Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 95
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng kỳ lạ đó, ánh mắt của Lee Seo Hyun với Kim Seok Min đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Bất chợt, một nỗi bất an mơ hồ dâng lên, khiến tôi khẽ đảo mắt. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Riêng Kim Min Ho thì lại gật gù một mình, miệng lẩm bẩm “À à…” rồi tủm tỉm cười. Bầu không khí ấy thật sự rợn người, khó chịu đến mức tôi cảm thấy nặng nề và bức bối. Dường như chỉ có Go Yo Han là không hề mảy may bận tâm đến tình huống này. Trong lúc tôi còn đang cố gắng định hình sự việc, Kim Min Ho đã bất ngờ lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Ôi chao, Go Yo Han. Bây giờ còn biết quan tâm người khác cơ đấy?”
Cái giọng điệu khinh khỉnh đó khiến tôi nghĩ nó có lẽ đã phát điên rồi. Nhưng nghĩ kỹ lại thì Kim Min Ho vốn dĩ đã chẳng bình thường. Có lẽ Lee Seo Hyun với Kim Seok Min cũng có cùng suy nghĩ với tôi, nên cả hai đều khẽ lắc đầu. Kim Min Ho thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng.
“Sao? Có vấn đề gì à?”
“Sao?”
Go Yo Han chỉ đơn giản lặp lại câu hỏi của Kim Min Ho. Cậu ta rướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào Kim Min Ho, một cái nhìn sâu hút đến mức người khác phải cảm thấy khó chịu. Đôi mắt Go Yo Han tối đen như mực, không một tia sáng, càng nhìn sâu hơn vào Kim Min Ho.
“Không được quan tâm hay sao?”
Kim Min Ho vừa định lên tiếng với nụ cười nhếch mép thì đột nhiên mặt mày nhăn nhó.
“Có chuyện gì lớn à?”
Mỗi khi Go Yo Han nói thêm một câu, vẻ mặt Kim Min Ho lại càng thêm méo mó. Trong sự ép buộc âm thầm đó, cuối cùng nó cũng phải đầu hàng.
“Không… không có gì.”
“Nếu không có gì thì ngay từ đầu đừng có mở miệng ra. Đồ ngu.”
Ngay khi Kim Min Ho vừa dứt lời đầu hàng, Go Yo Han liền thu lại ánh mắt, mỉm cười nói. Sau đó thì sao? Đúng như nghĩa đen, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bọn họ lại tiếp tục cuộc trò chuyện nhạt nhẽo của mình.
Rồi tôi lại có thêm một cơ hội để suy ngẫm về tình bạn nông cạn của bọn họ. Lúc đó đã hết tiết sáu. Giờ ra chơi, tôi cố tình tránh mặt mấy tên ngồi bàn trên cứ liên tục gọi với xuống nên đã ra hành lang đi dạo cho tỉnh táo. Đúng lúc đó, tôi tình cờ gặp cô chủ nhiệm.
“Jun. May quá gặp được em. Em đang đi đâu đấy?”
“À dạ, em chỉ đi loanh quanh cho tỉnh ngủ thôi ạ.”
Tôi chỉ trả lời qua loa vậy thôi, nhưng cô lại tỏ ra rất vui vẻ.
“Thế thì em có thể giúp cô mang cái này xuống phòng máy tính được không? Hôm nay cô có tiết di chuyển, nhưng vừa hết giờ cô lại có việc bận phải đi ngay, quên mất chưa tắt máy tính trên bàn giáo viên. Em giúp cô tắt nó được không? Chắc cô không kịp quay lại trước tiết sau mất. Cô nhờ em việc này có được không?”
Có gì mà không được chứ. Gây ấn tượng xấu với cô chủ nhiệm thì chẳng có lợi gì cả.
“Dạ được ạ.”
“Thật sự cảm ơn em. Cô đúng là nhờ có Jun mới sống sót đấy. À! Nếu lát nữa em khát nước thì cứ lén lên phòng giáo viên nhé. Cô có mấy lon nước ngọt ướp lạnh, cô sẽ lén cho em một lon.”
“Dạ không ạ, em không sao đâu.”
Tôi nghĩ bụng chắc chỉ cần nhấn nút nguồn là xong, nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên. Chết rồi, đến giờ ra chơi rồi thì chắc màn hình đã khóa mất. Vậy thì lại phải đi tìm thầy cô khác để hỏi mật khẩu sao? Không muốn mất công vô ích, tôi vội vàng giữ cô chủ nhiệm lại, hỏi:
“Cô ơi, nhưng mà mật khẩu là gì ạ?”
“Mật khẩu á?”
“Dạ, mật khẩu máy tính ấy ạ. Để bật lại sau khi nó tự tắt thì phải có mật khẩu.”
“À, đúng rồi.”
Cô chủ nhiệm có lẽ cũng quên mất, khẽ há hốc miệng ngạc nhiên. Rồi cô ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới lên tiếng.
“Thôi được rồi, Jun thì chắc chắn không làm chuyện gì xấu đâu nhỉ… Mật khẩu là 92406789. Em nhớ được không? Hay cô viết ra cho em nhé?”
“Dạ không ạ, em nhớ được ạ.”
“Tốt quá. Vậy thì cô nhờ em nhé!”
Cô chủ nhiệm có vẻ thật sự đang vội, vội vã rời khỏi hành lang. Tôi cúi người lễ phép chào cô.
Tôi lơ đãng bước đi, đến phòng máy tính rồi nhìn thấy ba cái bóng lưng quen thuộc: Kim Seok Min, Lee Seo Hyun với Park Dong Chul. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Bọn này cứ hễ phòng máy tính mở cửa là lại tranh thủ vào nghịch ngợm internet. Chắc cô chủ nhiệm lo lắng bọn chúng sẽ táy máy vào máy tính nên mới nhờ tôi. Cô có lẽ nghĩ chỉ có tôi mới đuổi được bọn này ra ngoài. Tôi không biết cô chủ nhiệm ngây thơ thật hay là quá tin tưởng tôi đến vậy.
“…Haizz, thật là…”
Nếu giờ mà lên tiếng với bọn nó rồi lại bị bơ thì chắc tôi phát điên mất. Một nỗi u sầu dâng lên. Đứng trước cánh cửa mở toang, tôi phân vân không biết phải làm sao, nhưng rồi quyết định cứ vào tắt máy tính trước đã. Dù sao thì cũng là việc cô chủ nhiệm nhờ.
Tôi cố gắng bước nhẹ nhàng nhất có thể về phía bàn giáo viên. Rồi lặng lẽ lấy bàn phím ra, nhấn nút Enter. Tiếng lạch cạch của nút nhựa vang lên khiến tôi giật mình, theo phản xạ quay sang nhìn ba tên đang ồn ào kia. May mắn thay, mấy tên đó đang trốn ở cuối phòng, cắm cúi vào máy tính, mải mê nói chuyện với nhau nên có vẻ không nhận ra sự có mặt của tôi. Tôi cố gắng gõ mật khẩu thật khẽ.
Tôi không rời mắt khỏi bọn chúng, tay di chuyển chuột một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Bỗng nhiên, một chương trình trên màn hình vô tình lọt vào mắt tôi.
“Ơ?”
Không nơi nào có sức cám dỗ lớn hơn phòng máy tính. Nhưng chắc chắn các giáo viên đã phải có cách nào đó để dễ dàng phát hiện ra những học sinh lén lút làm việc riêng trong cái phòng máy tính rộng lớn này. Tôi đã nghĩ là có, nhưng không ngờ lại có thật. Tôi hơi do dự một chút, rồi cẩn thận nhấp vào chương trình trông có vẻ đáng ngờ đó.
Ngay khi cửa sổ chương trình vừa hiện ra, hơn 40 cửa sổ khác đồng loạt bật lên. Đúng như tôi dự đoán. Ánh mắt tôi chuyển từ ba bọn chúng sang màn hình máy tính sáng rực. Trong số đó, chỉ có duy nhất một cửa sổ đang hoạt động. Tôi vẫn không rời mắt khỏi bọn chúng, tay di chuyển chuột. Tách–. Vừa có tiếng click chuột, màn hình hiện lên một bức ảnh chụp bản đồ đường đi.
Lúc này tôi mới dời mắt, nhìn vào màn hình. Vị trí mà bọn chúng đang nhìn rồi cười khúc khích nằm ở phía đối diện hoàn toàn với khu phố nơi tôi sống. Hình ảnh hiện ra quả nhiên là một ngôi nhà cũ kỹ với mái ngói xanh rỉ sét cùng những vết nứt chằng chịt trên bức tường bê tông.
Cái nhà cũ nát này là cái gì vậy?
“Ồ, điên thật, cái gì thế này? Đây mà là nhà á?”
“Kim Min Ho khốn kiếp, đúng là đồ nhà quê nghèo hèn!”
Lúc đó, Park Dong Chul đột nhiên phá lên cười lớn. Nhìn kỹ, tôi thấy nó đang cầm cuốn sổ điểm danh. À, thì ra Kim Min Ho với Park Dong Chul học cùng lớp. Bất chợt, tôi nhớ ra sổ điểm danh của trường tôi có ghi cả địa chỉ nhà của học sinh. Cũng vì thế mà giáo viên thường không giao sổ điểm danh cho học sinh. Chắc Park Dong Chul đã lấy được nó bằng cách nào đó.
“Đã biết là nghèo rồi, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức này. Thằng nhãi này chẳng phải cũng cùng cảnh ngộ với cái thằng Han Tae San kia sao? Vậy mà còn dám vênh váo?”
“Cái thằng chó này còn nợ tao ba chục ngàn won mà không trả.”
Park Dong Chul vừa nói vừa huơ huơ cuốn sổ điểm danh với giọng điệu khoe khoang.
“Chà, Kim Min Ho không ổn rồi nhỉ? Thằng này không phải là đồ trộm cắp đấy chứ?”
Người bênh vực Park Dong Chul một cách đáng ngạc nhiên lại là Kim Seok Min. Hóa ra không phải là một người theo chủ nghĩa hòa bình mà chỉ là một kẻ cơ hội hèn nhát. Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Tôi chắc chắn rồi. Bàn tay đang nắm chặt con chuột khẽ run lên. Khoảnh khắc nghi ngờ bấy lâu nay đã biến thành sự thật.
Chính bọn khốn này là thủ phạm viết về phế phi Kang. Chắc chắn là chúng. Đúng là chúng rồi. Nhất định là lũ khốn này.
“Chắc phải báo cảnh sát thôi. Thằng Kim Min Ho này từ năm ngoái đến giờ còn chưa trả tao tiền.”
Lee Seo Hyun khẽ cười khẩy nói.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy cuộc trò chuyện này mình không nên nghe. Bản năng mách bảo tôi như vậy. Tuyệt đối không được để bị phát hiện ở đây. Tôi đã ngu ngốc xen vào chuyện này. Tự trách mình ngu ngốc, tôi khẽ khom người xuống. Lần này, tôi lại nhẹ nhàng di chuyển chuột, tắt nguồn máy tính. Trong tích tắc, màn hình chuyển sang màu đen, hiện lên dòng chữ “Đang chờ”. Rồi ngay sau đó, tôi nhận ra sai lầm của mình, thét lên trong lòng.
“Kang Jun, mày đúng là đồ ngốc…!”
Tôi vội vàng, điên cuồng vươn tay về phía chiếc loa kết nối với máy tính.
Nhưng tất cả đã quá muộn. Thường thì máy tính bây giờ tắt rất êm, nên tôi đã quên mất điều đó. Chắc tại dạo này đau đầu nhiều quá nên tôi trở nên ngốc nghếch rồi. Rõ ràng tôi biết rõ những chiếc máy tính trong phòng máy của trường cũ kỹ, tồi tàn đến mức nào. Vấn đề là chiếc loa lại nằm bên trong tủ kính ở bàn giáo viên. Phải mất 10 giây, 9 giây, 8 giây, 7 giây… mới có thể đưa tay vào trong đó rồi chạm tới nó.
Tiếng nhạc ngắn ngủi từ cao xuống thấp vang lên, màn hình đen kịt. Tôi đứng thẳng dậy, cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn giận. Đúng là chuyện chó má mà. Tôi cứ tưởng hôm nay mình gặp may, hóa ra… Chết tiệt. Hay là tôi thật sự đang gặp hạn tam tai?
Tôi nuốt nghẹn cục tức đang trào dâng. Những hối hận trào lên theo từng ngụm nước bọt. Thôi kệ đi, dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi, níu kéo mãi cũng chẳng ích gì.
Tôi đứng thẳng người, ba tên kia đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cố tỏ ra bình thường, giơ tay lên vẫy.
“Chào.”
“……”
“……”
“……Ờ, chào.”
Người giơ tay chào lại đầu tiên một cách ngượng nghịu là Kim Seok Min. Tôi quyết định phải có một mục tiêu rõ ràng. Nếu bọn chúng biết tôi đã nghe được chuyện xấu sau lưng chúng, thì chúng sẽ phản ứng thế nào? Tôi vốn không muốn dính vào những chuyện rắc rối vô ích này, nhưng tình hình lại thành ra như vậy. Lẽ ra tôi nên bỏ cái tính này đi từ trước rồi. Nhưng đó là bản tính rồi, không thay đổi được.
Phương án thứ hai là Kim Seok Min theo chủ nghĩa hòa bình, không thích xung đột. Nó là một kẻ trung lập ích kỷ, luôn muốn duy trì hòa bình trong mọi tình huống. Sở dĩ tôi gọi nó ích kỷ là vì nó luôn giữ thái độ trung lập trong mọi chuyện. Nó muốn một sự cân bằng tuyệt đối giữa nạn nhân với kẻ gây ra. Hòa bình của Kim Seok Min xuất phát từ sự né tránh. Rõ ràng là sự né tránh đó sẽ có lợi cho tôi.
“Tôi đến đây vì cô chủ nhiệm nhờ tắt máy tính. Cô cứ hễ thấy tôi là lại nhờ hết việc này đến việc khác.”
“À……”
“Sắp khóa cửa rồi, chắc các cậu cũng phải ra ngoài thôi.”
Ánh mắt của cả ba chạm nhau trong không trung. Tôi cố tỏ ra thoải mái nhất có thể, hơi nghiêng người về phía trước. Không được chỉ trích bọn chúng ở đây. Nếu không, chúng sẽ coi lời khuyên mang tính đạo đức của tôi là một sự tấn công rồi coi tôi là kẻ thù. Đàn ông vốn là vậy. Tôi cũng không thể tránh khỏi bản năng đó. Thậm chí, nếu chúng nghĩ tôi cũng chỉ ngang hàng với Park Dong Chul thì điều đó càng đúng hơn.
“Sao các cậu lại ở đây?”
“À, tại tôi với Seo Hyun có tiết học ở đây mà.”
“À à.”
Tôi há miệng gật đầu. Cố tình chậm rãi dời mắt về phía cuốn sổ điểm danh. Tôi thấy ánh mắt của cả ba cũng dõi theo cuốn sổ. Park Dong Chul dường như nhận ra điều gì đó, vụng về giấu cuốn sổ ra sau lưng. Tưởng tôi không nhận ra chắc. Vừa nãy còn cầm nghênh nghênh trước mặt, giờ lại giấu đi là ý gì không biết. Đúng là đồ đầu đất.
“Vậy thì……”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.