Hành Trang Tuổi 18 - Chương 72

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 72

Cậu ta mang vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì.

Lúc ấy, tôi e dè ánh mắt xung quanh nên im lặng. Shin Jae Hyun hỏi, nhưng chẳng đợi câu trả lời. Cậu ta chỉ cười, cái kiểu cười như thể đang nhìn một kẻ kỳ dị rồi quay lưng bỏ đi. Thật bất ngờ, đến lúc ấy tôi mới nhận ra vì sao chưa từng nghe ai nói xấu về Shin Jae Hyun.

Trong lòng tôi, bảng đánh giá về cậu ta đã được sửa lại.

Shin Jae Hyun. Cũng ra gì phết.

“Á!”

Đột nhiên, cơn đau nhói từ lưng truyền đến khiến tôi khẽ kêu lên.

“…Cái gì vậy?”

Tôi xoa xoa vùng lưng đang rát bỏng bằng tay trái, rồi quay đầu nhìn lại. Nhưng hành lang vắng lặng, chẳng có ai. Vô tình, ánh mắt tôi hạ xuống, nhìn thấy một vật thể dưới chân. Một quả bóng cao su nhỏ. Lần này, tôi ngẩng phắt đầu lên, đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

***

Vị thế của tôi đang lung lay, nhưng không có nghĩa là lòng tự trọng của tôi đã sụp đổ.

Chắc chắn là từ đầu, tôi đã mang trong mình dòng máu của sự kiêu hãnh. Môi trường sống dung dưỡng cái tôi mạnh mẽ ấy đã tạo nên tôi của ngày hôm nay, nhưng đôi khi, lòng tự trọng cao ngút lại gặm nhấm cả sự tự tin bên trong. Thường là những khi tôi đứng trước gương.

“Ước gì mình cao thêm được 5 cm nữa thôi.”

Như vậy thì ít nhất tôi cũng vượt qua được 1m80 rồi. Vóc dáng nhỏ bé cùng khung xương mỏng manh hơn người bình thường là nỗi mặc cảm lớn nhất của tôi. Ngay cả mẹ tôi cũng phải thừa nhận điều đó. Lần nào đưa thuốc bổ cho tôi, bà cũng nói những lời xoáy sâu vào nỗi tự ti ấy.

“Uống đi con. Uống hết, uống cạn luôn. Béo lên độ 5 ký nữa thôi là đẹp trai ngời ngời cho coi.”

Bị những lời ấy mê hoặc, tôi nuốt trôi thứ thuốc bổ đắng nghét đến mức buồn nôn, nhưng tiếc thay, cơ thể tôi lại không phải tạng người dễ lên cân. Cũng tiếc thay, thể hình nhỏ bé đồng nghĩa với việc dễ bị xem thường. Chính vì lẽ đó, tôi luôn cố gắng đạt được thành tích học tập tốt, ngoại hình ưa nhìn cùng các mối quan hệ bạn bè rộng rãi. Để sinh tồn trong cái xã hội đầy rẫy cạnh tranh này, tôi phải tận dụng những quân bài ít ỏi mà mình đang có.

May mắn thay, tôi luôn thuộc nhóm dẫn đầu ở bất cứ tập thể nào. Vì vậy, tôi tin rằng mình sẽ có chỗ dựa vững chắc. Việc tôi với Go Yo Han kết thúc không có nghĩa là các mối quan hệ xã hội của tôi cũng tan thành mây khói.

Dạo gần đây, tôi chủ động bắt chuyện với bạn bè xung quanh. Nhờ vậy, ngoài giờ ăn trưa ra, tôi thường xuyên có thể trò chuyện với những đứa bạn cùng lớp hoặc cùng học thêm. Dù đáng ghét nhưng Oh Yeon Jun cũng nằm trong số đó.

“Này, Kang Jun!”

Nhưng giữa những mối quan hệ ấy đã xuất hiện một sự biến động nhỏ nhặt, tinh tế đến mức khó lòng nhận ra – một sự “dẫm đạp” âm thầm.

“Hôm nay cậu làm bài tập về nhà chưa? Cho tôi xem bài của cậu một chút được không? Xin lỗi, hôm nay tôi quên mất.”

Oh Yeon Jun cứ liên tục khoét sâu vào sự khó chịu trong lòng tôi.

Đỉnh điểm là vào ngày hôm nay.

Tiết 5. Cả lớp ồn ào bàn tán về bài kiểm tra năng lực. Đa phần học sinh trong lớp đều tỏ vẻ bất mãn.

“Lớp 12 rồi mà còn kiểm tra năng lực cái nỗi gì. Cứ lấy điểm thi thay thế có phải hơn không?”

“Mày chán sống rồi hả? Thay thế bằng điểm thi á? Không đời nào. Á, thiệt tình. Nghĩ chủ đề thôi là thấy đau đầu muốn chết rồi.”

“Chắc tao nhờ mẹ làm giùm luôn cho rồi.”

“Ghê gớm ha mày.”

“Kang Jun, cậu nghĩ ra chủ đề chưa?”

“Tụi mình đúng là hết đường sống rồi mà. Phát điên mất thôi.”

Park Ha On đứng thứ 9 toàn trường, Im Yoon Ki đứng thứ 21 cùng nhau hỏi tôi. Lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi đáp lời. Dạo gần đây, tôi đang tích cực làm thân với hai cậu ta. May mắn thay, nỗ lực của tôi đã có kết quả. Vì vậy, giọng nói của tôi có chút phấn khích.

“Chưa. Tôi cũng định hỏi thầy cô ở trung tâm xem sao.”

“Hỏi thầy cô nào? Định hỏi khi nào?”

Oh Yeon Jun đứng hóng hớt từ xa, đột nhiên chen ngang vào cuộc trò chuyện. Rồi lại buông ra những lời khó nghe.

“Này! Kang Jun! Lát nữa cậu hỏi thì hỏi luôn giúp tôi với nha. Tôi sẽ giúp cậu. Tay cậu đang bị thương, viết lách chắc cũng khó khăn lắm đúng không? Không sao chứ?”

“…….”

Suýt chút nữa tôi đã không kiềm chế được mà nhăn nhó ra mặt. Chúng tôi đã thân thiết đến mức giúp đỡ lẫn nhau khi nào vậy? Tôi là kiểu người không hề muốn thân thiết với Oh Yeon Jun. Càng nhìn cậu ta, tôi càng thấy khó chịu, sự ghen tị âm ỉ cứ thế trào dâng trong lòng. Tốt nhất là đừng nói chuyện với nhau thì hơn. Tôi chỉ hờ hững đáp lời cho xong chuyện.

“Ừ. Cùng nhau hỏi vậy.”

“Được thôi. Vậy lát nữa… À, phải rồi.”

Cứ hễ câu “phải rồi” vừa thốt ra khỏi miệng, y như rằng Oh Yeon Jun lại bắt đầu kiếm chuyện.

“Mà này, tay của cậu đó, 3 tháng rồi chắc là gãy rồi chứ không phải bị rạn đúng không?”

“Không phải.”

“Đúng mà? Anh trai tôi bị gãy ngón chân, đúng 3 tháng là lành hẳn rồi.”

“Ờ.”

Cái quái gì nữa đây? Lòng tôi lại ngột ngạt khó chịu. Nhưng không thể nói không phải thành phải được. Hơn nữa, nếu ở đây mà gật đầu đồng ý, sau này chắc chắn cậu ta sẽ vin vào cớ đó mà khăng khăng khẳng định điều không phải thành có cho đến khi nghe được câu trả lời mình muốn.

Tôi tuyệt đối không muốn trao cho Oh Yeon Jun cái danh dự ấy. Tôi là một kẻ có tâm địa hẹp hòi.

“Yeon Jun à. Cậu nhớ nhầm không đó? Chắc không phải đâu.”

“Không phải mà? Anh tôi nói vậy mà? Chắc cậu mới là người nhớ nhầm đó?”

“Chẳng lẽ tôi lại không biết rõ về cơ thể mình sao. Chỉ bị rạn thôi mà.”

Tôi không hề dài dòng giải thích, mà dứt khoát khẳng định.

“3 tháng là… bác sĩ bảo vậy. Bác sĩ bảo chỉ cần bó bột 3 tháng thôi.”

Cậu ta giỏi hơn cả bác sĩ chắc? Câu nói mang đầy vẻ chế giễu ấy cuối cùng cũng khiến Oh Yeon Jun im miệng. Nhìn cái miệng đang vênh váo kia cuối cùng cũng phải ngậm lại, lòng tôi hả hê vô cùng.

“Nếu vậy thì… À, đúng rồi. Chuyện tôi định nói đó. Lát nữa tan học gặp nhau ở trung tâm đó nha. Nhất định phải đi cùng nhau đó. Biết chưa? Đừng có tự ý chuồn mất đấy?”

Oh Yeon Jun mạnh tay đẩy mạnh vào vai tôi. Nếu là bình thường, tôi đã dùng tay chống đỡ để giữ thăng bằng, nhưng tiếc thay, một bên tay của tôi còn đang trong tình trạng tàn phế. Ôi, mẹ kiếp. Không còn gì nhục nhã hơn là việc ngã ngửa ra đằng sau ngay lúc này. Cái tên Oh Yeon Jun đáng ghét này. Hồi tôi còn đi chung với Go Yo Han thì đến thở mạnh cậu ta cũng không dám, dạo gần đây thấy tôi đơn độc thì bắt đầu rụt rè lấn tới, làm tôi bực mình muốn chết. Rốt cuộc là cậu ta muốn làm tôi bẽ mặt trước đám đông sao? Cái đồ chó chết.

“……”

Nhưng mọi chuyện đã rồi. Bàn tay trái lành lặn của tôi không kịp bám víu vào mặt bàn, đành bất lực buông thõng.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng chiếc ghế bị đẩy mạnh vang lên đâu đó. Ghế của tôi ư? Tôi bị đẩy mạnh đến thế sao? Chết tiệt, tôi nhắm mắt lại. Ít nhất, tôi chỉ mong mình sẽ không ngã xuống một cách thảm hại nhất. Xin trời.

“…Ơ?”

Nhưng cơ thể tôi không hề đổ gục xuống sàn. Có lẽ đây là vận may hiếm có của tôi. Có ai đó đã lúng túng đỡ lấy lưng tôi. Chắc hẳn là người nào đó đi ngang qua. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ lưng truyền đến hơi ấm từ hai bàn tay to lớn.

“Cẩn thận.”

Tôi vội vàng đứng thẳng dậy, nửa người vẫn còn loạng choạng, ngước mắt nhìn người đã giúp mình.

“Ơ…….”

Thật kinh ngạc, người đó lại là Shin Jae Hyun.

Tôi ngơ ngác nhìn Shin Jae Hyun từ đầu đến chân, rồi khẽ lên tiếng, “Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Nói xong, Shin Jae Hyun thản nhiên lướt qua đám đông ồn ào như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Từ phía sau lưng tôi, giọng nói đầy cảm xúc, không rõ là cảm thán hay khó tin vang lên. Là Park Ha On.

“Tướng đi của cậu ta cứ như người Mỹ ấy nhỉ?”

“À, Shin Jae Hyun hả? Cậu ta làm gì cũng ra cái vẻ ‘Mỹ’ mà.”

Oh Yeon Jun nghe Park Ha On nói vậy liền cố tình làm quá lên, tạo ra một âm thanh kỳ quặc bằng mũi. “Không có gì.” Nhưng mà, cái tên này, vừa đẩy người ta mà đến một lời xin lỗi cũng không có? Cơn giận dữ bỗng trào lên đỉnh đầu. Tôi chỉnh lại tư thế, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Oh Yeon Jun.

“Yeon Jun à.”

“Hả?”

“Vừa nãy tôi suýt ngã đó.”

“Ôi chao, đúng rồi ha. Xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận hơn. Mà này, ‘Mỹ’? Đúng là ‘Mỹ’ thiệt ha?”

Thật trơ trẽn, cậu ta dám lảng sang chuyện khác một cách trắng trợn như vậy. Oh Yeon Jun mặt dày mày dạn bắt chước điệu bộ của Shin Jae Hyun. Cậu ta chu môi ra, nhại lại đôi môi dày đặc trưng của Shin Jae Hyun. Nhưng Park Ha On đã phản bác trò đùa đó.

“Này. Đừng có làm vậy. Jae Hyun tốt bụng lắm.”

“Đúng đó. Người như Jae Hyun hiếm lắm. Chỉ là hơi chậm hiểu một chút thôi.”

“……Các cậu quen cậu ta hả?”

Câu hỏi bất ngờ của tôi khiến Im Yoon Ki dùng ngón tay chỉ lần lượt vào Park Ha On  cùng chính mình, rồi nói:

“Năm ngoái tụi tôi học chung lớp mà. Tụi tôi đó.”

“Vậy hả?”

“À, cậu không biết hả? Mà thôi, cũng đúng thôi. Jae Hyun kỳ lạ lắm, cứ như người vô hình vậy.”

“Thì đúng là ít nói thiệt mà. Nhưng mà không hiểu sao bạn bè lại đông ghê nhỉ? Kỳ lạ thiệt chứ.”

Im Yoon Ki cùng Park Ha On quả là một cặp bài trùng. Có thể gọi hai cậu ta là đôi bạn thân cũng được. Giữa hai người dường như có một bầu không khí mà người khác khó lòng chen chân vào. Vì vậy, Oh Yeon Jun có vẻ không vui khi bị bỏ rơi, chỉ có hai người kia trò chuyện với nhau. Khuôn mặt đáng ghét của cậu ta lại quay sang nói với tôi. Thật vô liêm sỉ.

“Vậy thì Kang Jun à, cuộc hẹn của tụi mình là trước giờ học ở trung tâm, hay là sau giờ học đây?”

Đến giờ phút này mà cậu ta vẫn còn bám riết lấy chuyện đó sao. Tôi thờ ơ đáp, “Sau giờ học.”

“Okay. Vậy tan học cùng đi nha.”

“Oh Yeon Jun. Bài kiểm tra năng lực thì tự mình làm đi. Cậu làm vậy người ta áp lực lắm đó, khó xử thấy mồ luôn kìa.”

Im Yoon Ki hiền lành cười, trách móc Oh Yeon Jun. Đương nhiên, tôi chỉ có thể cảm thấy hài lòng trước lời nói của Im Yoon Ki. Tôi không rõ vì sao cậu ta lại bênh vực tôi như vậy. Oh Yeon Jun có vẻ không thích điều đó, lập tức lên tiếng hờn dỗi.

“Không được! Tôi nhất định phải được điểm cao mới được. Tôi muốn xét tuyển vào đại học mà.”

“Lo xa quá rồi đấy. Cậu còn từng là ứng cử viên hội trưởng hội học sinh nữa mà. Cái đó cũng đủ viết vào hồ sơ xét tuyển được rồi còn gì?”

“À, đúng rồi ha. Cậu từng là ứng cử viên hội trưởng hội học sinh mà nhỉ?”

“Ờ, phải nhỉ? Mấy cái đó cũng tính là điểm cộng được hả?”

Oh Yeon Jun thoáng lộ vẻ nghi ngại, sau đó lại ngượng ngùng bẽn lẽn nói tiếp:

“Vậy hả? Cái này cũng là một dạng ‘profile’ đúng không?”

“Chứ còn gì nữa. Đâu phải ai muốn ứng cử hội trưởng hội học sinh là được đâu. Còn phải có thư giới thiệu của giáo viên nữa đó.”

Park Ha On cùng Im Yoon Ki tốt bụng tiếp thêm ngọn lửa hy vọng cho Oh Yeon Jun. Chỉ là ứng cử hội trưởng hội học sinh thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ. Cũng chẳng phải chuyện gì to tát cho cam. Tôi nghĩ bụng như vậy, nhưng Oh Yeon Jun thì không nghĩ thế.

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, chắc đang sướng rơn trong lòng lắm đây. Vốn dĩ cậu ta là loại người hễ được khen dù là khen xã giao hay khen thật lòng thì cái nào cũng thích mê.

“Tuyệt vời. A, nói chuyện với các cậu xong tự nhiên tôi thấy mọi thứ rõ ràng hẳn ra. Đúng là dân top đầu có khác. Vậy tôi đi trước nha! Kang Jun lát gặp lại!”

“Ừm, đi cẩn thận!”

“Bye bye.”

Tôi nhìn theo bóng lưng hai người bạn đang thân thiện vẫy tay chào, rồi bất đắc dĩ cũng giơ tay lên vẫy lại. Nếu chỉ có mình tôi không đáp lại thì chắc chắn sẽ phá hỏng bầu không khí vui vẻ này mất. Tôi thầm nghĩ. Mấy người ngồi trước mặt mình cũng tốt bụng thật đấy chứ.

“Lát gặp lại.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo