Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 214
Tôi hơi ngượng ngùng, giả vờ xem xét kỹ cái bằng lái xe một hồi rồi đưa lại cho Go Yo Han. Bàn tay to lớn với những ngón tay dài quen thuộc lướt nhẹ qua ngón tay cái của tôi rồi nhanh chóng giật lấy cái bằng.
"......"
Sao lúc nào cậu ta cũng vuốt tay tôi như vậy nhỉ? Mỗi lần chạm nhẹ, hơi ấm không rõ ràng còn vương lại trên da khiến tim tôi xao xuyến. Tôi cúi đầu, lén xoa xoa ngón tay cái vừa bị Go Yo Han chạm vào.
Cậu ta nhét bằng lái xe vừa lấy ra từ ví vào túi quần một cách cẩu thả. Sao không bỏ vào ví đi? Sao lại nhét vào túi quần? Đến giờ tôi mới hiểu ra nguồn gốc của vô số vết trầy xước trên đó. Đến cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng đúng là Go Yo Han.
Cậu ta chẳng thèm để ý đến cái bằng lái xe - chủ đề đã qua - nhấn nút trên chiếc chìa khóa xe. Cùng lúc đó, đâu đó ánh đèn pha lóe lên. Nơi ánh sáng nhấp nháy ngắn ngủi đó, có một chiếc xe trông giống hệt Go Yo Han đang đậu.
"Nhưng anh bảo không có xe mà?"
"Hôm qua thì không có."
"......"
"Bây giờ thì có rồi."
"Mua à?"
"Không."
"Mượn à?"
"Ừ. Chắc vậy?"
"Chắc vậy" là kiểu gì chứ?
".....Mượn của ai?"
"Anh cũng không rõ nữa. Cứ qua tay người này người kia thôi. Nhìn kiểu dáng rồi mượn."
Go Yo Han chỉ nhún vai khi tôi hỏi. Ồ. Vậy là bây giờ cậu ta còn không biết mình mượn xe của ai nữa à? Rốt cuộc là bằng cách nào, của ai, mượn như thế nào mà đến nỗi quên cả người cho mượn vậy? Tôi thật sự không dám tưởng tượng. Vậy rốt cuộc cậu ta định trả lại cho ai đây?
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, không cố nghĩ ra cách nữa. Mà thôi, có sao đâu. Chắc cái tên cho mượn cũng giàu có cả thôi.
"Ừ. Xe hơi vẫn tốt hơn xe máy."
"Thật á?"
Go Yo Han vốn đã cao lớn còn nhón cả gót chân lên. Dáng người khổng lồ nhấp nhô lên xuống, thẳng thắn thể hiện niềm vui giản dị của cậu ta. Chỉ là một khoảnh khắc vui sướng thoáng qua. Trong lúc gót chân hạ xuống sàn, niềm vui chân thật đó cũng tan biến như làn khói.
"Anh cố tình chọn ghế trước rộng rãi đấy. Chỉ là không có ghế sau thôi."
Nhưng Go Yo Han vẫn là Go Yo Han. Chiếc xe hơi mà đèn pha vừa nhấp nháy trông như thể người ta lắp thêm bốn bánh vào một chiếc xe máy vậy. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi trên một chiếc xe thể thao hào nhoáng như thế này. Vậy mà màu sắc lại là màu đen mờ - giờ thì tôi đã biết phân biệt giữa mờ và bóng rồi. Dù sao thì tôi cũng chẳng hiểu nổi gu của cậu ta. Một chiếc xe hào nhoáng như vậy lại toàn màu u ám.
"Anh lúc nào cũng chỉ lái những chiếc xe giống hệt anh thôi."
"Đẹp trai không?"
"Trông không lành mạnh chút nào."
"Vô lý thật. Cứ vu oan cho người ta. Người lành mạnh như anh thì kiếm đâu ra."
Ai mà tin được chứ? Nếu cái ác mà hóa thành người thì chắc chắn là Go Yo Han rồi. Cậu ta dù không làm gì cũng trông có vẻ nguy hiểm cùng nổi loạn. Chỉ là vẻ bề ngoài của cậu ta đã thế rồi.
"Trông nguy hiểm quá."
Đó là định nghĩa của tôi về Go Yo Han. Lớn lên, tôi đã dần đoán trước được chuyện này rồi.
Có lẽ không nghe rõ lời tôi, cậu ta nhíu một bên mày, ra hiệu bảo tôi nói lại. Cậu ta điên à, tôi nói cái gì chứ. Chết cũng không, tuyệt đối, cả đời này tôi cũng không nói.
Tôi chạy như bay xuống cầu thang, lao về phía chiếc xe của Go Yo Han. Cứ thế mà mở cửa ghế phụ, ngồi vào. Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dùng ánh mắt nói:
'Anh làm gì thế?'
Go Yo Han nhìn tôi hất cằm về phía ghế lái, bất lực cười khẽ, khẽ vặn cổ, rồi thong thả bước đến, khác hẳn với tôi vừa chạy vội vã. Thậm chí tốc độ của cậu ta còn gần bằng tôi nữa chứ. Thật đáng ghét. Cửa ghế lái mở ra, gió lạnh ùa vào cùng với Go Yo Han.
Giờ thì tôi hiểu tại sao cậu ta lại kiếm được chiếc xe này rồi. Chân dài thật tốt. Chết tiệt.
***
"....."
"......"
Từ bao giờ định nghĩa về công viên giải trí lại trở thành địa ngục vậy?
Tôi mệt mỏi đến mức muốn ngạt thở giữa biển người. Cái tên Kang Soo Hyun chết tiệt. Cậu ta bảo Giáng Sinh vắng người lắm mà? Cái tên Kang Soo Hyun đó mà làm ở cục khí tượng thì chắc chắn sẽ bảo trời nắng đẹp để công ty tổ chức dã ngoại vào ngày mưa tầm tã, mà làm ở cục thống kê thì chắc chắn sẽ khiến cấp trên tức điên lên trong vòng một tuần rồi bị đuổi việc vì tội giết người.
Ra là người đông thì có mùi như thế này. Vừa ẩm mốc vừa khó ngửi đến mức tôi phải bịt mũi bịt miệng, ngẩng đầu lên.
"Yo Han..."
Yo Han à. Tôi định gọi như vậy, nhưng rồi lại im bặt. Ánh mắt cậu ta tôi vừa chạm phải không có tiêu cự. Khuôn mặt cậu ta tái nhợt như người chết, vẻ mặt lạnh tanh u ám đến mức như muốn giết người. Trước tình cảnh đó, tôi chỉ có thể nói:
"Xin lỗi."
"Có gì đâu mà xin lỗi."
"Em chưa từng đến công viên giải trí bao giờ, không ngờ lại đông người đến vậy."
"Không sao đâu, đông người mới vui."
Đó không phải là câu nên nói với một khuôn mặt sắp chết cùng vẻ mặt lạnh tanh như vậy. Tôi nhăn mày, khẽ nói:
"Thật sự xin lỗi."
Cái trò chơi mà tôi cố gắng chờ đợi để thử vì nghĩ nó thú vị nhất lại có thời gian chờ tận 3 tiếng. Điên mất thôi. Cũng may là chúng tôi sắp đến lượt rồi. Đó là cái giá phải trả cho 2 tiếng 15 phút chờ đợi. Tôi bắt đầu tràn đầy hy vọng rằng chỉ cần đợi thêm khoảng 40 phút nữa thôi.
Phải thừa nhận rằng, trong lòng tôi cũng có chút mong đợi vào trải nghiệm mới này. Nếu không tập trung, gót chân tôi cứ khẽ nhón lên rồi lại hạ xuống. Bình tĩnh nào. Có gì ghê gớm đâu một trò chơi. Ừ thì có thể hơi phấn khích một chút, nhưng không đến nỗi phải nhảy cẫng lên như trẻ con. Tôi dồn sức vào chân, cố gắng giữ cho cơ thể nặng nề xuống.
"Nếu em thấy có lỗi đến vậy thì..."
Đúng lúc tôi đang cố gắng giữ chặt gót chân, Go Yo Han khẽ cúi người, thì thầm vào tai tôi.
"Làm cho anh tơi tả đi."
"......"
Thật là không biết lúc nào. Tôi dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ gò má đang kề sát của Go Yo Han ra, bước sang bên cạnh một bước. Cố tỏ ra thản nhiên, nhưng thật ra tâm trạng tôi dạo này hoàn toàn không như vậy. Tôi phản ứng nhạy cảm như vậy chỉ vì không muốn bị phát hiện ra rằng mình đã giật mình theo bản năng vì hơi thở nóng rực phả vào tai.
Go Yo Han hai mươi, tôi cũng hai mươi.
Thật ra tôi cũng chẳng khác biệt là bao. Cứ giả vờ cao thượng vậy thôi chứ tôi cũng chỉ là một con người yếu đuối. Nhưng điểm khác biệt giữa tôi với Go Yo Han là tôi muốn che giấu sự thay đổi của mình, còn cậu ta lại trút hết cảm xúc lên tôi một cách nặng nề. Nếu xét đến lý do tại sao Go Yo Han trước đây luôn sốt ruột không làm phiền tôi được, giờ lại thay đổi như vậy thì, ừm... Chắc là cậu ta đã trưởng thành hơn một chút rồi.
Ví dụ như bây giờ đây. Go Yo Han ngoan ngoãn quay đầu theo hướng tôi vừa đẩy, rồi cứ im lặng như vậy. Trước khi tôi bỏ tay ra, tôi có thể cảm nhận được làn da cậu ta khẽ run rẩy. Cậu ta đang cười.
"Em có thể nhẫn tâm với anh như vậy sao?"
"Xin lỗi, nhưng nếu anh không nói những lời vô nghĩa thì có lẽ em cũng không cần phải nhẫn tâm như vậy đâu."
Tôi biết Go Yo Han vẫn đang cười dù đã quay mặt đi, bởi vì tôi nhìn thấy gò má cao của cậu ta nhô lên. Cái tên này thích trêu chọc tôi. Biết vậy mà tôi vẫn cứ đáp trả như thế này.
Đây là yêu, đây là yêu.
Tôi nghe thấy giọng của Kang Soo Hyun từ sâu thẳm bên phải đầu mình. Sao tôi lại cứ nghĩ mấy cái lời vớ vẩn này bằng giọng của cái tên đó vậy? Vừa trách móc Kang Soo Hyun vô tội thì một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tai tôi, kéo mạnh. Động tác bất ngờ khiến dòng suy nghĩ của tôi đột ngột dừng lại, tôi ngạc nhiên nhìn Go Yo Han.
"Ái da."
Không đau lắm, nhưng tôi chớp mắt ra vẻ đau đớn để cậu ta nghe thấy. Lại có gì không vừa ý nữa đây, nụ cười trên mặt cậu ta biến mất hoàn toàn, cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới. Go Yo Han lúc như vậy là đáng ghét nhất.
"Yo Han à."
"Ừ."
"Cái này..."
"À."
Nghe tôi nói, bàn tay đang kéo tai tôi trở nên dịu dàng hơn, rồi ngón tay cậu ta bắt đầu vuốt ve vành tai tôi.
Không, tôi bảo cậu ta buông ra chứ không phải bảo cậu ta chạm vào như thế này. Thà cứ kéo mạnh còn hơn. Cái kiểu vuốt ve nhẹ nhàng này càng khiến tôi bối rối hơn. Tiếng tóc cọ xột xoạt cùng cái cách cậu ta mân mê sụn tai cứng rắn, tất cả đều là những kích thích khủng khiếp.
Tôi đưa tay đẩy tay Go Yo Han ra, quay mặt đi hướng khác. Chắc chắn là cậu ta nhận ra rồi. Chắc chắn là trông kỳ lạ lắm. Nhưng không còn cách nào khác. Thà như vậy còn hơn là đỏ mặt tía tai. Quả nhiên, Go Yo Han lại kiên trì vươn tay ra. Lần này cậu ta có vẻ dè dặt hơn, không chạm vào tai mà chỉ khẽ vuốt ve những sợi tóc tơ mỏng manh chưa mọc hết gần tai tôi.
Tôi đẩy ngón tay Go Yo Han đang nghịch tóc mình ra. Có vẻ không hài lòng, cậu ta nhướn một bên mày lên xuống, đồng thời mở miệng.
"Vừa nãy em nghĩ đến thằng khác đúng không?"
Thật tinh mắt.
Nếu nói không giật mình thì là nói dối. Nhưng Go Yo Han hoàn toàn không có lý do gì để bất mãn với những ảo tưởng của tôi cả. Bởi vì nhân vật chính vừa nãy tôi nghĩ đến chính là Kang Soo Hyun. Tôi thẳng thừng nhăn mặt. Để cậu ta chắc chắn rằng cái ảo tưởng mà cậu ta đang nghĩ đến tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.
"Kang Soo Hyun cũng nằm trong số 'thằng khác' đó à?"
"Sao tự dưng lại lôi Kang Soo Hyun vào đây?"
Nhưng trái với sự chắc chắn rằng vẻ mặt khó chịu không rõ ràng của Go Yo Han sẽ tươi tỉnh trở lại, nó lại biến thành một vẻ mặt khó diễn tả hơn. Điều đó khiến tôi cũng trở nên bối rối theo. Rốt cuộc là tại sao? Có chuyện gì đâu chứ.
"Người bán vé ở đây cho em là Kang Soo Hyun mà."
Đáng tiếc thay, phản ứng lại diễn biến theo chiều hướng xấu đi một cách suôn sẻ. Càng nói, tôi càng lún sâu vào vũng lầy. Giọng nói tôi nhuốm màu cảm xúc bất an.
Go Yo Han nhíu chặt mày, đường cằm sắc cạnh hơi nghiêng sang một bên. Ánh mắt cậu ta đang nhìn tôi dần chuyển sang nhìn sang bên cạnh, rồi dừng lại ở một khoảng không vô định nào đó bên cạnh tôi. Rồi cậu ta bất động, không nhúc nhích, như đang suy nghĩ điều gì đó.
"......"
"......"
Tôi hơi rùng mình. Cái gì vậy, tôi nói sai gì sao?
Tôi cố gắng nhớ lại những lời mình vừa nói, nhưng vẫn không thể nhận ra sai lầm của mình ở đâu.
Chẳng lẽ cậu ta ghen sao? Khả năng này hơi khó xảy ra, bởi vì sự khác biệt về đẳng cấp giữa Kang Soo Hyun với Go Yo Han quá lớn để gọi là ghen tuông. Điểm tương đồng duy nhất giữa họ chỉ là chiều cao cùng trình độ học vấn, mà ghen thì cũng phải ghen với người xứng tầm chứ. Với một kẻ thuộc tầng lớp dưới đáy của kim tự tháp, tôi thậm chí còn không thèm cho cơ hội hay một ánh nhìn, vậy nên tuyệt đối không thể có chuyện ghen tuông được. Chắc chắn là nên loại bỏ khả năng đó đầu tiên.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.