Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 218
"Cái gì? Không cần. Lại đây."
Tôi quay lại. Go Yo Han vừa nhìn thấy tôi đã vặn vẹo người cố tiến lại gần, nhưng hết lần này đến lần khác đều thất bại. Cửa hàng tiện lợi đông nghẹt người, vượt quá số lượng người có thể phục vụ hiệu quả, chẳng khác nào một cánh đồng chướng ngại vật đối với cậu ta. Lúc như thế này mới thấy cao lớn cũng chẳng tốt gì. Dù cố gắng chen vào giữa đám đông, nhưng người muốn chen vào còn to hơn cả những người bị chen, nên không có chỗ trống nào cả.
"Cái đồ to xác vô dụng kia ra ngoài kia mà đợi đi."
"Này, Jun!"
Tôi phớt lờ tiếng cậu ta gọi từ phía sau. Rồi tôi lại nhìn vào vô số mái đầu đen ngòm trước mắt, lặng lẽ kinh hãi.
Mình sai rồi sao?
Ngay sau đó, tôi tự giễu cợt ý nghĩ của mình. Khéo léo tránh những người mua hàng xong đang đi ra, tôi bước lên một bước. Mục đích ban đầu tôi đến cửa hàng tiện lợi là vì Go Yo Han. Ừ thì bây giờ hơi vất vả một chút, nhưng chỉ cần cậu ta uống được một ngụm nước thôi - vậy là đủ rồi.
"Mình đúng là vô dụng mà lại còn tận tâm nữa chứ."
"Hả?"
Tôi chỉ tự giễu cợt trong sự trống rỗng, nhưng người phía trước lại quay lại. Gió thổi qua khiến mặt tôi nóng bừng lên ngay lập tức. Đó là một lời nói vô ý. Sự xấu hổ ập đến. Tôi vội vàng lắc đầu sang trái sang phải.
"À, không có gì ạ."
"À... vâng."
Chết tiệt. Xấu hổ quá. Xấu hổ đến mức tôi chỉ nhìn xuống sàn, rồi thấy người phía trước đi khuất mới vội vàng ngẩng đầu lên. Chết tiệt. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ khi đối diện với nhân viên. Nhưng tôi phải tin vào cái mặt dày trơ trẽn của mình thôi, còn cách nào khác đâu. Tôi cố gắng tỏ ra thản nhiên, liếc nhìn thực đơn. Cái gì ăn được, cái gì bình thường. Cái gì Go Yo Han thích. Cuối cùng tôi cũng chọn được, vừa rút thẻ ra vừa mở miệng.
"Cho tôi một ly nước chanh..."
"Ý anh là một ly nước chanh ạ?"
Vâng. Tôi định trả lời khẳng định thì đột nhiên im bặt.
Sao tôi cứ nhớ mãi những cảnh vô vị như thế này nhỉ. Dù sao thì Kang Jun đang yêu cũng thật đáng thương.
"Xin lỗi. Hủy nước chanh, cho tôi một ly nước nho xanh chanh."
"Vâng, xin quý khách vui lòng đợi một chút."
"Vâng."
Aiz. Giọng trả lời của tôi lộ rõ vẻ phấn khích. Nhân viên đang gõ máy liếc nhìn tôi, rồi mắt chúng tôi chạm nhau. Aiz, chết tiệt. Tôi vờ như đang lau má, dùng mu bàn tay ấn mạnh vào gần môi. Tôi cảm nhận rõ ràng cơ mặt khẽ giật giật.
Aiz, thật là. Thật sự xấu hổ.
"Nước nho xanh chanh của quý khách đây ạ."
"Cảm ơn."
Tôi bỏ tay đang che miệng xuống, nhận lấy ly nước lạnh toát bên ngoài. Đúng là một cửa hàng tiện lợi coi trọng tốc độ hơn hương vị. Sao nhanh vậy chứ. Tôi bối rối quay người lại. Nhường chỗ cho một người đang lảng vảng muốn vào chỗ của tôi, rồi tôi lấp vào chỗ trống đó của người ta, chậm rãi tiến đến. Tôi bất ngờ nhìn thấy Go Yo Han đang nhìn tôi từ xa với vẻ mặt lạnh lùng.
"Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó chứ?"
Đôi khi Go Yo Han còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông. Lúc như vậy cậu ta đang nghĩ gì vậy? Tôi chưa từng nghe cậu ta nói thật lòng với cái vẻ mặt đó bao giờ, nên không biết cũng là điều đương nhiên, nhưng đôi khi sự đương nhiên đó lại khiến tôi hụt hẫng.
Hay là tôi đến hỏi thử xem. Cậu ta đã nghĩ gì trước khi tôi quay lại đây?
Ly nước nho xanh chanh ngọt ngào sóng sánh đến mức muốn tràn ra khỏi chiếc cốc nhựa. Nước rỉ ra từ chỗ nối không kín, dính dính. Aiz. Tôi rời mắt khỏi ly nước, nhìn ngón tay mình ướt nhẹp. Phải cẩn thận đi thôi, đừng có lơ đãng. Vừa nghĩ như vậy thì...
"Á!"
Một tiếng hét vang lên, rồi có thứ gì đó va vào chân tôi. Nếu chỉ là va chạm bình thường thì có lẽ tôi đã không để ý. Sao lại đúng vào sau đầu gối chứ? Mất thăng bằng, tôi suýt ngã về phía sau, thế là ly nước trên tay đổ hết lên chiếc áo sơ mi trắng của tôi.
"......"
Cái gì đây? Chiếc áo sơ mi đang dần chuyển sang màu xanh nhạt. Tôi thất thần nhìn ly nước còn lại. May mà vẫn còn chút nước ở đáy ly, cao khoảng nửa đốt ngón tay út. Vẫn còn, vẫn còn mà. Không, cái này... Tôi bối rối nhìn về phía trước, không thấy Go Yo Han đâu.
"Ơ."
Cậu ta đi đâu rồi? Trong lúc đó, tôi quên mất chuyện mình vừa làm đổ nước, vội vàng nhón chân lên. Nhưng giữa đám đông, tôi vẫn không thấy Go Yo Han đâu cả.
"......Go Yo Han?"
"Huhu!"
Tiếng khóc của một đứa trẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giật mình quay lại, thấy một cậu bé đang ôm trán và mũi, nhăn nhó khóc. Trên sàn nhà là phần kem ốc quế còn sót lại. Chắc, chắc không phải... Tôi tuyệt vọng nhìn xuống chân mình. Cùng cả những vết trắng xóa dính đầy bắp chân nữa.
"Hừ."
Điên mất thôi. Thần linh lúc nào cũng không đứng về phía tôi cả. Đúng như Go Yo Han nói, tôi đúng là một kẻ khốn nạn. Chết tiệt. Trong lúc đó, tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, vội vàng thay đổi biểu cảm.
"Em, em có sao không?"
Đó là một giọng điệu lịch sự mà tôi vô thức thốt ra. Vừa khom người xem cậu bé có bị thương không, tôi vừa cảm thấy mình hiểu tại sao người ta hay bảo tôi giả tạo rồi. Ngay cả tôi nghe còn thấy mình quá gương mẫu nữa là.
May mắn là cậu bé có vẻ không sao. Nhìn qua thì chắc khoảng bảy tuổi. Đại khái là độ tuổi chưa đi học. Dù sao thì tôi cũng hỏi lại cho chắc.
"Em có bị đau ở đâu không?"
Cậu bé vừa khóc vừa mếu máo gật đầu.
"Tốt rồi. Bố mẹ em đâu?"
"Dạ. Đằng, đằng kia."
Cậu bé chỉ tay về hướng có một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang thất thần đứng đó. Tôi thở dài, đứng dậy. Chắc không cần phải tuyệt vọng đến vậy đâu. Dù sao thì Kang Jun luôn phải tỏ ra tốt đẹp trước mặt người khác tuyệt đối sẽ không nói những lời khó nghe. Đặc biệt là với những người chỉ thoáng qua trong cuộc đời.
Bố mẹ cậu bé chen qua đám đông đến chỗ tôi, nhìn thấy quần áo tôi thì mặt họ càng tái mét, vội vàng cúi đầu.
"A, làm sao bây giờ. Thật sự xin lỗi cậu. Tại thằng bé tự nhiên chạy ra..."
"Không sao đâu ạ. Người đông quá nên tôi cũng không để ý."
Thấy chưa.
"Tôi sẽ trả tiền giặt đồ cho cậu. Con cũng mau nín đi rồi xin lỗi chú đi."
"Dạ không cần đâu ạ. Anh chỉ cần nhắc cháu cẩn thận hơn thôi ạ."
Có thế thì lần sau mới không gây ra chuyện như thế này nữa. Chết tiệt. Cũng may là tôi đã cởi áo khoác ra. Quần áo gì mà ra nông nỗi này chứ. Thật là một cảnh tượng thảm hại.
"Xin lỗi cậu, chúng tôi không mang theo tiền mặt. Cậu cho chúng tôi xin số tài khoản, chúng tôi sẽ chuyển khoản ngay."
"Anh đừng áy náy quá. Cái áo này không đắt đâu. Mua cái mới là được mà."
"Xin hỏi cậu có đang đợi ai không?"
"Dạ? À."
Có lẽ kẻ thảm hại nhất chính là tôi thậm chí còn không dám bỏ chân xuống. Tôi nghe thấy lời người mẹ cậu bé rồi mới nhận ra mình vừa làm gì. Tôi đã vô thức đảo mắt nhìn quanh đám đông. Chẳng khác nào một con chồn đất đang tìm mồi. Điên mất. Tôi vội vàng nhìn thẳng về phía trước, nói tiếp:
"Dạ, vâng. Tôi đang đợi bạn ở đằng kia. Tôi thật sự không sao đâu, đừng bận tâm quá."
"Vậy cậu cho tôi xin số điện thoại đi. Tôi nhất định sẽ liên lạc lại."
"Tôi thật sự không sao mà."
Thà dỗ đứa bé khóc còn hơn. Tôi đã bảo không sao rồi mà.
Chắc chắn đó là hành động xuất phát từ lòng tốt cùng phép lịch sự, nhưng đối với tôi bây giờ, đó chỉ là một sự bồi thường phiền phức. Chỉ là quần áo thôi mà, cho vào máy giặt là xong chứ gì.
Tôi cũng khó chịu vì ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về phía mình. Áo thì ướt sũng màu xanh lá cây, quần thì dính đầy kem ốc quế đang tan chảy. Bị chú ý theo kiểu này thật sự là tệ nhất.
Cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc trước. Kẻ nào để ý trước sẽ thua cuộc mà.
"Cậu cho tôi xin số điện thoại vào đây, tôi sẽ liên lạc lại ngay."
Người đàn ông có vẻ là bố cậu bé rút điện thoại ra từ túi. Vừa bật màn hình lên đưa cho tôi thì có ai đó giật phắt lấy chiếc điện thoại ngay trước mắt tôi. Ơ. Bất ngờ trước tình huống đó, tôi ngơ ngác nhìn về hướng bàn tay vừa vươn tới. Ở đó, Go Yo Han đang bấm số điện thoại trên chiếc điện thoại.
"Xin lỗi, đợi một chút ạ."
"Đây là số của tôi."
Chính Go Yo Han đã cắt ngang lời người bố đang bối rối kia. Ném chiếc điện thoại lại cho anh ta, cậu ta hất cằm về phía tôi nói:
"Hình như bạn tôi cần thay đồ nên tôi xin phép đưa cậu ấy đi trước."
"Yo Han à. Anh đi đâu..."
Tôi không nghe thấy bố mẹ cậu bé trả lời thế nào. Không, đúng hơn là tôi không nghe thấy gì cả. Go Yo Han vừa cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên vai tôi, vừa vội vàng cài cúc áo, trong khi đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Vai cậu ta rung lên theo từng nhịp thở dồn dập. Tại sao? Vừa tự hỏi, Go Yo Han đã nắm lấy tay tôi, đẩy dòng người ra rồi kéo tôi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Tôi bị cậu ta kéo đi theo một cách nửa ép buộc, nhìn theo bóng lưng to lớn của cậu ta.
Go Yo Han vừa đi vừa vội vã nhìn khắp các biển chỉ dẫn, rồi dừng bước ở một con phố vắng người hơn. Rồi cậu ta nhăn mặt nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Trông như đang tìm đường.
"Này, Go Yo Han."
"Gì?"
"Uống cái này đi."
"Gì cơ?"
Đây là một trong số ít khoảnh khắc trong cuộc đời tôi. Chẳng lẽ không nên ghi lại như một kỷ niệm sao?
'Ngày 25 tháng 12. Cuối cùng cũng chứng kiến Go Yo Han nhìn tôi như một kẻ điên.'
Thật ra, điều quan trọng với tôi không phải là Go Yo Han đang tìm kiếm cái gì, ở đâu. Mà là thứ tôi muốn đưa cho cậu ta. Tôi đưa ly nước còn lại cho Go Yo Han xem, khẽ nhếch mép cười.
"Em mua cho anh đấy."
Rồi tôi hỏi:
"Nhưng mà vừa nãy, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Câu hỏi mà tôi định hỏi lúc nãy bất chợt bật ra. Gần như là bản năng. Tôi quá tò mò nên không thể kìm nén được. Nhưng đáng tiếc thay, tôi đã không thể nghe được câu trả lời cho câu hỏi của mình. Bởi vì Go Yo Han vừa nãy còn nhìn tôi như một kẻ điên đã thay đổi thái độ. Cậu ta thản nhiên cầm lấy chiếc cốc trên tay tôi, uống cạn thứ nước bên trong chỉ trong một hơi. Rồi liếm môi nói:
"Hình như anh đã nuôi dạy em sai cách rồi."
Nuôi dạy gì chứ. Tôi nhăn mặt trước lời nói ngớ ngẩn khó hiểu của cậu ta, Go Yo Han nói thêm:
"Em vốn dĩ đã như vậy, hay là em đang dần giống anh?"
"Giống anh á?"
"À, anh hiểu rồi."
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.