Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 212
Đối với một kẻ như tôi, một loài cây cảnh chỉ quen với những vuốt ve dịu dàng sau hàng rào bảo vệ suốt cuộc đời, thì tình thân gia đình của Go Yo Han quả thật khó hiểu và đáng kinh ngạc. Nhưng ít nhất, tôi chắc chắn một điều.
Go Yo Han vừa giống hệt người đứng đầu gia tộc cậu ta, vừa là một kẻ dị biệt nhất.
"Lão già nhà anh mà chết đi thì anh sẽ tống vào trại tâm thần, bỏ đói cho chết."
Thấy chưa? Đấy, chính là kiểu đó. Tiếng nhạc điện tử chói tai lấp đầy sảnh bỗng im bặt, Go Yo Han dùng lưỡi liếm qua lợi. Rồi, một tiếng thông báo tin nhắn vang lên, cậu ta nhướng một bên mày, khẽ lẩm bẩm.
"Sao tự nhiên lại liên lạc nhỉ?"
"Chắc có chuyện gì đó."
Bất chợt thấy Go Yo Han đáng thương, tôi hỏi, nhưng cậu ta lại lảng tránh. Tưởng tôi sẽ không hỏi đến cùng chắc? Mấy lời nói dối vụng về của cậu ta, tôi nhìn ra hết. Non nớt đến buồn cười.
Tôi giả vờ không để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ kính. Thấy vậy, Go Yo Han cầm điện thoại lên, định xem lại màn hình. Nhanh như chớp, tôi nghiêng người tới nhìn. Chỉ cần vài giây thôi. Tôi vốn đọc rất nhanh mà. Thói quen đọc lướt từ lâu rồi.
「Ngày 25. Cảnh cáo cuối cùng.」
"Ngày 25?"
"Này!"
Giật mình, Go Yo Han vung tay theo phản xạ. Đúng lúc tôi đang đứng ngay sau lưng cậu ta, thế là lãnh trọn một cú chặt tay vào ngực. Chưa kịp định thần, một cơn đau như bị vật nặng đập mạnh vào ngực ập đến, khiến tôi loạng choạng, ho sặc sụa.
"Á..."
"Này!"
Hoảng hốt, cậu ta đánh rơi điện thoại xuống sàn, ngay lập tức ôm lấy ngực cùng lưng tôi. Đồ khốn kiếp. Vừa đánh vừa xoa à? Sao sức mạnh lại ghê gớm thế này? Đau đến mức muốn trào cả dịch vị, nước mắt suýt nữa thì rơi ra, nhưng tôi cố gắng kìm lại.
"Xin lỗi. Thật sự xin lỗi. Em ổn không?"
Bụng vẫn còn khó chịu, nhưng tôi hít một hơi thật sâu, khẽ giơ tay. Ý là tôi ổn. Tôi cúi gập người, chống tay lên đầu gối, hít thật sâu không khí lạnh lẽo. Rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt tôi luôn hướng về một nơi duy nhất. Nơi mà tuyệt vọng nở rộ rực rỡ trong cuộc đời tôi.
Chà, vậy mà tôi lại được nghe Go Yo Han nói xin lỗi. Lại còn là một lời xin lỗi chân thành chứ không phải đùa cợt.
Sao mặt cậu ta còn tái mét hơn cả tôi vậy? Cái tên kiêu ngạo đó, sao lại dễ dàng khụy một nửa gối xuống, ngước nhìn tôi như thế này? Đến cả giận tôi cũng không thể.
Tôi lại nghĩ thầm, "Ừ, tại mình định nhìn trộm nên anh ấy mới giật mình như vậy." Rồi tự tha thứ cho cậu ta.
Có lẽ, trong người tôi thật sự đã cắm rễ cái tinh thần hy sinh lấy tình yêu làm phân bón rồi.
Năm mười tám tuổi, Go Yo Han là người tôi ghét nhất trên đời, vậy mà giờ đây lại đáng yêu đến thế. Ban đầu, một chút va chạm nhỏ nhặt chẳng hề gì. Cậu ta có hơi ích kỷ, tùy hứng cùng xấu tính một chút cũng không sao. Mấy chuyện đó, tôi có thể nhẫn nhịn được.
Nghĩ lại, tôi rộng lượng đến thế, nhưng trớ trêu thay, người duy nhất hy sinh vì một kẻ như tôi lại chính là "tuyệt vọng" của tôi, Go Yo Han. Tôi siết chặt ngực, nói:
"Ngày 25..."
"Chết tiệt."
"Hay là chúng ta đi công viên giải trí đi?"
Vậy nên, tôi không thể không đối tốt với cậu ta. Biết trước sẽ thế này, tôi đã chẳng muốn yêu đương làm gì.
"Vào Giáng Sinh."
"Vấn đề không phải là cái đó! Em có sao không?"
"Em ổn mà. Anh làm gì mà ầm ĩ thế. Chỉ hơi giật mình thôi."
Sao càng nghe tôi giải thích, mặt cậu ta càng nhăn nhó khó coi vậy? Vẻ mặt như vừa ngậm phải thứ gì đắng nghét, khuôn mặt vốn đã u sầu lạnh lẽo lại càng thêm băng giá. Thậm chí, cậu ta còn nắm chặt tay lại.
"Go Yo Han?"
Rồi liếc nhìn nắm tay trái của mình, trong chớp mắt, cậu ta giáng một cú đấm mạnh vào má bên kia vốn đang lành lặn của mình. Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tôi không kịp ngăn lại. Khóe môi cậu ta rách toạc, máu rỉ ra.
Đầu óc tôi đông cứng, không thốt nên lời, chỉ biết há hốc miệng, vội vàng đưa tay ra. Go Yo Han thờ ơ nắm lấy tay tôi, đặt lên gò má đang sưng đỏ của cậu ta.
"Go Yo Han!"
Cái tên điên này. Tên phát rồ này. Từ đầu đến chân tôi nổi hết da gà. Nhưng trái ngược với sự bối rối của tôi, cậu ta lại cười tươi rói, như thể mọi chuyện đã xong xuôi.
"Đi đâu chơi cơ? Xin lỗi, em nói lại đi. Anh nghe không rõ. Anh chỉ nghe được là Giáng Sinh..."
"Sao anh lại đấm vào má mình?"
"Anh không sao."
Nếu đã nói vậy thì đứng dậy mà nói chứ. Go Yo Han vẫn quỳ một gối, ngước nhìn tôi. Rồi cậu ta cười, một nụ cười thật lòng như đang mong chờ được khen ngợi.
"Em làm gì mà ầm ĩ thế. Chỉ hơi giật mình thôi."
Nghe Go Yo Han lặp lại y hệt lời tôi, tôi rùng mình. Cái tên này thật sự điên rồi sao? Chẳng lẽ cậu ta để bụng chuyện đó? Cảm giác mà tôi nói "em ổn" đã khiến cậu ta phải trả lại theo cách này sao? Để tôi thấy?
Lấy oán trả oán, lấy mắt trả mắt. Tôi nhớ đến cách sống của Go Yo Han. Đó là luật lệ của cậu ta. Những lời cậu ta từng nói bỗng hiện lên trong đầu tôi như một thước phim quay chậm.
Anh, em thật sự phải làm sao với anh đây?
Tôi ngơ ngác nhìn Go Yo Han. Cái tên xấu xa với tình yêu kỳ lạ này, tôi có gì để cho cậu ta đây? Tôi, tôi có gì? Tôi cố gắng lục lọi ký ức, cuối cùng nhớ ra một tấm vé giảm giá đã nhàu nát. Đó là tất cả những gì tôi có thể cho cậu ta...
***
「Go Yo Han r=1−sinθ Kang Jun」
*r=1−sinθ: là một phương trình trong hệ toạ độ có hình dạng giống như trái tim á mấy bà.
Tin nhắn đến khuya, sáng ra tôi mở lên xem mà huyết áp suýt tăng vọt. Lại là trò của Kang Soo Hyun. Vốn dĩ tôi đã khó khăn lắm mới dậy nổi vì huyết áp thấp, vừa nhìn thấy tin nhắn, gáy tôi đau như muốn nứt ra.
「Cái gì đây?」
Ngày 24 tháng 12. 8 giờ 45 phút sáng.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu, việc duy nhất tôi làm là đi đi lại lại giữa nhà chính với căn hộ. Tất cả là vì bố mẹ tôi vẫn chưa về.
Lý do tôi phải đi đi lại lại có chút áy náy. Từ giữa học kỳ hai, bố mẹ tôi thỉnh thoảng lại bóng gió hỏi: "Cô giúp việc thế nào rồi con?". Giọng điệu ẩn chứa sự bất an trong bảy chữ đó thật khó chịu. Hơn nữa, việc giám sát hành tung của một người lớn tuổi hơn mình gấp đôi cũng chẳng dễ dàng gì về mặt tâm lý, tôi cũng không muốn làm. Nếu là người hoàn toàn xa lạ thì còn đỡ, đằng này lại liên quan đến Go Yo Han, càng khiến tôi cảm thấy bất an. Cứ như thể tôi bị nắm thóp vậy.
Cuộc chiến ngầm kỳ lạ giữa bố mẹ tôi, tôi cùng cô giúp việc âm thầm bắt đầu kể từ khi tôi dọn ra khỏi nhà chính.
Bố mẹ tôi ngày nào cũng gọi điện cho cô giúp việc, bảo cô đến căn hộ dọn dẹp, còn tôi thì đã nửa năm nay bóng gió từ chối. Cuối cùng, tôi cũng thuyết phục được cô. Tất nhiên, như mọi khi, đó là một lời thuyết phục dối trá.
"Cô ơi, dạo này con ở chung với một bạn học cùng trường. Không lâu đâu ạ. Bạn ấy chưa tìm được phòng trọ. Chắc là nếu cô thường xuyên đến thì bạn ấy sẽ ngại lắm."
Lúc đó, cô vẫn chỉ đáp lại một cách thờ ơ: "Vâng." Tôi cũng yên tâm phần nào, cố tình nhờ cô đến vào những lúc không có ai ở nhà. Nhưng ngày qua ngày, áp lực tôi phải chịu không hề nhỏ. Thậm chí, trong cuộc gọi gần đây, bố mẹ tôi còn bóng gió bảo tôi nghỉ đông không cần ở trường, cứ về nhà chính trông nhà. Cái kiểu nói đó nghe rõ ràng là có ý đồ.
"Cô giúp việc trông nhà có cẩn thận không con? Con có hay về nhà không?"
"Dạ, con vẫn thường xuyên về ạ."
"Nghe nói cô ấy dùng nhà mình như nhà cô ấy vậy. Tự tiện mời cả người ngoài đến."
"Hình như... không có chuyện đó đâu ạ."
"...Jun à, nghỉ đông con về nhà chính chứ?"
"Nhà chính ạ?"
"Bố mẹ cũng không muốn đau đầu. Cũng không muốn nghi ngờ ai cả. Cứ thuận cả đôi bên đi."
"Vậy còn căn hộ thì sao ạ? Bỏ trống gần ba tháng trời, không ổn đâu ạ?"
"Ba tháng có là gì. Nhà chính bỏ trống mới là chuyện lớn. Cứ đóng tiền quản lý là được chứ gì. Kệ nó đi."
Lời giải thích của tôi không có tác dụng. Vậy nên, tôi đành phải cố gắng diễn kịch, giả vờ như mình đang ở nhà chính.
Sự mệt mỏi tích tụ từ đó bủa vây lấy tôi. Kỳ nghỉ đông đã bắt đầu, chắc chắn bố mẹ sẽ hỏi cô giúp việc về cuộc sống của tôi ở nhà chính. Cái lý do "con ở chung với bạn một thời gian" mà tôi đã dùng vào kỳ nghỉ hè chắc chắn không còn tác dụng nữa. Trước khi kỳ nghỉ đông kéo dài hơn, tôi phải nhanh chóng nghĩ ra một lý do khác.
「128」
...6606.4818843257?
Cái quái gì đây nữa...
Cái tên Kang Soo Hyun chết tiệt lại càng khiến tâm trạng vốn đã rối bời của tôi thêm phần bực bội. Tôi ném thẳng điện thoại lên giường.
Ý đồ của Kang Soo Hyun khi gửi tin nhắn này quá rõ ràng. Ngày 25 tháng 12. Giáng Sinh đã đến.
Thật nực cười, nhưng hôm nay là ngày hẹn hò chính thức đầu tiên của tôi với Go Yo Han... à không, nói thế hơi kỳ, chỉ là ngày đầu tiên chúng tôi đến một nơi mà hai thằng con trai đi cùng nhau thì hơi... ngại. Một ngày kỷ niệm thật muốn chết. Lý do là vì tôi thấy xấu hổ.
"Ha..."
Tôi thở dài, ngồi phịch xuống sàn. Tiếng cười khe khẽ bật ra theo tiếng thở dài, tuyệt đối không phải vì vui sướng. Tuyệt đối, tuyệt đối không phải. Tôi dùng tay ấn mạnh vào khóe miệng đang cố gắng nhếch lên.
"Ra ngoài phải lạnh lùng vào. Cứ như không có chuyện gì xảy ra ấy."
Ngay cả việc lẩm bẩm như thế này đã có vẻ như có chuyện gì rồi. Dù biết vậy, nhưng tôi nghĩ nói ra vẫn khác với không nói. Nói ra thì ít nhất còn nhận thức được. Tôi dùng sức đứng dậy, mở cửa phòng.
Và lại thấy một cảnh tượng khó coi thứ hai.
"..."
"Em dậy rồi à?"
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.