Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 94
“Thấy mày không ăn, tao tưởng mày không thích.”
Go Yo Han cười toe toét, lộ cả răng. Rồi cậu ta tự nhiên liếc mắt sang cây xúc xích của Lee Seo Hyun đang ngồi đối diện bên cạnh.
“Này! Ai bảo tao không thích xúc xích hả!”
“Gì chứ. Thích thì phải ăn trước khi người khác lấy chứ. Thế là bị cướp rồi còn gì.”
“Á à, cái gì đấy. Nhìn cái thằng này kìa, cơm thì không ăn toàn ăn xúc xích. Đúng là thằng trộm chó.”
“Tao không thích cơm gạo lứt.”
Lần này, Go Yo Han dễ dàng gắp lấy cây xúc xích của Lee Seo Hyun bằng đũa, mở to mắt rồi vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nói. Rồi đôi đũa sắt lại hướng về phía suất ăn của Kim Seok Min.
“Đúng là buffet mà.”
Nghe Go Yo Han đùa, Kim Seok Min chửi thề ‘thằng chó, thằng chó’.
Kim Seok Min cố gắng hết sức để ngăn chặn sự xâm lược tái diễn của Go Yo Han, nhưng cuối cùng vẫn bị cướp sạch. Kỹ năng dùng đũa của Go Yo Han quả thực nhanh cùng chính xác. Hơn nữa, Go Yo Han còn nghịch ngợm vặn mạnh cổ tay Kim Seok Min ra sau khi nó đang đùa giơ tay lên trước mặt Go Yo Han.
“Á! Đệt, đau vãi!”
“Ai bảo mày thò cái chân giò heo vào trước mặt tao làm gì? Mất cả ngon.”
“Ngon cái gì mà ngon. Đồ chó. Nhìn bát cơm mày còn chưa động đến một hạt nào kia kìa.”
Kim Min Ho giơ tay ra làm vẻ đe dọa rồi trách móc Go Yo Han. Hành động tiếp theo của Go Yo Han thật sự gây sốc.
“Thế à? Vậy thì mày ăn hết cho tao đi.”
Cậu ta cười toe toét như vậy, rồi dùng thìa xúc một đống cơm dính bết ném thẳng vào khay ăn của Kim Min Ho. Giống như ném đá bằng máy bắn đá vậy. Bịch. Một tiếng động nặng nề vang lên, những cục cơm văng tung tóe thảm hại lên khay ăn của Kim Min Ho.
“…”
“Chà, trông hợp với mày đấy. Đúng là cơm của mày mà, phải không?”
“…A, thằng chó chết này!”
Kim Min Ho hét lên. Nước canh bắn tung tóe lên cả tay tôi vì sức nặng của nắm cơm rơi xuống. Á, chết tiệt. Tôi vội vàng giơ tay lên nhìn những giọt canh đang chảy xuống. Ngay khi ngẩng đầu lên, tôi chạm phải ánh mắt của Go Yo Han.
Tôi nhăn mặt như muốn phản đối rồi định giơ mu bàn tay dính nước canh ấm lên cho cậu ta xem, nhưng Go Yo Han nhanh chóng quay mặt đi, nhìn lại Kim Min Ho rồi nói với giọng khá dịu dàng.
“Ăn ngon miệng nhé. Rõ chưa?”
“Thằng chó chết này… Hả? Mày thật sự muốn chết hả? Thằng, thằng chó đẻ, thằng chó chết tiệt, tao giết mày…”
“Min Ho à. Bỏ qua đi. Cứ cho qua một cách cool ngầu đi.”
Kim Seok Min là người đã trấn an Kim Min Ho đang giận dữ trong giây lát. Go Yo Han cười, lắc chiếc thìa còn dính vài hạt cơm, Lee Seo Hyun thì tủm tỉm ăn canh, còn Kim Min Ho một mình cắn môi rồi lẩm bẩm bằng cái giọng rẻ tiền thường ngày.
“Mẹ kiếp, người tốt như tao phải nhịn thôi. Cái thằng chó chết xấu xa Go Yo Han kia.”
“…”
Trong khoảng thời gian tôi không có mặt, mối quan hệ giữa bốn người này lại trở về như cũ. Tại sao? Vậy thì tôi không thể không đặt ra câu hỏi. Cái gì vậy Go Yo Han? Chẳng phải cậu đã nói là không chơi với những kẻ nửa vời sao? Tôi nhăn mặt rồi cắn môi.
Mặc dù vậy, lý do tôi chỉ im lặng đảo mắt là vì đã có sự thay đổi. Thứ nhất, Kim Min Ho luôn ngồi cạnh Go Yo Han lại ngồi cạnh tôi.
Đây là bằng chứng cho thấy thứ bậc của Kim Min Ho đã giảm xuống.
“Mà kim chi Trung Quốc ngon thật đấy.”
“Thì sao, thằng nhãi ranh.”
Park Dong Chul vụng về cười hì hì rồi vội vàng chen vào cuộc trò chuyện trong tình huống đó cũng vậy thôi. Mà Kim Min Ho làm bẽ mặt Park Dong Chul như thế cũng chẳng khác gì. Nơi này vẫn chưa thay đổi. Tôi phủi tay rồi cầm lại đôi đũa. Hay là đi rửa tay rồi quay lại nhỉ? Đang phân vân thì giọng nói trầm đục của Kim Min Ho đột ngột vang lên bên tai tôi.
“Mà này, hai cậu thật sự đã cãi nhau à?”
“Tôi á?”
Sao thằng này lại xáp lại gần thế nhỉ. Tôi hơi rụt người lại, hỏi với vẻ khó chịu, rồi nó gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
“Thì là cậu chứ còn ai, thằng chó. Là tôi chắc? Cậu với Go Yo Han cãi nhau đúng không?”
Cái đồ đầu sỏ thời kỳ Chiến tranh Lạnh thì không có tư cách nói với tôi câu đó. Nếu Go Yo Han là kẻ tuyên chiến thì Kim Min Ho là một kẻ bàng quan độc ác. Cái loại người coi tôi như không khí, vừa thấy tôi bắt đầu ăn trưa với Go Yo Han liền lân la tới lui trông thật đáng ghê tởm. Sinh vật đáng thương này, dù bị chà đạp đến nỗi nhục nhã như vậy mà vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của Go Yo Han, thật là kinh tởm.
“Kang Jun, Kang Jun, nói xem nào. Sao hai cậu lại cãi nhau? Là cậu đúng không? Chắc chắn là lỗi của cậu rồi?”
Vậy mà nó còn không dám hỏi thẳng Go Yo Han, lại còn lén lút dùng khuỷu tay huých vào sườn tôi. Hứ. Ừ, hóa ra tôi vẫn ở dưới cơ nó.
Go Yo Han chỉ nhét đầy mấy cây xúc xích vào miệng rồi nhồm nhoàm nhai. Go Yo Han kỳ lạ coi trọng lễ nghi ở những nơi không ngờ tới ghét nhất những đứa vừa nhai vừa nói. Cậu ta chẳng có ý định giúp tôi rồi. Tôi bỏ cuộc rồi vắt óc suy nghĩ.
“Chỉ là cãi nhau một chút thôi mà. Chẳng phải ai lớn lên cũng phải cãi nhau sao? Học sinh cấp ba mà.”
“Xí, vớ vẩn.”
“Thật đấy. Go Yo Han à. Đúng không?”
Tôi đẩy trách nhiệm cho Go Yo Han. Cậu ta chỉ im lặng nhìn chằm chằm như một con lạc đà, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, mãi một lúc sau mới nuốt xuống rồi trả lời.
“Vậy thì chẳng phải đàn ông con trai thật sự nên cãi nhau bằng lời một cách hèn nhát mới đúng điệu sao?”
“Á đù. Là Kang Jun rồi. Chắc chắn là lỗi của Kang Jun. Cậu chắc lại giả vờ ngoan hiền đúng không? Bảo sao hồi đó cậu cứ cúi gằm mặt mỗi khi đi lại như một thằng ngốc. Chào hỏi thì toàn lơ.”
“Này, không phải mà.”
“Không, tôi là đồ ng-u.”
Kim Min Ho cúi gằm mặt xuống rồi đập mạnh trán vào cái bàn ván ép rẻ tiền dán keo ọp ẹp. Nó ôm chặt cái trán vừa va vào bàn rồi cố tình hét to hơn.
“Á, mẹ kiếp! Đau vãi! Á! Đau quá!”
“Mày làm cái gì đấy? Chẳng buồn cười chút nào.”
Lee Seo Hyun nói vậy. Nghe thấy thế, Kim Min Ho đang làm ầm ĩ liền im bặt. Rồi nó ngượng ngùng dùng ngón tay xoa xoa trán, lẩm bẩm.
“Địt mẹ lũ khốn kiếp. Trước kia còn cười ha hả với tao… Mấy thằng này đổi gu hài hước từ bao giờ thế?”
“Thằng kia. Mày chỉ có gào rú như con lợn, có cái gì mà buồn cười?”
“Cái đệt, lợn á? Mày muốn chết hả?”
“Tự nhiên nổi cáu làm gì thế. Bình thường có thấy mày để bụng đâu.”
Giọng điệu của Lee Seo Hyun vẫn vậy, nhưng bầu không khí đã thay đổi một cách kỳ lạ. Kim Min Ho giả vờ không nghe thấy, vẫy tay về phía một thằng cùng lớp ở đằng xa. Rõ ràng là nó không muốn dính vào cuộc cãi vã này. Thứ bậc đã thay đổi.
“Địt mẹ thằng chó. Nhìn cái mặt chó má của mày kìa. Mày thừa biết tao không có ý đó mà.”
“Ơ hay, thế không gọi lợn là lợn thì gọi là gì…? À! Tao hiểu rồi. Tao không gọi nữa. Kim Min ho. Min Ho. Kim Min Ho. Được chưa?”
“…”
Cuối cùng, Kim Min Ho đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, im lặng. Go Yo Han đảo mắt nhìn cả hai người, rồi uống nước. Rõ ràng là đã uống hết rồi, nhưng cậu ta vẫn ngậm cái cốc inox vào miệng, khẽ gật đầu. Thậm chí còn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ngân nga một giai điệu kỳ lạ. Kim Seok Min liếc mắt nhìn quanh, rồi quay sang nói chuyện với một đứa cùng lớp ở xa. Nó cố tình làm ồn ào như thể muốn át đi sự căng thẳng này.
“Ê! Tiết 5 bọn mày học gì?”
Từ đằng xa vọng lại tiếng “Tiếng Anh”. Nghe vậy, Kim Min Ho lẩm bẩm một mình với vẻ khó chịu.
“Bọn tao học Thể dục, cái đệt–. Ăn xong mà chạy thì làm sao tiêu hóa được. Lịch học lớp tao đúng là ảo diệu. Ảo diệu thật sự.”
“À, đúng rồi. Nghe thôi đã thấy bực mình rồi.”
Tất nhiên, người đáp lại chỉ có mỗi Park Dong Chul đang ngồi ở góc kia. Bản năng mách bảo, tôi nhanh chóng đảo mắt, suy đoán kết quả của cuộc chiến thứ bậc đã diễn ra trong lúc tôi vắng mặt. Có vẻ như Lee Seo Hyun với Kim Seok Min đã có một cuộc sống tốt hơn kể từ sau khi được Go Yo Han “chọn mặt gửi vàng”.
Lee Seo Hyun với Kim Seok Min vốn ngang hàng với Kim Min Ho đã dùng đầu của bạn mình làm bàn đạp để tiến gần hơn đến vị trí của Go Yo Han. Rồi ánh mắt tôi lại hướng về phía Park Dong Chul. Nó cúi gằm mặt, liếc mắt nhìn quanh tình hình. Bỗng ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nó nở một nụ cười gượng gạo rồi vùi mặt vào khay cơm.
Park Dong Chul, thằng chó phản bội.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa quên được quả bóng mà nó đã sút vào người tôi. Nhưng nó không những không xin lỗi mà còn trơ tráo đứng trước mặt tôi, điều đó khiến tôi phát điên. Tôi giận không phải vì bị trúng bóng, mà vì Park Dong Chul vẫn nghĩ rằng nó không cần phải xin lỗi tôi. Nếu Park Dong Chul nghĩ như vậy, chắc chắn phải có lý do riêng. Chẳng phải là nó đã nghe được những lời mà Kim Seok Min, Lee Seo Hyun với Kim Min Ho nói sau lưng tôi hay sao?
Được thôi, đã nghi ngờ thì phải xác minh. Tôi mở lời, cố gắng hợp lý hóa những nghi ngờ của mình. Trước hết, hãy thử gợi chuyện xem sao. Vậy tiết 5 của tôi là…
“Tiết 5 tôi học Tiếng Anh.”
“Ê! Mà bọn mày nghe chưa? Hiệu trưởng bị hói đầu đấy.”
“Thật á? Cái đệt, chứng minh khoa học đi. Lấy bóng bay ra đây. Mẹ kiếp.”
“…”
Bị bơ đẹp. Lời tôi vừa thốt ra đã bị nhấn chìm bởi tiếng ồn ào của hai người kia.
Chưa kịp để tôi nói hết câu, Lee Seo Hyun đã hét lớn, Kim Min Ho ngẩng đầu lên cười khanh khách. Kim Seok Min cũng hùa theo, bọn chúng còn trêu đùa nhau chuyện đẩy thầy hiệu trưởng xuống cầu thang, hay giả vờ lỡ tay giật tóc thầy.
“…A.”
Chuyện này rõ ràng là cố ý. Máu trong người tôi như đóng băng lại. Cảm giác bị phớt lờ vẫn không hề quen thuộc. Tôi đặt đôi đũa đang run rẩy lên khay cơm. Lee Seo Hyun chắc chắn đã cố tình cắt lời tôi rồi lái sang một chủ đề nhảm nhí khác. Tôi giấu bàn tay đang run rẩy xuống dưới đùi.
Tôi ngẩng đầu lên. Giữa khung cảnh hỗn loạn, tôi chạm mắt với Go Yo Han vẫn đang ngậm cốc nghịch ngợm. Không còn cách nào khác. Go Yo Han ngồi đối diện tôi mà. Và tôi đã nhìn thấy rõ ràng. Go Yo Han khẽ bật cười, nghiêng nghiêng chiếc cốc. Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ sự chế giễu trong đó. Như thể cậu ta đang nói rằng dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Rồi cậu ta bỏ chiếc cốc ra khỏi miệng, chậm rãi mở lời.
“À đúng rồi, tôi học Tiếng Anh.”
Phản ứng sau đó hoàn toàn khác biệt so với tôi.
“Á đù, Tiếng Anh á? Ai vừa phát ra âm thanh Tiếng Anh vậy? Yo Han nhà ta chắc phải ngủ gục mất thôi.”
“Mày nói gì thế. Tao học Tiếng Anh giỏi lắm đấy.”
“Hả? Vừa mới chép bài kiểm tra của Kang Jun còn gì.”
“Những thằng rác rưởi chỉ biết soi mói cuộc đời người khác tốt nhất nên biến khỏi trái đất này càng sớm càng tốt.”
Go Yo Han giơ ngón giữa lên với những kẻ dám chắc rằng cậu ta đã gian lận để có điểm cao. Tiếp theo đó là những tràng cười sảng khoái. Mọi chuyện vẫn luôn khác biệt với tôi.
Mặt tôi nóng bừng lên. Cái, cái, lũ khốn kiếp này. Tôi im lặng rút tay ra khỏi bàn, nhìn vào khay cơm còn chưa vơi một nửa. Sự xấu hổ tủi nhục khiến lòng tôi quặn thắt.
“Jun à, sao cậu không ăn?”
Thằng khốn đáng ghét hơn cả giờ mới lên tiếng, cố tình gọi tên tôi. Go Yo Han cười, gắp miếng trứng cuộn cuối cùng còn sót lại trong khay cơm của cậu ta, đặt nhẹ nhàng lên khay cơm của tôi.
“Cậu thích cái này mà đúng không? Ăn nhiều vào nhé.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.