Hành Trang Tuổi 18 - Chương 92

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 92

Giữa đám đông ồn ào, tôi khẽ gật đầu. Giờ thì tôi cũng chẳng cần phải cố gắng thân thiết với Shin Jae Hyun rồi cảm thấy tội lỗi nữa. Bởi vì tôi không còn là kẻ bị cô lập. Nhìn bề ngoài thì cuộc chiến giữa tôi với Go Yo Han coi như đã kết thúc rồi, nên tôi cũng không cần phải dè chừng làm gì.

Rốt cuộc thì tại sao tôi lại làm hòa với Go Yo Han? Tất cả là vì sự an toàn này.

Không ngờ từ xa như vậy mà Shin Jae Hyun vẫn thấy cái gật đầu khẽ khàng của tôi, cậu ta liền nở nụ cười tươi rói đặc trưng rồi đứng dậy. Tôi lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, chuẩn bị đưa cho Shin Jae Hyun khi cậu ta tiến lại gần. Chiếc chìa khóa màu vàng, kẹp giữa ngón trỏ với ngón cái của tôi ấm một cách kỳ lạ, cứ như vừa có ai đó ngồi rồi đứng dậy vậy. Nhớ lại nhiệt độ khó chịu đó, tôi bèn vô cớ lắc lắc chiếc chìa khóa trong không trung. Bàn tay của Shin Jae Hyun chộp lấy chiếc chìa khóa đang động đậy như một con côn trùng.

“Cuối cùng cũng lấy lại được rồi. Cậu đột nhiên lấy đi làm tôi khổ sở bao nhiêu cậu biết không?”

Chẳng phải cậu cho tôi mượn để dùng sao? Tôi bối rối nhìn theo chiếc chìa khóa đang rời xa cùng Shin Jae Hyun. Chiếc chìa khóa đã được tôi cẩn thận giấu trong túi giờ đang hướng về phía túi quần của Shin Jae Hyun.

“…Tôi quên mất. Xin lỗi vì trả muộn.”

“Không sao đâu. Chuyện lỡ thôi mà.”

“Cảm ơn cậu. Tôi dùng tốt lắm.”

Trước lời cảm ơn cộc lốc của tôi, Shin Jae Hyun vẫn giữ khuôn mặt hiền lành rồi chỉ nhún vai. Tôi chẳng thể nào biết đó là đồng ý hay không. Nhìn biểu cảm thì rõ ràng là đồng ý, nhưng lạ thay tôi cứ mãi nghi ngờ. Tất cả là tại Go Yo Han mà tôi trở nên nghi ngờ mọi chuyện nhỏ nhặt như thế này.

“Hình như cậu làm hòa rồi hả?”

“Hả?”

“Với bạn cậu ấy.”

Shin Jae Hyun hất cằm về phía Go Yo Han vừa đi. A a–. Một âm thanh ngớ ngẩn bật ra từ miệng tôi.

“Ừ. Sao đó lại thành ra thế này.”

“Làm tốt lắm. Giờ thì tôi có thể yên tâm sống rồi.”

“Yên tâm sống á?”

“Tôi đã lo lắng.”

Shin Jae Hyun khẽ gãi ngực bằng ngón tay rồi nói tiếp.

“Tôi sợ tự dưng lại có chuyện lớn xảy ra.”

Đến mức đó sao? Bị đồng nhất với kẻ có quan điểm kỳ quái không muốn kết bạn vì không muốn phân biệt đối xử, điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu. Nếu nói tôi không thấy tệ thì đó là nói dối.

Ừm ừm. Một tiếng rên nhẹ phát ra từ đôi môi đang do dự của tôi, hình như Shin Jae Hyun nhận ra tâm trạng của tôi. Ừ thì, đó cũng chẳng phải là một lời hay ho gì. Hai bàn tay tôi chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi túi quần, giờ đang đặt trước mắt tôi. Mà cái thằng này, từng hành động nhỏ nhặt của cậu ta cứ có cái gì đó rất kiểu người nước ngoài.

“Nhưng mà, hình như cũng hơi khác với những gì tôi nghĩ.”

“Cái gì?”

“Một cảm giác không rõ ràng mà tôi không thể diễn tả bằng lời…”

Phù. Shin Jae Hyun chu môi ra rồi thổi nhẹ một hơi, sau đó nhanh chóng rụt hai tay vừa đưa ra về phía sau. Hình như cậu ta muốn nói là thôi không nói nữa.

“Không, cái này nghe có vẻ hơi thành kiến quá.”

Thành kiến, một từ ngữ đáng ngờ. Tôi có xu hướng phản ứng rất nhạy cảm với bất cứ điều gì đáng ngờ.

Đó đều là cơ chế phòng vệ để bảo vệ bản thân tôi. Thường thì là như vậy. Có những lúc tôi cảm thấy mình không được bỏ lỡ ý nghĩa thực sự của những lời vừa nghe. Đây là một cảm giác xuất phát từ ‘linh cảm’ xuất hiện ngay trước khi tôi trải qua một chuyện nguy hiểm. Tôi lập tức bắt chước những kẻ ngốc đã nghe được một câu chuyện thú vị. Đó là cách để giảm thiểu sự nghi ngờ và hạ giọng điệu hung hăng.

“Thành kiến á? Sao lại thế? Đó là cái gì vậy?”

Tôi giả vờ hờn dỗi cười rồi hỏi. Tôi còn nhún nhún mông như thể không thể kiềm chế được sự tò mò. Mấy tên ngốc tôi từng thấy hay làm thế này. Rồi thường thì những kẻ mắc bẫy sẽ mừng rỡ vì chủ đề mình khơi ra lại được quan tâm, thế là ba hoa những điều không cần thiết. Tôi mong đợi nhìn Shin Jae Hyun.

“Cái đó là.”

“Cái đó là sao?”

“Ừm.”

Khóe miệng tươi tắn của Shin Jae Hyun thận trọng hé mở. Tôi tự nhiên dõi mắt theo cử động đó. Nhưng những gì tôi nghe được từ Shin Jae Hyun lại chẳng như mong đợi. Cậu ta cứ như sắp nói gì đó, rồi lại thốt ra những lời vớ vẩn.

“Không phải đâu. Cứ coi như cậu chưa nghe thấy gì đi.”

Khoảnh khắc đó, cơ thể tôi đang háo hức chờ đợi suýt chút nữa loạng choạng. Chết tiệt. Vậy thì ngay từ đầu cậu ta nên im miệng đi chứ. Tự dưng khơi ra một chủ đề kỳ lạ, làm tôi tò mò rồi lại rút lui nhanh như cắt đuôi. Trông thật xảo quyệt. Nhưng Kang Jun này không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Tôi sắp phát điên lên vì muốn biết câu chuyện liên quan đến mình.

“A a, là chửi bậy hả?”

Tôi ngả người ra sau như thể không mấy tò mò. Thật ra thì tôi đang tò mò muốn chết. Đây là cách tôi dùng khi tôi thật sự rất muốn biết nhưng cái tên khơi chuyện lại ậm ừ không chịu nói.

“Biết rồi. Cậu không nói cũng được. Tôi tuyệt đối sẽ không nói với Go Yo Han đâu.”

Tôi cố tình đổ tội lên đầu cậu ta. Nếu tôi nói vậy, ai cũng sẽ hình dung ra cảnh tôi mách với Go Yo Han rằng cậu ta đã chửi Go Yo Han. Thế thì thường người ta sẽ bắt đầu luyên thuyên để giải thích. Nếu mình tự ý cho rằng lời nói của ai đó có thể gây khó chịu cho người khác, thì hầu hết mọi người đều sẽ sợ.

Ít nhất thì đó cũng là một cách khá hiệu quả với đám học sinh lớp 12 ở trường trung học này.

Hồi lớp 10, tôi đã dùng tên Han Jun Woo và nó hiệu quả hơn tôi tưởng. Tôi khẽ thì thầm với Shin Jae Hyun, hy vọng sẽ có kết quả tương tự.

“Tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cậu mà.”

Rồi tôi khẽ cong mắt cười. Ừ, đến nước này thì cậu nên mở miệng ra đi. Với ý nghĩ đó, tôi nhìn Shin Jae Hyun…

“Này.”

“Hửm?”

“Cái chuyện mà tôi bảo cậu coi như chưa nghe thấy ấy, là vì cậu không nên nghe.”

Khuôn mặt hiền lành không hề thay đổi đó lại trách mắng tôi một cách dứt khoát hơn tôi tưởng. Tất nhiên, Shin Jae Hyun không hề trách mắng tôi, cậu ta chỉ đang diễn đạt rõ ràng những gì muốn nói bằng lời mà thôi. Nhưng tôi lại cảm thấy như một đứa trẻ mẫu giáo bị cô giáo phạt, tôi chỉ còn biết im lặng nghe Shin Jae Hyun ‘quở trách’.

“Tôi biết rõ cậu không phải là người nên nói về chuyện này.”

“…À, ừ.”

“Nhưng mà chuyện này hình như không nên nói với người khác thì phải… À, tôi phải đi rồi.”

“Hả?”

“Tôi đi đây. Lát gặp ở lớp.”

Đợi đã, đợi đã. Nỗ lực níu giữ của tôi chỉ còn lại trong không trung rồi tan biến. Cuối cùng thì tôi vẫn chẳng nghe được gì.

Shin Jae Hyun nói xong liền quay người bước đi giữa những chiếc bàn nhỏ cạnh căng tin, nhanh đến nỗi tôi không kịp ngăn lại. Tất nhiên, tôi hoàn toàn có thể đứng dậy đuổi theo rồi giữ cậu ta lại. Bước chân cậu ta vội vã một cách kỳ lạ, nhưng không phải là đang chạy. Dáng đi đó giống như một con linh dương trên thảo nguyên cố tỏ ra thong thả trước kẻ săn mồi. Cái vẻ muốn thể hiện rằng dù là động vật ăn cỏ, nó vẫn là một con linh dương đực đầu đàn.

“…Cái gì vậy.”

Chuông còn chưa reo mà. Tại sao Shin Jae Hyun lại đột nhiên biến mất như vậy? Đang nghĩ ngợi thì một bàn tay lạnh lẽo chạm vào má tôi từ phía sau. Nhiệt độ buốt giá thấm vào má khiến tôi không khỏi rùng mình.

“A, lạnh quá.”

“Giật mình à?”

Khi tôi quay lại thì ra là Go Yo Han. Tôi rụt người lại tránh tay cậu ta rồi lại nhìn về hướng Shin Jae Hyun vừa đi. Vậy là hướng Go Yo Han đến với hướng Shin Jae Hyun đi là một đường thẳng. Có lẽ Shin Jae Hyun đã thấy Go Yo Han đến? Vậy thì Go Yo Han cũng thấy Shin Jae Hyun sao? Đang nghĩ vậy thì tai tôi đau nhói, tôi giật mình quay phắt đầu lại.

“A, a!”

“Sao vậy?”

Trong khoảnh khắc, tôi không thể xác định được chuyện gì đã xảy ra. Phải đến vài giây sau tôi mới nhận ra. Go Yo Han đã nắm lấy tai tôi rồi ép tôi quay đầu lại. Mặt tôi đỏ bừng, mạch suy nghĩ đang cố đoán xem Shin Jae Hyun nghĩ gì đột ngột dừng lại. Sự chú ý của tôi lại hướng về Go Yo Han.

“Cậu làm cái gì vậy?”

“Hả?”

“Vừa nãy cậu, tại sao lại…”

“A a.”

Go Yo Han nhướn cả hai hàng lông mày một cách tinh nghịch. Trông cậu ta cứ như đang giả vờ ngây thơ vậy.

“Chỉ là tôi đùa thôi mà.”

“Đùa á?”

Đùa á, tôi thấy khó chịu mà. Cứ như tôi vừa biến thành một con thú cưng bị chủ mắng vậy. Thấy mặt tôi tự dưng đỏ bừng, Go Yo Han khẽ dùng ngón tay che miệng lại rồi làm vẻ khó xử. Sau đó, như thể đã quyết định điều gì, cậu ta từ từ hạ tay xuống rồi nói:

“Này, nhưng mà chúng ta phải làm rõ chuyện này đã.”

“Gì cơ? Nói gì cơ?”

“Chẳng phải chúng ta chỉ đơn thuần là làm hòa thôi đâu.”

Đôi môi cậu ta hồng hào lạ thường vì mút cây kem hồng hơi chu ra phía trước. Đôi mắt hẹp dài đồng thời oán hận nhìn tôi. Bàn tay vẫn còn lạnh lẽo của cậu ta nắm chặt lấy vành tai tôi không chịu buông ra. Không đau, nhưng tôi cảm thấy xấu hổ đến nghẹt thở. Go Yo Han cứ khẽ chạm vào tai tôi cho đến khi mặt tôi nóng ran như muốn nổ tung, ngay khi tôi đưa tay lên nắm lấy cánh tay Go Yo Han, cậu ta mới chịu buông ra, đúng là đồ quỷ quyệt. Đầu ngón tay lạnh lẽo của cậu ta day nhẹ vào dái tai tôi như tiếc nuối rồi mới rời đi.

“Là tôi đã làm hòa với cậu đấy.”

“Cái gì?”

Go Yo Han giơ tay lên, chỉ vào tôi rồi chỉ vào chính mình, làm vẻ oan ức.

“Cậu biết là nếu tôi không liên tục nói là chúng ta nên làm hòa thì cậu đã chẳng làm được gì rồi đúng không?”

“…”

Tôi định phản bác ngay, nhưng lại im bặt khi nghe Go Yo Han nói tiếp. Dù thấy ấm ức, nhưng đó lại là sự thật.

“Nhìn kỹ thì… hình như cậu hay quên những chuyện quan trọng thì phải, không, còn thường xuyên hơn tôi nghĩ.”

Rõ ràng kẻ săn mồi lớn nhất của lý trí đầy logic của tôi chính là những giá trị vị kỷ của Go Yo Han. Go Yo Han mà thế giới dường như xoay quanh cậu ta. Go Yo Han dù nắm giữ điểm yếu thích đàn ông giống như tôi, vẫn tự tin như một vị vua sinh ra là vua và chết cũng là vua.

“…”

Điều khiến tôi khó chịu là tôi thật sự không có gì để phản bác. Tôi đã thua cái logic vớ vẩn của cậu ta. Thấy tôi im lặng, Go Yo Han lại chắp tay như đang cầu nguyện rồi nói với giọng đầy tiếc nuối.

“Nhưng mà đừng nghĩ nghiêm trọng quá. Cái chuyện chạm vào tai cậu cũng không có ý gì đặc biệt đâu. Tôi cũng không có ác ý gì cả. Cậu biết tôi hay chơi mấy trò đùa như thế này mà.”

Lần này thì không phải nói dối. Chắc chắn Go Yo Han còn hay giỡn những trò tệ hơn thế này với bạn bè cậu ta. Cậu ta từng nắm ngực bạn bè như muốn bóp nát rồi trêu chọc, còn coi những đứa bạn chơi cùng như rác rưởi, dùng họ như đồ chơi nữa. Vậy nên hành động vừa rồi chỉ là một trong những chuyện thường ngày của cậu ta. Tương tự, tôi cũng chỉ là một món đồ trang trí trong những hoạt động thường nhật của cậu ta mà thôi.

Go Yo Han cười, nhẹ nhàng xòe hai tay ra rồi nói:

“Vậy là xong xuôi rồi nhé.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo