Hành Trang Tuổi 18 - Chương 69

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 69

Tay cầm khay cơm, tôi vội vã rời khỏi chỗ ngồi, không kịp ngoái đầu nhìn lại. Cổ họng khô khốc, cảm giác như sắp chết đến nơi rồi.

Kể từ đó, tôi không còn ăn trưa cùng chúng nó nữa. Cứ đến giờ ăn trưa, Go Yo Han lại đến chỗ tôi chờ như thường lệ, nhưng lần này, cậu ta chỉ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi bỏ đi. Tôi đã không còn cơ hội nào nữa.

Ác mộng năm cuối cấp ba của tôi bắt đầu từ chính khoảnh khắc này. Đây là sự kiện mở đầu cho chuỗi ngày tuyệt vọng của tôi.

***

Chết tiệt. Tôi thật không ngờ rằng mình lại bất tài đến thế với cánh tay trái này. Vừa liếc nhìn đồng hồ để tô OMR, tôi mới bàng hoàng nhận ra chỉ còn đúng một phút nữa là hết giờ. Các môn khác chỉ toàn trắc nghiệm thì chẳng sao, nhưng vấn đề nằm ở môn Toán. Tôi vốn không có năng khiếu tính nhẩm, mà tốc độ viết tay trái để giải các bài toán phức tạp lại quá chậm chạp.

*OMR: là viết tắt của “Optical Mark Recognition” (Nhận dạng Dấu Quang học). Đây là một công nghệ cho phép máy tính nhận diện và xử lý thông tin từ các dấu được đánh dấu trên giấy, thường là trên các phiếu trả lời trắc nghiệm hoặc phiếu khảo sát.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cầm bút chì kim lên, nhưng khi tiếng chuông vang lên, tôi chỉ vừa kịp tô xong đến câu 25. Thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng, tôi chỉ biết ngây người ra cho đến khi thầy thể dục – giám thị coi thi, lên tiếng. Trước khi thầy kịp cất lời, tôi vội vàng tô vội những ô còn bỏ trống.

“Bỏ bút xuống, chuyển bài từ cuối bàn lên.”

Những đường kẻ xiêu vẹo trông thật vụng về. Nhưng không sao cả. Miễn là đã tô là được rồi. Giờ chỉ cần lật mặt sau tờ OMR để điền phần tự luận nữa thôi. Chỉ cần thế là xong. Nhưng một bàn tay lạ lẫm bỗng chìa vào ngăn bàn của tôi. Thấy tôi vẫn chưa lật tờ OMR, cậu bạn ngồi bàn cuối khẽ hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Cậu chưa làm xong hết à?”

“……”

Chỉ còn ba câu tự luận nữa thôi. Nhìn trang giấy trắng trơn ở mặt sau tờ đáp án, tim tôi như rớt xuống vực sâu. Viết thêm nữa là phạm quy mất. Quy tắc bất di bất dịch từ năm tám tuổi bỗng siết chặt lấy cổ họng tôi. Nếu phần tự luận bị gạch hết thì sẽ mất bao nhiêu điểm? Điểm phần đó cao lắm mà. Chính xác là bao nhiêu điểm nhỉ?

“Hả, làm sao đây. Phần tự luận bỏ trống kìa?”

Mấy đứa khác đã bắt đầu cầm đề thi ra so đáp án, còn hàng của chúng tôi thì bị tắc nghẽn ngay chỗ tôi. Vài ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

“Chuyện gì vậy?”

“Kang Jun chưa làm xong phần tự luận.”

Những tiếng xì xào khe khẽ vang lên.

Nhìn tờ giấy trắng trơn, tâm trí đang hoảng loạn của tôi chợt bừng tỉnh. Giờ mà còn cố điền đáp án vào thì đúng là điên rồ. Vốn dĩ tôi đã không muốn để đám bạn có cớ bắt bẻ mình rồi. Huống gì Go Yo Han giờ cũng đâu còn đứng về phía tôi nữa, nếu để bị ghét bỏ thì coi như xong đời.

Thôi vậy. Toán có sai một chút cũng không sao đâu. Dù sao điểm trung bình môn này cũng thấp, chắc sẽ không ảnh hưởng nhiều đâu. Không sao đâu. Rồi sẽ ổn thôi. Tôi có thể bù lại sau mà. Tôi tự trấn an bản thân.

Rồi tôi cố gắng gượng cười, lật tờ OMR lại.

“Không sao đâu, cứ cầm đi.”

Trong lòng nặng trĩu như đeo đá, nhưng tôi biết đây là lựa chọn tốt nhất của mình rồi. Tôi tự nhủ rằng đây là một quyết định sáng suốt.

Đặt bút chì xuống, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi lau vội mồ hôi lên vạt áo đồng phục rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Vài đứa trong lớp đang nhìn tôi với đủ mọi ánh mắt khác nhau. Đa phần là thương hại. Nhìn những gương mặt đó, tôi bỗng cảm thấy nghẹn ngào.

Nhìn cái kiểu mặt đó là sao chứ. Sai có vài câu thế này thì có ảnh hưởng gì chứ.

…Thật sự là sẽ không ảnh hưởng gì đâu đúng không?

Nhất định là phải thế. Tôi tự huyễn hoặc bản thân bằng những điều mình muốn tin. Tôi im lặng nghiến chặt răng. Dù sao thì mọi chuyện cũng chưa đến nỗi tệ. Cũng không tệ lắm. Điểm Toán có thể sẽ không tốt, nhưng dù sao thành tích của tôi chắc cũng chỉ tụt xuống một chút, chắc chắn vẫn sẽ nằm trong top 5 toàn trường. Tôi tự an ủi mình như thế để cố gắng chấp nhận thực tại lúc này.

“Ơ? Jun chưa làm xong bài à?”

Tiếng thầy thể dục đáng ghét bỗng vang lên, giọng thầy the thé khi nhìn thấy tên tôi trên tờ đáp án. Nghe thấy thế, tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thầy.

“Dạ?”

“Đưa bài kiểm tra đây cho thầy xem nào.”

“……Sao ạ?”

“Sao gì mà sao. Bảo đưa thì cứ đưa đây.”

Thầy thể dục lúc nào cũng ăn to nói lớn, thường xuyên dùng giọng điệu nửa đe dọa để nói chuyện. Thầy luôn cố tình hành động khoa trương để nâng cao vị thế môn học vốn thường bị coi nhẹ của mình. Mà chiêu bài đe dọa đó của thầy lại khá hiệu quả. Bởi tiếng quát tháo của một người đàn ông to lớn luôn khiến người ta cảm thấy yếu thế.

Biết rằng nghe thầy thể dục lắm mồm cằn nhằn chỉ tổ thêm bực mình, tôi đành rụt rè cầm bài thi lên, bước về phía bục giảng.

Thầy giật lấy bài thi từ tay tôi, lật ngay ra mặt sau xem xét rồi nói:

“27, -1. 394, 0. Cái gì đây. Làm xong hết rồi còn gì?”

“…….”

“Thằng nhóc này, làm xong rồi thì cứ bảo là làm xong đi. Như em mà điểm có tụt xuống một chút thôi thì điểm trung bình cả lớp cũng bị ảnh hưởng lớn lắm đấy. Có biết là lỡ mà thế thì cô chủ nhiệm của em cũng bị viết bản kiểm điểm không hả?”

Nói rồi thầy móc ra một chiếc bút bi từ trong túi áo.

“Thưa thầy?”

“Thôi được rồi. Về chỗ đi. Để thầy xem nào… 27… -1… 394… 0…”

“Thầy ơi, khoan đã ạ, em không sao thật mà. Em cố tình không viết đáp án vào vì hết giờ rồi ạ.”

“Cái gì? Này nhóc kia, em xem em nói cái kiểu gì đấy hả. Giải được bài rồi mà lại không điền đáp án vào? Có bị điên không đấy? Lần này thầy sẽ bỏ qua cho em, nhưng lần sau mà còn thế này nữa thì liệu hồn đấy.”

Vừa nói, thầy thể dục vừa một tay điền đáp án vào bài thi, một tay chỉ vào cánh tay tôi.

“Lần sau đừng có để gãy tay nữa đấy nhé.”

Tôi cảm nhận được những ánh mắt từ phía cuối lớp đang đổ dồn về phía mình. Rõ ràng là cả lớp đang nhìn tôi.

Chết tiệt, viễn cảnh tồi tệ nhất bỗng dưng hiện ra trong đầu tôi. Tan học bọn chúng sẽ tụ tập lại nói xấu tôi mất thôi, rồi đám bạn sẽ bắt bẻ tôi cho mà xem. Lỡ vì chuyện này mà tôi bị ghét bỏ thì sao? Ánh mắt sợ hãi của tôi vô thức tìm kiếm Go Yo Han. Cậu ta lúc nào cũng ngồi phía cuối lớp, thái độ ngạo mạn, nên việc tìm kiếm cậu ta cũng chẳng khó khăn gì.

“……!”

Chết tiệt, tôi hít một hơi thật sâu rồi vội vàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Go Yo Han đang nhìn tôi.

Vừa bóc vỏ một thanh sô cô la vừa nhìn tôi. Tôi ngớ ngẩn ngước nhìn bầu trời vô định, vừa thản nhiên đón nhận những ánh mắt đổ dồn về phía mình, vừa khẽ nhúc nhích các đầu ngón tay. Chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều quá thôi sao. Nhưng tôi có cảm giác như Go Yo Han đang cười khẩy tôi vậy.

Không được. Không, mình không được sập bẫy. Không được để chúng có cơ hội bắt bẻ mình.

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi. Tôi vội vàng quay người lại, gọi thầy thể dục.

“Không phải đâu ạ! Thầy ơi, đừng viết đáp án vào ạ. Em thật sự không sao mà.”

“Ôi trời, lắm lời thế. Chẳng lẽ lại sợ ánh mắt của bọn trẻ con đấy à? Này. Mọi người nhìn đây này. Kang Jun bị gãy tay đấy, thấy không? Coi như là bị tật nguyền đi, rồi thông cảm cho bạn một tí đi nào, hả?”

Thỉnh thoảng vẫn có những người lớn không chịu hiểu lý lẽ như thế này. Thầy thể dục chẳng để tôi kịp trở tay đã nhét vội bài thi của tôi vào phong bì đã đầy ắp bài thi của mấy đứa khác. Thậm chí thầy còn buông ra một câu như đinh đóng cột.

“Thật ra nếu là đứa khác thì đừng hòng thầy đây dễ dãi thế này nhé?”

Dáng điệu nghênh ngang đó cứ thế rời khỏi phòng học. Tôi chết lặng đứng đó, căm hờn nhìn theo bóng lưng thầy. Mọi thứ coi như xong hết rồi. Mang theo nỗi tuyệt vọng tràn trề, tôi bước về chỗ ngồi, vô thức liếc nhìn xuống chỗ ngồi phía sau bục giảng rồi chạm phải ánh mắt của ba mươi con người đang đổ dồn về phía mình.

“…….”

Trong khoảnh khắc, tôi bỗng thấy lúng túng vô cùng, chỉ biết vò nhàu vạt quần đồng phục.

Đám bạn trong lớp dường như đã lại chìm đắm vào câu chuyện riêng của chúng, nhưng vẫn có vài đứa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm tôi. Chắc chắn là chúng đang bàn tán về chuyện của tôi. Quả nhiên, thằng nào đó có giọng nói hơi lớn cất lời:

“Chậc chậc. Kang Jun được làm bài thêm tận 5 phút cơ đấy.”

“Này. Nói bé thôi, có người nghe thấy đấy.”

“Lần này mà nó lại đứng nhất trường nữa thì chắc chắn phải kiến nghị thôi.”

Những lời trêu chọc cứ thế qua lại ngay trước mặt tôi. Chúng lấy tôi ra làm trò cười cho cả bọn. Lần này thì đến tôi cũng chẳng thể mở miệng nói được câu nào. Tôi chỉ biết cười gượng gạo cho qua chuyện.

“Đâu đến nỗi, chắc gì đã làm đúng hết đâu.”

“Xì… Khoan đã, 27, -1, 394, 0 cơ á? Cậu điền đáp án câu cuối là gì thế?”

“……Tôi điền 2.”

“Tôi cũng điền 2 này.”

“Vậy là sai rồi còn gì?”

Ai đó lên tiếng trêu chọc, giọng điệu đầy mỉa mai. Đúng lúc đó, tôi lại vô tình chạm mắt với Go Yo Han.

Chết tiệt. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ, nhưng Go Yo Han đã vội vàng quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt chẳng có chút hứng thú. Một sự thờ ơ đến trắng trợn. Sự thờ ơ đó lại mang đến một nỗi giày vò khác. Trong lòng tôi bỗng trào dâng một thứ cảm xúc lẫn lộn giữa nhẹ nhõm cùng thất vọng.

Dù sao thì cho đến lúc này, tôi vẫn nghĩ mọi chuyện chỉ là một sự cố nhỏ rồi sẽ qua nhanh thôi.

Go Yo Han dường như chẳng mấy bận tâm đến chuyện này, mà tin đồn cũng không lan rộng ra toàn khối. Vài đứa lớp 2 có vẻ đã biết chuyện, nhưng chỉ vài ngày sau đó, tất cả mọi người dường như đã quên béng đi sự kiện này.

Cho đến khi tôi nghe được tin mình lại đứng nhất trường lần nữa.

Nghe đâu môn Toán lại là môn có độ khó cao nhất trong kỳ thi lần này. Hơn nữa, người đứng nhất và người đứng nhì toàn trường lại chỉ hơn kém nhau đúng 2 điểm môn Toán. Ha Min Woo lần trước còn đứng thứ 3 toàn trường, lần này đã cố gắng học hành rất chăm chỉ, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua Kang Jun chỉ vì điền đáp án câu tự luận cuối cùng là 2, còn Ahn Ji Soo, cậu bạn lần trước đứng thứ 2 toàn trường, vì chủ quan mà lại điền đáp án câu tự luận thứ hai có số điểm tận 4 điểm là 21, nên đành ngậm ngùi đứng thứ 3. Thầy giáo dạy Toán đã khoe khoang về thành tích của tôi như thế đấy.

“Trong lớp 1 chúng ta, chỉ có mỗi Kang Jun là nắm bắt được ý đồ ra đề của thầy thôi. Các em phải cố gắng hơn nữa nhé.”

Những lời đó đối với tôi chẳng khác nào thuốc độc. Hạt giống độc hại đó đã nảy mầm và đơm hoa kết trái, mang đến cho tôi một tháng Năm kinh hoàng.

Giá như vào khoảnh khắc đó, Go Yo Han chỉ đơn giản nói một câu “Ôi dào, chuyện thường thôi mà” như mọi khi, thì có lẽ đã chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Tôi chắc chắn là như thế. Nhưng ánh mắt của Go Yo Han lại dán chặt vào chiếc điện thoại di động trên tay. Khóe miệng cậu ta cong lên thành một nụ cười bí ẩn khi nhìn màn hình. Tôi đã tận mắt chứng kiến điều đó. Ánh mắt tôi vội vàng rời khỏi Go Yo Han. Theo bản năng, tôi cúi xuống nhìn mũi giày mình.

Có chuyện chẳng lành sắp xảy ra rồi. Vận rủi đang ập đến.

***

Có điều gì đó đã hoàn toàn đi sai hướng mất rồi.

Tôi vội vàng xé toạc hộp giấy, lấy ra một viên thuốc tiêu hóa. Chứng khó tiêu mãn tính lại tái phát. Chắc chắn là do căng thẳng gây ra. Tôi bực dọc đấm mạnh tay lên ngực, rồi tu ừng ực một cốc nước lọc.

“Khụ, khụ… Khụ khụ.”

Đã khoảng hai tuần nay tôi không còn ăn cơm trưa ở trường nữa. Hôm nay tôi lại ăn trưa bằng bánh mì. Bánh mì bán ở căng tin trường thường khô khốc mà lại chẳng có vị. Bánh mì công nghiệp rẻ tiền mà, có ai lạ gì nữa chứ. Dù biết rõ điều đó, nhưng suốt hai tuần nay tôi vẫn cứ ăn trưa bằng bánh mì mua ở căng tin, chỉ vì một lý do duy nhất: Go Yo Han.

Kể từ sau bài kiểm tra giữa kỳ, Go Yo Han thậm chí còn chẳng thèm làm bộ đợi tôi nữa.

“…….”

Tôi im lặng nuốt miếng bánh mì nghẹn ứ trong cổ họng. Cảm giác như cổ họng mình bị ai đó bóp nghẹt vậy.

Sự thay lòng đổi dạ của Go Yo Han thật lạnh lùng đến tàn nhẫn. Mối quan hệ giữa tôi cùng Go Yo Han bỗng chốc trở về tình trạng thậm tệ hơn cả hồi năm lớp 10. Ánh mắt u buồn, xa xăm của cậu ta không còn hướng về phía tôi nữa, những câu đùa cợt tục tĩu đến khó xử cũng chẳng còn đâu.

Nguyên nhân của sự thay đổi này thì quá rõ ràng rồi. Tôi đã bị bỏ rơi. Giống như cách Han Jun Woo đã từng đối xử với tôi vậy.

Thế nên tôi đã không thể hỏi. Không thể hỏi xem sau khi tôi bỏ đi thì mọi chuyện đã diễn biến ra sao, em gái cậu ta có nói gì không, cậu ta có gặp phải chuyện gì bất lợi không. Ngay khi vừa nghĩ đến câu hỏi cuối cùng, tôi đã tự tát mạnh vào trán mình.

“Làm chuyện vô nghĩa. Đúng là đồ ngốc.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo