Hành Trang Tuổi 18 - Chương 231 - NT 85

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 231

"Bà chủ đã nói dối là ngã cầu thang. Mọi người trong nhà đều nghĩ cậu hai ngốc nghếch tự ngã cầu thang vào hôm đó. Sau đó, cậu hai quên mất ký ức mỗi ngày trong suốt một tuần, thậm chí còn quên cả việc mình bị đánh bằng cúp. Vậy nên chuyện đó hoàn toàn chỉ có chủ tịch với cô biết. Sau đó, khả năng tập trung của cậu ấy giảm sút nghiêm trọng. Kỳ thi đại học cũng thất bại."

Thiên hạ chẳng có bí mật nào, sự thật lại được hé lộ vào những thời điểm và địa điểm bất ngờ. Đúng là như vậy.

"......Sao vậy ạ? Sao ông ấy lại làm thế?"

Đôi găng tay cao su ướt sũng đập nhẹ vào bồn rửa.

"Cô cũng không rõ. Nhưng."

"Nhưng"? Tôi lo lắng liếm môi. Nếu kết thúc bằng chữ "nhưng" thì chắc chắn còn điều gì đó muốn nói thêm. Tôi chỉ tha thiết chờ đợi câu nói tiếp theo. Vừa cào nhẹ móng tay lên mặt bàn.

"Theo cô nghĩ..."

Tiếng nuốt nước bọt vang lên bên tai. Tôi lau bàn tay ướt đẫm vào quần. Món ăn đặt trước mặt đã nguội lạnh từ lâu, nhưng tôi đã quên bẵng đi việc mình sẽ ăn gì. Tôi chỉ nóng lòng chờ đợi những lời tiếp theo của cô giúp việc.

"Hình như hôm đó cậu ấy gặp chuyện không may."

"Dạ?"

Một lời nói vô vị. Lo lắng về một chuyện khủng khiếp nào đó đã tan vỡ như một tòa tháp đổ nát. Gặp chuyện không may. Chỉ vì vậy thôi sao. Thật nực cười. Cơn căng thẳng trong tôi tan biến hết.

"Cái người làm bố đó thật là ghê gớm. Ai đó đã nói người bố đó yêu thương cậu hai nhất mà."

"À."

Cô giúp việc gật đầu một mình. Vẫn không nhìn thấy mặt nên tôi không thể biết biểu cảm của cô. Nhưng tôi chắc chắn cái gật đầu đó là khẳng định. Sự căng thẳng quay trở lại. Biết đâu đấy. Cuối cùng cũng đến ngày tôi được nghe ý kiến của người thứ ba. Cô giúp việc vừa gật đầu vừa đưa ra một ý kiến thật đáng ngạc nhiên.

"Có lẽ vậy."

"......Cháu thì không nghĩ thế."

Lẽ ra tôi nên hỏi "Vậy sao?". Tôi hoàn toàn nhận thức được việc mình tỏ ra hiểu biết ở đây là điều kỳ lạ. Chỉ là tôi muốn phản bác. Tôi muốn mạo hiểm nói ra rằng "Chắc chắn phải có lý do cho sự mặc cảm của Go Yo Han."

Nhưng cô đã phũ phàng dập tắt kỳ vọng của tôi.

"Không phải đâu. Cô giúp việc nhà đó nói cậu hai có khả năng thừa kế công ty lớn nhất. Việc chuyển đến đây cũng là vì cậu hai, mà vốn dĩ chủ tịch cũng là cậu hai. Ông ấy đã cướp quyền quản lý từ anh trai... Vậy nên ông ấy không thích cậu cả..."

"......"

"Nghe nói ông ấy đã nói thẳng với cậu cả là không có ý định giao công ty cho cậu cả. Nhất định là của cậu hai."

"Ông ấy... đã nói vậy sao?"

"Khi cậu cả mới vào cấp hai. Trong bữa tối cả nhà."

"Vậy mà ông ấy lại đánh cậu hai bằng cúp sao?"

Lời lẽ phải có trước có sau chứ. Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

"Đồ khốn."

Ít nhất là theo tôi thấy thì không phải như vậy. Người làm bố ở cái nhà này là một tên tâm thần có sở thích dồn con cái mình đến giới hạn như những con ngựa đua.

"Nghe nói vốn dĩ thường xuyên vậy. Mộng du hay gì đó, rạng sáng còn dùng gối bịt mặt cậu hai lại. Ước chừng từ sau cấp hai thì không làm thế nữa."

Nhưng đây không phải là những lời tôi muốn nghe để phủ nhận. Tôi lại nghe phải những lời điên rồ hơn cả tưởng tượng.

"Dùng gối, cái... gì?"

"Khi cậu hai ngất xỉu thì việc đưa đến bệnh viện cấp cứu là việc của cô ấy. Nghe nói trông cứ như ông ấy trút giận lên con trai vậy. Không phải thường xuyên đâu. Rất, rất ít khi. Chắc là vì quá giống mình nên ông ấy đồng nhất hóa hay sao đó. Nghe nói vậy."

"Cô nói cái gì vậy... Không, ý cháu là, không phải người đó nói dối sao?"

"Thường thì người ta sẽ nghĩ vậy. Dù sao thì cô ấy cũng là người bị sa thải mà."

Cô giúp việc tháo găng tay cao su ra. Rồi cô mở cửa sổ bếp. Mái tóc đen buộc vội bay phất phơ trong gió. Vẫn không nhìn thấy biểu cảm.

"Chắc không phải tất cả đều là thật đâu."

"......"

"Nhưng cô ấy rất quý cô."

Tôi muốn tin đó là lời nói dối. Chính xác hơn là tôi không muốn tin Go Yo Han đã trải qua những chuyện như vậy. Cái vẻ kiêu ngạo cùng tài giỏi của cậu ta hoàn toàn không phù hợp với một quá khứ như vậy.

Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi, tôi có một sự chắc chắn rằng hạt giống gieo rắc tính cách tàn nhẫn của Go Yo Han chính là ở đây. Thật kinh khủng, cậu ta giống hệt bố mình.

"Đừng nghe quá nghiêm trọng."

Tại sao? Tại sao người đó lại đối xử với Go Yo Han như vậy? Với giá trị quan của tôi, tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Cái nhà đó rốt cuộc... có vấn đề gì vậy...?

"......"

Tôi siết chặt các ngón tay đến nỗi móng tay găm vào da, rồi đột nhiên nhận ra người đang ở trước mặt mình mà tỉnh táo lại. Nhưng tại sao cô lại kể chuyện này cho tôi nghe bây giờ? Một nghi ngờ rợn người dâng lên, tôi ngẩng đầu lên sau khi cúi xuống suy nghĩ.

"A."

Cô giúp việc đã quay người lại dọn dẹp bát đĩa. Vẻ mặt mà tôi tha thiết muốn nhìn thấy không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào. Vô cảm. Khuôn mặt mà cô luôn thể hiện. Nhìn khuôn mặt đó, tôi muộn màng cố gắng xoa dịu tình hình. Cứ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi vậy.

"Nhưng tại sao cô lại kể chuyện đó cho cháu nghe?"

Tôi tựa lưng vào ghế. Thấy không? Tôi chẳng sao cả. Tôi thể hiện điều đó bằng cơ thể. Dù đầu tôi như muốn nổ tung, tim tôi đập nhanh như người vừa chạy bộ trăm mét.

Cô giúp việc khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi thờ ơ nói:

"Vì sống cùng nhau mà. Cháu với cậu học sinh đó."

"......Dạ?"

"Và cái này ở phòng chính."

Cô giúp việc lấy một chiếc điện thoại từ túi tạp dề ra. Đó là chiếc điện thoại tôi từng dùng. Sao lại thế này?

"Lúc đó cháu nói nó hỏng rồi, nhưng thực ra đôi khi nó vẫn bật."

"......"

"Cậu ấy sắp về rồi. Cô sợ bị phát hiện nên đã cất đi."

"......Dạ?"

"Đôi khi không có ai ở nhà, cậu ấy lục soát phòng."

Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Cái gì cơ? Ơ. Đầu tôi quay cuồng, tôi lục tìm những ký ức còn sót lại. Một trong những ký ức thoáng qua bất chợt hiện lên. Thường thì cảm giác bất an của tôi khá đúng.

Ngày duy nhất cô giúp việc không đến. Buổi sáng có tiếng cửa trước đóng sầm lại bất ngờ.

Không lẽ, không lẽ, không lẽ, không lẽ...?

Không. Không lẽ nào. Tôi cào móng tay vào mép bàn ăn, phủ nhận. Sự phủ nhận của tôi gây ra một cơn giận dữ. Tôi cố gắng cười thật tươi rồi nhìn vào mắt cô giúp việc.

"Chắc cô hiểu lầm rồi, không phải đâu. Không, ý cháu là đúng vậy. Cháu có bạn gái. Thỉnh thoảng cháu dẫn cô ấy về nhà."

Nhưng cô giúp việc chỉ nhìn tôi một cái rồi chỉ vào bát nói:

"Cháu ăn xong chưa?"

"Ăn xong rồi. Ăn xong rồi mà. Cái đó, cô biết là không phải mà. Và người bạn đó cũng không sống cùng cháu. Chắc cô nhìn nhầm lúc cô ấy đến chơi thôi."

"Ừm."

Một câu trả lời ngắn gọn và đầy bất an. Bàn tay nhăn nheo cầm lấy bát. Lúc này nói thêm có lẽ sẽ đáng ngờ. Có lẽ tôi sẽ trông như đang lo lắng. Tôi biết là không nên nói nhưng miệng tôi lại ngứa ngáy. Tôi muốn biện minh. Càng thấy cô chấp nhận quá dễ dàng như vậy, tôi càng phát điên. Rõ ràng là cô không tin mà. Chết tiệt.

Ngay cả tôi cũng thấy đó là một lời nói dối vụng về. Vì biết vậy nên mắt tôi càng nóng hơn. Tôi cảm thấy như đang đứng trong một con hẻm cụt.

Những món ăn tôi chưa ăn bị đổ đi trước mắt tôi, bát đĩa được rửa. Bồn rửa vừa nãy còn sạch bóng lại được lau lại. Sau khi lau đi lau lại chỗ đã lau mấy lần, cô giúp việc còn lau cả cái vòi nước vô tội một lúc lâu. Tôi cúi gằm mặt xuống sâu nhất có thể, sợ cô quay lại nhìn mặt tôi. Nước mắt tôi như muốn trào ra. Tôi không ngờ khó khăn lại đến nhanh như vậy.

"......Thực ra, trước đây, cô có đến vào cuối tuần. Để đưa đồ ăn... hơi sớm một chút."

"......"

"Cô xin lỗi."

Sau lời nói lau dọn cẩn thận, tôi nghe thấy tiếng xin lỗi của cô giúp việc. Đáng ngạc nhiên là trong số những lời nói lạnh lùng mà cô từng nói với tôi, đây là lần duy nhất có cảm xúc lẫn vào. Chưa kịp hiểu ý của lời nói đó, nước mắt tủi thân của tôi đã trào ra.

Sau đó, cô giúp việc không nói gì nữa. Không, chỉ nói đúng một câu.

"Ngoài cô ra thì không ai biết đâu."

Đó là lời an ủi hay là lời cảnh cáo? Nỗi tủi thân của tôi càng dâng cao hơn. Tôi cố gắng hết sức gồng mình ở cổ họng để ít nhất không phát ra tiếng khóc. Những giọt nước mắt không lau được rơi xuống bàn ăn.

Trong lúc đó, tiếng dọn dẹp bếp vẫn đều đặn vang lên.

Chỉ có mình tôi ngồi ở bàn ăn khóc nức nở. Nếu đứng dậy, chắc chắn sẽ bị phát hiện là đã khóc. Không, có lẽ đã bị phát hiện hết rồi.

"......Cô sẽ không nói với bố mẹ cháu chứ."

Vì đã bị phát hiện rồi nên tôi phải nhận được câu trả lời chắc chắn. Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên hỏi một cách tuyệt vọng. Cô giúp việc không nhìn tôi. Đây cũng là sự quan tâm sao?

Cô mở chiếc tủ lạnh giờ chẳng còn gì để dọn, cứ nhìn vào đó cho đến khi nghe thấy tiếng cảnh báo, rồi cô nói:

"Cô muốn làm việc ở đây lâu dài."

"Ý cô là bảo bố mẹ cháu đừng sa thải cô sao?"

"Không."

Bíp bíp bíp–. Tiếng ồn ào vang vọng khắp bếp. Nhờ vậy mà giọng nói run rẩy như kẻ ngốc của tôi bị át đi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo