Hỏa Hồn - Chương 100

Chương 100

Các thành viên trong đội liếc nhìn Jaegyeom, người hôm nay đến làm một mình, băn khoăn không hiểu sao cậu lại hỏi về chủ nhiệm khi hôm qua cả hai đã cùng nhau tan làm. Nhưng Jaegyeom cũng không biết phải giải thích thế nào. Chính cậu cũng chẳng rõ lý do. Cậu mở điện thoại ra lần nữa, nhưng như dự đoán, vẫn không có tin nhắn nào.

Mình có nên thử gọi lại không?

Sau một thoáng do dự, Jaegyeom hỏi các đồng nghiệp xem Yoon Taehee có thường xuyên bận rộn không.

“Chủ nhiệm lúc nào cũng bận mà.”

Câu trả lời đến một cách tự nhiên, như thể đó là chuyện hiển nhiên. Jaegyeom chần chừ một lúc rồi cất điện thoại đi. Nếu cứ chờ, anh ta chắc sẽ chủ động liên lạc thôi.

Thế nhưng, suốt buổi làm việc, cậu vẫn liên tục liếc nhìn màn hình điện thoại.

Ngày làm việc thứ ba của nhân viên mới diễn ra suôn sẻ. Với sự hướng dẫn của các đồng nghiệp, Jaegyeom lập một lịch trình công việc cụ thể. Họ cũng dẫn cậu đi tham quan từ văn phòng chính đến khu phụ trợ. Đến một lúc nào đó, Go Junhyung đi làm nhiệm vụ bên ngoài và tiện tay mua tteokbokki về, thế là cả đội có một buổi ăn nhẹ vui vẻ.

Mãi đến cuối buổi chiều, Yoon Taehee mới xuất hiện. Anh mặc một bộ vest kẻ sọc màu xanh đậm, vừa bước vào văn phòng vừa nói chuyện điện thoại với ai đó. Các thành viên lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào đón cấp trên.

Lúc ấy, Jaegyeom đang nghịch vẽ công thức chế tạo gương gọi hồn trên một tờ giấy nháp. Nghe tiếng động, cậu cũng vô thức đứng lên trong trạng thái mơ màng. Trong khi các đồng nghiệp chào hỏi, Yoon Taehee chỉ phất tay đáp lại rồi đi thẳng vào phòng làm việc. Ánh mắt Jaegyeom theo sát từng bước chân anh.

Anh ta thật sự không thèm trả lời cuộc gọi của mình…

Một lúc sau, cánh cửa phòng chủ nhiệm mở ra. Yoon Taehee bước ra với vẻ mặt lạnh nhạt sau khi kết thúc cuộc gọi. Anh bóp một ít kem dưỡng ra tay rồi tựa người vào khung cửa.

“Chào mọi người, hôm qua ai cũng về nhà an toàn chứ?”

Cuối cùng cũng lên tiếng chào hỏi, các thành viên trong đội rôm rả trò chuyện. Trong suốt cuộc đối thoại, ánh mắt Jaegyeom vẫn dán chặt vào Yoon Taehee, trông chẳng khác nào một con cầy meerkat thò đầu qua vách ngăn.

Yoon Taehee trông không có gì khác thường. Nhưng nếu có điều gì lạ ở anh hôm nay, thì chính là cách anh dường như đang cố tình phớt lờ Jaegyeom. Mỗi lần cậu nghĩ rằng ánh mắt họ sắp chạm nhau, Yoon Taehee lại nhìn đi chỗ khác.

“Vậy… có thông báo nào không?”

Vừa chậm rãi xoa hai bàn tay, Yoon Taehee vừa quét mắt nhìn quanh nhóm. Như thể đã chờ sẵn, Go Junhyung lập tức đẩy ghế ra sau và lớn giọng thông báo.

“Buổi báo cáo xu hướng tháng sẽ diễn ra vào 6 giờ tối nay. Mọi người đều biết rồi chứ? Chủ nhiệm cũng sẽ tham dự. Những ai có ca làm buổi tối nhớ nộp báo cáo cho tôi trước.”

“Rõ!” Các thành viên đồng loạt đáp lại đầy khí thế.

Báo cáo xu hướng tháng là một cuộc họp quan trọng, nơi cả đội xem xét những biến động trong thế giới suốt tháng qua, xác định các điểm bất thường và chia sẻ thông tin đáng chú ý đã thu thập được. Việc trình bày do Ban Ám hành phụ trách, và tất cả thành viên của Ban Trục dịch đều phải tham dự.

“Mọi người nhớ sắp xếp công việc trên thực địa cho hợp lý.”

Sau khi gật đầu dặn dò, Yoon Taehee tiếp tục hỏi, “Còn gì nữa không?” Khi xác nhận không có thông tin bổ sung, anh nhanh chóng giao nhiệm vụ cho các thành viên trong đội.

“Tiền bối Pyo, hình như bùa thu hồi cấp một chúng ta yêu cầu từ Ban Phù chú mấy ngày trước đã bị từ chối. Anh kiểm tra giúp tôi lý do nhé? Còn Sihyeon, vụ va chạm xe buýt lần trước xử lý đến đâu rồi? Ban thanh tẩy yêu cầu chuyển giao, báo lại tiến độ cho tôi.”

Trong lúc đó, Jaegyeom chỉ im lặng cúi đầu, vô thức nghịch mép tờ giấy nháp.

Yoon Taehee trò chuyện công việc với các đồng nghiệp một cách trôi chảy, giữ thái độ hòa nhã như thường lệ. Thế nhưng, Jaegyeom lại cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa mình và anh, một sự xa cách kỳ lạ mà trước đây cậu chưa từng nhận thấy.

Yoon Taehee lúc này chính là ‘Chủ nhiệm Yoon’ – cấp trên của cả đội.

“Và, Tập sự Kim?”

Nghe thấy cái tên ấy, Jaegyeom giật mình ngẩng đầu lên.

“Về nhiệm vụ tiêu diệt vong hồn hôm qua, cậu cần tổng hợp lại chi tiết vụ việc và viết báo cáo công tác… Mà thôi, vì đây là lần đầu tiên, Quản lý Kang, phiền cô hướng dẫn cậu ấy giúp tôi.”

Giọng điệu hoàn toàn mang tính công việc.

“Hoàn thành xong thì nộp lại cho tôi.”

Yoon Taehee mỉm cười nhắc nhở, sau đó xoay người bước vào phòng làm việc. Jaegyeom vẫn còn cứng đờ, nghe vậy vô thức cúi đầu khẽ gật.

“Vâng…”

Câu trả lời chậm mất một nhịp.

Dưới sự hướng dẫn của Kang Yibin, Jaegyeom bắt đầu viết báo cáo công tác.

Thế nhưng, khó khăn đã xuất hiện ngay từ bước đầu tiên. Ngay cả trong một tổ chức như Sở Narye, nơi chuyên xử lý linh hồn, thì công việc văn phòng vẫn đòi hỏi phải sử dụng máy tính. Và đây lại chính là thử thách lớn nhất đối với Jaegyeom chưa từng đụng đến máy tính bao giờ.

“Nhìn đây này, thấy mũi tên này không? Đây gọi là con chuột…”

Thế là thay vì viết báo cáo, Kang Yibin đành phải bắt đầu từ việc hướng dẫn cậu cách bật máy tính.

“Giờ đóng cửa sổ lại đi. Thử đóng cửa sổ trước xem nào.”

Jaegyeom đứng bật dậy, mắt dáo dác. “Cửa sổ? Cửa sổ nào?”

Kang Yibin ôm mặt, gần như phát khóc.

“Không phải cửa sổ đó! Là dấu X kìa! Biểu tượng X màu đỏ ở góc màn hình ấy!”

May mắn thay, Kang Yibin có một đức tính quý báu: sự kiên nhẫn.

“Oa… cảnh tượng này cứ như lớp dạy tin học vỡ lòng vậy.”

Các đồng nghiệp trong đội bật cười. Dĩ nhiên, chỉ có Kang Yibin là không cười.

“Không sao đâu. Chuyện này cũng bình thường thôi. Dù gì thì em út của chúng ta cũng là một chàng trai thuần khiết hiếm có thời nay. Nhìn mà thấy đáng yêu ghê. Trước mắt, cứ luyện gõ phím trước đã.”

Nhưng quan trọng hơn cả sự kiên nhẫn chính là lòng bền bỉ. Đây không phải chuyện có thể thành thạo trong một sớm một chiều.

Cuối cùng, Kang Yibin quyết định tự viết báo cáo thay cậu. Dù sao thì cũng chỉ cần ghi lại sự kiện ngày hôm qua theo mẫu có sẵn. Việc này không tốn quá nhiều thời gian. Còn với Jaegyeom, chẳng khác nào công việc được giải quyết mà không cần động tay.

Sau khi nhận bản báo cáo đã hoàn thành, Jaegyeom ôm tập hồ sơ bằng cả hai tay, hướng về phòng chủ nhiệm.

Yoon Taehee làm việc trong một văn phòng riêng bên trong. Dù là không gian tách biệt, nhưng anh thường để cửa mở rộng. Khi Jaegyeom thò đầu vào, cậu thấy Yoon Taehee đang ngồi trước chiếc bàn lớn, mắt dán chặt vào màn hình, ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím.

Đứng ngay cửa, Jaegyeom hắng giọng cố gây sự chú ý.

“A hèm.”

Cậu còn cố tình làm điệu bộ ra vẻ.

Thế nhưng, Yoon Taehee không hề phản ứng, hoàn toàn chìm đắm trong công việc. Jaegyeom quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp trong văn phòng, vẻ mặt đầy hụt hẫng. Ở đây có nhiều người, cậu không thể nào tùy tiện gọi “Này!” được.

Cuối cùng, cậu đành miễn cưỡng cất tiếng.

“Ch… Chủ nhiệm…”

Lúc này, Yoon Taehee mới ngước mắt lên.

“Vào đi.”

Jaegyeom chậm rãi bước vào trong. Cậu do dự một chút rồi định đưa tay đóng cửa lại, nhưng Yoon Taehee bấm chuột, khẽ lên tiếng.

“Để cửa mở.”

Jaegyeom thoáng khựng lại, rồi lặng lẽ hạ tay xuống.

Jaegyeom định đóng cửa vì sợ cuộc trò chuyện của họ sẽ bị nghe thấy từ bên ngoài. Cậu cứ nghĩ rằng khi chỉ có hai người, bầu không khí tự nhiên sẽ trở nên riêng tư như mọi khi. Nhưng nếu cửa vẫn mở, cậu sẽ không thể thoải mái nói chuyện vì xung quanh có quá nhiều tai nghe ngóng… Người kia vốn rất nhạy bén, vậy mà lần này lại hành xử như thể không hiểu ý cậu.

Jaegyeom thử ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng Yoon Taehee lại chẳng thèm để tâm. Cuối cùng, cậu đành từ bỏ ý định đóng cửa, bước đến trước bàn làm việc. Thực ra, không phải cậu cố tình muốn tạo cơ hội để chỉ có hai người ở riêng, mà đơn giản là người kia chỉ bảo cậu nộp báo cáo rồi đi…

Vừa do dự đứng trước bàn, Jaegyeom lập tức nhíu mày. Khi nhìn gần, bàn làm việc của Trưởng phòng Yoon lộn xộn đến mức khó chịu. Chẳng phải bàn của thủ thư trong thư viện mà cậu từng thấy cũng giống thế này sao? Nhưng khi ấy, trông nó có vẻ gọn gàng hơn…

Không chỉ có một đống tài liệu chồng chất, lịch để bàn còn bị kẹt lại ở ba tháng trước, và những mảnh ghi chú viết tay dán chi chít quanh màn hình máy tính. Chỉ cần nhìn qua góc làm việc này cũng đủ thấy khối lượng công việc của Yoon Taehee bận rộn đến mức nào. Thêm vào đó, vỏ kẹo và thạch ăn dở còn lăn lóc trên bàn. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng của anh.

“Đưa tôi.”

Vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, Yoon Taehee lặng lẽ đưa tay ra.

Đúng lúc Jaegyeom định đưa tập hồ sơ, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cậu.

À, đúng rồi. Lúc tôi bắt tay Taehee có chút bất ngờ.

‘Cảm giác giống như… áp lực?’

Đây chính là điều mà Jeongju đã từng đề cập.

Thay vì đưa hồ sơ, Jaegyeom đột nhiên đặt tay mình lên bàn tay đang đưa ra của đối phương.

Ngay lập tức, Yoon Taehee giật mình, rồi cứng đờ trong tư thế đó. Một lúc sau, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, sắc bén và đầy ẩn ý.

“…”

“…”

Jaegyeom siết chặt bàn tay kia, cảm nhận được từng chuyển động khẽ khàng nơi đầu ngón tay.

“…Cậu đang làm gì vậy?”

Sau một hồi im lặng, Yoon Taehee cuối cùng cũng lên tiếng.

Cùng lúc đó, Jaegyeom buông tay ra.

“Chỉ là một cái bắt tay thôi.”

Cậu không rõ cái gọi là “sự uy hiếp mạnh mẽ” mà Jeongju từng nói là gì. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác máu huyết cuộn trào hay lồng ngực bị đè nén. Điều duy nhất Jaegyeom cảm nhận được chính là, bàn tay này thật to và ấm áp.

_____

Nhật ký đi làm của cụ: Nhóc mập mờ hôm nay lại bơ mình, tại sao vậy nhỉ? 

Chúc mừng ngày 8/3 nhoa các tình iu :3 Sắp có nụ hôn đầu của cụ nè!!!!

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo