Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 76
Lũ khốn kiếp kia đúng là lũ không có lòng tự trọng. Đến mức bị Go Yo Han xem thường mà vẫn mặt dày bám lấy.
Dĩ nhiên, Go Yo Han chẳng buồn chuyền bóng. Rõ ràng là vừa nãy còn khinh khỉnh với Kim Min Ho, vậy mà bây giờ cậu ta đã nhoẻn miệng cười cợt nhả:
“Sao? Định ăn cả quả bóng vào mồm luôn à?”
Kim Min Ho chắc mẩm đã quên sạch nhục nhã, lại vênh mặt lên:
“Thật tình, cái này là cơ bắp chứ không phải mỡ. Mày không biết ‘đô con’ là gì à?”
“Ai nhìn vào cũng biết là đồ bỏ đi mà thôi.”
Ghê tởm, thật ghê tởm. Mối quan hệ này thật ghê tởm. Đến cả việc tôi từng là một phần trong thứ quan hệ này thôi cũng thấy ghê tởm lây.
“Này! Chặn Go Yo Han lại!”
Go Yo Han lách mình tránh thân hình đồ sộ đang lao đến tranh bóng. Quả bóng theo đà chân của Go Yo Han bay lên cao rồi lại hạ xuống vừa vặn ngay mắt cá chân cậu ta. Go Yo Han nhếch mép cười khẩy, để lộ răng nanh. Nhìn nụ cười đó, tôi lập tức nhắm mắt lại. Đến nước này, đáng lẽ ra cảm giác căm hờn đến chết đi sống lại như hồi tôi ghét Han Jun Woo phải trào dâng mới đúng, đáng lẽ mọi chuyện phải là như thế.
“Chết tiệt, đúng là phí thời gian mà.”
Vẫn chưa được.
Khi mắt nhắm nghiền, những âm thanh vọng đến từ sân vận động lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Tiếng ồn ào náo nhiệt… Tiếng bóng bị đá vang lên… Đằng nào thì mở mắt ra cũng chỉ thấy hiện thực chướng mắt đó mà thôi. Kang Jun ngu ngốc vẫn còn vương vấn Go Yo Han. Kang Jun đang tự hỏi không biết quãng thời gian này đến bao giờ mới kết thúc. Rồi Kang Jun hệt như một thói quen, cứ hễ mở mắt ra là lại quay đầu nhìn về phía Go Yo Han. Tất cả những điều đó, tôi đều ghét cay ghét đắng.
Nhưng điều tôi chán ghét nhất vẫn là phải chứng kiến khoảng cách vời vợi giữa tôi với Go Yo Han vẫn sống trên cái tháp cao ngạo nghễ kia, cả việc cậu ta chẳng buồn liếc mắt đến tôi dù tôi có ngước nhìn đến đâu đi chăng nữa.
“Ơ? Ơ kìa!”
Tiếng ai đó hét lên khiến tôi chậm rãi mở mắt. Trước mắt không phải là cảnh vật mà là một quả bóng.
“…Ơ?”
Chưa kịp né tránh, quả bóng với lực sút mạnh như trời giáng đập thẳng vào mặt tôi. Thân thể mất đà ngã ngửa ra sau.
“Này! Cậu có sao không?”
Vội vàng ngồi dậy, tôi thấy sống mũi cay xè. Đưa tay quệt mũi, một vệt máu đỏ tươi dính đầy lòng bàn tay. Tôi giật mình ngẩng đầu tìm kẻ gây chuyện. Tìm ra thủ phạm không khó, bởi vì ánh mắt của những người đang nhìn tôi đều hướng về một phía.
Kẻ đó là Park Dong Chul. Cái tên Park Dong Chul kia hời hợt giơ tay lên, miệng lí nhí.
“Kang Jun à, xin lỗi! Tôi lỡ tay thôi. Xin lỗi nhé! Cậu không giận chứ? Xin lỗi mà!”
“Này.”
Cái kiểu xin lỗi qua loa kia khiến tôi bực mình.
“Rốt cuộc cậu sút kiểu gì mà bóng bay xa đến tận đây vậy hả?”
“Hả?”
Hình như Park Dong Chul không nghe rõ tiếng tôi. Nó đưa tay lên che vành tai, hỏi lại. Tôi lại đưa tay quệt mũi. Máu lại dính ra mu bàn tay. Điên mất thôi.
Có lẽ, khoảnh khắc ấy tôi đã vô thức nhìn về phía Go Yo Han, đó là bằng chứng cho thấy tôi vẫn còn ôm hy vọng vào cậu ta. Tôi đã chờ đợi, như vẫn luôn thế, Go Yo Han sẽ sỉ nhục Park Dong Chul. Nhưng Go Yo Han chỉ im lặng nhìn tôi, chẳng nói một lời. Trong lúc tôi còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, thì đứa cùng lớp đã bắt chuyện với tôi vào buổi sáng ấy lại ân cần tiến đến giúp đỡ. Cậu ta giúp tôi chỉ đơn giản vì cậu ta đứng gần tôi mà thôi. Chẳng có ai tự nguyện giúp đỡ tôi cả. Cũng chẳng có ai trách mắng Park Dong Chul.
Mọi người đều nhìn Go Yo Han, rồi lại nhìn tôi. Tôi cũng nhìn Go Yo Han.
“Xin cậu đấy……”
Đó là cơ hội cuối cùng tôi dành cho Go Yo Han. Thật ra thì nói là cơ hội vậy thôi nhưng thực chất đó đúng hơn là sự níu kéo cuối cùng của tôi. Nhưng đến phút cuối cùng, Go Yo Han vẫn chẳng nói gì. Với tôi, cũng như với Park Dong Chul.
Go Yo Han cứ lặng lẽ nhìn tôi, rồi quay mặt đi. Ánh mắt cậu ta hướng về phía Shin Jae Hyun.
Shin Jae Hyun có vẻ hơi bất ngờ, cậu ta nhìn tôi. Hình như cậu ta có chút lo lắng cho tôi. Vì cậu ta đang ngập ngừng tiến về phía tôi mà.
“……Xin cậu đấy.”
Nhưng đến cả sự thân thiện đó tôi cũng thấy chướng mắt. Tại sao không phải là Go Yo Han chứ? Đến suy nghĩ đó thôi tôi cũng thấy ghê tởm chính mình. Mẹ nó chứ. Tôi bật dậy khỏi chỗ.
Ánh mắt tôi hướng về phía Shin Jae Hyun, rồi lại hướng về phía Go Yo Han.
“Go Yo Han, làm ơn đi mà……”
Go Yo Han mang một vẻ mặt khó dò. Rồi cậu ta né tránh ánh mắt của tôi, quay đầu đi. Bàn chân to lớn của cậu ta nhấc lên, tung quả bóng đang bị đè nén lên không trung. Thịch. Tiếng bóng nảy lên như một tín hiệu phá tan sự tĩnh lặng. Oaaaa–! Tiếng reo hò của đám bạn vang vọng cả sân vận động. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều đã quên mất cảnh tôi bị chảy máu mũi. Cả sự quan tâm mà Go Yo Han dành cho tôi cũng tan biến đâu mất.
“……”
Mãi đến lúc đó, tôi mới xin phép thầy thể dục cho phép mình lên phòng y tế.
***
Điềm rủi lại nhằm ngày xấu.
Thật bất ngờ, người tôi gặp ở phòng y tế lại là Han Tae San. Chẳng thấy bóng dáng cô y tế đâu. Han Tae San đang nằm trên giường, ôm bụng rên hừ hừ, đến khi thấy tôi đột ngột bước vào mới giật mình hoảng hốt.
“Cậu, sao, lại, ở đây.”
Han Tae San vẫn lắp bắp nói, nhìn thấy mũi tôi thì lại càng luống cuống hơn.
“Khăn, khăn, khăn giấy!”
“Ở đằng kia kìa.”
Tôi bịt mũi bằng mu bàn tay, tay còn lại chỉ về phía chiếc bàn bên cạnh.
Thấy cuộn giấy vệ sinh vứt lăn lóc trên bàn, Han Tae San bật dậy, điên cuồng giật giấy rồi ấn mạnh lên mũi tôi. Mạnh đến mức tôi nghẹt thở. Tôi đẩy tay Han Tae San đang bịt kín mũi và miệng mình ra, cậu ta giật mình kinh hãi buông tay, rồi lặng lẽ nhìn xuống mu bàn tay vừa bị tôi đánh trúng. Cậu ta đang nhìn cái gì vậy?
“……”
“……”
Không khí ngượng ngùng trôi qua, đến khi Han Tae San bắt đầu định thần lại. Cậu ta rời mắt khỏi mu bàn tay, nhìn lên cánh tay tôi, rồi lại cúi xuống nhìn chân. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt to tròn của Han Tae San bắt đầu phủ một lớp sương mù đen kịt. Ánh mắt cậu ta mang theo vẻ nghi ngờ.
Lần này, vẫn là tôi tự cảm thấy chột dạ, tự mình suy đoán ý nghĩ của Han Tae San rồi vội vàng biện minh:
“Không phải đâu. Không phải thứ cậu đang nghĩ đâu.”
“……”
“Cậu đang hiểu lầm đấy.”
“Tôi….”
Vẻ mặt Han Tae San nghiêm túc lạ thường. Lúc này, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Lời cảnh báo mà cậu ta đã dành cho tôi cứ văng vẳng trong đầu. Lời cảnh báo mà tôi đã bỏ ngoài tai.
Thật ra, đến tận bây giờ tôi vẫn không tin. Lương tâm tôi vốn chỉ được tô vẽ bằng thứ hy vọng rẻ mạt, đã chối bỏ sự thật. Mà cũng chẳng sai, vì đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với tôi cả. Chưa có chuyện bạo lực nào giống như những gì đã xảy ra với Han Tae San.
“Hiểu, hiểu lầm gì cơ?”
Nhưng lý do khiến tôi không thể phản bác ngay lời Han Tae San là vì từ trước đến nay tôi vẫn luôn nhận thức được rằng những tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát của mình đang dần ập đến. Nếu Han Jun Woo là bạo lực, thì Go Yo Han lại là sự thờ ơ. Tôi mân mê bề mặt cứng nhắc của lớp bó bột, vừa biện minh vừa nói:
“Tôi không chắc cậu đang hiểu lầm gì. Nhưng nếu tôi đoán đúng thì tôi không bị đánh đâu.”
“……”
“Tôi bị ngã, giẫm phải mảnh thủy tinh, rồi bị bóng đập vào thôi.”
“Kang Jun à.”
Han Tae San cất giọng trầm tĩnh, chậm rãi nói. Giọng nói vẫn còn lắp bắp, nhưng khác với trước kia, nó mang theo một chút gì đó trầm ổn hơn.
“Cậu hiền lành quá nên có, có lẽ không biết….”
“……”
“Nhưng tôi, lúc đầu cũng chỉ là quả bóng, bóng rơi từ cửa sổ xuống thôi.”
“……”
“Lần, lần thứ hai là giày. Giày thì bị vứt ở bãi phế thải.”
“Tae San à. Tôi thấy cậu hơi suy diễn quá mức rồi đấy.”
“Không, không phải mà.”
Han Tae San hiếm khi nói năng trôi chảy đến vậy.
“……Cậu cũng thử tìm xem đi.”
Nó ở đó đấy. Tôi không muốn nhìn vào đôi mắt đang nói ra những lời đó. Tôi cúi gằm mặt, dùng giấy vệ sinh bịt chặt mũi hơn. Giày của tôi không nằm trong bãi rác. Chắc chắn ai đó đã nhặt được, đang dùng rồi. Vì nó là đồ tốt, đồ đắt tiền mà. Cần gì phải lặn lội đến tận bãi rác để xác nhận chứ.
Giấy vệ sinh đã bắt đầu bốc lên mùi tanh tưởi của máu. Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng thứ vẫn dai dẳng ám ảnh tôi lại là giọng nói nhỏ nhẹ của Han Tae San.
“Jun à. Cậu, cậu là người thông minh mà.”
“……”
“Khác với tôi….”
Có lẽ Han Tae San vẫn còn hiểu sai về tôi nhiều điều. Tôi không hiền lành, cũng chẳng thông minh. Dĩ nhiên, cũng có thời tôi từng tin rằng mình thông minh thật. Nhưng khoảnh khắc tôi nhận ra mình chỉ là một kẻ rỗng tuếch mới chỉ sống được mười tám năm trên đời, thì thứ chân lý mà tôi từng nắm giữ đã tan thành mây khói, bị vứt vào sọt rác rồi. Tôi vò nát tờ giấy vệ sinh đang cầm trên tay. Máu ẩm ướt dính đầy tay.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi không phải người tốt như cậu nghĩ đâu.”
Lần này, người lắc đầu lại là Han Tae San.
“Không, không phải.”
“Đã nói không phải mà.”
Sự ưu ái chân thành của Han Tae San khiến tôi thấy khó chịu. Một sự ưu ái khó chịu đến mức khiến tôi cau mày.
Cái sự khó chịu ấy, tôi không thể định nghĩa được bằng bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ đơn giản là nó khiến thần kinh tôi căng thẳng. Tôi im lặng vứt tờ giấy vệ sinh đã hết công dụng vào thùng rác, rồi lại xé một tờ giấy mới. Lần này, tôi cẩn thận gấp gọn tờ giấy, tạo thành một miếng vừa vặn lòng bàn tay rồi áp lên mũi. Han Tae San ngập ngừng định giúp đỡ tôi, nhưng vì tôi đã tự mình xử lý xong giấy vệ sinh, nên cậu ta đành thôi, bật cười khẽ.
“Chỉ là hơi, hơi thiếu chín chắn thôi mà.”
“Hả?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.