Chương 101
Vì không cần thiết phải nói ra sự thật, Jaegyeom quyết định im lặng chờ đợi. Dù sao thì, một cái bắt tay cũng chỉ là một cái bắt tay. Nhưng dù chỉ đơn giản như vậy, biểu cảm của Yoon Taehee vẫn khó hiểu đến mức khó tả.
“…”
Yoon Taehee nhìn chằm chằm vào Jaegyeom với ánh mắt khó đoán, rồi bất ngờ lên tiếng với một câu hỏi ngoài dự đoán.
“Ai thắt cà vạt cho cậu vậy?”
“Cậu tự thắt à?”
Anh hỏi lại lần nữa.
Jaegyeom ngơ ngác, cảm thấy câu hỏi của đối phương chẳng liên quan gì đến tình huống hiện tại. Cậu thoáng liếc về phía cửa, rồi quay lại nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ đáp bằng giọng tự nhiên.
“Không, Jeongju thắt cho tôi…”
Vừa dứt lời, Yoon Taehee liền đẩy ghế đứng dậy. Không báo trước, anh đưa tay nắm lấy cà vạt của Jaegyeom. Chiếc cà vạt vốn ngay ngắn lập tức bị tháo ra trong chớp mắt.
“Sao tự nhiên lại…”
Ngay khi Jaegyeom cau mày khó hiểu, Yoon Taehee tiến lại gần, thấp giọng thì thầm.
“Không đẹp lắm, để tôi thắt lại.”
Jaegyeom thoáng sững người. Không biết có phải do chưa tỉnh hẳn hay không, nhưng hôm nay Yoon Taehee cư xử thật thất thường. Vừa nãy còn giữ khoảng cách, vậy mà giờ lại bắt bẻ chuyện cà vạt không đẹp. Cậu chẳng biết phải theo nhịp nào nữa, chỉ đành để mặc anh thắt lại cà vạt. Nhưng không hiểu có phải do ảo giác không, bàn tay đang chỉnh lại cà vạt hôm nay có vẻ mạnh bạo hơn thường ngày.
“Anh bận lắm à?”
Sợ người khác nghe thấy, Jaegyeom khẽ giọng hỏi. Vì hai người đang đứng gần nhau, nếu nói nhỏ, những người bên ngoài sẽ khó lòng nghe được.
“Ừ, hơi bận một chút.”
Nhân cơ hội, Jaegyeom liền hỏi hết những điều mình thắc mắc.
“Sáng nay anh dậy lúc mấy giờ?”
“Tầm năm giờ.”
“Anh có thấy cuộc gọi của tôi không?”
Hai người cứ thế thì thầm với nhau.
“Có, tôi thấy rồi.”
“Vậy sao không gọi lại?”
Thay vì trả lời, Yoon Taehee chỉ mỉm cười nhạt, nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
“Cậu đã đợi à?”
Jaegyeom gật đầu.
“Ừm.”
Bàn tay đang thắt cà vạt chợt khựng lại.
“…”
Jaegyeom hỏi tiếp.
“Tại sao anh rời đi mà không nói gì?”
Sau một thoáng im lặng, Yoon Taehee lẩm bẩm.
“Ừm, có nhất thiết phải nói không?”
Tay anh lại tiếp tục cử động.
Jaegyeom thoáng cau mày trước câu trả lời hờ hững ấy. Dĩ nhiên, không phải chuyện gì cũng cần nói rõ ràng với nhau. Nhưng cậu đã đưa anh về nhà, để anh ngủ trên giường của mình, vậy mà sáng ra lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Chủ nhà tò mò một chút chẳng phải là điều hiển nhiên sao?
Hơn nữa, dù có chờ bao lâu cũng chẳng thấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào, cậu thật sự đã lo lắng rằng có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Jeongju…”
Jaegyeom hạ mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Yoon Taehee.
“Jeongju dậy từ sáng sớm, cặm cụi nấu canh giải rượu mà chẳng hề hay biết anh đã rời đi. Nếu đã định đi, ít nhất cũng nên nói trước một tiếng chứ. Như vậy chẳng phải uổng công anh ấy hay sao?”
Bàn tay đang siết chặt nút thắt cà vạt chợt khựng lại.
“…”
Yoon Taehee im lặng trong thoáng chốc, rồi từ tốn nở một nụ cười.
“…Vậy à?”
Anh hơi nheo mắt, giọng nói phảng phất chút thích thú xen lẫn hờ hững.
“Chính tôi cũng không biết điều đó.”
Dù đang cười, nhưng ẩn trong giọng nói lại là một sự lạnh lẽo khó tả.
“Giờ thì phải làm sao đây? Vì đã khiến công sức của cậu ấy uổng phí… Nhưng mà, có người quan tâm mình đến vậy cũng không tệ nhỉ?”
Ánh mắt Yoon Taehee lướt qua chiếc cà vạt vừa được chỉnh lại ngay ngắn. Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng luồn vào nút thắt, rồi bất ngờ kéo Jaegyeom lại gần.
Bị kéo bất ngờ, Jaegyeom vô thức bước lên một bước, mũi giày hai người chạm vào nhau.
“Nếu chuyện đó quan trọng với cậu đến thế, sao không nói cho cậu ấy biết sự thật? Rằng cậu trở thành pháp sư trừ tà không phải để sống, mà là để chết?”
Câu nói nhẹ bẫng, nhưng sắc bén tựa lưỡi dao.
Sắc mặt Jaegyeom lập tức cứng đờ.
“Chắc cậu ấy đang vui lắm, nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng có khát khao sống… Nhưng thực ra, chẳng phải rất đáng thương sao? Không hay biết gì, chỉ biết vui mừng tin tưởng, nào có tưởng tượng được rằng tất cả lại hoàn toàn ngược lại.”
Lời nói ấy, vừa dịu dàng vừa cay nghiệt, như một nhát dao cắm thẳng vào tim.
Như bị dội một gáo nước lạnh, cả người Jaegyeom đột nhiên lạnh toát.
Trong khoảnh khắc, huyết mạch trong người như đông cứng.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Ngay giây phút đó, tim Yoon Taehee như rơi thẳng xuống vực thẳm.
Chàng trai lúc nào cũng lãnh đạm, giờ đây lại đang lộ rõ sự dao động.
“…”
Đôi mắt Jaegyeom thoáng dao động.
Nhìn thấy bản thân đã khiến cậu mất bình tĩnh, một sự khoái cảm kỳ lạ bất giác dâng lên trong lòng Yoon Taehee. Nhưng khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài trong chốc lát.
Cảm giác như đang nắm cát trong tay, cứ tưởng đã giữ chặt, nhưng lại để từng hạt trôi tuột qua kẽ ngón tay, để lại một sự trống rỗng khó hiểu.
Jaegyeom không nói gì cả.
Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee, ánh mắt vừa phẫn nộ, lại chất chứa tổn thương.
Nhưng kỳ lạ thay, điều đó không khiến Yoon Taehee cảm thấy thỏa mãn.
Giống như đã bắn trúng mục tiêu, nhưng lại không trúng hồng tâm.
Một cảm giác bất an mơ hồ khiến lồng ngực anh bức bối vô cùng.
Sau một hồi lâu, Jaegyeom dường như định nói gì đó, môi khẽ động.
“Anh…”
Nhưng rồi cậu không nói tiếp mà chỉ im lặng.
Jaegyeom lùi lại một, hai bước, rồi xoay người rời đi.
Từng bước chân thoáng vẻ vội vã, cậu hướng về phía cửa mở.
Yoon Taehee im lặng nhìn theo bóng lưng ấy, nghĩ rằng Jaegyeom sẽ cứ thế mà rời đi.
Nhưng trái với dự đoán của anh…
Jaegyeom không hề bước ra ngoài.
Thay vào đó, cậu vươn tay, dứt khoát đóng cánh cửa đang mở rộng.
Sau đó, cậu sải bước trở lại.
Khoảng cách giữa hai người, vốn đang xa dần, nay lại nhanh chóng bị thu hẹp trước mắt Yoon Taehee.
A…
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Yoon Taehee vừa trầm xuống, bỗng đập loạn nhịp.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch…
Tiếng trống dồn dập vang lên từ lòng bàn chân, đồng điệu với từng bước đi của Jaegyeom.
“Phải, tôi biết anh khốn nạn… Tôi biết chứ…”
Jaegyeom quay lại sau khi đóng cửa và bất ngờ tát mạnh vào má Yoon Taehee.
“Ngươi… Ngươi đúng là một thằng chó…”
Yoon Taehee lảo đảo, tựa lưng vào bàn làm việc.
“Nhưng dù có là thế, ngươi cũng không nên đối xử với ta như vậy chứ?”
Kẻ lúc nào cũng mang vẻ dịu dàng, thân thiện ấy đôi khi lại trở thành một kẻ lừa đảo, một tên khốn, thậm chí còn đáng ghê tởm hơn thế. Những lời anh ta từng nói ở hiệu sách quả thực không sai.
Có lẽ Jaegyeom đã quên mất một điều.
Một khi tâm trạng của Yoon Taehee trở nên tồi tệ, nó sẽ tiếp tục trượt dài không có điểm dừng. Anh ta có thể dùng lời nói như một lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên vào tận sâu trong lòng người khác và điều khiển họ theo ý mình.
Anh ta từng nói rằng ma quỷ luôn lợi dụng khoảnh khắc con người sơ hở để len lỏi vào, khiến họ mất cảnh giác.
Yoon Taehee ghét cay ghét đắng pháp sư trừ tà, nhưng đôi khi, chính anh ta lại giống một pháp sư hơn bất kỳ ai.
Jaegyeom siết chặt tay, cố ghìm lại cơn giận đang dâng trào. Giọng nói của cậu run rẩy theo từng nhịp thở.
“Đúng vậy… Họ không biết gì cả.”
Cậu giả vờ như chẳng thấy gì, nhưng thực chất đã nhìn thấu tất cả.
Giả vờ không hay biết, nhưng thật ra đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cậu làm như không nhận ra, nhưng Yoon Taehee lại nhẫn tâm vạch trần mọi thứ, như thể đó là điều hiển nhiên.
Anh ta luôn như vậy.
Lạnh lùng và tàn nhẫn, không chút do dự mà đâm thẳng vào điểm yếu của người khác.
“Nhưng còn ngươi… Ngươi biết hết, thằng chó đẻ .”
Chỉ có Yoon Taehee là người nhận ra sự mệt mỏi và bất hạnh trong đôi mắt Jaegyeom ngay từ lần đầu gặp mặt.
Anh ta biết rõ lý do Jaegyeom trở thành một pháp sư trừ tà.
Anh ta cũng biết Jaegyeom đã nắm lấy tay mình với tâm trạng thế nào.
Chỉ duy nhất một mình Yoon Taehee biết.
Chính điều đó lại khiến Jaegyeom cảm thấy như cậu vừa mất đi chiếc phao cứu sinh giữa đại dương mênh mông, trống trải và vô định.
“…”
Jaegyeom xoay người. Lần này, cậu thực sự muốn rời khỏi nơi này. Cậu không muốn ở lại một mình với Yoon Taehee dù chỉ một giây nữa. Jaegyeom đưa tay ra, nắm lấy tay nắm cửa.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị mở cửa…
Một bàn tay lớn bất ngờ vươn ra từ phía sau, bao trọn lấy bàn tay cậu. Một lực mạnh giữ chặt lấy cậu. Yoon Taehee đứng sát ngay phía sau, như một bức tường vững chãi.
“Buông ra.”
Jaegyeom không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng ra lệnh. Nhưng Yoon Taehee vẫn im lặng. Anh ta cũng không buông tay.
“Buông ra.”
Vẫn không có phản hồi.
Một lúc lâu sau, Yoon Taehee mới cúi đầu xuống. Anh vùi mũi vào mái tóc Jaegyeom, rồi chậm rãi nghiêng đầu, tựa trán lên vai cậu. Giọng anh trầm thấp vang lên.
“Xin lỗi.”
“…”
“Tôi vừa lỡ lời rồi.”
“…”
Jaegyeom thoáng sững người trước lời xin lỗi đột ngột ấy.
Người phía sau vẫn tựa trán vào vai cậu, giọng nói đầy mơ hồ và xa xăm.
“Tôi không muốn như vậy.”
Ngay khoảnh khắc đó, Yoon Taehee đã nhận ra một sự thật.
Anh muốn lay động Jaegyeom.
Muốn làm cậu mất bình tĩnh.
Đó rõ ràng là một cơn bốc đồng mang tính hủy diệt. Một cơn sóng muốn nhấn chìm mặt hồ tĩnh lặng. Một thứ khao khát có thể sánh ngang với mong muốn làm tổn thương ai đó. Nhưng đây không phải là câu trả lời đúng. Anh muốn phá vỡ mối quan hệ song song giữa cả hai. Có cảm giác như nếu có thể phá vỡ nó, anh sẽ chạm tay đến được điều gì đó.
“Đây không phải điều tôi muốn…”
Yoon Taehee lặp đi lặp lại câu nói ấy nhiều lần. Cuối cùng, anh cũng buộc phải thừa nhận sự thật.
Rằng kẻ muốn lay động người kia…
Lại chính là kẻ đã bị lay động trước.
_____
Tui đã học được từ ‘thằng chó đẻ’ từ Giáo sư Baek – Trung tâm chăm sóc chấn thương.