Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 55

Và lần này bà ấy sẽ gặp Kwon Shinwoo.

Tôi không biết liệu bà  ấy có giết anh ta hay không....

Dù sao thì đó cũng không phải là một cuộc gặp gỡ hòa bình.

Tôi đang ở giữa một bụi cây thấp cách địa điểm hội đàm bí mật của bố tôi và Kwon Shinwoo  khoảng 1 km.

Tôi đỗ chiếc xe bán tải phía sau một bụi cây rậm rạp với lá đu đủ dại và tắt máy.

"Thằng điên, thằng điên..."

"Phá hủy trang trại á? Đây là kiểu đập nồi dìm cá đấy à?"

"Xóa bỏ địa điểm hẹn để phá vỡ lời hứa? Cái này có phải là giải pháp tận gốc không vậy?"

"Không phải là bất hợp pháp à? Cảnh sát sẽ không đến sao?"

Hai thằng ngốc tiếp tục hợp tấu ở phía sau. Thật là đau đầu. Tôi mở một chai nước suối ra, uống một hơi hết nửa chai rồi quay lại nhìn chúng.

"Này. Nếu không giúp thì cả hai biến đi."

Nghĩ lại thì tôi cũng không cần sự giúp đỡ của hai thằng ngốc này.

"Không phải. Cứ biến đi. Tôi không cần sự giúp đỡ của các người."

"Ai bảo là không giúp chứ! Chỉ là... bảo anh suy nghĩ lại thôi mà."

Kwon Jae Woo tức giận rồi giọng cậu ta nhỏ dần.

Tôi bước ra khỏi xe. Tôi mở cốp xe và nhấc chiếc túi titan dài khoảng 1 mét ra. Hai thằng ngốc vội vã ra khỏi xe và đi theo tôi.

"Này, đưa đây. Đưa cho tôi."

Thằng ngốc 1 giật lấy chiếc túi titan từ tay tôi, còn thằng ngốc 2 thì lấy chiếc hộp đạn ra khỏi cốp. Chúng tự nguyện làm nô lệ, nên tôi không cần phải ngăn cản. Tôi mặc kệ chúng và lấy ống nhòm hồng ngoại ra để quan sát trang trại.

Trang trại chìm trong bóng tối yên tĩnh. Không có gì đặc biệt cả. Tôi hơi nghiêng đầu. Nhìn thấy vườn nho vẫn còn xanh tốt. Khi tôi nghiêng đầu sang phía bên kia, một ngôi nhà nhỏ được xây bằng đá granit và gạch nung lộ ra. Không có ánh sáng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng cú kêu.

May mắn thay, có vẻ như chưa ai phát hiện ra Daniel.

Tôi cất ống nhòm đi và ra hiệu cho hai người khuân vác.

Tôi tiến đến một vùng đất bằng phẳng thích hợp cách mục tiêu khoảng 600 mét. Mặc dù tôi đã từng bắn trúng mục tiêu từ 900 mét, nhưng bây giờ là ban đêm, và không cần thiết phải chấp nhận rủi ro lãng phí đạn dược. Tôi dừng lại ở một nơi bằng phẳng có bụi cây thấp mọc rậm rạp ở bên cạnh. Tôi nhận chiếc túi titan từ người khuân vác 1. Tôi mở nắp túi ra. K khóa được mở ra và một khẩu súng phóng lựu chống tăng đen bóng loáng xuất hiện từ bên trong. Tôi nhặt nó lên. Nòng kim loại vừa khít trong tay tôi. Tôi vuốt ve nòng một lần rồi đặt nó xuống. Người khuân vác 2 đặt chiếc hộp đạn xuống bên cạnh.

Thật ra tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm sử dụng loại vũ khí này. Hai lần, à không, ba lần. Hay bốn lần nhỉ? Dù sao thì. Quan trọng là điều đó không có nghĩa là tôi vụng về trong việc xử lý nó. 12 giây để gắn ống phóng vào thân bệ phóng, nạp đạn nổ lõm và vác khẩu súng phóng lựu nặng khoảng 15 kg lên vai. Chà, không phải là một kỷ lục tồi.

Tôi quỳ một gối xuống đất, dùng chân còn lại để chống xuống đất để cố định cơ thể và nhìn vào ống ngắm. Ống ngắm động lực học tầm xa được cải tiến. Không có số sê-ri và hoàn toàn sạch sẽ. Tất nhiên, cái này cũng khó mua, nhưng đầu đạn còn khó hơn. 1000 đô la một viên. Đầu đạn tandem xuyên thủng tường bê tông và gây ra vụ nổ thứ cấp bên trong thì đắt gấp đôi. Ngay cả thế thì cũng không có để mua... Hừm, khoan đã. Chẳng phải SR cũng sản xuất đầu đạn 110mm tương thích với cái này sao?

Tôi quay lại nhìn Kwon Jae Woo ngốc nghếch.

"Các người có sản xuất đầu đạn tandem không?"

"Có sản xuất tôi cũng không bán cho anh!"

Thằng ngốc nổi trận lôi đình.

Ừ. Mong đợi gì ở một đại lý của đội nhân sự chứ.

Tôi quay lại nhìn vào ống ngắm. Mục tiêu xuất hiện. Trang trại xinh đẹp của bố tôi. Trang trại xinh đẹp di chuyển qua lại giữa các đường dẫn hướng của ống ngắm. Nhìn nó trong khoảng 5 giây, tôi từ từ di chuyển ống phóng để trang trại nằm ở giữa các đường dẫn hướng.

1000 đô la một đầu đạn. Ba viên thì là 3000 đô la. Rẻ nếu đó là cái giá để phá hủy trang trại của bố tôi.

Tôi kéo ngón tay đặt trên cò súng.

Tôi thoáng thấy hai thằng ngốc lùi lại xa và bịt tai rồi nằm xuống. Đúng là lũ ngốc. Cái này không có sức giật mạnh đâu.

Khoảnh khắc ống phóng phun lửa và bay đi. 0,1 giây cảm giác như 3 giây, hơi nóng và mùi thuốc súng khét lẹt, tiếng nổ làm ù tai. Và bản năng của tôi đã bắt được một âm thanh rất nhỏ trong đó. Tiếng cò súng trường tấn công quay vòng và búa liên tục đập vào băng đạn: tằng! Tằng! Tằng!

"Mẹ kiếp!"

Vừa kéo Panzerfaust vẫn còn ấm lên bằng một tay, tôi vừa ném mình về hướng đỗ xe.

"Này! Tránh ra!"

Hai thằng ngốc chỉ đảo mắt nhìn xung quanh.

Khoảnh khắc tiếp theo, đạn liên tục găm xuống đất với tiếng pặc, pặc, pặc!

Tiếng nổ do đạn nổ lõm bay đến và va vào bức tường đá granite đã át đi âm thanh đó.

Tôi bò lên phía sau cốp xe bán tải. Shin SangPyungPa theo sát tôi, nắm lấy cánh tay tôi và chửi thề.

"Cái gì thế này! Làm ơn đừng bảo tao đó là bố mày đấy nhé!"

"Bây giờ phải tìm hiểu xem thôi."

Tôi ném khẩu M16 cho cậu ta. Shin SangPyungPa đã vô tình nhận lấy nó, có vẻ mặt như một con vượn người vừa nhận được một công cụ đá. Không lẽ...

"Đừng bảo là mày không biết bắn súng đấy nhé?"

"Tao biết chứ!"

Shin SangPyungPa ngay lập tức nổi giận. May mắn thay.

Đạn liên tục bay đến và găm vào thân xe bán tải với tiếng pặc, pặc, pặc, pặc!

"Chết tiệt, cái này chống đạn đúng không? Chống đạn đúng không?"

Shin SangPyungPa vừa kéo cần đẩy đạn của súng vừa hét lên. Tôi quá lười để trả lời những điều hiển nhiên nên đã phớt lờ.

Tôi nhìn vào gương chiếu hậu bên kia. Ánh sáng lóe lên trong gương chiếu hậu. Vừa ước tính sơ bộ hướng đạn bay tới, tôi vừa nhảy ra khỏi cốp xe.

"Điên à?"

Shin SangPyungPa hét lên từ trên cốp xe, đồng thời Kwon Jae Woo cũng hét lên một tiếng y hệt từ dưới gầm xe.

"Điên à? Sao lại xuống xe?!"

Tôi liếc nhìn Kwon Jae Woo đang nằm bẹp dưới gầm xe một cái rồi bò về phía trước, kéo lê bụng trên mặt đất.

"Chết tiệt...!"

Shin SangPyungPa cầm súng và đuổi theo tôi. Cậu ta vừa nằm xuống vừa bắn trả về hướng đạn bay tới. Ừm... Tôi hơi nheo một bên mắt và nhìn cậu ta chằm chằm. Kỹ năng bắn súng tồi tệ, nhưng ít nhất cũng có thể yểm trợ.

Trong khi bọn trẻ con đang ồn ào bắn nhau, tôi bò đến chiếc hộp đựng đạn đặt trên mặt đất. Đạn bay tới và găm xuống gần chân tôi với tiếng pặc, pặc! Tôi không phải là một thằng nhóc để bị trúng những viên đạn lạc bắn bừa bãi trong bóng tối đâu.

Tôi lấy viên đạn thứ hai ra khỏi hộp đạn.

Đây là một vùng đất bằng phẳng và những thứ duy nhất có thể che chắn là cây đu đủ và xe bán tải. Nhìn vào tốc độ và hướng của viên đạn thì có thể thấy số lượng kẻ thù ít nhất là tám. Dù sao thì tôi cũng không thể trụ được lâu.

Đạn này quá quý để bắn vào người, nhưng mạng sống thì rẻ hơn.

Tôi lắp đầu đạn và chống đầu gối xuống đất rồi nâng thân trên lên.

"anh điên rồi à?!"

Một ai đó trong đám ngốc, Shin SangPyungPa hay Kwon Jae Woo, hét lên từ phía sau.

Ước gì bọn chúng ngậm miệng lại và yểm trợ cho tôi....

Tôi nhắm hướng đạn bay tới và không ngần ngại bóp cò. Vai tôi hơi rung lên vì độ giật mạnh. Hơi nóng chạm vào má tôi. Mùi thuốc súng khét lẹt. Tiếng la hét vang lên ở đâu đó. Luồng nhiệt cuốn lấy mái tóc tôi. Việc bắn súng tạm dừng. 1 giây cảm giác như một sự tĩnh lặng. Tôi biết rằng 1 giây này đã cứu mạng tôi.

Tôi đứng dậy ngay lập tức. Tôi đóng sầm nắp hộp đạn và nhặt nó lên.

Và chạy hết tốc lực về phía trang trại.

"Đừng đi một mìnhgggg!"

Kwon Jae Woo hét lên một cách thảm thiết và đuổi theo tôi. Thật may là cậu ta cũng biết điều.

Việc bắn súng đã được tiếp tục. Nhưng chắc chắn là ít hơn trước. Hình như tôi đã hạ gục ít nhất ba tên rồi.

Đồng thời nhảy qua bức tường đất thấp, tôi nằm bẹp xuống đất. Đạn bay vèo vèo trên đỉnh đầu tôi. Tiếng cỏ bị xé toạc và mặt đất bị cày xới vang lên liên tục.

Tôi hỏi hai thằng ngốc đang cùng lăn lộn trên mặt đất bên cạnh tôi. Đương nhiên tôi không mong đợi nhiều ở câu hỏi này.

"Các cậu có kinh nghiệm chiến đấu trên đường phố không?"

"Có mà quái gì!"

Nếu không có thì thôi sao lại gào lên chứ?

Tôi không nói gì cả và chỉ giật lấy khẩu súng trường từ tay Shin SangPyungPa. Lần này cậu ta có vẻ mặt như một con vượn người vừa bị tước mất quả chuối.

Chờ một lúc, tôi tận dụng khoảng thời gian nới rộng giữa các lần bắn rồi trèo lên tường và bắn. Độ giật quen thuộc của khẩu M16.

"Này, này! Chết tiệt, phải làm sao đây! Chết tiệt, cái gì thế này!"

Kwon Jae Woo dán đầy bùn đất và cỏ trên mặt đang vùng vẫy bên cạnh tôi.

“Ya! Mẹ kiếp! Chết rồi à! Tôi giết người rồi!”

“Ồn ào quá. Lần đầu giết người hả?”

“Đương nhiên là lần đầu rồi! Anh nói cái đéo gì vậy hảaaa!”

Kwon Jae-woo gào khóc.

Không, ý tôi là, lần đầu thì lần đầu, sao lại còn gào khóc nữa…

“Không sao đâu. Ai mà chẳng có lần đầu. Chẳng mấy chốc cậu cũng sẽ trở thành một sát thủ chuyên nghiệp…”

“Tôi đéo cần làm cái thứ đó!”

Thằng khốn đó phản ứng lại lời an ủi tốt bụng của tôi một cách vô ơn. Tôi dùng khuỷu tay đẩy vào mặt tên ngốc chỉ biết gây cản trở này. Xin lỗi, nhưng cái xác suất viên đạn lạc của nó bắn trúng mục tiêu cách xa hơn hai trăm mét giữa đêm khuya thanh vắng này gần như bằng 0. Vậy nên cái xác suất nó trở thành một sát thủ chuyên nghiệp cũng gần bằng 0.

Sau vài lần bắn trả, tôi hạ thấp người xuống.

“Vào trong nhà đi. Ở đây vô dụng thôi.”

Một tràng “địt mẹ” đồng thanh vang lên. Tốt. Phải thế chứ.

Bò trườn một nửa, lăn lộn một nửa, tôi chạy đến trang trại. Shin Sang-pyungpa đá văng cửa. Rầm! Bản lề bung ra, cánh cửa lủng lẳng. Hắn xông thẳng vào trong. Đúng là một sự thận trọng đến mức nếu hắn làm bia đỡ đạn cũng không ai ngạc nhiên. May mắn thay, ba giây sau đó vẫn không có tiếng hắn bị bắn thành tổ ong. Tự nguyện làm bia đỡ đạn để đảm bảo an toàn, tôi vừa cảm thán tinh thần hy sinh của hắn vừa bước vào trong.

Tôi đã quá quen thuộc với cấu trúc của ngôi nhà này.

Trung tâm là phòng khách lớn kiêm phòng tiếp khách với lò sưởi, bên trong là bếp và phòng ăn, phía sau là hai phòng ngủ nhìn ra vườn nho. Cửa sổ không lớn.

“Hộc, hộc, mẹ kiếp. Gì đây? Giờ làm sao?”

Kwon Jae-woo hỏi, dù chỉ chạy có một đoạn mà trông như vừa xử lý một trăm quân địch đến nơi.

Thực ra, trong tình huống này không có nhiều lựa chọn lắm.

Thứ nhất. Giết.

Thứ hai. Bị giết.

Trước tiên tôi đi về phía bếp. Phòng khách này có cấu trúc mở nên không có chỗ nào thích hợp để ẩn nấp. Ngược lại, trong bếp có một bàn đảo lớn và đủ loại dao làm bếp của Đức.

Vừa bước vào bếp, tôi đã kéo chiếc ghế đẩu trước bàn đảo ném về phía cửa bếp. Shin Sang-pyungpa nhanh chóng hiểu ý và chạy đến giúp tôi. Thằng Kwon Jae-woo thì chậm một nhịp. Đúng là một tên không có chút nhanh nhạy nào.

Tôi chất sáu chiếc ghế đẩu xiêu vẹo lên nhau tạo thành một thứ giống như vật chắn, rồi lục lọi trong bồn rửa. Lần lượt lấy dao làm bếp ra. Cuối cùng, tôi mở ngăn kéo dưới cùng. Bên dưới máy xay sinh tố, máy trộn, hướng dẫn sử dụng máy rửa bát là một khẩu súng lục. Tôi lấy nó ra.

“Này, đợi đã. Tôi gọi cảnh sát. Nhưng số cảnh sát ở đây là gì? 112? Anh gọi đi. Anh giỏi tiếng Tây Ban Nha mà.”

Khi Kwon Jae-woo lảm nhảm những điều ngu ngốc đó và vội vã lấy điện thoại ra, một tiếng động như vỡ tan cùng tiếng bước chân thô bạo vang lên từ phía phòng khách. Kwon Jae-woo cứng đờ người với chiếc điện thoại trên tay.

Tch. Không có thời gian để đặt bẫy.

Tôi lên đạn rồi nằm xuống dưới bàn đảo. Cái bàn đảo đá granite chắc chắn này, chắc chắn bố tôi không hề vô ý khi chọn nó. Giống như khẩu Beretta trong ngăn kéo dưới bồn rửa này vậy.

“Ơ ơ ơi, Yooon!”

Đúng lúc đó, một giọng the thé như bị thủng lỗ chỗ vang lên từ bóng tối bên ngoài bếp gọi tên tôi. Cái giọng nghẹt thở như hơi bị xì ra ấy. Quen thuộc quá.

“Lâu rồi không gặp nhỉ? Ư ừm? Nghe tôi nói không đấy? Anh chắc không ngờ sẽ gặp nhau trong tình huống này đâu nhỉ? Khư khư, cuộc đời là thế mà!”

Camargo. Chính xác hơn là Luna Camargo. Nhưng biệt danh “thằng ngốc của nhà tù Alvarado” nghe hợp hơn.

Tôi cầm súng lục lên và đáp.

“Thằng ngu Alvarado! Anh có biết đây là đâu mà dám xông vào không?”

“Tôi quan tâm làm đéo gì! Chắc là một trong những Safe House của anh chứ gì!”

Ừm. Cũng phải. Ít ai biết trang trại ở Tula này là “sân chơi bí mật của ngài Martin”. Đương nhiên thằng ngốc Camargo không thể biết được. Đó là lý do tại sao danh tiếng của nó không tương xứng với tiềm lực.

“Gì cơ? Hai người quen nhau à? Bạn bè à?”

Kwon Jae-woo thì thầm với tôi, vẻ mặt có chút phấn khích. Tôi cạn lời nhìn nó.

“cậu  nghe có giống cuộc trò chuyện giữa bạn bè không?”

“Xi… Tôi có hiểu gì đâu mà chẳng được.”

Tôi quyết định không trả lời nữa.

Tôi suy nghĩ.

Luna Camargo không đời nào tìm đến tôi với mục đích đàm phán hòa bình. Có chuyện gì đây?

Đúng lúc đó, Camargo bắt đầu lảm nhảm như để trả lời câu hỏi của tôi.

“Tôi nghe nói anh chống lưng cho Edmundo? Thằng chó Edmundo đó làm tôi gặp một chuyện vô cùng khốn nạn…”

À. Ra là chuyện của Edmundo.

Mối thù giữa Edmundo và Camargo bắt đầu từ bốn năm trước.

Luna Camargo nổi tiếng là một trùm ma túy, nhưng uy thế lại không lớn. Hắn từng là một cán bộ của cartel khét tiếng ở phía bắc Mexico City, nhưng sau khi ngồi tù 1 năm 7 tháng vì hành hung và tàng trữ ma túy tại nhà tù Alvarado bốn năm trước, ngay cả những mối quan hệ ít ỏi còn sót lại cũng bị cắt đứt, và giờ hắn chỉ là một tay buôn ma túy nhỏ lẻ ở vùng ngoại ô.

Và chính Edmundo là người gây ra vụ ngồi tù ở nhà tù Alvarado đó. Dám động vào trùm ma túy, đúng là điên rồ. Nếu không phải vì mối quan hệ từ trước, tôi cũng không đời nào giúp Edmundo… Nhưng thôi, tôi chỉ hành động chuyên nghiệp thôi mà :). Dù sao thì vào thời điểm đó, đây là một vụ án lớn đến mức được đăng tải trang nhất trên báo chí. [Công lý chiến thắng trước cartel ma túy!] Những dòng tiêu đề đại loại thế được trang trí lộng lẫy trên hàng chục tờ báo hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, hàng quý, thậm chí cả báo chí Mỹ.

Nhưng chiến thắng của Edmundo chẳng đáng là bao, và cái giá phải trả còn lớn hơn. Edmundo luôn phải mang theo súng và không sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Thực ra, việc hắn còn sống đến giờ đã là điều kỳ diệu rồi. Tất nhiên, 90% là nhờ công của tôi.

“Chuyện mấy năm trước rồi mà anh vẫn còn để bụng à? Không sợ bị nói là nhỏ nhen à? Bảo sao anh không làm nên cơm cháo gì.”

Tiếng thở của Camargo ngày càng gấp gáp hơn trước lời chế giễu của tôi.

“Câm mồm!”

Một tràng thở phì phò như đầu máy xe lửa vang lên.

“Hừ… Anh có giỏi giang đến đâu thì cũng đến số rồi, thằng chó Edmundo kia cũng thế.”

“Mấy thằng nói câu đó toàn là đứa chết trước thôi.”

Kinh nghiệm của tôi là thế.

“Câm mồmđiiii!”

Luna Camargo phì phì.

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn rõ mồn một ngay cả trong bóng tối. Thật lòng mà nói, tôi thấy hơi ghê tởm. Giống như vô tình chạm mắt với trưởng phòng đang xỉa răng sau bữa trưa vậy.

Nhưng có một câu hỏi khác khiến tôi bận tâm hơn.

Với tình hình hiện tại, hắn không thể nào có đủ khả năng để tìm ra trang trại ở Tula và tấn công tôi được. Hai mươi người á? Camargo không thể nào còn nhiều thuộc hạ đến thế, mà kể cả có thì hắn lấy đâu ra tiền để trang bị vũ khí cho bọn chúng? Dù hai mươi người có thể là phóng đại, nhưng những tên vừa tấn công bọn tôi ít nhất cũng phải tám người.

Câu hỏi của tôi được giải đáp ngay sau đó.

Drdrdr! Drdrdrdr! Âm thanh rung quen thuộc xé toạc bóng tối. Một sự im lặng gượng gạo bao trùm lấy không gian giữa bọn tôi, khi cả hai bên chĩa súng vào nhau sau vật chắn. Chỉ có tiếng rung là inh ỏi trong sự im lặng đó.

Hơn nữa, nó lại phát ra từ một nơi rất gần.

Ánh mắt của tôi, Shin Ji-hun và Kwon Jae-woo thoáng chạm nhau trong không trung rồi chậm rãi hướng xuống nơi phát ra tiếng rung. Chính xác hơn là hướng về phía quần của thằng Kwon Jae-woo…

Điện thoại trong túi quần của nó đang rung drdrdr, drdrdrdr.

Thằng ngốc Kwon Jae-woo há hốc mồm rồi vội vã lấy điện thoại ra. Mồm nó còn há to hơn nữa. Nó định cúp cuộc gọi đến một cách vội vàng, nhưng tôi đã nhìn thấy trước nó.

[Anh Young-woo]

Thằng Kwon Young-woo chó chết!

Tôi chộp lấy điện thoại từ tay thằng Kwon Jae-woo nhanh như chớp.

Ngay khi tôi vừa bắt máy, một giọng nói khó chịu như dự đoán vang lên.

[Chào, Yoon.]

Gã biến thái cuồng Omega cười với thái độ tự tin như thể hắn không hề nghi ngờ việc tôi sẽ bắt máy.

[cậu thích món quà của tôi chứ?]

"Anh làm sao biết được?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo