Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 71
“Nhiều người nói là Jun Woo làm hỏng bầu không khí trong lớp…… Thành tích lúc nào cũng dưới chuẩn, sau khi nói chuyện đã thành ra như vậy……. Cô đã cố gắng hết sức để phản đối nhưng không được. Cô muốn nói cho Jun Woo biết kết quả, nhưng không có cách nào để liên lạc được. Phụ huynh học sinh cũng…….”
Tuyệt nhiên là như vậy.
Thật khó tin làm thế nào một ngôi nhà có thể sụp đổ nhanh đến thế. Giá mà nó mục ruỗng từ đầu năm lớp 11 có lẽ đã tốt hơn. Ít nhất, Han Tae San sẽ không cùng chung số phận bi thảm. Han Jun Woo đúng là đồ phiền phức đến phút cuối cùng.
Cứ nghe cô chủ nhiệm lặp đi lặp lại những lời đó, tôi đoán cô vẫn chưa thấy hết cái “hệ sinh thái” của lớp học này.
Nơi nào có kẻ bắt nạt, nơi đó ắt có người bị ức hiếp. Nếu kẻ gây hấn là Han Jun Woo, thì nạn nhân chính là Han Tae San. Đáng tiếc cho Han Tae San, cô chủ nhiệm lại là mẫu giáo viên ôm đồm, muốn cứu vớt tất cả học sinh. Nhưng chừng nào hai người kia còn tồn tại trong cùng một lớp học, chừng đó lớp học sẽ chẳng bao giờ yên bình.
“…Thưa cô.”
Người chủ nhiệm đau đầu, khổ tâm. Người cô như thiên thần hết lòng vì Han Jun Woo, hóa ra lại là ác quỷ đối với Han Tae San.
Trên đời này làm gì có giáo viên nào thật sự công bằng. Thầy cô yêu thương tất cả học sinh, đồng thời vô tình trở thành người chà đạp lên những học sinh bị bỏ rơi. Muốn chèo lái cái thế giới rừng rú này, phải biết rõ lúc nào nên bỏ, lúc nào nên giữ. Cô chủ nhiệm vẫn còn quá trẻ, mới ngoài hai mươi, có lẽ còn lâu mới từ bỏ được những ảo tưởng màu hồng để trở thành một giáo viên thực tế.
“Nếu có dịp gặp Jun Woo, em sẽ nói lại với cậu ấy ạ.”
“Em có cách nào liên lạc được với Jun Woo sao?”
Cô chủ nhiệm hỏi lại, giọng đầy hy vọng. Nhưng tôi chỉ có thể nói được đến thế.
“Dạ không ạ. Không hẳn là có cách gì… Nhưng nếu vô tình gặp, em nhất định sẽ nói lại.”
“…Vậy …cũng được.”
Câu trả lời có vẻ khiến cô an tâm phần nào.
“Chỉ cần em làm được vậy thôi, cô cũng đã biết ơn lắm rồi, Jun à.”
“Không có gì đâu ạ.”
Có lẽ cô chủ nhiệm nghĩ như vậy là đã tròn trách nhiệm. Một người tốt bụng nhưng có phần thiếu trách nhiệm. Cô chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng tôi, rồi chợt giật mình nói:
“Ôi trời, cô đãng trí quá. Tự dưng lại làm mất thời gian học của em. Xin lỗi em nhé.”
“Dạ không sao ạ. Cô cứ gọi em bất cứ khi nào cô cần ạ.”
Tôi khẽ mỉm cười.
“Nước ngọt, em cảm ơn cô ạ.”
“Không có gì. Cô mới là người phải cảm ơn em ấy chứ. Cố gắng học tập nhé.”
“Dạ vâng.”
Cô chủ nhiệm khẽ khàng bước ra khỏi lớp, tiếng bước chân nhẹ dần rồi mất hẳn. Khi cô đi rồi, lớp học chìm vào tĩnh lặng. Lắng nghe, tôi mới nhận ra tiếng kim giây đồng hồ tích tắc đều đặn. Thì ra, lớp học vắng bóng người vào buổi trưa lại tĩnh mịch đến thế. Và thì ra, buổi trưa chẳng ai tìm đến lại cô đơn đến thế. Bất giác tôi nhận ra mình ở tuổi mười chín, đang học được thật nhiều điều.
“…Học tập cái khỉ gì chứ. Một bài cũng không giải được.”
Tôi ném mạnh cây bút chì xuống tập bài.
Chính sự nổi nóng vô cớ này cũng là bằng chứng của tuổi mười chín. Tôi không đủ tự tin để chiến thắng Go Yo Han, cũng chẳng tìm ra cách nào để thoát khỏi tình cảnh này. Điều tôi có thể làm chỉ là cố gắng ngăn chặn kết cục tồi tệ nhất mà thôi.
Tôi sợ hãi sự rơi xuống.
***
Có một sự khác biệt giữa tôi từng thích Han Jun Woo với tôi từng thích Go Yo Han.
Han Jun Woo đã gây ra lỗi lầm với tôi, còn tôi lại gây ra lỗi lầm với Go Yo Han. Go Yo Han nổi giận, đó là điều đương nhiên. Chỉ là tôi không hiểu nổi cái cách cậu ta thể hiện sự tức giận mà thôi. Vì thế, Go Yo Han thất vọng về tôi, mà giờ thì có lẽ đã ghét tôi rồi.
Điểm chung lại chính là kiểu hành xử của tôi.
Tôi đã từng phớt lờ Han Jun Woo, giờ cũng phớt lờ Go Yo Han y hệt như vậy.
Thỉnh thoảng, tôi vô thức liếc nhìn cậu ta, nhưng rồi lại vội vàng, cố tình quay đi. Tôi không muốn bị phát hiện là mình vẫn còn để ý đến cậu ta. Đó là vấn đề tự trọng của tôi.
Rõ ràng là tôi đã bị bỏ rơi, nhưng tôi không muốn tin vào sự thật đó.
Tôi cũng vứt bỏ cậu ta rồi. Tôi cũng đồng ý chấm dứt rồi. Tôi tự trấn an mình như vậy. Cái niềm tin dối trá đó giúp tôi gắng gượng.
Trong những ngày tháng không còn nhận được ánh mắt của Go Yo Han, tôi tự hỏi, vì sao mình lại thích Go Yo Han đến thế? Thứ nhất, cậu ta đẹp trai. Tôi vốn coi trọng ngoại hình. Thứ hai, cậu ta cao ráo. Tôi cũng khá chú ý đến vóc dáng. Thứ ba, cậu ta giàu có. Mà thôi, khoản này thì tôi cũng có thừa, bỏ qua vậy. Thứ ba, cậu ta học hành khá giỏi. Nhưng đây chỉ là yếu tố bất ngờ, chứ không hẳn là lý do khiến tôi rung động. Thôi bỏ luôn. Thứ ba, cậu ta đối xử với tôi rất dịu dàng.
Đúng vậy. Cậu ta đã từng rất dịu dàng với tôi. Và dù đã biết rõ bản chất con người tôi, cậu ta vẫn dịu dàng như thế.
Nhận ra điều đó, năm đêm dài đằng đẵng trôi qua tôi mới bắt đầu hối hận về những gì đã xảy ra ở nhà Go Yo Han. Đôi khi, hành động của mình khiến tôi xấu hổ đến mức mất ngủ. Có những đêm, sự xấu hổ dâng trào đến độ tôi muốn bóp cổ mình chết quách cho xong. Nhưng rồi, sau những đêm giằng xé, Kang Jun kiên cường lại trỗi dậy.
Kể từ đó, tôi cố tình không nhìn Go Yo Han. Cố gắng, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến cùng.
Có những ngày, tôi không nhìn cậu ta lấy một lần. Bụng vẫn đói vào mỗi buổi trưa, bánh mì vẫn dở tệ. Dù vậy, tôi vẫn xoay xở sống qua những ngày tháng nhạt nhẽo đó. So với dòng chữ nguệch ngoạc tôi bắt gặp trong phòng thí nghiệm khoa học thì những ngày này vẫn còn dễ chịu chán.
“…”
<Phế hậu dòng họ Kang>
<ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋđồ khốn kiếp>
<Chắc chắn sẽ đi vào sử sách>
Dòng chữ đó được viết bằng bút dạ dầu trên mặt bàn thứ hai trong phòng thí nghiệm khoa học.
Không ai biết nó được viết từ khi nào, ai là người viết, liệu cái “dòng họ Kang” kia có phải chỉ đích danh tôi hay không. Nhưng bản năng mách bảo tôi rằng, dòng chữ này nhắm vào tôi.
Từ trước đến nay, tôi luôn dửng dưng trước mọi lời chửi rủa. Tôi thừa biết, tất cả những kẻ chửi rủa tôi đều chỉ đang ghen tị với tôi mà thôi. Sự chỉ trích của chúng bắt nguồn từ thành công của tôi. Một đứa mọt sách chưa từng rời khỏi top đầu toàn trường, bỗng dưng lại thân thiết với đám đầu gấu, tất nhiên sẽ khiến người khác gai mắt.
Nhưng dòng chữ này thì khác. Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nó lột tả trọn vẹn sự sa sút của tôi.
Chính xác hơn, nó cho tôi biết rằng, tôi đã bị chính “hoàng đế” của bọn chúng ruồng bỏ, Kang Jun này đã bị vứt bỏ.
“Lũ khốn hèn.”
Miệng thì nói vậy, nhưng mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ cùng giận dữ. Thật may là đèn trong phòng PPT đã tắt hết, nhờ vậy mà không ai nhận ra vẻ mặt nhục nhã của tôi. Nếu không, bọn chúng đã biết tôi vừa bị sỉ nhục đến mức nào rồi.
“Mới chỉ có vài ngày thôi mà bọn khốn kiếp…”
Người ta thường nghĩ con trai vô tâm, nhưng thật ra bọn con trai nhạy cảm hơn người ta tưởng. Cứ vờ như chẳng quan tâm, nhưng kỳ thực chúng để ý đến ánh mắt người khác hơn ai hết. Sở dĩ phải giả vờ không đoái hoài, là bởi vì nếu bị phát hiện ra là mình quan tâm, chúng sẽ “mất giá” ngay lập tức. Để ý quá thì “mất chất”, mà chẳng thèm để tâm thì “mất bạn”.
Thế nên, bọn chúng đã nhanh chóng nhận ra mối quan hệ rạn nứt giữa tôi với Go Yo Han.
Tôi run rẩy đưa tay che đi dòng chữ “Phế hậu dòng họ Kang”. Ấn mạnh lòng bàn tay xuống mặt bàn, cố sức chà xát, nhưng nét mực bút lông dầu vẫn trơ lì chẳng mảy may suy chuyển. Dẫu vậy, tôi vẫn nghiến chặt răng, che đậy nỗi nhục nhã, ngẩng cao đầu, kìm nén cơn sóng trào dâng trong lòng.
“Mới chỉ có vài tuần mà bọn khốn kiếp…”
Cắn răng nuốt ngược cảm xúc nghẹn ứ, tôi tự nhủ.
Không phải lúc để yếu đuối thế này. Phải làm gì đó thôi. Không, trước hết phải xóa ngay dòng chữ chết tiệt này trước khi ai đó nhìn thấy. Tôi cảm thấy một ngọn lửa nóng rực đang bùng lên dưới mí mắt, nhưng vẫn cố gắng kìm nén đến cùng. Nhân lúc không có ai để ý, tôi cắn chặt môi.
Đã suýt chút nữa tôi quay phắt sang nhìn Go Yo Han, nhưng may mắn thay, tôi đã kiềm chế được.
Vừa tan học, tôi vội vã chạy xuống phòng y tế mượn cồn, rồi hấp tấp trở lại phòng thí nghiệm khoa học. Khi đến nơi, tôi chết lặng khi thấy dòng chữ nguệch ngoạc đã nhòe nhoẹt thành một vệt tím loang lổ trên mặt bàn. Nỗi kinh hoàng khi ai đó đã nhìn thấy dòng chữ này. Cảm giác tuyệt vọng khi sự “thất sủng” của mình bị phơi bày. Những cảm xúc ấy ập đến cùng một lúc. Thế rồi, một người tôi không ngờ tới, giáo viên hóa học xuất hiện. Cô nhìn tôi với ánh mắt thương hại, cất giọng:
“Cái đó… Shin Jae Hyun đã xóa giúp em rồi. Đi mà cảm ơn em ấy đi.”
Ánh mắt ấy… ánh mắt thương hại.
Cùng lúc đó, tôi rơi vào tuyệt vọng. Chắc chắn tin đồn về tôi sẽ lan nhanh như cháy rừng khắp phòng giáo viên cho xem. Chỉ muốn chết quách đi cho xong.
***
Tôi biết đến cái tên Shin Jae Hyun lần đầu tiên là khi nhìn thấy tờ giấy dán trên hành lang, ghi danh sách học sinh có điểm thi thử cao nhất.
Hạng 31 toàn trường. Nếu không phải giáo viên hóa học nói cho tôi biết tên cậu ta, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đoán ra được đó là ai. Một học sinh trầm lặng đến mức vô hình.
Sau chuyện đó, tôi bắt đầu bí mật quan sát Shin Jae Hyun trong suốt ba ngày liền.
Nghĩ kĩ lại, Shin Jae Hyun có lẽ là đứa tầm trung đầu tiên mà tôi chủ động quan sát.
Tôi luôn tự hỏi. Làm sao cậu ta thấy được dòng chữ đó? Tại sao lại xóa nó đi? Là lòng tốt, hay lòng thương hại? Tinh thần trượng nghĩa, hay vô tình tiết lộ chuyện này với người khác? Hay vô thức phát tán tin đồn? Tôi muốn biết tất cả. Dù không rõ dòng chữ kia xuất hiện từ bao giờ, chắc chắn đã có không ít con mắt nhìn thấy nó, tôi vẫn bám víu vào cái tên Shin Jae Hyun. Bởi vì cậu ta là nhân chứng duy nhất mà tôi tìm ra.
Nhưng những tin đồn về Shin Jae Hyun mà tôi nghe được lại khá bất ngờ.
Thú thật, tính cách của cậu ta sáo rỗng đến phát ngán. Từng sống ở Mỹ đến tận cấp hai, tính tình lại thuộc tuýp hướng ngoại điển hình, hòa đồng như nước chảy mây trôi. Một gã trai mang trong mình sự lạc quan trời cho, không thân thiết với ai, cũng chẳng gia nhập hội nhóm nào, nhưng lại không hề bị ai ghét bỏ. Đó là lời nhận xét của đám bạn bè thường hay đi cùng Shin Jae Hyun.
Shin Jae Hyun cuồng nhiệt với sự tích cực. Gã trai LA. Đậm chất Mỹ. Thỉnh thoảng còn nói tiếng Hàn lơ lớ, tiếng Anh cũng chẳng đâu vào đâu. “Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi” là châm ngôn sống, dù vậy, cậu ta lại là một kẻ kín miệng đáng tin cậy. Đó chính là những đánh giá về Shin Jae Hyun.
Trớ trêu thay, ấn tượng của giáo viên về cậu ta lại không mấy tốt đẹp.
Không hẳn là xấu, mà đúng hơn là kiểu học sinh chẳng có gì nổi bật. Bởi vì khi tôi kín đáo hỏi thăm cô chủ nhiệm về Shin Jae Hyun lúc cô nhờ tôi mang hộ tập tài liệu, cô đã trả lời như thế này.
“Jae Hyun à? Em ấy là một đứa trẻ ngoan. Chỉ là đôi khi hay quên làm bài tập về nhà thôi.”
Và những phản ứng khác tiếp theo đó là.
“Shin Jae Hyun học lớp 1 à?”
“Dạ vâng. Lớp em ạ.”
“À, vậy à?”
Giáo viên có xu hướng quá tin tưởng tôi. Xu hướng đó càng trở nên rõ rệt hơn kể từ khi tôi nghiễm nhiên chiếm vị trí số một toàn trường. Những giáo viên lắm lời thường buột miệng nhận xét về Shin Jae Hyun trước mặt tôi chỉ bằng vài câu ngắn ngủi. Có lẽ vì những nhận xét đó không mang tính tiêu cực nên họ mới thoải mái nói ra như vậy. Cô chủ nhiệm bỗng dưng hỏi, giọng đầy vẻ tò mò.
“Mà sao em lại hỏi về Jae Hyun thế?”
“Dạ không ạ.”
Tôi tự nhiên chỉnh lại tập tài liệu mà cô chủ nhiệm vừa đưa cho.
“Em thấy cậu ấy có vẻ tốt bụng ạ.”
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Cô chủ nhiệm vốn luôn nhìn người bằng con mắt thiện lương, chân thành nói:
“Ngoan ngoãn chẳng kém gì em.”
Nghe những lời đó, trong lòng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mọi suy nghĩ đã được sắp xếp ổn thỏa. Có lẽ chuyện này sẽ không bị đồn thổi đi đâu.
Sau đó, tôi chỉ bắt chuyện với Shin Jae Hyun đúng một lần duy nhất. Nhân lúc lớp đang chuyển tiết, trong khung cảnh nhốn nháo ồn ào. Lợi dụng sự hỗn loạn, tôi tiến đến bên cạnh Shin Jae Hyun, buông một câu ngắn gọn.
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn này đúng hơn là một lời van nài, mong cậu ta đừng hé răng với ai về nỗi nhục nhã của tôi, chứ chẳng phải xuất phát từ tấm lòng chân thành. Cậu là một đứa trẻ tốt, nên sẽ không khinh thường tôi chứ? Cậu là một người trưởng thành, hẳn sẽ hiểu. Tôi đã gửi gắm một niềm hy vọng như thế. Shin Jae Hyun đang vừa ngắm trời vừa bước đi, bất ngờ nhận được lời cảm ơn của tôi, đáp lại:
“Vì chuyện gì cơ?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.