Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 90
Các khớp ngón tay tôi nhói lên. Cơn phấn khích dâng trào đột ngột khiến tôi không kiểm soát được sức mạnh, làm cả cơ thể cứng đờ. Go Yo Han nhìn tôi như vậy rồi đáp lại bằng một giọng nói ướt át kỳ lạ:
“Tôi đã nói cậu tốt bụng mà.”
“Hả?”
“Rồi tôi còn hỏi lần sau sẽ ăn tokbokki loại gì.”
Điên mất, cậu ta bị điên à?
“Chuyện đó, tôi nói tất cả là vì cậu thôi. Cậu không thích cái thằng Oh Yeon Jun đó mà, đúng không? Chắc hẳn cậu ta xấu hổ lắm nhỉ?”
Nói rồi Go Yo Han chớp mắt long lanh như thể đang đợi được khen. Tôi vô thức khẽ ho. Sao cơ thể tôi lại dở chứng nữa vậy? Chết tiệt. Tôi vội đưa tay xoa nhẹ lên má, cố gắng che đi khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ.
Thấy cái thái độ trơ trẽn đó của cậu ta, tôi lại bật đèn cảnh báo. Quả nhiên, Go Yo Han không ổn rồi. Tôi vội vàng vùi đầu vào quyển bài tập. Quả bóng cao su kia không biết sẽ nảy đi đâu, thật nguy hiểm. Tôi cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo, rồi mở miệng:
“…Sao thế?”
“Sao lại ‘sao thế’?”
Go Yo Han áp sát người vào bàn tôi, mặt cậu ta ghé sát lại. Áp lực đó như bóp nghẹt lấy cổ tôi, ép tôi phải cúi xuống. Tôi mím chặt môi, cố gắng không hé răng.
“Rõ ràng nãy giờ cậu lơ tôi, giờ lại giở trò thân thiện như trở bàn tay vậy.”
Trước lời trách móc của tôi, Go Yo Han im lặng một thoáng. Nhưng tôi thậm chí còn chẳng nhìn thấy mặt cậu ta. Chẳng hiểu sao cậu ta lại cúi gằm mặt xuống. May mắn thay, sự im lặng đó chẳng kéo dài đến một phút. Giọng nói trơ trẽn lại len lỏi ra từ giữa những tập giấy trắng.
“Jun à.”
Một giọng nói rất dịu dàng và âu yếm. Tôi chưa bao giờ nghe Go Yo Han nói với giọng như vậy, nên giật cả mình, cứng đờ người lại.
“Đừng mà, làm ơn.”
Tôi không hiểu cậu ta đang giở trò gì, nên lỡ lời có hơi cáu gắt.
“Việc cậu tự nhiên bắt chuyện với tôi thế này đã đủ khó hiểu rồi, sao cậu còn cứ giở mấy trò đùa này nữa chứ…”
“À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi sẽ kiềm chế.”
Kiềm chế cái gì chứ. Tôi nhíu mày, trừng mắt nhìn Go Yo Han.
Sao tự nhiên lúc đó tôi lại nhìn chằm chằm vào cậu ta chứ? Tại cái nhìn đó mà tôi lại chạm mắt Go Yo Han. Chết tiệt. Tôi sợ hãi, theo phản xạ cụp mắt xuống, nhưng không, nếu làm thế này thì chẳng phải tôi thua rồi sao? Đến bao giờ tôi mới thôi sống như một con chó thế này chứ? Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu, tôi vội vàng ngước mắt lên.
“A.”
Go Yo Han đã chứng kiến toàn bộ hành động của tôi, nở một nụ cười mà tôi đã lâu không thấy. Tôi nhớ rất rõ Go Yo Han thường có biểu cảm này khi nào. Đó chính là biểu cảm cậu ta dùng khi muốn làm tổn thương người khác. Một biểu cảm vừa buồn cười vừa cố nhịn cười vì biết mình không nên cười. Khụ. Go Yo Han cố tình khẽ hắng giọng, rồi thu lại vẻ mặt, siết chặt hai bàn tay vào nhau. Một sự kiềm chế như một tín đồ Công giáo đang sám hối.
Cậu ta hạ thấp lông mày xuống rồi nói như vậy. Rõ ràng là cố ý. Bởi vì cậu ta biết bản thân trông đáng thương thế nào khi làm mặt như vậy.
“Thời gian qua cậu giận tôi lắm đúng không?”
Cậu ta đang cố lừa tôi, lừa tôi thôi.
“Đúng không? Tôi xin lỗi. Thật lòng…”
Bàn tay to lớn của Go Yo Han vươn tới tay tôi. Bàn tay cậu ta lớn hơn tay người khác rất nhiều, bao trùm lên mu bàn tay đang run rẩy của tôi. Tôi cố gắng rụt tay lại nhưng không thể.
“…Sao hôm nay cậu lại thế này?”
Thật lòng mà nói, tôi hơi sợ. Không phải sợ Go Yo Han, mà là sợ những chuyện cậu ta có thể gây ra. Dù đó là tình cảm, hay là những cơn giận dữ vô cớ vì không vừa ý điều gì đó, tất cả đều khiến tôi lo sợ.
“Jun à.”
Có tiếng cười chen vào giữa chữ “Jun” và “à”. Tôi nghe rõ ràng. Không biết đó là tiếng cười mỉa mai, hay là tiếng cười bật ra do căng thẳng, nhưng dù sao thì Go Yo Han chắc chắn đã nhận ra sự run rẩy của tôi. Không, chắc chắn cậu ta cố tình chạm vào tay tôi để xem phản ứng của tôi. Vì không đọc được vẻ mặt tôi, cậu ta đã chạm vào bàn tay mà tôi đang lơ là.
“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, và tôi nghĩ tôi đã mắc rất nhiều sai lầm. Tôi thật sự, thật sự, thật sự xin lỗi cậu. Tôi hơi bị rối loạn kiểm soát cơn giận. Thật ra là vì tôi chưa bao giờ cãi nhau với bạn bè cả. Cậu là người bạn duy nhất của tôi mà, đúng không?”
Rối loạn kiểm soát cơn giận á? Cậu ta có cái đó từ bao giờ vậy? Lại nói dối nữa rồi. Chết tiệt. Hoặc có lẽ mục đích ban đầu của cậu ta là tay tôi. Có lẽ cậu ta cố tình ghé sát mặt để tôi không chú ý đến tay mình. Để chiếm lấy tâm trí tôi. Dù sao thì Go Yo Han cũng là một tên khốn xảo quyệt trong những chuyện này.
“Cậu cũng biết mà đúng không? Tôi rất bất hạnh… thật ra tôi là một đứa trẻ yếu đuối.”
Việc cậu ta lại giở trò khóc lóc với tôi cũng là một sự xảo quyệt. Khuôn mặt cậu ta u sầu như rạng đông, đôi mắt ngấn lệ giả tạo. Chóp mũi cao vút của Go Yo Han ửng đỏ. Bọng mắt dưới đôi mắt dài của cậu ta cũng hơi đỏ lên.
Lúc này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Go Yo Han trông còn đẹp trai hơn khi khóc. Tôi giật mạnh bàn tay đang bị Go Yo Han nắm chặt. Cơn căng thẳng dồn dập khiến cơ thể tôi tê rần.
Tôi giả vờ như không có gì, siết chặt tay lại. Nhưng đã quá muộn. Tôi nghĩ thà bị ai đó dùng gậy bóng chày đập vào đầu ngay bây giờ còn hơn. Thà ngất đi còn hơn.
“….”
“Jun à.”
Go Yo Han chắc chắn đã cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, cậu ta không cười mà ngược lại còn mếu máo hơn, dí sát mặt vào trước mắt tôi. Không. Cậu ta đang cố tình làm vậy để tôi mềm lòng. Thằng khốn này đang giả vờ tổn thương, giả vờ yếu đuối, cậu ta đang diễn kịch.
“Này, tránh xa ra…!”
“Tôi phải làm sao đây? Tôi phải xin lỗi cậu như thế nào?”
Cậu ta ngắt lời tôi, tiếp tục màn xin lỗi trơ trẽn. Những ngón tay đang phủ lên mu bàn tay tôi chậm rãi vuốt ve những đường gân xanh nổi rõ. Chết tiệt, chết tiệt. Tôi vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Go Yo Han. Không, tôi đã cố. Nếu tay tôi không bị giữ lại trước khi kịp thoát ra, nó đã trốn dưới gầm bàn rồi.
Bàn tay Go Yo Han siết chặt lấy tay tôi. Siết đến nỗi các khớp ngón tay tôi trắng bệch.
Đôi mắt hẹp dài của cậu ta dời ánh nhìn, lặng lẽ cúi xuống nhìn bàn tay tôi, bàn tay vẫn chưa kịp thoát ra, cùng bàn tay cậu ta đang nắm chặt lấy tay tôi. Hơi ẩm ướt dâng lên giữa những sợi lông mi dài đan vào nhau.
“Trước đó chẳng phải chúng ta đã quyết định làm hòa rồi sao?”
“…”
“Trước mắt là vậy đúng không?”
Go Yo Han có biết không? Rằng khi những đường nét u buồn trên khuôn mặt cậu ta ướt đẫm, nó trở nên giống như mùa mưa dầm dề, nhớp nháp. Một thứ trọng lượng vô hình ẩm ướt, dính chặt lấy toàn thân tôi.
Go Yo Han lại thay đổi chiêu trò.
“Jun à, đúng không?”
Go Yo Han giống như một trò chơi vậy. Mỗi màn lại một kiểu, nếu phải miêu tả một con trùm mà bạn phải thử thách hàng trăm lần và ghi nhớ mọi chiêu thức, thì đó chính là Go Yo Han.
“…Ừm.”
Vậy tôi phải đối phó với chiêu này thế nào? Làm sao tôi có thể sống sót? Dù vắt óc suy nghĩ tôi vẫn không tìm ra câu trả lời. Bởi vì Go Yo Han chưa bao giờ có một đáp án rõ ràng. Cậu ta là một ngoại lệ.
Tôi lặng lẽ nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, chìm vào suy nghĩ. Tôi phải làm gì để vượt qua màn này? Go Yo Han muốn gì ở tôi? Chết tiệt, cậu ta sẽ không phải là một tên điên đến mức chọn một lựa chọn ngu ngốc như hẹn hò trong cái tình huống tệ hại này chứ?
Tôi cố gắng suy xét kỹ càng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả. Go Yo Han rốt cuộc muốn gì ở tôi? Thà rằng cậu ta cứ lơ tôi đi, hoặc bắt nạt tôi như trước, tôi còn hiểu được về mặt cảm xúc. Vậy thì rốt cuộc Go Yo Han đang nghĩ gì mà lại tiếp cận tôi một cách tử tế như vậy? Trong khi rõ ràng cậu ta đã rất tức giận với tôi.
“Ừ, trước mắt là vậy.”
Nếu không thể quyết định được câu trả lời, thì cứ chọn phương án tốt nhất. Tiếc là trong cái thế giới khắc nghiệt này, phương án tốt nhất lại chính là Go Yo Han, đó mới là vấn đề. Tôi vặn tay, rút tay ra khỏi bàn tay Go Yo Han. Tay tôi khựng lại một chút trong cái nắm tay của cậu ta, nhưng khi tôi nhăn mặt, Go Yo Han liền nới lỏng các ngón tay. Tôi nhanh chóng giấu tay xuống gầm bàn rồi nói:
“Cứ thế này thì hết giờ ăn trưa mất.”
Đó chỉ là một câu nói thầm. Nhưng Go Yo Han đáp lại lời độc thoại của tôi như thể đã đợi sẵn, nhanh như sợ bỏ lỡ.
“Vậy bây giờ cậu đi cùng tôi nhé?”
“…Ừm…”
“Đi cùng nhau nhé?”
Cuối cùng sau bao nhiêu do dự, tôi đã quyết định. Ừ, Kang Jun à. Trước mắt cứ chọn con đường an toàn đã.
“…Ừ.”
Nghe câu trả lời của tôi, Go Yo Han che miệng bằng cả hai tay rồi cười như một đứa trẻ ngốc nghếch. Đôi mắt ướt át của cậu ta cong lên thành một đường tuyệt đẹp. Sau sự việc nực cười này, Kang Jun lại trở về chỗ ngồi bên cạnh Go Yo Han.
Một sự trở lại đầy hoa lệ.
***
Dù đã quay lại, mọi thứ cũng chẳng thay đổi là bao. Chỉ có điều tốt là bây giờ tôi có thể đường hoàng đòi Go Yo Han trả giá cho những gì cậu ta đã làm.
“Này, Go Yo Han.”
“Ừ.”
“Trong số bạn bè của cậu ấy…”
“Ừ, trong số bạn bè tôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.