Hành Trang Tuổi 18 - Chương 230 - NT 84

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 230

Rốt cuộc làm sao để nấu ăn giỏi được nhỉ? Các chuyên gia làm sao xác định được lượng vừa đủ? Chẳng phải cách cho từng chút một rồi tăng dần sẽ làm lỡ thời gian nấu ăn sao? Vậy thì nước dùng sẽ cạn hoặc đồ ăn sẽ cháy mất.

Tò mò quá, tôi vừa uống nước dùng vừa lén nhìn bóng lưng cô giúp việc. Cô lại đi quanh phòng tôi rồi bất ngờ lẩm bẩm một mình ‘Thì ra là vậy.’

Cái gì mà ‘thì ra là vậy’? Vừa cảm thấy kỳ lạ thì cô giúp việc đã đi vào rồi đi ra khỏi phòng tôi. Tay cô đang cầm một cái bát lớn. Bên trong là một đống quýt vàng óng đã bóc hết vỏ trắng, xếp cao như núi.

"Cái đó là gì vậy ạ?"

"Nó ở trên bàn học của cháu đấy."

‘Ở trên bàn học đấy.’ Nghe đến đó tôi liền gắp miếng thịt trong bát đưa vào miệng. Không thể cứ cầm mãi được. Vừa nhai miếng thịt đầy miệng, tôi vừa nhìn đống quýt. Sao nó lại ở phòng tôi nhỉ?

Trong lúc tôi nhai nhồm nhoàm, cô giúp việc dùng tay lướt qua đống quýt, xem xét cả bên trong.

"Cháu có muốn cô mua thêm quýt không?"

Nuốt vội miếng thức ăn nhỏ xíu, tôi trả lời:

"Không ạ, nếu muốn ăn thì cháu tự đặt được mà. Sao vậy ạ?"

"Hình như cháu thích ăn nó."

"Cháu á?"

"Ừm."

"......Sao vậy ạ?"

Hỏi "sao vậy ạ" đến hai lần. Cứ như đứa trẻ bảy tuổi ấy. Bình thường cô giúp việc chẳng bao giờ hỏi gì cả, vậy mà giờ tôi lại thấy tò mò. Nghe câu hỏi của tôi, cô đặt đống quýt lên bồn rửa rồi nói:

"Cô đã bóc hết cái phần trắng của vỏ quýt rồi."

Tôi đảo mắt. "Phần trắng của vỏ quýt"? Tôi chẳng biết đó là từ gì cả. Có vẻ như tôi đã vô thức nhăn mặt nên cô giúp việc nhìn tôi xoa trán. A, tôi thả lỏng cơ mặt đang nhăn lại. Thấy vậy, cô lấy cuộn màng bọc thực phẩm mà tôi không hề biết là có trong tủ ra rồi nói:

"Cháu Jun không thích ăn phần trắng của quýt mà."

"Cháu đã từng nói vậy sao ạ?"

Tôi đã từng nói như vậy sao? Thật tình, tôi ít khi ăn quýt nên cũng chẳng nhớ mình có ghét phần trắng đó hay không. Tôi không ghét vị quýt. Vậy chẳng lẽ tôi lười nên không ăn? Hay là ngay từ đầu tiền đề đã sai rồi? Hình như nhà tôi ít khi có quýt thì phải. Mà cái phần trắng đó tên là "phần trắng của vỏ quýt" à. Nó có tên đấy.

Màng bọc thực phẩm được xé ra. Lớp màng trong suốt căng bóng phủ lên đống quýt đã bóc hết vỏ. Tôi quên cả ăn cơm, cứ lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó. Mà cô không trả lời câu hỏi của tôi sao?

"Ừm."

Cô trả lời rồi. Tôi ngượng ngùng uống một ngụm nước.

Quả thật, người ít nói vẫn tốt hơn người nhiều lời. Chỉ là cô giúp việc này thuộc loại quá ít nói. Cô là giúp việc gia đình sống tại nhà, nhưng trong nhà lại chẳng có ai cả.

Bỗng dưng tôi thấy tò mò. Liệu miệng người này có bị khô không? Cô có điều gì muốn nói không? Trước đây tôi chẳng bao giờ tò mò về những chuyện như vậy. Tất cả là tại tôi không có bạn bè. Đầu óc chẳng có việc gì để nghĩ nên glucose lên não chắc đang rảnh rỗi lắm đây.

Tôi khuấy khuấy miếng thịt trong bát gà tần sâm rồi bất chợt nói một câu bộc phát. Đó là một câu nói hoàn toàn không có trong kế hoạch.

"Cô không thấy buồn sao ạ? Ở nhà một mình không có ai cả."

A, tôi nghĩ mình đã lỡ lời ngay sau khi nói. Chết tiệt. Cái thói quen nói năng gì thế này.

Tôi có xu hướng yếu đuối trước người lớn. Khi tôi mắc cùng một lỗi, tôi cảm thấy tội lỗi với người lớn hơn là với bạn bè cùng trang lứa. Nhờ vậy mà cái dạ dày vốn đã không muốn ăn của tôi giờ lại hoàn toàn mất cảm giác thèm thuồng.

May mắn là cô giúp việc đã nhanh chóng trả lời câu nói một mình của tôi.

"Cũng bình thường thôi."

"Cháu xin lỗi."

"Không sao đâu."

"Cháu hơi vô lễ."

"Không phải đâu."

Dù nghe thấy cô nói không sao, tôi vẫn không thể yên tâm. Dù sao thì tôi là chủ, còn cô là người làm thuê. Vì tôi đã quen với việc để ý đến ánh mắt của người khác cả đời nên tôi cũng có thói quen không tin hoàn toàn vào lời nói của đối phương.

Trong sự im lặng chỉ còn tiếng thìa chạm vào bát. Tôi cứ múc nước dùng rồi lại đổ đi. Cô giúp việc lặng lẽ lau bồn rửa bằng khăn lau một lúc lâu rồi bất ngờ mở miệng.

"Cháu học sinh thật là tốt bụng."

"......Cháu á?"

"Ừm."

Lại là câu nói đó. Thực ra tôi đâu có tốt bụng như vậy. Tôi không hiểu tại sao lại cười một cách khó xử.

"Cháu không tốt bụng đến thế đâu ạ."

"Những người thuê người làm thường không biết đâu, những người làm thuê trong khu phố này thân nhau lắm."

"À, vâng ạ."

May quá nhỉ. Có nên nói thế không. Đó là một khoảnh khắc tôi phân vân. Giọng điệu thờ ơ của cô giúp việc tiếp tục sau một khoảng dừng lửng lơ. Hình như giữa chừng còn có tiếng thở dài. Chắc là do tôi nghĩ nhiều quá thôi.

"Cô cũng thân với cô hàng xóm."

"......Hàng xóm ạ?"

"Nhưng tuần trước cô ấy bị cho thôi việc rồi."

"......"

"Cô ấy đã vất vả suốt thời gian qua."

Tôi ngậm miệng trước sự khó chịu đang dâng trào, ngượng ngùng gãi đầu. Những món ăn như thịt luộc, gà tần sâm dường như là sự phản kháng thầm lặng của cô giúp việc ít nói. Rồi tôi nhớ lại lời cô.

Hàng xóm chẳng phải là nhà Go Yo Han sao? Sự ngượng ngùng tan biến, sự tò mò trỗi dậy. Cái thôi thúc vừa nãy chỉ là một chút xíu thôi. Tôi đặt hẳn thìa xuống rồi hỏi:

"Hàng xóm ạ?"

"Cậu học sinh hay đến nhà cháu chơi đấy."

"......"

Tay tôi khựng lại. Một sự im lặng còn hơn cả sự im lặng ập đến. Đó là sự im lặng trong đầu tôi. Ý nghĩ hoàn toàn dừng lại. Với cái đầu trống rỗng như tờ giấy trắng, tôi nhìn bát gà tần sâm đã bớt nóng. Tại sao chuyện đó lại được nhắc đến bây giờ chứ?

Cô giúp việc lau bồn rửa chén sạch bóng. Chẳng mấy chốc bồn rửa đã sạch bong không còn một vết cặn nào. Đằng nào giờ ăn xong rửa thì nó cũng bẩn lại thôi.

Ngay khi vừa nghĩ xong, tôi đã hiểu. Cô giúp việc cũng đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

"Cô cũng chỉ nghe nói thôi."

Sạch bóng. Ánh sáng phản chiếu trên tấm thép xám.

Đầu đũa khẽ run rẩy. Không, là tôi đang run rẩy.

Vòi nước được bật lên. Cô giúp việc giặt chiếc khăn lau trong làn nước ấm. Vì là bóng lưng nên tôi hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của cô. Chắc là không biểu cảm như mọi khi. Nhưng câu trả lời của cô chậm hơn bình thường một chút.

"Cô giúp việc nhà đó làm được 20 năm rồi. Ở cái nhà đó ấy."

"À... vâng."

"Nhiều tuổi rồi."

Bị sa thải rồi. Câu nói đó không được tiếp tục. Rồi cô quay lại nhìn tôi. Đôi mắt bình tĩnh như đang hỏi tôi. Cô cũng sẽ bị sa thải khi già đi sao? Hoặc có lẽ cô chỉ đang kiểm tra lượng thức ăn tôi đã ăn. Vì lúc nào cũng vậy mà.

Tôi nuốt khan như một người vừa mới bị kim châm vào chân. Đó là vì tôi biết rõ ý định của bố mẹ mình đã thay đổi như thế nào kể từ khi tôi vào đại học và sống một mình.

Cô giúp việc lại quay người đi giặt khăn lau rồi tiếp tục nói:

"Dù được một khoản tiền hưu khá lớn, nhưng ba anh em nhà đó đều do cô ấy nuôi lớn."

"......À."

"Vậy nên."

Vòi nước bị khóa lại. Chiếc khăn lau bị vắt khô. Mỗi khi đôi găng tay cao su cử động, tiếng cao su đặc trưng cùng tiếng nước bắn tung tóe xuống dưới bồn rửa vang vọng khắp bếp. Cô giúp việc lau khô tay rồi nói:

"Vậy nên cô mới nghe được. Đằng nào cũng nghỉ việc rồi."

"À, vâng."

"Ở cái... nhà đó."

Sạch bóng. Bàn tay đeo găng cao su lướt trên bồn rửa. Người mà cô giúp việc tự ý mời đến nhà, có lẽ là người đó. Mục đích cô nói với tôi những lời này là gì? Tôi cũng khẽ khều miếng thịt nguội lạnh bằng đôi đũa. Quả nhiên, lần này câu trả lời cũng rất chậm.

"Nghe nói cậu hai nhà đó vốn dĩ rất thông minh."

Tai tôi vểnh lên. Khu rừng rậm rạp mọc lên trong cái đầu vốn dĩ trống rỗng. Ngay khi nghe thấy từ "cậu hai", cơ thể tôi đã phản ứng. Miệng tôi khô khốc. Bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt lấy quần.

"Vậy ạ?"

"Hình như là năm lớp 8 thì phải. Nghe nói cậu ấy bị di chứng sau một tai nạn nên khả năng tập trung kém đi nhiều."

Tai nạn? Một cơn gió lốc thổi qua khu rừng rậm rạp. Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói chuyện này. Tôi ngẩng đầu nhìn cô giúp việc. Cô đặt hai tay lên bồn rửa, nhìn ra ngoài cửa sổ bếp.

"Gia đình đều biết đó là tai nạn, nhưng cô giúp việc nuôi lớn cậu ấy lại nói khác."

"......Nói sao ạ?"

"Cô ấy bảo không phải tai nạn."

"......"

"Nghe nói ông chủ nhà đó đã dùng chiếc cúp thủy tinh đập vào sau gáy cậu hai vào rạng sáng."

"Cái gì cơ ạ?"

"Nghe nói ông ấy đã dùng phần đế cúp đập vào sau-gáy-cậu-hai."

Cô giúp việc nhắc lại hai lần. Đó là hành động như muốn nói lại cho tôi những gì tôi chưa nghe rõ. Nhưng tôi không phải là chưa nghe rõ. Tôi cố gắng lắm mới đặt được đôi đũa xuống bàn bằng bàn tay run rẩy không kiểm soát. Tôi cố gắng hết sức để tiếng đũa chạm vào bát không để lộ sự bối rối của mình.

"Cô giúp việc đã đưa cậu ấy đi cấp cứu vào rạng sáng. Sợ bị sa thải nên không dám nói với ai."

"......"

Đầu tôi nặng trĩu. Cứ như bị chìm trong một bể nước đầy ắp, tôi khó thở. Thêm vào đó, sự thật mà tôi không ngờ mình sẽ nghe được đang bóp nghẹt cổ họng tôi, khiến tôi hoang mang.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo