Hành Trang Tuổi 18 - Chương 70

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 70

Hãy lo thân mình đi thì hơn. Kang Jun.

Chuyện xảy ra sau tiết học thứ hai hôm nay.

Một người tôi gặp vài lần ở lớp luyện thi hôm nay bỗng dưng bắt chuyện với tôi. Ấn tượng về cậu ta trong tôi khá nhạt nhòa. Oh Yeon Jun. Hạng 8 của lớp, hết. Cũng chẳng phải dạng gì ghê gớm. Năm 11 chúng tôi gần như chẳng nói với nhau câu nào, đến năm 12 chung lớp thì họa hoằn lắm mới chạm mặt ở lớp luyện thi, gật đầu chào hỏi cho có lệ.

“Dạo này cậu im hơi lặng tiếng nhỉ?”

Đến nước này thì ai mà không bực mình cho được chứ. Chúng tôi thân nhau đến mức có thể hỏi câu này chắc? Mà cậu ta có ý đồ gì khi hỏi tôi câu đó? Tôi không hề nghĩ mình phản ứng thái quá. Mọi thứ đều nhạy cảm. Nhưng dù trong lòng đang sôi máu, tôi vẫn phải dối trá tỏ ra tử tế, cốt chỉ để kiếm thêm đồng minh dù chỉ là một người.

“Giờ lên lớp 12 rồi, lo điểm số muốn chết, làm sao mà nghỉ ngơi được.”

Câu trả lời mang chút bông đùa, nhưng có vẻ Oh Yeon Jun hiểu lầm thật. Mấy đứa mọt sách đều thế. Tôi cũng thuộc dạng đó nên tôi hiểu. Cậu ta nhăn mặt, vẻ mặt nghiêm trọng hẳn ra rồi gật gù.

“Ừ, cũng phải. Nhưng sang học kỳ hai chắc cũng đỡ hơn thôi.”

“Vì không còn tính thành tích học tập nữa hả?”

“Ừ. À, mà bài thi thử tháng Ba của cậu thế nào?”

“Tôi á? Cũng… tàm tạm thôi.”

“Vậy là đủ chuẩn vào Hankuk rồi nhỉ?”

“Về điểm số thì vừa đủ thôi.”

“Chà, ghê vậy. Tuyệt thật. Kang Jun cậu sướng thật đấy.”

“Thôi thôi. Còn phải xem tình hình lúc đó thế nào nữa. Tỷ lệ cạnh tranh cũng quan trọng, còn cả may mắn nữa….”

“Nhưng mà đã lọt vào vòng an toàn rồi còn gì. Với điểm của tôi thì khoa bét bảng cũng khó.”

Oh Yeon Jun xị mặt xuống, buồn rười rượi, nhưng đột nhiên lại nói tiếp:

“Nghe nói điểm thi thử tháng Ba là điểm thi đại học thật luôn hả?”

Câu này tôi phải trả lời thế nào cho phải đây? Tôi cứ nói đại những lời mà Oh Yeon Jun muốn nghe.

“Đâu có. Ở lớp luyện thi của tôi có anh học lại đấy. Nghe đâu hồi xưa anh ấy thi thật điểm còn cao hơn cả thi thử tháng Ba ấy chứ.”

“Thật hả? Ừ, chắc thế thật. Không lẽ mấy tháng trời mà điểm không nhúc nhích được tí nào?”

Mắt Oh Yeon Jun ánh lên tia hy vọng. Thật ra, có lẽ cậu ta không quan tâm lời tôi nói cho lắm, điều quan trọng chắc là lời đồng tình. Có lẽ được an ủi qua loa nên nhẹ lòng, Oh Yeon Jun bắt đầu giở giọng điệu nửa đùa nửa thật, có chút mỉa mai.

“Điểm cao thế thì cứ vênh mặt lên mà sống đi. Ai mà không biết chắc tưởng cậu nhất nước không bằng đấy chứ.”

“….Trường chúng ta toàn học sinh giỏi mà. Chỉ cần lơ là một tí là không yên tâm được.”

“Ối giời ơi. Mồm miệng chắc toàn mùi mắm đấy. Mùi mắm. Cứ thế này có ngày bị tẩy chay cho coi.”

Phản ứng này của cậu ta có chút kỳ quặc, hay lại là tôi đang phản ứng thái quá? Thôi kệ vậy, cứ gượng cười cho xong chuyện.

“….Ha ha.”

“Mà chắc Kang Jun đây thì không đến nỗi bị thế đâu nhỉ.”

Một bàn tay khá mạnh vỗ bốp vào lưng tôi. Không đau nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Lực đủ mạnh để khiến tôi khó chịu ra mặt. Cậu ta bị làm sao vậy chứ? Tôi nhíu mày khó chịu.

Dù không dám manh động vì không rõ Go Yo Han sẽ giở trò gì, nhưng tôi cũng không phải dạng vừa. Rệp nhăm nhe cái thân cây này phải xử lý trước khi chúng trèo lên mới được.

“….Mạnh tay quá đấy?”

“Ôi, xin lỗi. Xin lỗi nha. Cậu học bài tiếp đi!”

Oh Yeon Jun xin lỗi cho có lệ rồi lảng đi mất. Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa. Nếu định đối xử với tôi như vậy thì còn hỏi mấy chuyện vớ vẩn như thi thử tháng Ba làm gì. Mà khoan đã. Có lẽ hành động của Oh Yeon Jun có liên quan đến chuyện này cũng nên. Chuyện tôi không có ai ăn trưa cùng ấy.

Nghe thì có vẻ như một nỗi lo vặt vãnh, nhưng với một đứa học sinh cấp ba như tôi thì đó chẳng khác nào tai họa giáng xuống đầu. Dĩ nhiên, kiếm một chỗ chen chân vào ăn ké thì đâu có khó. Vấn đề là nếu tôi không ngồi cùng bàn với Go Yo Han, tức là vẫn ăn cùng giờ, nhưng không cùng chỗ, thì tin đồn sẽ lan nhanh như thế nào.

“Kang Jun cũng bị Go Yo Han bỏ rơi rồi hả?”

“Hay là cậu ta làm gì sai nên mới bị bỏ rơi vậy? Hay là tại cậu ta….”

Tôi vội vàng gạt phắt những suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu. Chỉ nghĩ thôi mà mặt mày tôi đã tái mét cả lại.

Từ chỗ ngày nào cũng ăn chung bàn, bỗng dưng phải ngồi bàn khác? Thế chẳng phải là án tử hình dành cho tình bạn còn gì. Điều quan trọng là Go Yo Han mới là người hành quyết bản án đó.

Tôi đâu có ngu đến mức tự tròng dây vào cổ, cũng chẳng dũng cảm đến mức dám tự cô lập mình với tất cả mọi người. Vậy nên tôi mới chọn cách viện cớ tay đau và bận học. Trùng hợp thay, cái danh hiệu hạng nhất toàn trường lại trở thành một cái cớ hoàn hảo.

Dù mọi người rủ nhau đi ăn trưa hết, tôi vẫn vùi mặt vào bàn, tay cầm chặt cây bút. Cố gắng tỏ ra mình là một học sinh nhiệt huyết đang miệt mài đèn sách. Tôi thậm chí còn lẩm nhẩm trong đầu mấy câu giải thích để đối phó với những ai tò mò hỏi “Sao cậu lại ăn cơm một mình?”, “Sao không thấy cậu ăn cùng Go Yo Han?”

“Tại tôi phải tập trung ôn học kỳ hai mà. Hết học kỳ hai là hết ấy mà. Với lại tay tôi giờ cũng yếu, cầm thìa còn khó nữa là.”

Tôi nghĩ đó là một lời giải thích không tồi.

Thế rồi Oh Yeon Jun bỗng dưng lại hỏi, rồi tôi cứ thế tuôn ra tràng giải thích đã được chuẩn bị sẵn.

Nghe xong, Oh Yeon Jun bật cười, nói sang một chủ đề chẳng liên quan gì sất.

“Mà công nhận Yo Han ngầu thật đấy. Tôi cứ tưởng cậu ta là dạng bất hảo cơ. Thật lòng đấy.”

“Hả?”

“Hôm qua, bọn tôi ăn trưa ở phòng ăn cùng nhau đấy. Đang ăn với mấy đứa bạn thì thấy dạo này không thấy cậu ngồi cạnh cậu ta, nên bọn tôi mới tò mò hỏi. Lúc tôi hỏi xin ngồi cùng bàn thì cậu ta bảo cứ ngồi đi. Thế là bọn tôi ăn trưa cùng nhau luôn. Sau đó tôi với cậu ta nói chuyện một hồi lâu, ôi trời ơi. Đến lúc đấy tôi mới vỡ lẽ ra là vì sao cậu ta nổi tiếng đến thế.”

Tôi chỉ biết im lặng nhìn Oh Yeon Jun.

Cậu ta cứ thao thao bất tuyệt, chìm đắm trong thế giới riêng của mình, dù chẳng ai buồn hỏi han gì.

“….”

Thú thật mà nói, tôi thấy ghen tị.

Chỗ bên cạnh Go Yo Han vốn dĩ luôn là của tôi. Cơn ghen tị hèn mọn của tôi như mọi khi lại bùng cháy dữ dội bất chấp hoàn cảnh. Tôi chỉ muốn bịt miệng Oh Yeon Jun lại ngay lập tức. Ước gì cậu ta biến mất khỏi tầm mắt tôi. Thật sự quá khó chịu.

“Tuy điểm cậu ta hơi thấp, nhưng có sao đâu. Cậu biết mà, Yo Han nhà giàu nứt đố đổ vách ấy. Chắc chắn học đại học xong là đi du học thôi. Nghe giọng điệu là biết kiểu gì cũng là Mỹ. Chắc Ivy League nhỉ?”

“….Vậy hả?”

Ra vẻ thân thiết quá nhỉ. Ra vẻ hiểu biết cũng chướng mắt thật. Nghe mấy lời chướng tai của cậu ta, tôi chỉ ậm ừ cho qua rồi nghịch ngợm đầu bút chì.

“Ừ. Nghe khí chất là biết ngay mà. Chắc đang chuẩn bị đi du học rồi đấy.”

“Ừm, chắc cũng có thể.”

“Mà Yo Han giỏi tiếng Anh thật đấy, cậu biết không? Tôi hết hồn luôn. Cậu ta nói tiếng Anh cứ như người bản xứ ấy.”

Bàn tay đang mân mê cây bút chì của tôi chợt khựng lại.

“Go Yo Han tự nói với cậu như thế hả?”

Câu hỏi buột miệng thốt ra lúc nào không hay. Chẳng ai thèm quan tâm xem trình độ tiếng Anh của Go Yo Han đến đâu. Vốn dĩ chỉ có mình tôi biết ưu điểm này của cậu ta. Hồi đó chính Go Yo Han đã nói với tôi điều này. Ruột gan tôi như quặn thắt lại. Cảm giác nghẹn ứ trong lòng.

“Ừ. Hôm đó bọn tôi nói chuyện nhiều lắm. Quên cả giờ tan học luôn.”

“À, vậy hả?”

“Giá mà có cậu ở đó cùng thì hay. Tiếc thật đấy. Có cậu ở đó thì còn được nghe cả chuyện của cậu nữa chứ.”

“….”

Tôi khẽ co các ngón chân. Đấy là thói quen mỗi khi tôi không thể nắm chặt tay hay cắn môi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn luôn cố gắng không để lộ ra ngoài. Vẫn giữ thái độ điềm nhiên như mọi khi.

“Tôi còn có tiết bổ trợ nữa mà, chịu thôi.”

“Cứ thế này có ngày cậu thành nhất nước thật đấy.”

Oh Yeon Jun buông lời châm chọc rõ rành rành. Đúng là đồ xui xẻo. Ác ý từ lòng ghen tị bẩn thỉu trào dâng điên cuồng. Tôi sẵn sàng đón nhận cái kiểu cà khịa nửa vời của Oh Yeon Jun.

“Ừ, được nhất nước thì còn gì bằng. Đường đường chính chính vào khoa top của Hankuk luôn.”

Ý là, cậu thì đừng hòng mơ nhé. Tôi cố tình nhồi nhét cả đống sự khinh miệt vào một câu nói. Nghe vậy, Oh Yeon Jun vỗ vai tôi rồi cười hề hề. Một nụ cười khá thân thiện, nhưng ánh mắt thì không thể nào che giấu được sự xảo trá.

“Ối, khoan đã!”

Oh Yeon Jun đột nhiên hét lớn, mắt hướng về phía cửa sổ giữa lớp học và hành lang, rồi bật dậy bỏ đi, cắt ngang cuộc trò chuyện một cách thô lỗ. Thôi thế này còn hơn. Tôi cố gắng kìm nén cơn bực tức đang sôi sục trong lòng, ánh mắt vô thức hướng theo bóng lưng Oh Yeon Jun khuất sau khung cửa sổ.

Rồi tôi lại lạc sang suy nghĩ khác. Mặt mũi cũng không đến nỗi nào. Nếu Oh Yeon Jun biết chăm chút một chút thì… Chết tiệt. Tôi nghiến chặt nắm đấm của tay lành lặn. Rồi tự đấm mạnh vào đùi mình một cái. Quên đi. Phải quên hết đi mới được.

Quả nhiên Oh Yeon Jun không đáng tin. Bằng chứng là tin đồn về tôi đã lan ra khắp nơi.

Chuyện tôi nhịn ăn trưa để tập trung ôn thi học kỳ hai đã nhanh chóng đến tai mọi người. Mà người duy nhất biết chuyện này chỉ có Oh Yeon Jun, vậy nên không ai khác ngoài cậu ta là thủ phạm. Thôi thì, tôi cũng đã lường trước được chuyện này rồi. Nhìn qua cũng biết cậu ta không phải loại người kín miệng.

Người đầu tiên lên tiếng can ngăn là cô chủ nhiệm. Cô hay ghé qua lớp vào giờ ăn trưa, mỗi lần thấy tôi là lại xoa đầu tôi với vẻ mặt đầy tự hào.

“Nhất lớp nhất trường cũng áp lực thật đấy, hả? Đừng học hành vất vả quá, nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé.”

“Dạ.”

“Để cô mở nắp nước cho nhé?”

“À, dạ thôi ạ. Tay em vẫn ổn mà.”

“Ừ, thì trông tay em vẫn bình thường mà.”

Rồi cô hay dúi vào tay tôi hết lon nước ngọt lại đến mấy loại thực phẩm chức năng bổ dưỡng vì biết tôi bỏ bữa trưa. Xét cho cùng, cô cũng khá tốt bụng. Chỉ là đôi khi mấy câu hỏi của cô hơi làm tôi khó chịu.

“Kang Jun này. Thật ra… cô biết là em đang học mà hỏi chuyện này thì không hay chút nào, nhưng mà….”

Cô chủ nhiệm ngập ngừng, dò xét sắc mặt tôi.

“Em có nghe ngóng được gì về Jun Woo không?”

“Dạ không ạ.”

Tôi đáp lời gần như ngay lập tức.

Chẳng hiểu sao cứ phải đào sâu chuyện mà ngay cả tôi cũng chẳng buồn bận tâm làm gì. Chỉ thấy bực mình thêm. Nhất là vào thời điểm nhạy cảm này, những ký ức tồi tệ về chuyện cũ cứ thi nhau ùa về khiến tôi càng thêm căng thẳng. Giờ đến cả việc giả vờ ngoan ngoãn nghe giáo viên chủ nhiệm cằn nhằn cũng khiến tôi mệt mỏi. Sao cô chủ nhiệm tốt bụng quá mức vậy không biết. Nhưng thôi thì, tôi vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, kìm nén cơn nóng giận đang bốc lên, từ tốn đáp lời:

“Từ ngày cậu ấy nghỉ học đến giờ, em cũng không nghe ngóng được tin tức gì ạ.”

“Không biết Jun Woo có thi được không nữa?”

“Ý cô là cậu ấy bị lưu ban ạ?”

Nghe tôi hỏi vậy, cô chủ nhiệm vội vàng liếc nhìn xung quanh xem có ai không, rồi nhỏ giọng đáp lời:

“Thì là… số ngày nghỉ của Jun Woo nhiều quá rồi. Mà cho dù có đi học lại thì… chắc cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp đâu.”

“Vậy là đuổi học rồi ạ.”

“….Ừm.”

Cô chủ nhiệm nhăn mặt, khẽ thở dài.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo