ngữ pháp tiếng Hàn lộn xộn đó từ giáo sư rồi.

Đúng vậy. Khoa kỹ thuật cơ khí trường tôi cũng cỡ khoa y các trường tỉnh lẻ. Vậy thì đương nhiên phải học giỏi rồi. Mẹ kiếp, đúng là phương pháp học theo kiểu bắt chước. Không, không có thời gian để thế này nữa.

Trước hết, tôi nghiến chặt răng, phân tích tất cả các từ trong câu hỏi, sau đó phân loại chúng thành những từ tôi đã nghe và chưa nghe trong giờ giảng. Những từ chưa nghe thì tôi loại bỏ trước. Tiếp theo, tôi nhớ lại tất cả những thông tin vụn vặt mà tôi đã nghe cùng với những từ tôi đã nghe, rồi viết ra.

Sau khi xâu chuỗi những câu viết nguệch ngoạc có vẻ liên quan, tôi dùng ngón trỏ ấn mạnh vào giữa lông mày một lần. Rút ngón tay đang chạm vào giữa lông mày xuống, tôi ấn mạnh vào giữa cằm với cổ. Rồi dùng tay phải còn lại sáng tác một câu chuyện tiểu thuyết vô lý. Dù sao thì tôi cũng viết dựa trên những thông tin mà giáo sư đã dạy. Giữa chừng bí, tôi lại lật sách giáo trình tìm những nội dung có vẻ hợp lý để viết tiếp.

Sao lại ra đề thi những nội dung chưa bao giờ nói trong giờ giảng chứ. Viết được một nửa thì sự oan ức dâng lên, tôi ấn mạnh bút khiến mực bị lem, nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tôi vắt kiệt mọi ký ức còn sót lại, đóng gói chúng lại, thời gian còn lại chỉ có 15 phút. Tôi đặt ngòi bút bi vào chỗ trống cuối cùng rồi suy nghĩ.

Viết thư hay không viết? Nếu viết thì viết gì? Mẹ kiếp, giáo sư. Sao thầy lại muốn biến cuộc đời tôi thành cái đống rác rưởi thế này? Sao thầy lại ra đề thi những nội dung không có trong giờ giảng chứ.

Rồi tôi thấy rõ chữ D trước mắt. Tôi lắc đầu.

Vậy thì…… Kính gửi giáo sư đáng kính. Em là một học sinh nhiệt tình, chưa từng bỏ một buổi học nào của thầy…… Nhưng sao thầy lại ra đề thi như thế này ạ?

“Không có đáp án.”

Thôi được rồi. Không viết nữa. Tôi ném bút xuống bàn.

Trong phòng học còn lại khoảng bảy người. Nhìn mặt họ có vẻ như cũng chẳng khác gì tôi. Họ ngồi yên với khuôn mặt chán nản, khi tôi đứng dậy, họ nhìn với vẻ mặt như ‘Cuối cùng cũng có thêm một người nữa ra ngoài.’ rồi cũng đứng dậy theo, trông thật đáng thương.

Tôi nộp bài thi ở bàn đầu rồi quay về chỗ thu dọn đồ đạc, bật điện thoại lên. Trong chiếc máy im lặng có hàng chục tin nhắn. Cuộc đời tôi ít bạn đến mức âm nên chuyện này hiếm khi xảy ra, vì tò mò tôi mở ra xem thì ngạc nhiên thay, đó là phòng chat nhóm của khoa.

Tôi đeo cặp lên vai, lặng lẽ nhét ghế vào rồi xem nội dung.

「Nội dung đã bị xóa.」

「Nội dung đã bị xóa.」

「Đừng nói chuyện riêng ở đây. Đây là phòng thông báo.」

Động tác mở cửa của tôi cũng dừng lại, cả suy nghĩ cũng ngừng lại. Tôi chần chừ bước ra một bước, cánh cửa theo quán tính đóng lại. Tôi đứng trong hành lang vắng vẻ, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.

“Bài thi này có phao à?”

Có vẻ như tôi thật sự tiêu đời rồi.

Để tồn tại như một người ngoài cuộc, trường đại học có quá nhiều biến số so với trường trung học. Tôi đi học một mình, không quen biết một bạn cùng khoa nào nên hoàn toàn không biết chuyện đề thi chuyên ngành của giáo sư này có phao.

Không, tại sao, vì sao? Chẳng phải đại học là nơi phải công bằng sao? Đã phải vắt óc để vào được đây rồi thì phải đấu trí đến cùng chứ. Sao lại dùng thủ đoạn vớ vẩn thế?

Trong cơn mê man, tôi bước xuống cầu thang, đến tầng một lúc nào không hay. Chân chạm đất, mắt chạm vào một bóng người quen thuộc. Một người đàn ông ngồi xổm trên sàn nhưng vẫn có thể thấy rõ là cao. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với một tư thế bình thường, nhưng lại nổi bật đến kì lạ.

Kỳ thi đã kết thúc, sảnh tầng một vắng lặng cùng lạnh lẽo đến tột độ. Nhưng tại sao cậu ta lại khiến cái nhiệt độ lạnh lẽo đó dường như là của riêng cậu ta vậy.

Cậu ta không nói sẽ đến đón tôi sau khi thi xong, nhưng tôi đoán là cậu ta sẽ đến. Go Yo Han kỳ lạ thay lại rất rõ ràng và dễ đoán trong những chuyện như thế này, khiến tôi bật cười. Thật sự là quá rõ ràng.

“Go Yo……”

Vừa định gọi Go Yo Han, tiếng chuông điện thoại đã vang vọng khắp sảnh tầng một. Chiếc điện thoại treo lơ lửng trên đầu ngón tay dài trắng trẻo chính là thủ phạm. Nhìn màn hình rồi nhướn một bên lông mày, cậu ta tặc lưỡi rồi nghe điện thoại.

“Sao.”

Tôi dừng bước, chỉnh lại cái cặp đang đeo trên vai. Chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn, không nhúc nhích. Tất cả đều có lý do. Tại vì ánh mắt tôi hướng về giữa hai chân đang dang rộng của cậu ta. Tôi cũng không cố ý. Việc ánh mắt tôi dừng lại ở cái khóa kéo nhăn nhúm hình ziczac cùng đường chỉ giữa, sau chuyện hôm qua thì đó là điều đương nhiên mà.

“Đừng có ăn nói xằng bậy.”

Cái miệng này đúng là độc địa thật. Nhìn giọng điệu nhỏ nhẹ cùng khuôn mặt đang cười thì có vẻ như là nói đùa, nhưng thật lòng mà nói thì giọng điệu của cậu ta dù là đùa cũng quá đáng.

“Từ giờ mà còn liên lạc với tao thì chết.”

Cậu ta cười để lộ hàm răng trắng rồi cúp máy mà không cần nghe câu trả lời. Chiếc điện thoại vừa rời khỏi tai lại hiện ra trước mắt. Vẻ mặt tươi cười dần trở lại vẻ mặt vô cảm, cậu ta nhanh chóng lướt tay rồi mắt như đang đọc tin nhắn.

Tôi thầm rên rỉ trong lòng. Vừa định bước đi thì âm thanh vừa nãy lại vang vọng khắp sảnh. Go Yo Han nhếch mép, thô lỗ nghe điện thoại.

“Đã bảo đừng có gọi nữa mà.”

Tay tôi vẫn bám chặt vào lan can, lưng cậu ta vẫn dựa vào tường.

“Cái thằng chó chết nhà mày cứ gọi điện vớ vẩn thì tao làm sao nghe được điện thoại quan trọng chứ.”

Lần này thái độ chỉ nói những gì mình muốn rồi cúp máy của cậu ta đúng là rác rưởi. Tại sao cậu ta lại có bạn chứ. Còn tôi thì không. Tôi vừa thất vọng như vậy vừa chợt nhận ra. À, đúng rồi. Tôi còn học được một điều nữa từ cuộc sống hình hộp.

Ngay từ đầu đã có những người sinh ra để thu hút sự chú ý của người khác, cùng những người phải nỗ lực để được chú ý là hoàn toàn khác nhau. Là một người biết rõ điều đó, cũng từng có một thời khao khát được người khác chú ý đến điên cuồng, tôi lẽ ra phải ghê tởm tên chó má lộng lẫy đang ngồi dựa vào tường kia chứ.

Tôi kỳ lạ thay lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, dùng ngón tay vuốt ve phần lạnh lẽo của lan can. Ý định bước đi vừa nãy đã bị tôi xóa bỏ. Cùng với khóe miệng khẽ nhếch lên, tôi ấn mạnh số 0 trên chiếc điện thoại đang cầm.

Lại tiếng chuông quen thuộc vang vọng khắp sảnh. Lần thứ ba rồi. Chỉ là lần này phản ứng có vẻ khác biệt. Mắt cậu ta đang nhìn điện thoại khẽ chớp nhanh một cái. Rồi cậu ta đưa nắm đấm lên che miệng,

“Khụ.”

Rồi hắng giọng. Đôi chân dài đang ngồi xổm bỗng chốc vươn lên. Cuối cùng lưng cậu ta cũng rời khỏi tường. Hít một hơi thật dài, cuối cùng cậu ta cũng nghe điện thoại.

“Alo.”

–Alo.

Tôi tự hỏi tại sao mình lại gọi một cuộc điện thoại mà cả hai đều nghe thấy. Ngay cả tôi cũng thấy ý đồ của mình tệ hại nên bật cười khẩy. Lần này người ngồi xuống lại là tôi. Cái này chẳng khác nào trò bập bênh cả.

“Alo?”

–Alo?

Cậu ta nghiêng đầu sang một bên, nhíu mày hỏi lại. Nghe vậy, tôi vừa gõ nhẹ ngón tay lên môi vừa mở miệng.

“Em là ‘em yêu’ của anh à?”

Rồi tôi hối hận ngay lập tức. Á, thật là. Vừa nãy tôi làm cái trò gì vậy. Điên thật.

Cùng với tiếng giày thể thao trượt trên sàn, một bóng người nhanh chóng lao tới. Hình như bây giờ cậu ta mới nhận ra. Trong lúc đó tôi xấu hổ muốn chết, vùi mặt vào giữa hai đầu gối. Không được rồi. Tôi tuyệt đối không thể bắt chước Go Yo Han được.

“Không có gì đâu, quên đi.”

“Quên cái gì mà quên.”

Giọng trầm thấp của cậu ta vang vọng trên đầu tôi. Mỗi khi cậu ta cử động, cái khóa kéo kêu leng keng cũng cử động theo, thể hiện sự hiện diện vô hình một cách đầy đủ. Không biết là cố ý hay thật sự là sự hiện diện được trời phù hộ. Tôi dùng mu bàn tay lạnh lẽo xoa mạnh vào tai rồi ngửa đầu ra sau.

“Hình như thất bại rồi.”

“‘Em yêu’ á?”

“Ừ.”

Giọng tôi lạc đi. Chết tiệt.

“Một nỗ lực tốt đấy chứ.”

Sao phải trả lời nghiêm túc đến thế chứ. Go Yo Han khoanh tay đứng trước mặt nói, tôi cảm thấy có người ở phía sau. Tiếng bước chân xuống cầu thang khiến tôi vội vàng im bặt.

Chủ nhân của tiếng bước chân đều đặn đó là một trong bảy người cuối cùng, cũng là một người bạn cùng khóa quen mặt. Tôi nín thở nhìn xem liệu cậu ta có nghe thấy gì không, người bạn đó vừa đi xuống vừa nhìn tôi, rồi mắt chúng tôi chạm nhau. Người lên tiếng chào trước là bạn tôi.

“Chào.”

“Ừ, chào.”

“Vậy…… đi nhé.”

“Ừ, cậu cũng vậy.”

Đúng là đỉnh điểm của sự gượng gạo. Bạn tôi liếc nhìn tôi cùng Go Yo Han rồi đi ngang qua. Đồng thời, mắt tôi cũng chạm phải mắt cậu ta đang liếc nhìn bạn tôi từ trên xuống dưới, bạn tôi khẽ cúi chào rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh. Nhìn bóng lưng người bạn đang bước đi chậm rãi, tôi phá vỡ bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

“Chúng ta cứ như kiểu vừa nói xấu sau lưng người ta xong thì người ta ập đến nên vội im bặt ấy nhỉ. Chắc họ nghĩ kỳ lạ lắm.”

“Ai vậy?”

Nhưng câu trả lời trở lại lại hoàn toàn lạc lõng.

“Chỉ là bạn cùng khoa thôi.”

“……Thân không?”

Sao lại cứ nhìn chằm chằm vào cái bóng lưng đã biến thành một chấm nhỏ không thấy gì nữa vậy. Trong khi tôi thì lại để ở phía sau. Chuyện chẳng có gì đặc biệt mà tự nhiên tôi lại thấy hẹp hòi.

“Không thân. Nên mới tiêu đời đấy.”

Lúc đó mắt cậu ta mới quay về phía tôi.

“Cái gì cơ?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo