Hành Trang Tuổi 18 - Chương 93

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 93

Hơn nữa, sự thật là tôi vẫn chỉ là một kẻ thuộc tầng lớp trung lưu đang bơi lội trong cái kim tự tháp của Go Yo Han, điều đó vẫn không hề thay đổi.

“…Ừ.”

Ra là vậy. Thảo nào Go Yo Han lại cho tôi một chiến thắng bề ngoài.

Kết luận của sự thay đổi đột ngột này là: đôi bên cùng có lợi. Khác với Han Jun Woo, Go Yo Han đã chọn thỏa hiệp. Trao đổi lòng tự trọng, đúng là một nhà đàm phán tài ba. Một nụ cười không mấy vui vẻ tự nhiên xuất hiện trên mặt tôi. Ít nhất thì bề ngoài, điều đó có nghĩa là cậu ta sẽ bảo vệ lòng tự trọng của Kang Jun. Vì củ cà rốt mà cậu ta sẽ nhận được từ tôi. Dù tôi không biết chính xác đó là gì. Vì một tương lai lớn hơn. Go Yo Han là một doanh nhân bẩm sinh.

Tôi biết ngay mà. Thằng khốn xảo quyệt. Nhưng tôi chỉ là một con rắn đáng thương thuộc tầng lớp trung lưu, không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời đề nghị này. Tôi còn có thể làm gì khác? Ừ, tôi chỉ còn cách sống sót bằng cách bám víu đây đó như một con dơi lật lọng. Dù sao thì đó cũng là một cái bẫy ngọt ngào mà tôi chắc chắn sẽ mắc phải với cái thứ bậc thấp kém của mình. Chết tiệt.

Nghe câu trả lời của tôi, Go Yo Han khẽ nâng hai bàn tay đang chắp lại một cách cẩn thận rồi cười tươi rói. Chuỗi hạt vẫn lắc lư trên cổ tay trắng nõn của cậu ta.

“Ừ, đi một mình thì có gì hay đâu. Chỉ thấy chán thôi.”

“…”

“Bây giờ là tốt nhất rồi, đúng không?”

Đầu ngón tay thô kệch của cậu ta gõ nhẹ lên mặt bàn bẩn thỉu. Mỗi khi chạm vào chiếc bàn mà chắc chắn ban đầu phải có màu trắng sáng chói, một cảm giác bẩn thỉu lại chạm vào rồi rời đi. Khi cậu ta ấn mạnh xuống, cảm giác như bị kéo lại muốn nuốt chửng, còn khi nhấc lên thì lại dính dính một cách khó chịu, một cảm giác kỳ lạ khiến đầu tôi càng thêm nặng trĩu.

“Ừ.”

Go Yo Han nói đúng. Giờ tôi đã gần như hòa nhập được vào bầu không khí của lớp. Biệt danh ‘mama boy Kang Jun’ vẫn còn lan truyền, nhưng không ai dám gọi cái biệt danh ngầm đó của tôi trước mặt một cách trêu chọc nữa. Im Yoon Ki và Park Ha On đã bắt đầu nói chuyện với tôi, thậm chí Shin Jae Hyun cũng đã không còn nói chuyện với tôi nữa thì phải.

Khoan đã.

Nghĩ kỹ lại thì, chẳng phải Shin Jae Hyun đã âm thầm không nói chuyện với tôi từ khi Go Yo Han bắt đầu giả vờ làm hòa với tôi sao?

“…Không lẽ.”

Tôi lại quay đầu nhìn về hướng Shin Jae Hyun biến mất. Tôi chắc chắn. Đúng như tôi nghĩ. Chẳng lẽ cậu ta bỏ chạy vì Go Yo Han đến sao? Tôi hơi thất vọng. Hóa ra trên đời này chẳng có thánh nhân quân tử nào cả.

Đang nghĩ vậy thì bất ngờ bên cạnh vang lên tiếng ngón tay búng tách một cái. Âm thanh ngón trỏ cùng ngón cái chạm nhau thu hút sự chú ý của tôi. Tâm trí đang mơ màng như sương mù bỗng bừng tỉnh. Tôi tròn mắt nhìn Go Yo Han, cậu ta thẳng lưng, nghiêng người tới với vẻ mặt tinh nghịch rồi nói:

“Jun?”

Trong làn sương trắng xóa, chỉ có Go Yo Han là hiện ra rõ ràng.

Đó là tài năng của Go Yo Han. Cậu ta biết cách làm cho mình nổi bật nhất trong mọi tình huống. Mà có vẻ như cậu ta cảm thấy bất an nếu ánh mắt của người khác không hướng về cậu ta. Nếu đó là người mà cậu ta thích, Go Yo Han sẽ trở nên buồn bã và thảm hại một cách đáng lo ngại.

Vậy là tôi lại cảm thấy vui vẻ. Tôi quả thực là một chú chim hoàng yến nhỏ bé bị nhốt trong lồng của Go Yo Han.

Người khác có lẽ sẽ ghét điều này rồi đòi hỏi tự do, nhưng tôi quyết định hài lòng với tình trạng này. Bởi vì tôi không muốn trải qua những khoảnh khắc bị khinh miệt mà tôi đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian ngắn đó nữa, bởi vì tôi không muốn mất đi quyền lực mà Go Yo Han đã ban cho tôi. Tôi đã sâu sắc nhận ra rằng quyền lực mà tôi có được cho đến bây giờ chỉ là quyền lực của một con dơi. Go Yo Han đã nắm bắt được tôi một cách đáng sợ.

“Không có gì đâu.”

Vậy thì tôi nên hát một bài hát ngọt ngào cho người chủ đã cho tôi ăn. Chỉ ở mức độ của một người bạn, không gây nguy hiểm. Tôi nhìn Go Yo Han đang nhướn một bên mày rồi mở miệng.

“Tôi chỉ đang nghĩ thôi.”

“Nghĩ gì vậy?”

“Chỉ là…”

Tôi liếc nhìn tai Go Yo Han rồi nói tiếp. Ánh mắt tôi tự nhiên dừng lại ở vành tai cậu ta. Ánh mắt kiên trì của tôi chăm chú quan sát sự thay đổi dù là nhỏ nhất.

Tôi hy vọng Go Yo Han đừng quên rằng tôi cũng là con trai của một doanh nhân.

“Về cậu, chuyện này chuyện kia.”

Không phải nói dối. Không phải nói dối. Ở cuối ánh mắt kiên trì của tôi, một sắc đỏ nhạt hiện ra. Vành tai sắc nhọn của cậu ta hơi ửng hồng. Chỉ là thoáng chốc thôi. Bởi vì Go Yo Han đã giả vờ vuốt tóc ra sau tai để che đi. Tôi chợt nhớ lại những khoảnh khắc đáng thương của mình khi đánh giá chiến thắng bằng hiện tượng này. Cái ý nghĩ kẻ yêu là kẻ yếu chỉ đúng với tôi mà thôi.

Go Yo Han khác với tôi.

“Khụ, khụ.”

Go Yo Han khẽ hắng giọng một cách kỳ lạ rồi chỉnh lại tư thế ngồi xuống cạnh tôi. Trọng lượng nặng nề của cậu ta đè lên chiếc ghế nhựa mỏng manh, khiến cả người tôi cũng hơi rung lắc. Cái ghế rác rưởi này bao giờ mới được thay đây? Trường học nào cũng chỉ biết tiết kiệm tiền. Lẽ ra tôi nên cố gắng hơn để vào trường dân lập hoặc trường tự chủ mới phải. Tôi vô thức lắc lư rồi cúi đầu nhìn xuống bắp đùi Go Yo Han.

Chân của cậu ta khẽ run rẩy.

“Hình như chuông sắp reo rồi, chúng ta lên lớp thôi chứ?”

Giọng nói hơi run rẩy. Tôi vẫn nhìn vào cái chân đó rồi trả lời.

“Ừ.”

Khi tôi vừa đồng ý, tôi cảm thấy một cánh tay dài bất ngờ vòng qua vai mình. Da thịt lạnh lẽo như vừa bị gió lạnh thổi qua ôm lấy gáy tôi. Mùi hương của Go Yo Han xộc vào mũi. Quả đúng là một con chim bị nhốt trong lồng. Đó là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi khi bị cánh tay dài đó giam giữ.

Mà khi dòng suy nghĩ tiếp tục rồi quay trở lại với Shin Jae Hyun, tôi bất chợt nhận ra sai lầm của cậu ta. Go Yo Han đã nhận ra cơ thể tôi khẽ run lên kì lạ vì sự giác ngộ đó, hỏi:

“Sao vậy?”

“Hả? Không, tự dưng tôi nghĩ ra một chuyện.”

“Nghĩ gì?”

Bàn tay Go Yo Han đang vòng qua vai tôi, trượt xuống dưới rồi khẽ vỗ vào ngực tôi. Hành động tự nhiên đến nỗi tôi không biết đó là đùa hay thật lòng. Lần này, tôi lại cong khóe môi lên, nói dối.

“Chỉ là đang nghĩ, hay là bây giờ chúng ta cùng nhau quay lại lớp học thôi?”

Hoàn toàn không phải. Tôi đang nghĩ về Shin Jae Hyun. Shin Jae Hyun đã khéo léo né tránh câu hỏi của tôi, nhưng nếu tôi lục lại trí nhớ rồi ghép những lời cậu ta nói lại với nhau, thì điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự đã chửi Go Yo Han.

Cái gì, vậy là lời tôi nói là thật sao?

Tôi nhận ra rằng tôi đã thả một con mồi lớn hơn tôi tưởng.

***

Thật đúng là ‘miệng nam mô bụng một bồ dao găm’. Cái tòa nhà xám xịt đáng ghê tởm này quả thực là một nhà tù âm u, nơi sự phản bội cùng bội bạc hoành hành. Kinh Thánh đã nói rồi mà. Con người sống trên trái đất này chịu đau khổ như một sự trừng phạt cho tội lỗi của mình. Nếu vậy thì đám học sinh trung học nam này chắc chắn là những kẻ tái phạm ngu ngốc, không biết hối cải cho tội lỗi của mình. Đặc biệt là những đứa nghèo hèn, thất học. Điều đó có nghĩa là chúng không có kiến thức thông thường.

Nếu phải kể tên những kẻ thiếu kiến thức thông thường nhất trong cuộc đời tôi, thì người đầu tiên là Han Jun Woo, người thứ hai là Go Yo Han, và người thứ ba là Kim Min Ho.

Có một lý do riêng khiến tôi nhắc đến Kim Min Ho. Khi tôi ăn cơm với Go Yo Han, thường có một đám lén lút tiếp cận chúng tôi. Hầu hết là Kim Seok Min với Lee Seo Hyun. Thỉnh thoảng Kim Min Ho với Park Dong Chul cũng đi theo Kim Seok Min mà nhập bọn.

Lời Go Yo Han nói là thật. Khi tôi hỏi cậu ta ăn cơm với ai, cậu ta chỉ nói là ăn với mấy đứa ngồi cạnh. Nhưng nghĩ kỹ lại thì những đứa có khả năng ngồi cạnh cậu ta đều đã được định sẵn. Kim Seok Min, Lee Seo Hyun… Đó là điều hiển nhiên. Lý do tôi không nhớ ra ngay rất đơn giản. Tôi không ngờ những tên này lại thiếu tự trọng đến vậy.

Nghĩ lại thì Kim Min Ho với Park Dong Chul đúng là đồ ngốc. Quyền lực của Go Yo Han có gì tốt đến vậy chứ? Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra sự ngu ngốc của chính mình.

Tôi khác gì bọn họ chứ.

Tôi cũng chẳng khác gì khi lại bám lấy Go Yo Han. Chà, sự ghê tởm bản thân đang trào dâng. Vậy là trong mắt người khác, tôi, Kim Min Ho với Park Dong Chul chẳng khác gì nhau, đúng không?

“Kang Jun, chào cậu.”

Rồi như để chứng minh suy nghĩ của tôi, Park Dong Chul vừa nhìn thấy mặt tôi liền cười gượng gạo, vẫy tay. Tôi hơi sốc đến mức không thể khép miệng lại. Chẳng lẽ tôi thật sự giống cái tên đó sao? Trong lúc đầu óc tôi trống rỗng, Kim Min Ho ngồi xuống cạnh tôi. Cái gì? Sao nó lại ngồi đây?

“Go Yo Han, thằng chó chết nhà mày lại đi lang thang một mình nữa hả? Tìm mày mệt muốn chết.”

Không phải là nó ngồi xuống một cách tình cờ. Đó là lý do tôi càng thêm bối rối. Kim Min Ho cố tình ngồi xuống cạnh tôi. Nó cố ý đi vòng qua bàn để ngồi cạnh tôi đang ngồi đối diện Go Yo Han. Rồi nó còn nói chuyện với tôi như thể chúng tôi thân thiết lắm.

“Á đù, nhiều kim chi vãi. Đúng không?”

Chẳng phải nó đã bị Go Yo Han làm cho bẽ mặt đến mức không còn mặt mũi nào sao? Vậy mà nó vẫn cứ dai như đỉa bám vào cá vàng. Thế thì chuyện Kim Seok Min với Lee Seo Hyun bỏ rơi Kim Min Ho chẳng lẽ cả bọn coi như chưa từng xảy ra?

“…Ừ. Hơi nhiều.”

Không, tuyệt đối không có chuyện đó. Đặc biệt là những đứa có tính khí chó má như Kim Min Ho sẽ không bao giờ quên món nợ này. Vậy mà nó lại cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Kim Min Ho hơi nhổm người dậy rồi nắm lấy chiếc ghế. Tiếng chiếc ghế sắt cào vào nền đá cẩm thạch giả vang lên inh ỏi giữa cuộc trò chuyện.

“Mà này, kim chi ở trường mình có vị sắt không nhỉ? Mỗi lần ăn đều thấy có vị tanh tanh.”

“Chắc là đồ Trung Quốc đấy. Mày nghĩ hiệu trưởng sẽ dùng đồ nội địa cho bữa trưa của trường à? Toàn đút túi riêng hết thôi.”

Không phải tôi trả lời. Tôi bận cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ vẻ khó chịu. Hơi thở của Kim Min Ho phả ra gần khiến tôi thấy ghê tởm. Kim Seok Min đã ngồi xuống cạnh Go Yo Han từ lúc nào, xúc một thìa cơm đầy rồi thay mặt trả lời câu lẩm bẩm của Kim Min Ho đang ngồi xa nó nhất. Quả là một người theo chủ nghĩa hòa bình.

“Seok Min à, đừng có dùng từ khó hiểu. Mẹ kiếp, yêu tiếng Hàn vào thằng chó. ‘In my pocket’ là cái gì?”

“Có nghĩa là giấu tiền đi đấy, thằng ngốc.”

“Mẹ kiếp, cái gì? Ngốc á? Đừng có xàm xí, mày muốn so điểm với tao không?”

Những hạt cơm trắng bị nghiền nát bắn ra từ miệng Kim Min Ho rơi xuống mặt bàn bẩn thỉu. Dù không muốn, tôi vẫn không thể không nhăn mặt. Nếu đã định vừa la hét vừa nói chuyện như thế này thì bọn nó nên ngồi xích lại gần nhau đi chứ. Vừa lẩm bẩm phàn nàn, tôi vừa cố gắng đánh giá tình hình hiện tại dựa trên vị trí ngồi của bọn nó.

Vô thức là một tín hiệu tiết lộ những gì người ta muốn che giấu. Hầu hết những tín hiệu này đều biểu hiện qua cơ thể. Một ví dụ điển hình là vị trí ngồi. Go Yo Han không tham gia vào cuộc trò chuyện này mà chỉ khoanh tay dựa vào lưng ghế quan sát. Tuy nhiên, cậu ta vẫn là trung tâm của cái bàn này. Thậm chí cậu ta còn ăn uống qua loa chỉ bằng một tay. Rồi không ngoại lệ, cây xúc xích trên đĩa của Kim Seok Min cũng chui tọt vào miệng Go Yo Han.

“Ơ? Go Yo Han, mày làm gì đấy?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo