Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 73
Những lời chào hỏi thân thiện vẫn xôn xao cho đến tận khi Oh Yeon Jun khuất bóng ngoài cửa lớp. Park Ha On nheo mắt nhìn theo bóng lưng Oh Yeon Jun rẽ sang lớp bên, có vẻ ngạc nhiên vì chân giao thiệp rộng rãi của cậu ta, rồi khẽ cong môi cười. Nụ cười thân thiện vừa thoáng nở đã vụt tắt, thay vào đó là một nụ cười nhếch mép đầy giễu cợt. Chứng kiến sự thay đổi ấy, tôi lặng thin, cổ họng nghẹn ứ. Chuyện quái gì thế này?
“Đúng là thói dựa dẫm vào người khác không bao giờ bỏ được, đồ ăn bám.”
Câu nói vừa dứt, Im Yoon Ki đã nhăn nhúm lại cười khằng khặc.
“Hồi đó nó tranh cử hội trưởng học sinh được bao nhiêu phiếu ấy nhỉ?”
“Hình như ba mươi hai phiếu.”
“Ôi trời, tận ba mươi hai phiếu á. Đúng là điên mà. Chắc một phiếu trong đó là tự nó bầu cho nó chứ gì? Nếu là tao thì tao độn thổ chết cho xong.”
“Đúng, lại còn kiểu cứ thích bắt chuyện với bọn mình nữa chứ. Cái giọng điệu bóng gió đá xoáy chuyện điểm số làm tao phát điên lên được.”
“Chẳng phải tại Kang Jun với mày còn gì. Hai đứa chúng mày điểm cao hơn nó nên nó mới thế. Vừa nãy có thấy không? Với tao thì nó còn chẳng thèm liếc mắt chứ đừng nói là nói chuyện.”
“Yoon Ki à, nóng nảy làm gì. Mày hơn hẳn nó. Loại người như nó… nhân cách thì… cứ tưởng mình là hoàng tử không bằng.”
Park Ha On vừa nói vừa đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy bên tai, điệu bộ chế giễu. Tôi không tài nào hùa theo được. Không phải vì tôi không muốn cười nhạo Oh Yeon Jun. Mà sâu trong lòng, tôi đã linh cảm được một điều khác. Hẳn là hai người này, sau khi tươi cười với tôi, cũng quay ngoắt đi rồi buông lời cay nghiệt như thế.
Bản tính con người vốn dĩ khó đổi thay. So với bọn họ, Shin Jae Hyun xem ra còn tử tế chán. Thậm chí, những lời đàm tiếu sau lưng vừa rồi càng củng cố thêm niềm tin của tôi vào những đức tính tốt đẹp của Shin Jae Hyun. Bởi ít nhất, cuối cùng họ vẫn kết luận bằng một chữ “tốt bụng”.
“…”
Tôi lạc lõng giữa vòng vây tình bạn khăng khít của hai người kia, chỉ còn biết ngây ngốc ngồi đó, chìm trong mớ suy tư miên man. Mức độ sẽ ra sao đây? Giữa bọn họ? Có lẽ… Dạo này Kang Jun toàn lủi thủi một mình nhỉ? Chắc chắn là bị Go Yo Han đá đít rồi. Hồi trước thì kênh kiệu lắm, đáng đời! Gương mặt của hai cậu ta hiện lên trong tâm trí tôi, tựa như những dòng chữ nhục mạ đang không ngừng réo rắt bên tai. Đầu óc tôi trở nên ồn ào, quay cuồng.
Đúng vào khoảnh khắc ấy.
“Mẹ nó, ồn ào chết đi được.”
Câu chuyện rôm rả của Park Ha On với Im Yoon Ki chợt ngưng bặt. Không chỉ cuộc trò chuyện của bọn họ, mà cả những lời xỉ vả rộn rã trong đầu tôi cũng im bặt theo. “Ồn ào”, không phải tôi nói. Thanh âm trầm khàn như tiếng thanh quản bị cào xé, quen thuộc đến nao lòng.
“…Go Yo Han?”
Tất nhiên, cái thói quen xấu xí của tôi vẫn chứng nào tật nấy. Tôi ngoái đầu lại, hệt như chú chó con mừng rỡ vẫy đuôi khi tìm thấy chủ nhân.
Cuối cùng thì, sau hơn ba tuần dài đằng đẵng cộng thêm bốn ngày nữa, Go Yo Han cũng chịu “ban ơn” can thiệp vào cuộc đời tôi. Khoảnh khắc ấy chẳng khác nào phép màu. Thậm chí, cậu ta còn “ra tay” đúng lúc tôi đang lâm vào tình cảnh khó xử. Đầu óc tôi bỗng ngập tràn những ảo vọng ngọt ngào. Tôi còn tư cách gì mà cười nhạo Oh Yeon Jun nữa cơ chứ. Tôi cũng đã từng như vậy mà. À, hóa ra bây giờ tôi mới thực sự thấu hiểu nỗi lòng của Oh Yeon Jun.
Lẽ nào… lẽ nào Go Yo Han đã dịu dàng trở lại rồi sao?
Nhưng khi ánh mắt tôi vừa chạm vào mắt cậu ta, Go Yo Han đã vứt phịch quyển bài tập đang cầm trên tay xuống sàn.
Thật lạ lùng, Go Yo Han ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế chênh vênh đặt cách xa bàn học, trông đặc biệt khó ở. Tiếng quyển vở rơi xuống sàn đánh “bịch” một tiếng vang vọng, xé tan sự ồn ào náo nhiệt trong lớp, trả lại không gian tĩnh mịch đến đáng sợ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Go Yo Han. Cậu ta hất mái tóc rũ rượi, rồi chậm rãi ngước mắt lên, ghim thẳng ánh nhìn sắc lạnh vào tôi, nghiến giọng:
“Kang Jun. Làm ơn bớt làm ô nhiễm không khí lớp học đi được không? Mất hứng học bài quá đấy.”
“…”
“Xem cái trình độ nói xấu sau lưng người khác kìa. Nhân cách tốt đẹp gớm.”
Go Yo Han nhếch môi cười khẩy. Nụ cười ngạo nghễ, đầy rẫy vẻ khinh miệt. Tôi thấy nghẹn ứ trong lòng một nỗi oan ức tột độ. Rõ ràng là tôi có nói năng gì đâu chứ. Nhưng nỗi oan ức này vẫn chẳng thấm vào đâu so với một vết thương lòng khác.
Go Yo Han… đã gọi tôi là Kang Jun.
***
Tôi bỏ buổi học thêm. Một cuộc nổi loạn hiếm hoi.
Không chỉ vì tôi chẳng còn thiết tha gì đến việc chia sẻ bài tập với Oh Yeon Jun, mà sâu thẳm trong lòng, tôi cũng chẳng muốn gặp gỡ bất kỳ ai vào lúc này. Mối rung động tình yêu khiến đầu ngón tay run rẩy kia đã lụi tàn, bị vùi dập không thương tiếc, một cách chóng vánh và phũ phàng. “Kang Jun.” Một từ duy nhất, tàn nhẫn, vô tình, đã dập tắt ngọn lửa cảm xúc vừa chớm nở trong tim tôi.
“Đồ khốn kiếp…”
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, tôi vùi mình trên giường, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Ngay cả tiếng nấc nghẹn ngào cũng cố nuốt ngược vào trong, chỉ dám úp mặt vào gối mà khóc rấm rức. Trái tim tôi quặn thắt, đau đớn như bị ai đó xé toạc ra từng mảnh. Nỗi đau này khác xa với nỗi đau âm ỉ khi tôi đơn phương Han Jun Woo. Khi đó là sự tuyệt vọng trước một giấc mơ xa vời, không thể với tới, còn bây giờ lại là sự hối hận muộn màng cho những gì đã mất đi, cho thứ tình cảm vừa chớm nở đã tan thành mây khói.
“….”
Khóc đến cạn cả nước mắt, mí mắt tôi nặng trĩu như đeo chì.
Đôi mắt sưng húp chẳng buồn mở ra, nóng ran như lửa đốt vì thiếu ngủ. Nếu cứ thiếp đi thế này, chắc chắn ngày mai tôi sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Ai nhìn vào cũng đoán ra ngay đêm qua Kang Jun đã khóc lóc thảm thiết đến mức nào. Tôi vội vàng dùng cả hai tay che khuất khuôn mặt sưng vù, lén la lén lút mò xuống bếp, lấy trộm một túi chườm đá.
Nhưng rồi lại sợ cô giúp việc bắt gặp, tôi cuống cuồng chạy ngược lên phòng.
Cánh tay phải vẫn còn đau nhức, khiến tôi loạng choạng mất thăng bằng khi bước lên cầu thang, suýt chút nữa thì bổ nhào xuống đất. Nếu không kịp vịn tay trái vào thành cầu thang, có lẽ tôi đã cắm mặt vào cạnh gỗ rồi.
Trong khoảnh khắc chới với ấy, một ý nghĩ u ám chợt lóe lên trong đầu tôi: hay là cứ chết quách đi cho xong?
Chết đi. Chết đi. Đồ gay bẩn thỉu. Đồ vô tích sự, đồ bỏ đi.
Trở lại phòng, tôi vội bọc túi chườm đá vào chiếc khăn tay mỏng, cẩn thận áp lên đôi mắt sưng mọng. Hơi lạnh từ đá thấm vào da thịt làm cho cơn buồn ngủ chợt tan biến. Cứ thế, tôi thức trắng cả đêm dài. Đến tận rạng sáng, khi những giọt nước mắt nóng hổi lại chực trào ra, tôi mới bật khóc nức nở. Túi chườm đá chẳng khác nào muối bỏ bể, vô dụng.
Và điều khiến tôi khiếp sợ hơn cả, chính là ngày mai phải đến trường.
“…Tôi… phải làm gì đây?”
Trước khi bước chân ra khỏi nhà, tôi đứng chôn chân trước tấm gương đặt ở cửa ra vào, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Những thằng nhạy cảm trong lớp chắc chắn sẽ chẳng bỏ qua cơ hội vàng để bàn tán về mối quan hệ rạn nứt giữa Go Yo Han với tôi.
“Kang Jun bám lấy Go Yo Han, cuối cùng thì bị đá cho một phát ra đường kìa. Đúng là đồ lật mặt như bánh tráng mà.”
Tôi thừa biết những lời đồn thổi ác ý nào đang chực chờ mình ở phía trước, nên cố tình nhẩm đi nhẩm lại những lời nhục mạ ấy trong lòng. Coi như một liều thuốc dự phòng, giúp tôi miễn nhiễm phần nào trước những tổn thương mà mình sắp phải gánh chịu.
Điều an ủi duy nhất có lẽ là lớp học hiện tại của tôi vốn là lớp chọn. Bọn nó hẳn sẽ chẳng mấy bận tâm đến thứ bậc vô nghĩa trong thế giới học đường nhỏ bé này. Không, đúng hơn là tôi phải tự nhủ với bản thân rằng bọn nó sẽ chẳng thèm để ý đến những chuyện tầm phào như thế mới phải. Bởi dù sao đi nữa, trong đám “mọt sách” này, vẫn có không ít kẻ thích giải tỏa căng thẳng bằng những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt. Rồi cứ thế, những lời đồn đại nhảm nhí sẽ dần lan xa khỏi phạm vi lớp học, ra hành lang, xuống cầu thang, vượt qua dãy nhà đối diện, tìm đến tai của Go Yo han ở Seo Kwan…
***
Cho dù tôi có là chiếc máy bay đang mất lái, có là con gà què sắp bị đem ra làm thịt đi nữa thì tôi cũng quyết không cúi đầu khuất phục trước số phận nghiệt ngã này.
Đó là điều mà tôi chưa từng làm, ngay cả với Han Jun Woo hay Go Yo Han có thứ bậc cao hơn tôi. Vậy mà giờ đây tôi lại làm điều đó với Oh Yeon Jun? Thật nực cười. Chính vì vậy, trước khi buổi học bắt đầu, khi Oh Yeon Jun đến trách móc tôi về chuyện ngày hôm qua, tôi đã thản nhiên nói dối.
“Này, Kang Jun! Hôm qua sao cậu không đến lớp học thêm?”
“À, ờm… Hôm qua tôi bị cảm nên không đi học được.”
“Tôi đã đợi cậu đấy. Sao không gọi điện thoại báo một tiếng?”
“Tôi mệt quá nên ngủ quên mất. Với lại tôi cũng không có số của cậu.”
“Hả? Cậu không có số của tôi á?”
Tôi việc gì phải lưu số của loại người như cậu chứ? Đúng là tự tin thái quá đến mức lố bịch mà.
“Ừ.”
“Tôi cứ tưởng Kang Jun cậu thông minh lắm chứ? Hóa ra trí nhớ cũng thường thôi nhỉ.”
Giọng điệu này của cậu ta đúng là khiến người khác phải bực mình mà. Phải đáp trả thế nào để khiến cậu ta khó chịu hơn nữa đây? Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, một “viện binh” bất ngờ xuất hiện, giúp tôi giải vây. Là Park Ha On.
“Thời buổi này ai còn nhớ số điện thoại nữa chứ? Rảnh rỗi sinh nông nổi à?”
Giọng điệu của Park Ha On lộ rõ vẻ khó chịu. Cậu ta vừa lách tách đóng mở nắp bút chì kim, vừa nhíu mày nói tiếp. Có vẻ như chuyện bị Go Yo Han làm cho bẽ mặt vẫn còn khiến cậu ta ấm ức.
“Cậu bớt gây sự với Kang Jun đi được không? Để cho cậu ấy thở một chút. Không thấy cậu ấy đang khổ sở lắm hả?”
“Này, tôi gây sự với cậu ấy bao giờ? Sao cậu ăn nói khó nghe thế hả?”
“Ý tôi không phải vậy mà. Sao cậu cứ phải làm quá lên thế? Đáng sợ thật.”
Cái kiểu nói chuyện này đúng là khiến người ta phát bực mà. Thật ra Oh Yeon Jun chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi chứ không hề nổi giận, nhưng bầu không khí ồn ào xung quanh cùng những ánh mắt sắc nhọn đổ dồn về phía cậu ta đã biến Oh Yeon Jun thành kẻ mất bình tĩnh trong mắt mọi người. Đến lúc này, Oh Yeon Jun mới nhận ra giọng mình hơi to, bèn dịu giọng lại nói tiếp:
“Không phải… Ý tôi là, chuyện này cũng đâu có gì to tát, giúp nhau một chút có sao đâu. Kang Jun còn nợ bọn mình một ân tình đấy.”
“Ân tình?”
Tôi nợ bọn họ cái gì cơ chứ? Tôi đã nợ ai trong lớp bao giờ? Chẳng hiểu gì cả. Càng nghĩ càng không ra, tôi đành hỏi lại, Oh Yeon Jun liền đáp bằng một giọng điệu như thể tôi là đồ ngốc.
“Chuyện bài kiểm tra hôm trước đấy. Mọi người đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu rồi còn gì.”
“Hả?”
“Nếu không có chuyện đó, cậu làm sao đứng nhất toàn trường được chứ. Nhất toàn trường cái nỗi gì, chắc chỉ đứng thứ tư thứ năm thôi. Như thế thì điểm số trên lớp bị ảnh hưởng lớn lắm đấy, biết không? Cậu được hạng nhất là nhờ bọn tôi bỏ qua cho cậu đó. Cậu có biết Ji Soo tức tối đến mức nào không hả?”
Ahn Ji Soo sao?
Tôi khẽ liếc mắt nhìn quanh lớp. Bọn con trai ồn ào vẫn huyên thuyên như mọi ngày. Vài đứa cắm cúi vào sách vở, số khác thì túm tụm lại trò chuyện rầm rì, cũng có những đứa đã sớm rời khỏi lớp, chẳng biết đi đâu. Không một ai trong số họ tỏ ra quan tâm đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Vậy nên cậu phải biết điều một chút, đối xử tốt với mọi người trong lớp chứ. Phải biết chia sẻ điểm số, chia sẻ bài tập về nhà nữa.”
“…”
“Cái đó thì…”
Park Ha On xoay hẳn người về phía tôi, bỏ lửng câu nói.
Đến nước này thì tôi còn gì để nói nữa chứ. Ngay cả Park Ha On vốn chẳng ưa gì Oh Yeon Jun cũng lên tiếng bênh vực cậu ta, xem ra tôi đúng là đã “đắc tội” với cả lớp rồi. Nếu là năm lớp 11, tôi đã chẳng thèm chấp nhặt. Nhưng trớ trêu thay, lớp học này lại toàn những kẻ “máu mặt” về điểm số nên mới xảy ra cơ sự này. Tôi cũng chẳng muốn làm to chuyện, mà hơn ai hết, tôi ý thức được tình cảnh “ngàn cân treo sợi tóc” của mình hiện tại nên cũng chẳng buồn phân trần thêm lời nào.
“…”
Tôi khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn bức tường gắn gương. Mãi gần đây tôi mới phát hiện ra tấm gương đó có thể phản chiếu một phần nhỏ bàn tay cùng đôi chân của Go Yo Han luôn ngồi ở bàn cuối dãy. Bàn tay cầm bút của Go Yo Han khẽ khựng lại. Tôi chậm rãi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, hạ quyết tâm chấp nhận sự tủi nhục này.
Thà “hạ cánh” an toàn còn hơn là rơi tự do. Dù có đáng ghê tởm, dù lòng tự trọng có bị tổn thương đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng phải cắn răng mà làm.
“…Lúc đó tôi xin lỗi.”
Bàn tay giấu dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm.
“Vậy là cậu đồng ý chia sẻ bài tập nhóm hả?”
“Ừ. Tôi sẽ làm.”
“Woa, đúng là Kang Jun đã thay đổi thật rồi này.”
Oh Yeon Jun vừa chỉ tay vào mặt tôi vừa nói, vẻ mặt đầy tự hào. Park Ha On nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi quay sang hỏi tôi:
“Vậy nhóm mình định làm về chủ đề gì? Cậu nghĩ ra chưa?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.