Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 213
Sao cứ phải là phòng tắm ở phòng khách hiện ra ngay khi tôi vừa mở cửa phòng rồi bước ra hành lang thế này? Cấu trúc nhà như vậy từ bao giờ nhỉ? Chắc là từ đầu rồi. Mà tình huống này xảy ra cũng là vì mối quan hệ xác thịt giữa tôi với Go Yo Han đã bắt đầu. Sai lầm từ bước đầu rồi.
"Mau đi tắm đi, hôm nay anh có thứ muốn cho em xem."
"Đừng cho em xem, đừng cho em xem. Em xin anh."
Tôi một mực từ chối. Tất cả là tại bộ dạng của Go Yo Han trước mắt tôi. Không biết cậu ta tìm đâu ra cái áo choàng tắm của tôi, lại còn không thắt đai mà cứ khoác hờ hững đi lại. Thật gợi tình chết đi được.
"Em xin anh đấy, làm ơn thắt chặt nó lại đằng trước đi."
Sao cậu ta cứ tắm xong là không chịu mặc quần áo vào vậy? Chẳng lẽ vì phòng riêng ở nhà chính của cậu ta có cả phòng khách lẫn phòng tắm riêng? Nhưng tôi cũng có phòng tắm riêng trong phòng mình mà. Tôi cũng đâu có cởi truồng đi lại bao giờ. Ít nhất thì tôi cũng không đến nỗi không mặc cả đồ lót.
"Không phải lần đầu em thấy đâu, sao em ghét của anh thế?"
Go Yo Han xị mặt, dùng khăn lau tóc. Những giọt nước từ mái tóc ướt bắn tung tóe, những vệt nước chưa lau khô chảy dọc theo cơ bụng săn chắc. Đến đó thì không sao, nhưng những giọt nước đó cứ chảy xuống dưới, ướt cả cái thứ đang nghênh ngang lộ ra của cậu ta.
Khốn nạn hơn nữa là, kể từ khi "cái đó" của Go Yo Han chạm phải ánh mắt tôi, nó cứ từ từ ngóc đầu lên. Nhưng tại sao cậu ta lại cứ giữ vẻ mặt lạnh tanh mà chỉ lo lau tóc vậy? Thật là một tên khó hiểu.
Tôi vội vàng quay mặt đi hướng khác, lắp bắp nói:
"Anh, anh không thấy xấu hổ à?"
"Có gì đâu. Anh có gì phải xấu hổ với Jun của anh chứ."
"Em xin anh mà. Em, em..."
"Đừng có thế. Lúc cho em rồi thì em lại thích mê cho xem. Mút chặt, khóc lóc, bắn cả ra."
"Anh!"
"Đùa thôi mà."
Mặt tôi nóng bừng, tôi vô thức hét lên. Sau đó vội vàng che miệng lại, nhưng đã muộn rồi. Thế mà Go Yo Han chẳng thèm để ý, cứ để cái khăn trên đầu, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ gẩy gẩy vào "chỗ đó" của mình rồi buông một câu.
"Dùng không?"
Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi chạy như bay về phòng. Trong lúc đó, vết sẹo méo mó ở mặt trong đùi Go Yo Han vẫn còn ám ảnh trong đầu tôi. Chắc cậu ta nghĩ tôi không nhìn thấy, hoặc có lẽ cậu ta đã quên mất sự tồn tại của vết sẹo đó.
Có lý nào người chứng kiến lại để ý đến vết sẹo hơn cả chủ nhân của nó không? Thậm chí, nếu đó còn là điểm khởi đầu cho sự kích thích tình dục thì lại càng vô lý.
Thật sự, tôi chắc chắn đã vướng vào một tên điên rồ. Không, chính tôi mới là kẻ điên.
***
Dạo này Go Yo Han vui vẻ như trẩy hội. Tôi hoàn toàn không hiểu nguyên nhân là gì. Mấy ngày trước, tôi còn bắt gặp cậu ta ngồi một mình trên sofa, tự dưng lại tủm tỉm cười một mình, lại còn vào tận khuya mà không bật đèn. Cậu ta bắt đầu như vậy từ sau khi tôi đưa cho cậu ta cái vé nhàu nát. Chẳng lẽ cậu ta thật sự muốn đi công viên giải trí đến thế sao?
Nghĩ lại, tôi với Go Yo Han quen nhau cũng đã ba năm rồi. Vậy mà chưa từng một lần nào chúng tôi đi chơi xa đâu đó có mục đích rõ ràng cả.
Nếu phải biện minh thì cũng có chút lý do. Thật ra, tất cả là tại tôi. Học kỳ một tôi học hành sa sút quá nên học kỳ hai phải cố gắng bù lại. Thế mà Go Yo Han không ngờ lại thích cuộc sống chăm chỉ, chắc mẩm cậu ta cũng có cùng tâm trạng như tôi, ai ngờ cậu ta lại thích thú đến vậy.
Từ lúc ở trong thang máy cho đến khi ra đến cổng chung cư, cậu ta cứ nhảy chân sáo như đang chơi piano vậy. Cái đó gọi là gì nhỉ, skip? Đúng là trẻ con. Thậm chí cậu ta còn dùng ngón tay gõ gõ vào đùi nữa. Tôi khẽ hỏi Go Yo Han đang vừa huýt sáo vừa xuống cầu thang.
"Chúng ta có đi muộn quá không?"
*skip: Thường chỉ cách di chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng bằng những bước nhảy nhỏ (nhảy chân sáo đó mí bà).
Lúc đó đã khoảng 2 giờ chiều. Xuất phát muộn là kết quả của sự hợp tác giữa tôi, một người không thích ra ngoài, và Go Yo Han, một kẻ luôn thong thả trong mọi việc. Nghĩ lại thì, quan điểm sống của tôi với Go Yo Han có những điểm tương đồng không rõ ràng.
"Đi đâu cơ? Công viên giải trí?"
"Ừ. Muộn rồi à?"
"Chắc là không đâu."
Nghe tôi hỏi, cậu ta dừng bước chân nhẹ nhàng của mình.
"Ừ nhỉ, lúc nào cũng được."
Tôi biết ngay mà. Tôi khẽ nhếch mép tỏ vẻ đắc ý. Rồi tôi lấy cái vé ra, khoe một cách kín đáo. Cái này là do tôi có được đấy. Thật ra thì tôi cũng chỉ là người được lợi một cách bất ngờ thôi.
Nhưng bây giờ tôi quyết định bỏ qua những lời nói nhỏ nhặt đó. Hình như tôi làm tốt mà. Chẳng phải đây là lúc tôi có thể tự mãn một chút sao? Chẳng mấy khi tôi có thể ra mặt khoe khoang với Go Yo Han. Chẳng phải vậy sao? Tôi khẽ ưỡn vai, vênh váo.
"Em mua đấy."
"Thật á? Ôi chao, giỏi quá."
"Thậm chí còn mua được giá rẻ nữa."
"Đáng khen, đáng khen."
Go Yo Han tủm tỉm cười, vỗ nhẹ vào mông tôi. Lời khen ngợi khiến cả Kang Jun cũng phải nhảy múa. Nhưng sự đắc ý của tôi nhanh chóng xẹp xuống. Nguyên nhân là do thứ cậu ta lấy ra từ túi quần. Một vật nhỏ hình vuông bằng nhựa nằm trong bàn tay to lớn khác thường của cậu ta.
"Cái đó là... khoan đã, đó là chìa khóa xe à?"
Tôi nheo mắt nhìn kỹ lại. Đúng là không thay đổi. Dù nhìn thế nào thì đó vẫn là chìa khóa xe.
Không thể nào. Sao nó lại nằm trong tay Go Yo Han? Không, cậu ta có bằng lái xe sao? Không, cậu ta có xe sao? Tôi biết cậu ta có xe máy mà... Cái vé mà tôi vừa tự hào khoe ra bỗng trở nên thật thảm hại, sự bối rối ập đến bất ngờ như một cơn mưa rào. Tôi khẽ giấu cái vé vào túi, hỏi:
"Sao cái đó lại ở chỗ anh?"
"Đây là bằng chứng cho thấy anh không phải là thằng ngốc hoàn toàn."
"Gì cơ?"
"Chẳng lẽ lại đi bộ đến thế giới của những giấc mơ và ảo mộng à? Cô bé Lọ Lem còn được bà tiên ban phép biến quả bí ngô thành xe ngựa kia mà."
Tôi nhăn mặt trước câu trả lời lạc đề kỳ lạ của cậu ta, Go Yo Han xòe bàn tay phải ra, đưa cho tôi xem rồi nói:
"Anh có bằng lái xe."
"Sao cơ?"
"Sao cơ là sao, Yo Han là người Mỹ mà."
Cái kiểu xưng hô kỳ quái gọi tên mình ở ngôi thứ ba này là sao vậy?
Cậu ta vừa nói một câu trơ trẽn như vậy xong thì lại rút ra một thứ gì đó từ túi quần sau, kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ như thể đang rút một tấm thẻ. Tôi ngập ngừng nhận lấy thứ cậu ta đưa. Cái "chắc chắn là" của tôi vẫn không thay đổi. Từ trước đến giờ cái "chắc chắn là" của tôi có bao giờ thay đổi đâu.
"...Cái gì đây?"
Đó chỉ là một chiếc thẻ tín dụng bình thường. Lại còn có dòng chữ "Yo Han được lái xe" nữa chứ.
"Chúng ta hãy thử phóng nhanh như có Chúa phù hộ xem sao."
"Anh điên à? Em không muốn chết đâu."
"Hừ, nhóc con. Khó tính thật."
Go Yo Han tặc lưỡi. Rồi cậu ta nhét cái thẻ tín dụng vào túi quần sau của tôi, cứ như đang cho tiền boa vậy. Cậu ta điên rồi sao? Đúng là một tên điên khùng. Go Yo Han mặc kệ vẻ mặt kinh hãi của tôi, lần này cậu ta lại rút ra một tấm thẻ nhỏ từ ví. Tôi nhăn mặt nhận lấy, đó là bằng lái xe quốc tế.
"Được chưa?"
Thái độ vênh váo đó cứ như một đứa trẻ mẫu giáo đang khoe đồ chơi của mình vậy. Tôi xem cả mặt trước lẫn mặt sau, đúng là bằng lái xe thật. Nhìn bằng lái xe đầy vết trầy xước, chắc là bị nhét ở xó xỉnh nào đó, tôi vẫn không hết ngạc nhiên, ngược lại còn bật cười thành tiếng.
"Có bằng lái xe rồi sao còn đi taxi?"
"Xe trong suốt à? Anh có xe đâu."
"Còn xe máy thì sao?"
"Cái thứ đồ bỏ đi ngày xưa em vẫn còn nhớ à."
"Bỏ rồi á?"
"Ừ. Sợ đi cái loại hai bánh đó rồi chết trẻ. Rồi em lại đi tìm thằng khác an ủi nỗi buồn mất anh thì anh sợ quá nên vội vàng bỏ đi rồi. Thà đi xe kéo còn hơn. Tự dưng anh thấy sợ quá. Hai thằng anh quen vừa mới đâm chết vì cái đó đấy."
Rốt cuộc là trí tưởng tượng của cậu ta đi đến đâu rồi vậy? Tôi nhăn mặt đáp:
"Chắc bạn anh bị thương nặng lắm."
"Em nói gì thế? Anh bảo là chết rồi mà."
Go Yo Han cau mày. Vẻ mặt như muốn nói "Em có nghe anh nói không vậy?". "Chết rồi" thật sự là chết rồi sao? Đầu óc tôi mụ mị, mắt chớp loạn xạ. Go Yo Han có quan niệm gì về sự sống vậy?
"Chẳng lẽ 'người quen' mà anh nói chỉ là bạn của bạn anh thôi à?"
"Có mấy thằng học cùng cấp hai. Một thằng làm ở công ty bán dẫn, một thằng làm ở xưởng nhạc cụ."
"Bảo là người quen mà lại không biết tên."
"Cần không?"
"Không, chỉ là chuyện đương nhiên... Anh bảo là người quen mà? Chẳng lẽ không có tên gọi thân mật sao?"
"Anh gọi chúng nó là Bán Dẫn với Nhạc Cụ."
"Vậy anh là Linh Tính à?"
"Nếu gọi thế thì chắc chắn mấy thằng đó không thể chết cách đây không lâu được."
"....."
Ôi trời, đúng là đồ rác rưởi nhân cách. Dù là người tôi thích, nhưng cậu ta gần với ác quỷ hơn là con người. Vô cảm với sinh mạng thì có là gì so với một kẻ đã tự nhổ răng khôn của mình chứ.
Sao cậu ta vẫn gọi đúng tên tôi được nhỉ? Thời trung học, người gọi đúng tên tôi chỉ có giáo viên cùng Go Yo Han thôi. Thật trớ trêu. Chẳng lẽ tôi phải xem đó là vinh dự sao?
"Ừ... Giỏi lắm."
"Điên à? Giỏi cái gì? Người chết mà là chuyện giỏi à? Tính cách em kỳ lạ thật."
Tôi mất hết hứng thú trả lời, lững thững bước đi. Bỗng dưng tôi cảm thấy thất vọng về gu của mình. Hóa ra tôi thật sự chỉ thích đồ bỏ đi. Bỗng dưng tương lai của tôi trở nên mờ mịt. Gu của tôi là đồ bỏ đi, còn Go Yo Han dù có lớn lên chắc cũng vẫn là đồ bỏ đi, một cảm giác vừa dự cảm vừa sợ hãi rằng mối quan hệ giữa tôi với Go Yo Han sẽ không thay đổi.
"Vậy thì hóa ra dù em đi đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh rồi."
Câu nói đùa vu vơ của tôi không nhận được câu trả lời. Chắc là một trò đùa chẳng đáng để trả lời.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.