Hành Trang Tuổi 18 - Chương 97

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 97

“Ô… Phải rồi. Dạo này Yo Han khá đấy chứ.”

Tôi nhắm nghiền mắt, nghĩ về người khác. Dù tôi có là người phụ thuộc thì cũng chẳng sao. Tôi cũng lần đầu biết yêu, và chưa bao giờ mơ đến việc sẽ thích đàn ông. Tôi đã tìm một nơi trú ẩn tạm thời. Giống như cách tôi tìm đến Go Yo Han để trốn tránh Han Jun Woo vậy.

Tiếng phấn viết bảng kéo tôi về thực tại. Vậy tôi phải làm sao đây? Để tìm được con đường của mình? Vậy thì phải dừng yêu thôi. Cách của tôi ngay từ đầu đã sai rồi.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn như thế. Lúc nào cũng đi sai đường. Vậy nên ngay từ đầu không nên tham lam. Suy nghĩ của tôi nhảy nhót hàng trăm lần mỗi ngày. Rồi cứ như thế, tôi gặp gỡ con người tưởng tượng với con người thật của mình hàng trăm lần trong một ngày. Vừa nãy, con người thật của tôi đã giết chết con người tưởng tượng.

“…”

Tôi cố gắng hết sức để rời mắt, rồi dừng lại ở một góc. Lựa chọn với tập trung. Đúng vậy, phải lựa chọn với tập trung. Nếu tôi tìm được hướng đi thoải mái nhất cho mình, thì đó chắc chắn, vẫn luôn như vậy, là con đường tắt duy nhất tôi biết.

“Em làm xong hết rồi ạ.”

“Để xem nào. Ô, đúng rồi. Cái này cũng đúng.”

Ánh mắt tôi hướng về mái tóc nâu nhạt. Người Mỹ, Shin Jae Hyun. Cao ráo, khuôn mặt cũng khá, học lực chắc chắn tốt hơn Go Yo Han, nhà cửa thì chắc phải giàu có lắm, đến mức đi du học được. Tôi ghét cái kiểu suy nghĩ này của mình. Nhưng tôi phải làm thế. Vì đó là hành động để tìm kiếm lý tưởng của tôi.

“Cái này cũng đúng này. Wow, Go Yo Han, thằng nhóc này.”

Tôi cố gắng ép mình suy nghĩ. Đúng vậy, là Shin Jae Hyun. Shin Jae Hyun như thế không phải là ổn sao? Nếu tôi là một thằng ngốc không thể kết thúc tình yêu nếu không có mồi nhử, vậy thì cứ tiến tới thôi. Phải bí mật, đừng để Go Yo Han phát hiện. Tiếp tục giữ củ cà rốt, tìm một con đường mới. Rồi khi tốt nghiệp sẽ bỏ rơi Go Yo Han.

“Em học trước rồi à?”

“Không?”

Giọng điệu xấc xược của Go Yo Han làm tôi xao nhãng. Tôi cố gắng giữ ánh mắt mình dán chặt vào mái tóc nâu của Shin Jae Hyun. A, không được. Chẳng có cảm xúc gì cả. Hy vọng tan vỡ.

Không phải. Với một trái tim tuyệt vọng, tôi nắm chặt cây bút trong tay. Bằng mọi cách, hãy thử yêu Shin Jae Hyun. Tôi có thể làm được. Tôi đã từng làm với Han Jun Woo mà tôi thích đến phát điên. Hãy lại làm cái trò ngốc nghếch yêu đơn phương ấy một lần nữa. Rồi vứt bỏ tất cả. Shin Jae Hyun có lẽ sẽ nhanh chán thôi. Dù sao thì tôi cũng nghĩ tình yêu là một thứ vô dụng trong cuộc đời tôi mà. Dù Go Yo Han có tốt đến đâu, cũng không đáng để tôi đánh cược cả cuộc đời.

“Thật á? Dạo này thầy thấy điểm em hơi tụt đấy. Chăm chỉ hơn thì tốt hơn.”

“…Vâng ạ.”

Tôi nghe thấy giọng Go Yo Han rõ ràng là đang khó chịu. Khi tiếng bước chân của cậu ta di chuyển, tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống bàn. Hãy nghĩ đến thực tế. Kang Jun. Cứ làm theo kế hoạch ban đầu của mày đi. Trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, một bàn tay trắng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Hai ngón tay thon dài thả nhẹ một tờ giấy trắng xuống bàn tôi.

Tờ giấy được gấp nhăn nhúm như thói quen của Go Yo Han.

Cái này mà không đọc chắc lại làm ầm lên cho xem. Tôi suy nghĩ không lâu. Tôi ghét những rắc rối về sau. Vậy thì phải xem thôi. Quyết định cũng nhanh chóng. Bàn tay tôi run rẩy mở tờ giấy ra. Một nỗi đau nhói buốt xộc thẳng vào tim tôi.

<Hôm nay tôi qua nhà cậu chơi được không?>

Chữ Go Yo Han xấu thậm tệ. Nhưng lần này cậu ta viết rất mạnh tay, đến nỗi đầu ngòi bút bị lem đen. Giống như thể cậu ta đã dồn hết sức lực để viết cho đẹp vậy. Thậm chí mỗi chữ còn có màu mực khác nhau. Một tờ giấy được trang trí vụng về bằng gu thẩm mỹ non nớt. Ở cuối còn vẽ một bông hoa kỳ quái.

“…!”

Tôi giật mình, tim như bị búa nện mạnh, vội vàng vo tròn tờ giấy lại. Rồi ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn vào bóng lưng của Shin Jae Hyun. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Shin Jae Hyun nhíu mày quay lại. Tôi không né tránh. Chỉ đơn giản là nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Tôi khẽ cong mắt cười như mọi khi.

Không hề sợ hãi, tim cũng không đập thình thịch. Vậy là được rồi.

Tốt. Hãy thích Shin Jae Hyun. Cứ yêu đơn phương rồi tự mình kết thúc như mọi khi. Với Go Yo Han cũng vậy. Bắt đầu từ hôm nay sẽ như thế. Dù thế nào thì Go Yo Han cũng không giúp ích gì cho cuộc đời tôi. Cậu ta giống như một cái đinh rỉ sét cắm sâu vào bức tường bê tông vậy.

Tôi không hề hay biết tờ giấy trong lòng bàn tay mình đã ướt đẫm, tôi thầm quyết tâm.

Hãy cứ duy trì tình trạng hiện tại, nhưng hãy cố gắng yêu Shin Jae Hyun. Hãy lợi dụng người khác như tôi vẫn luôn làm. Tôi giỏi nhất trong việc lừa dối người khác. Đó là điều mà ngay cả Go Yo Han cũng không thể thắng được tôi. Lời nói dối của tôi không bao giờ là bộc phát như Go Yo Han, mà luôn có tính toán lâu dài và thực tế.

***

Củ cà rốt ngọt ngào nhất mà tôi có thể cho Go Yo Han chính là hồi âm cho tờ giấy đó. Nếu là một câu trả lời tích cực thì càng tốt. Không, phải là tích cực mới được. Vì sự thuận buồm xuôi gió của tôi. Nếu đó là vì địa vị xã hội của tôi thì càng không thể bỏ lỡ. Đôi khi người ta có thể nghĩ rằng, chỉ cần vào đại học là xong, sao lại phải bận tâm đến thế? Nhưng tôi không thể làm khác được.

Thật lòng mà nói, tôi sợ. Tôi ghê tởm hàng trăm con mắt cá chết nhìn tôi khinh bỉ. Tôi ghét cái bầu không khí loại trừ tôi ra khỏi mọi nhóm. Sự hắt hủi ngấm ngầm mà tôi vẫn cảm nhận được mỗi khi đi qua cầu thang giữa đang dần gặm nhấm tinh thần tôi.

Bất chấp sự trở lại đầy hào nhoáng, Kang Jun vẫn chỉ là “thằng nhóc dám láo với Go Yo Han suýt chết”.

Trớ trêu thay, người bảo vệ tôi lại chính là Hong Hwi Jun. Tôi đã đấm vỡ mũi Hong Hwi Jun. Dù sao thì đó cũng là bằng chứng cho thấy Kang Jun không phải là một kẻ yếu đuối. Nhưng ngay cả như vậy, sự dè chừng vẫn còn. Tôi không chỉ là đứa đã đánh bại Hong Hwi Jun, mà còn trở thành một thằng ngốc mách mẹ để đuổi ác quỷ, thật nực cười. Thành tích của tôi đã bị vấy bẩn bởi gia sản của gia đình.

Tôi dùng đầu bút chưa mở nắp châm vào mu bàn tay đang đặt trên bàn. Chính xác là ấn vào phần da mỏng giữa ngón trỏ với ngón cái. Nếu dùng đầu nhọn ấn thì sẽ đau hơn, nhưng như vậy sẽ lộ ra việc tôi tự hành hạ mình, nên tôi không làm cái trò ngớ ngẩn đó.

“…”

Ấn sâu hơn, sâu hơn nữa vào da thịt. Đầu bút lún sâu vào lớp da non. Những nếp nhăn trên da bị xé toạc một cách thô bạo. Cơn đau đó mạnh hơn cả cơn đau âm ỉ ở bụng dưới. Khi cảm giác đau buốt đó lên đến đỉnh điểm, tôi xoay mạnh cây bút một lần nữa rồi nhấc ra.

“Đau thật.”

Giữa những nếp nhăn đã giãn ra chỉ còn lại một vệt đỏ tươi. Sau khi nhìn chằm chằm vào vết đó, việc tôi làm là mở nắp cây bút đã hành hạ mình. “Tách,” một âm thanh rõ ràng không hề hợp với thứ vũ khí đã để lại dấu vết xanh tím trên mu bàn tay tôi.

Tiếng sột soạt vang lên trong không khí tĩnh lặng. Lúc này, các bạn trong lớp đã giải xong năm bài tập mà giáo viên giao. Trường học đã bỏ sách giáo khoa từ lâu rồi. Dù sao thì trong lớp này có ai không biết nội dung sách giáo khoa đâu? Bắt đầu từ câu nói đó, những gì giáo viên nói tiếp theo là “Mua quyển bài tập của nhà xuất bản xx đi.” Đó là quyển sách trên bàn tôi. Không phải là sách được phân phát trên toàn quốc, mà quyển sách do một nhà xuất bản tư nhân làm ra lại là sách giáo khoa của trường tôi. Tôi cầm lấy mép quyển sách giáo khoa giả, cẩn thận xé một trang ra. Tôi hơi do dự một chút, rồi ấn mạnh ngòi bút lên tờ giấy đã xé.

<Ừ, qua đi.>

Sau khi rút ngòi bút ra, tôi nghĩ. Như vậy thật sự ổn sao? Nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Nếu muốn trốn tránh là có thể trốn tránh được, thì đó không phải là Go Yo Han. Lý do cậu ta gửi tờ giấy này đúng vào hôm nay cũng rất rõ ràng. Go Yo Han biết. Hôm nay tôi chỉ có gia sư tại nhà.

Trong lúc thầy giáo cúi xuống bàn giáo viên, loay hoay với chiếc laptop mang đến, tôi quay người lại, đưa tờ giấy nhàu nát cho thằng ngồi phía sau. Tôi cao trung bình nên ngồi ở giữa lớp, còn Go Yo Han cao nhất trường thì ngồi ở cuối. Vậy nên tôi chỉ có thể gửi tin nhắn theo cách này. Thằng ngồi sau tôi nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, tôi lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói.

“Chuyển cho Go Yo Han.”

Rồi tôi quay lại tư thế cũ, liếc nhìn tấm lưng của nơi ẩn náu mới. Bài tập thầy giáo giao không còn là bài tập về nhà của tôi nữa. Vào cái thời mà tôi chỉ biết vùi đầu vào giải bài tập dưới hàng trăm đôi dép lê bẩn thỉu, thì việc duy nhất tôi có thể làm là cúi gằm mặt xuống giải đề.

Những quyển bài tập tôi có đã bị làm bẩn bởi bút chì từ lâu rồi. Khi vài đứa khác còn đang vật lộn với bài tập, vài đứa khác giống như tôi đã làm trước, đang giải những bài khác. Tôi một cách kỳ lạ, lại đang nhìn vào gáy của một người mà mình không thích, rồi nghĩ những điều mà một cậu bé tuổi dậy thì hay nghĩ.

Số điện thoại của cậu ta là gì nhỉ?

***

Giờ ra chơi có một phần tử bất hảo. Không ai khác, chính là Go Yo Han.

Lẽ ra tôi phải nhận ra ngay từ khi phân chia khu vực vệ sinh. Cậu ta xung phong lau cửa sổ, cái việc mà chẳng ai muốn làm, nhưng kết cục lại là trốn việc. Nói chung, tôi chưa bao giờ thấy Go Yo Han làm vệ sinh nghiêm túc cả. Tôi vừa quét sàn vừa cố gắng phớt lờ hành vi đó, nhưng rồi nhớ lại con người trước đây của mình, tôi tỉnh táo lại.

“Này, Go Yo Han.”

Tôi cố gắng nói một cách dịu dàng nhất có thể, nhưng vẫn đủ để không bị nghi ngờ.

“Nếu không làm gì thì sao còn đòi phân công khu vực vệ sinh?”

“Hả? Sao cơ?”

“Cậu nhận lau cửa sổ mà. Sao giờ lại ngồi yên không làm gì thế?”

“À, cái này á?”

Đúng thật, Go Yo Han đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, chỉ nhìn ngắm khắp lớp. Có vẻ như mấy đứa trong lớp cũng không có ý định động đến cậu ta, miễn là cậu ta không làm phiền việc học của họ, chỉ liếc nhìn rồi lại làm việc của mình. Thế là tự dưng tôi lại phải đứng ra giải quyết. Vốn dĩ, người chĩa mũi dùi vào Go Yo Han luôn là tôi, nên tình huống này cũng không có gì lạ. Chỉ là, sau chuyện trước đó, tình huống này có hơi gượng gạo. Chắc chắn những đứa khác cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi một cách kỳ lạ.

Nghe tôi nói, Go Yo Han cười hì hì, chỉ tay lên mặt trời, rồi khẽ gõ vào cửa sổ hơi bám bụi, nói tiếp.

“Nhìn không hiểu à?”

“Gì cơ?”

“Cậu là học sinh giỏi nhất trường mà không biết kiến thức cơ bản này à? Khử trùng đấy. Khử trùng. Khử trùng bằng ánh nắng mặt trời.”

“Cái đó mà là kiến thức cơ bản á….”

Tôi cạn lời trước lý lẽ ngang ngược của Go Yo Han. Nghe thấy tiếng tôi thở hắt ra vì cạn lời, Go Yo Han càng hăng hái luyên thuyên.

“Cậu sướng từ bé nên chắc chưa bao giờ phải dọn dẹp nhỉ? Loại như cậu thì biết cái gì.”

“Này… Ai lại khử trùng cửa sổ bằng ánh nắng mặt trời chứ?”

“Cậu không biết đấy thôi. Nếu không phơi nắng đầy đủ thì sẽ sinh vi khuẩn.”

“Cậu nói vớ vẩn gì thế. Nếu theo lời cậu thì chẳng phải cửa sổ ngày nào cũng được khử trùng rồi sao?”

“Đúng vậy. Vậy nên nếu tôi dùng khăn ướt lau cửa sổ thì lại sinh ra vi khuẩn khác. Cứ để tự nhiên thì nó tự khử trùng thôi. Vậy nên không động vào mới là cách vệ sinh tốt nhất.”

“Cái… cái thằng này…”

Mỗi lần tôi phản bác, cậu ta lại đưa ra một câu trả lời đầy sáng tạo khiến tôi cạn lời, không thể phản bác lại được nữa. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy một thằng nào dám ngang nhiên nói những điều vô lý như vậy, mà cũng vì thế mà tôi chưa bao giờ thắng được những lý lẽ vô lý như thế. Cậu ta khéo léo giả vờ như có lý, nhưng nghe kỹ thì toàn là vớ vẩn. Tôi cố gắng suy nghĩ nhưng rồi bỏ cuộc. Thôi vậy, chỉ tổ đau đầu.

“Nhìn biểu cảm là biết cậu hiểu rồi.”

“Tôi bỏ cuộc không thèm hiểu nữa đấy.”

“Bỏ cuộc? Bỏ cuộc mới là bước đầu tiên để thừa nhận những giá trị quan khác biệt. Nếu còn bị mắc kẹt trong định kiến thì không thể hiểu được đối phương.”

“Cậu, cậu rốt cuộc là…”

“Tôi á? Tôi sao?”

“Rốt cuộc ai đã dạy cậu như thế hả?”

Ít nhất thì trong nhà Go Yo Han mà tôi thấy không có ai bị điên như vậy cả. Rốt cuộc ai đã dạy Go Yo Han như thế này? Nghe tôi nói xong, Go Yo Han hơi cứng mặt lại rồi im lặng. Bầu không khí trùng xuống. Lúc đó tôi mới chợt nhận ra.

“Không, tôi nói sai rồi. Coi như chưa nghe thấy gì đi. Xin lỗi.”

Vừa nói tôi vừa liếc nhìn xung quanh.

“…Thật sự xin lỗi.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo