Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 91
Ngồi trên chiếc ghế nhựa ngổn ngang trước căng tin, Go Yo Han nhét đầy kem vào miệng rồi thản nhiên mút một cách lộ liễu, khiến tôi không khỏi khó chịu. Nhưng tôi vẫn kiên quyết nhìn thẳng về phía trước mà hỏi. Tất nhiên, tôi không dám nhìn mặt cậu ta, chỉ dám nhìn vào giữa hai hàng lông mày. Dù sao thì, cảnh một thằng có khuôn mặt gợi tình liếm láp cây kem hồng bằng lưỡi cũng chẳng phải là một cảnh tượng hay ho gì cho một thằng học sinh trung học đang tuổi dậy thì.
“Có ai mới có giày mới không?”
“Giày mới?”
Go Yo Han ngả người ra sau dựa vào lưng ghế rồi nói. Vài học sinh lớp 12 đi ngang qua liếc nhìn Go Yo Han với tôi. Không, hình như chúng nó đã nhìn.
‘Go Yo Han với Kang Jun lại thân nhau từ bao giờ thế nhỉ? Bọn họ làm hòa rồi à?’
‘Lúc thế này, lúc thế khác, làm cái trò gì vậy? Làm người ta thấy ngại quá. Sao bầu không khí ở trường lại thế này chứ?’
Hình như tôi đã nghe thấy những cuộc trò chuyện như vậy.
Không, chắc là tôi tưởng tượng thôi. Thật ra, mắt tôi chỉ dán vào giữa hai hàng lông mày của Go Yo Han, làm sao mà nhìn rõ được gì khác chứ. Tiếng của mấy đứa ở xa cũng chẳng thể nào nghe thấy được. Tất cả chỉ là ảo thanh cùng ảo ảnh mà thôi. Tôi quyết định sẽ cố gắng sửa cái tật tự ý thức thái quá của tôi mỗi khi nhìn Go Yo Han.
Đúng rồi, những người khác trong tầm nhìn mờ ảo của tôi ngoài Go Yo Han ra đều không nhìn tôi.
Mọi người không quan tâm đến tôi như tôi nghĩ đâu. Sống trong ảo tưởng chỉ để lại sự xấu hổ cùng tổn thương mà thôi. Tôi tự nhủ rồi gật đầu.
Nhưng mà, thấy mấy đứa ngồi trước hôm nay lại giả vờ thân thiết bắt chuyện với tôi, có lẽ suy nghĩ của tôi cũng không hẳn là sai hết nhỉ? Rồi tôi lại lắc đầu. Chuyện đó là đương nhiên mà. Cùng lớp thì làm sao mà không biết Go Yo Han với tôi đã làm hòa được chứ. Dù là một cuộc làm hòa hơi đột ngột.
“Cậu làm gì đấy? Tự dưng gật đầu rồi lắc đầu một mình.”
“À, tại có con côn trùng bay.”
“Ghê.”
Go Yo Han nhăn mặt, vung tay lung tung trong không khí. Không biết cậu ta thật sự sợ côn trùng hay chỉ giả vờ, cậu ta leo lên ghế khi vẫn còn đi dép trong nhà, rồi ngồi khoanh chân ôm gối. Chiếc ghế theo đó in đầy dấu giày trắng xóa. Đúng là một tên ích kỷ trơ trẽn. Đó thậm chí còn không phải ghế của cậu ta.
Rồi cậu ta bỏ cây kem đang ăn dở ra khỏi miệng, lại hỏi tôi:
“Mà này, sao cậu lại hỏi về giày dép làm gì?”
“À không, thì… chỉ là.”
“Đúng rồi. Giày của cậu đâu rồi?”
“Hả?”
Go Yo Han lại đổi chủ đề mà chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi. Theo những gì tôi quan sát được về thói quen của cậu ta, lần này trông cậu ta có vẻ thật sự tò mò. Có lẽ… có lẽ là vậy.
“Cậu có đôi giày hay đi ấy. Đôi màu trắng, có mùi tiền đấy. Sao dạo này không thấy cậu đi nữa?”
Còn không phải tại cậu ăn cắp thì tôi đã đi rồi, thằng khốn.
“À, đôi đó hả? Tôi chán rồi.”
“Chán rồi á?”
Nước màu đỏ tươi nhỏ giọt từ cây kem trên tay Go Yo Han. Chất lỏng ngọt lịm, nhớp nháp chảy dọc theo que kem màu hồng len lỏi giữa các ngón tay cậu ta. Cậu ta mặc kệ bàn tay dính đầy nước màu đỏ, nhíu một bên mày nói tiếp:
“Chẳng phải cậu thích đôi giày đó lắm sao?”
“Tôi cũng không thích đến thế. Với lại, thì sao chứ, thích rồi lại không thích cũng có gì lạ đâu.”
“Này, cậu buồn cười thật đấy. Cậu cứ chán là vứt hết à?”
“Cậu nói gì thế. Chán thì vứt đi là đương nhiên mà.”
Mắt tôi dán vào cây kem hồng đang tan chảy dưới cái nóng oi ả. Nước màu đỏ chảy dọc theo những đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Go Yo Han, nhỏ giọt xuống sàn. Tôi đang lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó thì cây kem đang khẽ đung đưa trong không trung bất ngờ lao thẳng về phía miệng tôi.
“Ăn không?”
“Điên à?”
Sao tôi lại phải ăn thứ này chứ? Tôi trừng mắt nhìn Go Yo Han với ánh mắt đó. Nhưng Go Yo Han chẳng hề ngạc nhiên, cậu ta chỉ chớp mắt rồi chậm rãi nói:
“Ngon lắm.”
“Ngon cái con khỉ…”
“Jun à.”
Tôi không trả lời mà chỉ trừng mắt nhìn cậu ta. Thấy thái độ đó, Go Yo Han bĩu môi, hờn dỗi.
“Tôi thật sự rất vui vì đã làm hòa với cậu.”
Lần này, cậu ta đặt bàn tay không cầm kem lên ngực. Đúng là đủ trò mà.
“Chúng ta là bạn thân duy nhất của nhau mà, đúng không?”
“…”
Cậu ta á? Tôi lắc đầu, không thể nén nổi tiếng cười chế nhạo, Go Yo Han đột nhiên cau mặt, vừa khuấy khuấy cây kem vừa bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Nghe này. Hồi tôi còn bé tí, cao có bằng này thôi này. Ở cửa quán net tôi hay đến có dán một khẩu hiệu là ‘Hôm nay trả tiền, ngày mai chịu nợ’. Cậu biết nghĩa là gì không?”
“Thì là ngày mai có thể nợ được chứ sao.”
“Nghe kỹ này. Hồi bé tí, tôi nghĩ bụng, ‘Vậy thì hôm nay mình cứ tiêu xài thả ga, chơi game điên cuồng, rồi ngày mai mình sẽ nợ, không phải trả tiền nữa, đúng không?’ Tôi đã nghĩ như vậy đấy. Nhưng đến hôm sau, khi tôi chơi game xong đi ra, họ lại bắt tôi trả tiền. Thế là tôi hỏi, ‘Hôm qua chẳng phải bảo là được nợ sao?’ Dù tôi hỏi thế, họ vẫn trả lời, ‘Thế thì mai tôi cho cậu nợ. Hôm nay nhất định phải trả tiền mặt.’ Họ trả lời như vậy đấy.”
Go Yo Han nói một tràng dài không nghỉ, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu.
“Lớn lên tôi mới hiểu ra. Hóa ra lúc nào tôi cũng phải trả tiền.”
“…”
“‘Ngày mai’ chỉ là một khái niệm thôi, nó không tồn tại trong thực tế.”
“Cái đó.”
Tôi định phản bác, nhưng chợt quên mất phải nói gì. Tôi hoàn toàn có thể bảo đó là vớ vẩn, nhưng nghe kỹ thì lại thấy có lý.
“…Có lý thật.”
Lối nói chuyện này lúc nào nghe cũng thấy kỳ lạ. Thấy tôi không phản bác gì, Go Yo Han nhắm nhẹ một mắt, làm mặt tinh nghịch. Hình như cậu ta hài lòng với phản ứng này của tôi.
“Thế nên thật ra tôi đã nghĩ một chút, và thấy chuyện chúng ta cãi nhau đúng là phí thời gian.”
“Phí thời gian á?”
“Thấy chưa, làm gì có ngày mai. Thế nên mọi việc hôm nay chúng ta làm đều phải suy nghĩ thật kỹ.”
“…”
“Tôi đã không cẩn thận cho lắm. Tôi thừa nhận.”
Go Yo Han nói một cách trơ trẽn. Liệu những lời vừa rồi có thật sự là suy nghĩ của cậu ta hay không? Hay đó chỉ là một lời nói dối? Hoặc có lẽ đó là một cách nói vòng vo để làm hòa hay xin lỗi? Hay chỉ là vớ vẩn? Không, chắc chắn là vớ vẩn rồi. Giống như mọi khi. Những lời vớ vẩn thốt ra từ cái đầu đầy những mưu mô kỳ lạ.
“…”
Bỗng nhiên mắt tôi hướng về phía cây kem. Rõ ràng là trước đó không có gì, nhưng chẳng hiểu sao cây kem của Go Yo Han giờ lại bu đầy ruồi nhặng. Cảnh tượng những con ruồi đen bám chi chít vào cây kem đã tan chảy một nửa thật kinh tởm.
“Cậu đi rửa tay đi.”
“Tay á?”
Go Yo Han lật lòng bàn tay lên nhìn. Vừa lúc đó, cây kem cậu ta đang cầm rơi thẳng xuống đất. Trông cậu ta chẳng mấy quan tâm. Go Yo Han nắm rồi xòe bàn tay, mân mê chất lỏng dính nhớp trên đó. Rồi cậu ta liếc nhìn tôi một cái, nói:
“…Đi cùng tôi nhé?”
“Đi đâu… không đời nào.”
“Nhà vệ sinh.”
“Cậu điên à? Đi thì tự đi một mình đi.”
“Sao thế, đi vệ sinh cùng nhau thì có gì là điên chứ?”
Go Yo Han thật sự cư xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng cảm nhận rõ điều đó. Cái chuyện cậu ta đã từng gào thét, đẩy tôi xuống tận đáy vực chỉ vài tuần trước, giờ đây dường như đang bị cố tình xóa bỏ. Chẳng lẽ đây là ý đồ thực sự của Go Yo Han? Cậu ta đang cố gắng biến những chuyện đã làm với tôi thành chưa từng xảy ra sao? Chỉ theo ý thích của cậu ta thôi?
Tôi chỉ im lặng nhìn cậu ta, Go Yo Han lần này lại nhướn một bên mày rồi đứng dậy.
“Vậy cậu phải ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi về đấy nhé?”
“…Biết rồi, làm ơn đi rửa tay rồi quay lại đi.”
“Okay.”
Rồi cậu ta thản nhiên dùng ngón tay dính đầy kem làm dấu ok.
“Nhất định phải ở đúng chỗ này đấy.”
“Biết rồi mà.”
“Nếu cậu bỏ đi, tôi sẽ ghét cậu thật đấy.”
“…Biết rồi.”
“Vậy tôi đi nhé.”
Go Yo Han tặc lưỡi trong miệng, tạo ra một âm thanh trong trẻo. Đến cả những trò đùa như thế này mà tôi cũng không còn thấy buồn cười nữa, có lẽ mọi chuyện đã nghiêm trọng lắm rồi.
Nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần, tôi khẽ ôm lấy cái đầu đang nhức nhối. Mỗi khi đối diện với Go Yo Han, tôi cảm thấy như toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình bị ném vào thùng rác. Tôi còn mệt mỏi hơn cả lúc chạy hết mình trong bài kiểm tra thể lực quanh sân trường. Vì thế, tôi vô thức ngả người ra sau chiếc ghế nhựa yếu ớt, thở dài một tiếng. Mệt mỏi quá. Tôi mệt mỏi với chính mình vì đã cố gắng đến mức này. Chính vào lúc ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu tôi…
Ánh mắt tôi chạm phải Shin Jae Hyun đang ngồi ở phía đối diện.
Cậu ta ngồi đó từ bao giờ vậy? Tôi hoàn toàn không nhận ra. Chỉ trong nháy mắt, Shin Jae Hyun đã vẫy tay. Cậu ta dường như đang nói gì đó bằng miệng, nên tôi nhíu mày cố gắng tập trung. Hình như cậu ta đang nói thế này:
‘Xin lỗi, bây giờ tôi đến lấy lại chìa khóa từ cậu được không?’
À, tôi vẫn chưa trả chìa khóa cho Shin Jae Hyun. Tôi giật mình, mặt bất giác nhăn lại. Chìa khóa có ở trong túi không nhỉ? Tôi vô thức thò tay vào túi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.