Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 216
"Không, em định đi mua. Vậy anh cứ ngồi đây đợi em đi mua đồ uống ở cửa hàng gần đó nhé."
Đó là sự quan tâm theo cách của tôi, nhưng Go Yo Han chỉ lắc đầu yếu ớt.
"Không thích. Đi cùng em."
"Em thấy không hay lắm đâu."
"Sao? Đi cùng em thì chết à?"
Tôi dứt khoát giơ tay lên.
"Không gian chúng ta đang ở hơi đặc biệt. Trong một không gian như thế này, hai thằng con trai dính chặt lấy nhau đi mua đồ ở cửa hàng thì trông không hay chút nào trong mắt người khác đâu. Hơi ghê tởm."
"Anh đẹp trai nên không sao."
"À, vì đẹp trai."
May mắn là cảm xúc của tôi không dễ dàng lộ ra trên khuôn mặt. Tôi vốn quen với việc nhẫn nhịn từ nhỏ nên đã tự nhiên học được cách che giấu cảm xúc. Ngược lại, Go Yo Han với vẻ mặt tỉnh bơ lại nói một cách trơ trẽn, không chút xấu hổ, cứ như đó là chuyện đương nhiên vậy.
Dạo này tôi thật sự khâm phục sự trơ trẽn của cậu ta. Thật đấy.
"Anh nói gì cũng thật lòng hết nhỉ."
"Sao giọng em lạ vậy?"
Go Yo Han nhíu mày, liếc nhìn tôi. Tôi thờ ơ đứng dậy, tránh ánh mắt cậu ta. Rồi tôi cố nhớ lại, chỉ tay về phía con đường bên trái.
"Hình như cửa hàng tiện lợi ở đằng kia thì phải."
"Jun xem kìa, lại lảng tránh rồi. Thật là."
Go Yo Han nhìn tôi với vẻ bất lực rồi lại bật ra tiếng cười khanh khách đặc trưng của cậu ta.
"Dạo này em buồn cười thật đấy, biết không."
"Đi cách nhau nửa bước thôi nhé, hai bước thì xa lạ quá, sát bên thì hơi kỳ."
"Nửa bước á? Được thôi."
"Đi mà khẽ chạm vào nhau một chút thì không sao đâu."
"Chạm vào cũng được á? Em rộng lượng quá đi mất. Suýt nữa thì anh khóc rồi đấy."
"Đi thôi."
"Vâng ạ."
Go Yo Han thật giỏi bắt kịp những trò đùa của tôi. Đến tôi còn thấy mình nhạt nhẽo nữa là.
Dạo này tôi mới nhận ra một điều. Tôi đang dần hiểu ra một trong những lý do khiến tôi không thể ngồi ở vị trí trung tâm. Tính cách tôi nhạt nhẽo. Không có khiếu hài hước, cũng chẳng có tài làm người khác vui vẻ. Làm gì cũng chỉ có học hành và giả vờ ngoan ngoãn. Thế nên hồi đi học tôi mới không được ai thích. Nhưng trước đây tôi phát điên vì ghen tị, khó chấp nhận những khuyết điểm của mình. Giờ thì tôi đã hiểu phần nào rồi. Tôi là một người có tính cách nhàm chán khi đi chơi cùng.
Có lẽ đó là dấu hiệu cho thấy tôi đã trưởng thành đến mức hiểu được những cảm xúc này. Sự nhạy cảm thì vẫn không thay đổi, nhưng dù sao tôi cũng đã học được cách kiềm chế. Tôi khẽ gật đầu, để ý đến Go Yo Han đang ngoan ngoãn đi sau tôi nửa bước.
Tôi với cậu ta đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc trưởng thành cuối cùng. Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng theo tiêu chuẩn hiện tại của tôi, có vẻ như chúng tôi đã lớn lên khá tốt.
"......"
"A, xin lỗi."
Trong lúc mải mê suy nghĩ, tôi va phải ai đó. Một thoáng khó chịu trào dâng. Không, tôi là người lớn rồi. Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc trẻ con của mình. Một mùi hương quen thuộc thoang thoảng. Tôi bối rối nhìn người mình vừa va phải, thủ phạm là Go Yo Han.
"Đi mà khẽ va vào nhau mất rồi."
"Vâng."
Sao tôi lại dùng kính ngữ nhỉ? Vì quá bối rối nên tôi vô tình nói theo kiểu của cậu ta.
"Không, không phải anh."
"Giọng em lịch sự quá nhỉ. Giả tạo à? Bình thường chắc em hay ra vẻ đạo mạo lắm nhỉ."
"......Em cũng không hẳn như vậy."
"Không sao đâu. Tính xấu là gu của anh mà. Chẳng lẽ va vào nhau cũng là duyên, hay là em đi cạnh anh nhé?"
"Anh học cái giọng đó ở đâu vậy?"
"Học ở người sống chung với anh chứ đâu."
"Nói cho đúng đi. Em có bao giờ dùng cái giọng đó đâu?"
Tôi cau mày vì ấm ức. Dù nghĩ thế nào tôi cũng không nhớ mình từng nói như vậy. Ừ. Nếu phải nhường một bước, đúng một bước thôi thì tôi cũng nói như vậy với người lớn. Nhưng với bạn bè đồng trang lứa thì chưa bao giờ.
"Em nói chuyện bình thường thôi mà giọng đã nghe rất lịch sự rồi. Tông giọng trầm mà."
"Ý là em nhạt nhẽo đấy."
Tôi biết chứ. Tính cách tôi nhạt nhẽo. Lúc đó tôi chỉ mải mê phản ứng nên không nhận ra, nhưng tôi chưa bao giờ chủ động dẫn dắt mối quan hệ một cách tích cực cả. Hồi học cấp ba, chẳng mấy ai cười thật lòng vì những câu nói đùa của tôi. Nói thẳng ra thì tôi là một người nhạt nhẽo.
Nhưng Go Yo Han cứ như không hiểu tôi đang nói gì vậy.
"Nhạt nhẽo á?"
"Nhạt nhẽo mà. Em ấy."
"Em không hiểu được sức hút của mình chút nào."
"Sức hút gì chứ. Anh nói linh tinh gì vậy?"
Dù nói giọng cộc lốc nhưng trong lòng tôi vẫn có chút mong đợi. Go Yo Han hiểu được sức hút của tôi sao? Ừ, có lẽ đối với cậu ta thì tôi cũng có chút thú vị. Cậu ta bảo thích tôi mà. Tôi vô thức ánh mắt sáng lên vì mong đợi. Đang chờ đợi những lời tiếp theo thì cậu ta nhìn xuống tôi rồi cười nói:
"Để không có hiểu lầm thì anh nói thẳng nhé. Khách quan mà nói thì em nhạt thật. Nhưng mấy hành động của em buồn cười lắm."
"Hay là chúng ta chia tay ở đây rồi đi riêng đi."
"Aiz, điên mất thôi."
Go Yo Han bất ngờ dùng tay che miệng, khom người cười nghiêng ngả. Cười thật đáng ghét. Chẳng có gì buồn cười cả, tôi quyết định mặc kệ cậu ta.
"Sao em buồn cười thế không biết."
"Ai đấy ạ? Xin hỏi ai đang nói chuyện với tôi đấy ạ?"
Tôi vờ như không quen biết Go Yo Han đang bám sát phía sau mình, thậm chí còn không thèm nhìn cậu ta. Cố gắng không tỏ vẻ hờn dỗi nên tôi càng tỏ ra lạnh lùng hơn. Nhưng cậu ta có vẻ chẳng để ý chút nào. Cậu ta trơ trẽn nắm chặt lấy cánh tay tôi, gần như ép tôi quay người lại, rồi nhìn thấy vẻ mặt tôi lại bật cười.
"A! Dễ thương chết đi được."
Vẻ mặt Go Yo Han nhăn cả sống mũi, nhắm nghiền mắt cười, thật sự là sự thuần khiết đúng nghĩa. Vấn đề là đó là sự thuần khiết ác ý. Cái vẻ mặt không biết làm sao với niềm vui trêu chọc tôi kia. Đúng là...
"Bỏ ra. Cái này."
"Vừa nãy em nói lại câu đó đi."
"Cái gì?"
"Cái câu 'Ai đấy ạ? Xin hỏi ai đang nói chuyện với tôi đấy ạ?' ấy. Nói lại một lần nữa thôi. Một lần thôi mà."
"Không thích. Đồ biến thái."
Thật là thích những thứ kỳ lạ mà.
"Biến thái á? Jun, nghe cũng có lý đấy chứ."
Go Yo Han vẫn không buông tay tôi, cứ lắc nhẹ, rồi bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cậu ta biến đổi. Đúng là một kẻ đầy biến hóa. Mà cái đích cuối cùng của những biến hóa đó lúc nào cũng là trêu chọc tôi.
"Nói cho đúng thì em mới là người ham hố hơn anh đấy."
Một lần nữa tôi phải thừa nhận. Tôi có thói quen thích nghi với thực tế nhanh hơn người khác. Go Yo Han chắc chỉ nói đùa thôi. Vốn dĩ cậu ta thích những trò trơ trẽn như vậy mà. Và những lời Go Yo Han nói với khuôn mặt ửng đỏ luôn kích thích tôi.
Có một sự thật đáng buồn cho Go Yo Han. Kang Jun trơ trẽn hơn cậu ta nhiều. Cái mặt dày của Kang Jun đến cậu ta cũng khó mà xuyên thủng được.
Lương tâm của Kang Jun thú nhận. Mày đã dùng Go Yo Han làm món ăn kèm bao nhiêu lần rồi?
Câu trả lời là vô số. Tôi chỉ cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, thản nhiên nói với cậu ta.
"Em không có kiểu ngang nhiên xông vào phòng tắm khi người khác đang tắm như ai kia đâu nhé."
"Ai cơ?"
Tôi khẽ mở hé mắt, nhìn lướt Go Yo Han từ đầu đến chân. Đó là câu trả lời của tôi.
Suốt quãng đường đi bộ đầy người, cậu ta cứ nghiêng cái thân hình to lớn của mình chạm vào tôi. Cậu ta cố tình. Tôi bị thân hình đồ sộ đó đẩy nhẹ, loạng choạng từng chút một. Tôi bực dọc đẩy lại cậu ta, nhưng quả nhiên cậu ta chẳng hề lay chuyển. Ngược lại, tôi lại bị bật ra. Chết tiệt.
Go Yo Han nhanh chóng nắm lấy cánh tay tôi đang bị đẩy sang bên theo phản xạ. Cảnh tôi lủng lẳng trong tay cậu ta thật khó coi. Tôi nghiến răng, giật tay ra khỏi tay Go Yo Han.
Rồi tôi liếc nhìn cậu ta, cảnh cáo một cách nghiêm túc. Chuyện mấy ngày trước vẫn còn ấm ức trong lòng tôi.
"Đừng có xông vào lúc em tắm nữa. Cũng đừng có cứ sờ soạng lung tung."
"Em quá đáng thật đấy."
"Sao?"
"Em không thấy anh hấp dẫn à?"
"......!"
Điên thật, cuối cùng Go Yo Han cũng vượt qua giới hạn của tôi. Cảm giác lạnh lẽo ở gáy khiến tôi vội vàng quay người lại, bịt miệng cậu ta. Không biết tôi đã dùng lực hơi mạnh tay, môi Go Yo Han bị ép mạnh vào lòng bàn tay tôi, hơi lệch sang một bên.
"Anh cố tình làm thế đúng không. Bây giờ."
Đôi mắt cậu ta híp lại trên bàn tay tôi. Cong như vầng trăng non xinh đẹp. Rồi đường cằm mỏng manh của cậu ta khẽ rung lên xuống. Go Yo Han gật đầu trong khi tay tôi vẫn đang bị cậu ta giữ chặt. Cái tên điên này.
Tôi nhìn quanh, chợt nhận ra hành động của mình còn gây chú ý hơn cả lời nói của Go Yo Han. Mặt tôi nóng bừng. Xấu hổ chết đi được. Tôi vội vàng buông tay khỏi miệng cậu ta, bước nhanh hơn.
Vì người quá đông nên chỉ đi vài bước xung quanh cũng thấy ngột ngạt. Dù không nhìn nhưng tôi vẫn có thể đại khái nắm được kích thước của những người xung quanh. Vốn dĩ động vật là vậy.
Vậy nên trong lòng tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi nghĩ thân hình to lớn bám theo sau mình là Go Yo Han.
"Ngột ngạt muốn chết."
Cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói xa lạ.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên. Nơi tôi chắc chắn sẽ có Go Yo Han lại là một người đàn ông tôi chưa từng gặp bao giờ. Thậm chí chúng tôi còn chạm mặt nhau. Tôi thét lên trong lòng, cúi gằm mặt xuống.
Go Yo Han đâu rồi?
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Đúng lúc một nỗi tuyệt vọng vô cớ chực trào ra, một tiếng rung nhẹ vang lên trong tay tôi. Tôi vội vàng nhìn xuống, là cuộc gọi đến từ Go Yo Han.
"A, a lô."
–Vâng, anh đây.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.