Hỏa Hồn - Chương 105

Chương 105

Đó là một nụ hôn dữ dội, như thể muốn nuốt chửng cậu.

Không, có lẽ nó không hẳn là một nụ hôn, mà giống như phần tiếp diễn của cuộc ẩu đả. Một nụ hôn thô bạo và hung tợn đến mức chẳng khác gì một cú va chạm mạnh mẽ.

Khoảnh khắc môi chạm vào nhau, một cơn rùng mình mãnh liệt chạy dọc cơ thể Yoon Taehee, giống như bị giáng một đòn trời giáng vào sau đầu. Bàn tay đang siết chặt cổ áo Jaegyeom trở nên căng cứng, đến mức các khớp xương cũng nổi lên rõ rệt.

Jaegyeom đã nhắm chặt mắt vì nghĩ rằng mình sắp bị đấm, đột ngột mở bừng mắt khi cảm nhận được đôi môi chạm vào mình. Cậu sững sờ đến mức quên cả thở, cơ thể đông cứng như thể bị đóng băng. Đôi môi mềm mại của cậu bị chiếm đoạt một cách ngang tàng, rồi bị cắn mạnh không chút do dự. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu hôn một ai đó. Đôi vai đang căng cứng của Jaegyeom khẽ run lên theo phản xạ.

“Ưm…”

Jaegyeom giật bắn người như thể vừa bị bỏng, vội vàng lùi lại. Nhưng bàn tay đang giữ chặt cổ áo cậu vẫn không chịu buông ra. Cậu vùng vẫy kịch liệt, dồn hết sức đẩy Yoon Taehee ra.

Khi khoảng cách vừa mở ra một chút, Jaegyeom lập tức vung tay và tát mạnh vào mặt Yoon Taehee.

Chát…!

Một âm thanh sắc bén vang lên, đầu Yoon Taehee nghiêng hẳn sang một bên vì lực tác động mạnh.

Jaegyeom thở hổn hển, ánh mắt hoảng loạn. Chính cậu cũng sững sờ khi nhận ra mình vừa làm gì. Trong khoảnh khắc, cậu đã vô thức truyền quỷ khí vào cú tát.

Bàn tay cậu vung lên trước cả khi đầu óc kịp nhận thức, nhưng cậu không nghĩ mình lại đánh mạnh đến vậy. Gương mặt Jaegyeom lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Hơn nữa… đó lại chính là bên mặt mà cậu đã đánh vào buổi chiều nay, trong văn phòng chủ nhiệm.

Cậu hoảng hốt nhìn xuống bàn tay mình, nhận ra nó đang run rẩy.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì. Cú sốc từ nụ hôn bất ngờ của Yoon Taehee vẫn chưa nguôi ngoai, vậy mà cậu lại còn ra tay nặng như thế…

“Ư… Cái đó, tôi…”

Jaegyeom lắp bắp, ánh mắt ngây dại nhìn xuống.

Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? Rõ ràng đang đánh nhau, nhưng rồi…

Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội.

Thình thịch. Thình thịch.

Nhịp tim đập mạnh như muốn xuyên thấu cả lòng bàn chân.

Jaegyeom, vẫn đang sững sờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Yoon Taehee vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đầu nghiêng sang một bên, nơi khóe môi bị nứt rướm máu.

Giữa lúc Jaegyeom đang há hốc miệng, chưa thể định hình được điều gì, ánh mắt của Yoon Taehee dần dịch chuyển, rồi dừng lại ngay trên người cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau chính xác giữa không trung.

“…”

“…”

Thời gian như ngừng lại. Cả hai không thể rời mắt khỏi đối phương, như thể bị trói buộc bởi một thứ gì đó vô hình.

Chíp… chíp…

Giữa khoảng lặng kéo dài, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm tối. Ánh đèn đường mờ ảo hắt lên bóng dáng hai người, nổi bật trên nền trời u tối. Mùi đất ẩm sau cơn gió, cái lạnh se sắt của màn đêm, tiếng lá cây xào xạc mỗi khi cơn gió lướt qua…

Mọi thứ chạm vào giác quan đều trở nên mơ hồ, như một giấc mộng xa vời. Yoon Taehee vẫn bất động, ánh mắt nhìn Jaegyeom đầy tĩnh lặng. Rồi bất chợt, anh chậm rãi đưa tay lên, thờ ơ lau đi vết máu trên môi bằng mu bàn tay.

“…”

Jaegyeom, vẫn chưa thể định thần, hoảng hốt lùi lại. Cậu quay người định rời đi, nhưng không biết vì chân vấp phải thứ gì, hay vì cơ thể đột nhiên mất kiểm soát, mà cậu lảo đảo.

Bịch!

Jaegyeom ngã nhào về phía sau. Khi cậu ngẩng lên, Yoon Taehee đã đứng ngay trước mặt. Anh đưa tay về phía Jaegyeom. Trong thoáng chốc, Jaegyeom nghĩ rằng Yoon Taehee định giúp mình đứng dậy.

Nhưng không… cậu đã sai hoàn toàn.

Thay vì kéo cậu lên, Yoon Taehee bất ngờ giữ chặt lấy vai cậu, rồi mạnh mẽ đẩy ngã xuống nền cỏ. Jaegyeom trừng mắt nhìn anh trong hoảng loạn. Lần này, tình thế đã đảo ngược. Yoon Taehee ở trên, đè lên người cậu.

Mặt đất bên dưới ẩm ướt, hơi lạnh len lỏi vào da thịt.

“A-Anh đang làm gì vậy? T-tránh ra…”

Một cảm giác nguy hiểm mơ hồ dâng lên, Jaegyeom lắp bắp hoảng loạn, cố gắng đẩy Yoon Taehee ra. Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, anh ta vẫn không hề nhúc nhích.

Đôi chân Jaegyeom run rẩy dưới sức nặng của người đang ngồi vững chãi trên eo cậu.

Yoon Taehee chậm rãi cúi người xuống.

“Nếu anh không tránh ra… tôi… tôi sẽ dùng quỷ khí đánh anh đấy. Mau tránh ra…”

Nhưng câu nói của cậu bị cắt ngang.

“Được thôi, muốn làm gì thì làm.”

Dứt lời, Yoon Taehee đưa tay ôm lấy gương mặt Jaegyeom, rồi lại hôn cậu lần nữa. Đôi môi chạm nhau thoáng chốc trước khi tách ra chậm rãi.

Jaegyeom thở hổn hển, đôi mắt mở to tròn nhìn lên Yoon Taehee, như thể không thể tin được những gì vừa xảy ra.

Yoon Taehee nắm cả hai cổ tay Jaegyeom bằng một tay, ghìm chặt lên trên đầu cậu. Tay còn lại giữ cằm cậu, mạnh mẽ áp môi mình xuống một lần nữa. 

Hơi thở hòa quyện, cuốn lấy họ như một cơn sóng mãnh liệt. Mùi nước hoa phảng phất giữa không khí oi bức. Vị máu tanh lan ra trong khoang miệng, không rõ của ai. 

Đôi chân Jaegyeom giãy giụa trên nền cỏ như thể đang cố thoát khỏi cơn hỗn loạn. Những bông hoa dại bị nghiền nát dưới gót giày. Hơi thở nóng rực hòa vào nhau, cuồng nhiệt và rối loạn.

Ngay khi cậu còn đang bị cuốn theo nụ hôn đầy mãnh liệt, một thứ gì đó chợt xâm nhập vào miệng cậu.

Ngay lập tức, toàn thân Jaegyeom run bắn, một dòng điện lạ xẹt qua dọc sống lưng.

“Ư… ư…”

Đầu lưỡi quấn lấy nhau trong khoảng cách không kẽ hở. Jaegyeom siết chặt bàn tay theo bản năng. Vết thương bên trong khoang miệng đau nhói khi bị cắn trúng. Nhưng cơn đau sắc bén dần trở nên mơ hồ khi hơi thở của cậu ngày càng trở nên hỗn loạn.

Mỗi khi Yoon Taehee nghiêng đầu, cằm Jaegyeom cũng vô thức bị kéo theo. Nụ hôn sâu và kéo dài, tưởng như bất tận. Cuối cùng, Yoon Taehee mới chậm rãi rời đi.

Một sợi chất lỏng mong manh kéo dài giữa hai đôi môi, trước khi từ từ đứt đoạn. Lực ghì trên cổ tay Jaegyeom cũng dần lơi lỏng.

Khi cậu mở mắt ra, Yoon Taehee đang chống tay trên nền đất, cúi xuống nhìn cậu chăm chú. Jaegyeom bị vây chặt trong vòng tay anh, ánh mắt vẫn còn ngỡ ngàng và hoảng loạn.

“…”

“…”

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, tim Jaegyeom như lỡ mất một nhịp. Dòng máu trong người sôi trào, đầu óc quay cuồng, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Đây có phải là thứ cảm giác uy hiếp mà Jeongju từng cảnh báo cậu không?

Ngón tay Jaegyeom run rẩy, cậu gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Đột nhiên, cậu chẳng thể nhớ được gì cả…

Không nhớ vì sao mình đến đây. 

Không nhớ vì sao mình tức giận.

Không nhớ vì sao lại đánh nhau với Yoon Taehee.

Chỉ có duy nhất một suy nghĩ mơ hồ trong đầu…

Rằng bản thân không hề tỉnh táo.

Jaegyeom vội siết lấy lưng áo Yoon Taehee, như muốn xé rách nó để đẩy anh ra.

“Anh… thật kỳ lạ.”

Thật sự, không có từ nào khác có thể diễn tả được tình cảnh này ngoài “kỳ lạ.” Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên khác lạ. Bầu trời đêm rộng lớn trước mắt cũng trở nên xa lạ. Những vì sao lấp lánh trên cao cũng trở nên xa lạ. Tiếng ve kêu không ngớt giữa màn đêm oi ả cũng trở nên xa lạ.

Nhưng kỳ lạ nhất trong tất cả…

Lại chính là Yoon Taehee.

“…”

Yoon Taehee khẽ nghiêng đầu, rồi bất ngờ vùi trán vào hõm cổ Jaegyeom, như thể muốn chôn giấu cả người trong vòng tay cậu. Tiếng tim đập dồn dập vang lên giữa hai lồng ngực áp sát vào nhau, chẳng thể phân biệt là của ai.

“Tôi cũng vậy…”

Hơi thở nóng rực phả lên gáy cậu, khiến cả người Jaegyeom khẽ run lên.

“Tôi cũng thấy cậu thật kỳ lạ.”

Giọng nói trầm thấp vang lên, như một lời thì thầm với chính mình. Như thể ngay cả chính Yoon Taehee cũng không hiểu được cảm giác này.

Jaegyeom vội vàng dồn hết sức đẩy anh ra. Gã đàn ông kỳ lạ ấy không hề phản kháng mà dễ dàng ngã ra phía sau. Jaegyeom lập tức bật dậy, loạng choạng lùi về phía hàng rào bồn hoa. Nhưng đôi chân cậu bỗng nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống lần nữa.

Lần này…

Không phải vì hoảng loạn.

Mà là vì đôi chân cậu thực sự đã mất hết sức lực.

Chíp… chíp…

Jaegyeom quay người, rồi bất chợt cắm đầu chạy.

Dù bàn chân liên tục vấp váp, cậu cũng không dừng lại. Cậu cứ chạy mãi, chạy không ngừng. Như thể chỉ cần chạy thật xa, cậu có thể thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này, có thể rời khỏi thế giới xa lạ ấy.

Thế là, dưới ánh trăng nhạt nhòa, cậu cắm đầu bỏ chạy.

***

Căn hộ của Yoon Taehee là một chung cư cao cấp, nằm không xa văn phòng chính. Lúc anh nhấn mật mã, cánh cửa phát ra tiếng bíp rồi mở ra. Lướt mắt qua đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng. Vừa bước vào, đèn cảm ứng ở lối vào liền bật sáng. Anh chậm rãi nới lỏng cà vạt, rồi bật đèn phòng khách. 

Căn hộ chìm trong ánh sáng nhưng vẫn lặng lẽ một cách lạnh lẽo. 

Không gian quá rộng lớn đối với một người sống một mình. Dù có nhiều phòng, nhưng thực tế, anh chỉ sử dụng hai nơi, phòng ngủ và phòng thay đồ. Vì nội thất tối giản, diện tích lại quá rộng, nên không gian bên trong càng trở nên trống trải, đơn điệu. Phòng khách là nơi thể hiện rõ điều đó nhất.

Trong không gian rộng rãi ấy, chẳng hề có một chiếc TV như những căn hộ thông thường. Thay vào đó, một tủ sách âm tường chiếm trọn cả một bức tường, chất đầy những cuốn sách dày cộm, có thể lên đến hàng nghìn cuốn. Phía bên kia phòng khách là một chiếc ghế sofa da cỡ lớn, đủ chỗ cho nhiều người ngồi. Một góc sofa còn chất đầy những chồng sách khác.

Do sống trên tầng khá cao, từ cửa sổ phòng khách có thể nhìn thấy toàn cảnh Seoul về đêm. Ánh đèn rực rỡ vẽ nên một khung cảnh xa hoa, lộng lẫy, đẹp đến mức khiến bất cứ ai cũng phải trầm trồ. Thế nhưng, Yoon Taehee chẳng hề để tâm. Anh chỉ lướt qua phòng khách với gương mặt không cảm xúc, rồi tiến thẳng vào phòng tắm.

Anh cần tắm ngay lập tức. Sau khi lăn lộn trên thảm cỏ và bồn hoa, bộ dạng anh thực sự quá tệ. Bộ vest đắt tiền, vừa sáng nay vẫn còn phẳng phiu, giờ đây đã nhăn nhúm, bám đầy bụi đất.

Sau khi tắm nước nóng xong, Yoon Taehee thay sang bộ đồ thoải mái mặc ở nhà. Một chiếc áo thun đen rộng trơn và quần pajama kẻ caro. Vừa lau tóc bằng khăn, anh vừa bước vào bếp. Mở tủ lạnh, bên trong chỉ có một hộp cà chua bi, vài chai soju và mấy lon nước ngọt.

Anh lấy một chiếc ly vừa vặn, rót soju và nước ngọt vào với tỉ lệ bằng nhau, rồi thêm vài viên đá. Hôm nay anh muốn ngủ sớm hơn một chút, dù chỉ nhờ vào tác dụng của cồn.

“A…”

Vừa nhấp một ngụm, Yoon Taehee liền nhíu mày. Anh quên mất rằng môi mình bị rách. Cồn vừa chạm vào, vết thương liền nhói lên.

“…”

Anh khựng lại trong giây lát, rồi như một thói quen, cầm ly rượu bước đến giá sách. Đặt cuốn sách lên kệ, anh bật chiếc radio nhỏ vẫn thường đặt ở góc. Một giai điệu trầm lắng vang lên giữa căn hộ yên ắng đến mức tĩnh mịch. Chiếc radio luôn được chỉnh về kênh nhạc cổ điển. Lý do anh chỉ nghe kênh này là vì ở đó không có quảng cáo, cũng không có những đoạn độc thoại dài lê thê của người dẫn chương trình.

Đã quá khuya, radio phát một bản nhạc êm dịu.

Yoon Taehee rút đại một cuốn sách từ kệ, rồi ngồi xuống sofa, đeo kính gọng tròn. Dù cơ thể có phần mệt mỏi, anh vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Vậy nên anh quyết định đọc sách, ít nhất là cho đến khi cơn say bắt đầu kéo đến. Thời gian gần đây quá bận rộn, ngay cả thời gian đọc một trang sách cũng không có.

Anh đặt một chiếc gối tựa sau lưng, một chân gác lên sofa, tìm tư thế thoải mái nhất. Vừa chậm rãi lật từng trang sách, thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm rượu. Vì đã dừng đọc từ trước, mạch truyện bị đứt đoạn, ký ức cũng trở nên mơ hồ.

Anh tìm đến trang có dán giấy ghi chú lần trước, lướt qua nội dung cũ. Ngay khoảnh khắc ấy, mọi bối cảnh đã bỏ lỡ liền ùa về rõ ràng. Anh bắt đầu đọc từng dòng, chậm rãi tiếp nối từ nơi mình đã dừng lại.

Đôi mắt ẩn sau tròng kính, sâu thẳm như màn đêm.

“Ngài Nicolat, tôi đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy dữ dội.”

Đó là cách để tôi nói rằng bản thân đang đối mặt với nguy hiểm lớn.

Trong lần gặp gỡ cuối cùng, như tôi đã kể với ngài, đôi khi tôi cảm thấy mình trở thành một con người hoàn toàn khác.

“Than ôi, giờ đây tôi đã đến mức chẳng còn nhận ra chính mình khi soi gương. Ngài Nicolat thông thái, ngài có hiểu được điều tôi muốn nói không?”

Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi tôi gặp ‘hắn’. ‘Hắn’ thực chất là điềm báo của sự hủy diệt. Thật nhục nhã khi tôi không còn là chính mình nữa! Tôi đã để tham vọng của bản thân nuốt chửng chính mình. Cuối cùng, tôi bị dục vọng chi phối. Bị nhấn chìm trong cơn lốc xoáy dữ dội, tôi đánh mất bản ngã của mình. Thưa ngài, đây có thể gọi là tình yêu sao?

Đây chính là tình yêu ư? Tình yêu là một căn bệnh, một hình phạt, một nỗi thống khổ. Robert không còn là Robert nữa. Tôi đang dần tan rã trong cơn lốc xoáy cuồng loạn. Mọi thứ đã bị hủy hoại từ lâu rồi. Bởi vì tôi khao khát ‘hắn’ hơn chính bản thân mình…

Mỗi đêm, tôi đều cầu nguyện trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi tuyệt vọng mong rằng ngày mai sẽ đến. Bởi vì tôi khao khát ‘hắn’! Nhưng đồng thời, tôi cũng mong ngày mai sẽ là ngày diệt vong của thế giới này. Bởi vì tôi không thể có ‘hắn’! Thứ sức mạnh bí ẩn nào quyết định sự sống và cái chết? Thứ gì đang ẩn mình dưới lớp vỏ bọc của nỗi sợ hãi này? Tôi sợ hãi. Tôi không biết cơn bão này sẽ cuốn mình đi đến đâu…

Yoon Taehee đang đọc thì bất ngờ đóng sập cuốn sách lại. Gương mặt anh lạnh lùng, hoàn toàn vô cảm.

“…”

Anh tháo kính ra, đặt lên bìa sách, rồi day nhẹ hai bên thái dương trước khi nhắm mắt lại.

Chết tiệt. Hình như mình chọn nhầm sách rồi.

Anh không mở cuốn sách này ra để đọc những điều như vậy. Tiếng nhạc du dương phát ra từ radio đột nhiên khiến anh thấy khó chịu.

Lý do mà Yoon Taehee dành cả cuộc đời mình cho sách rất đơn giản. Dù không phải để tận hưởng, nhưng sách luôn ẩn chứa những manh mối. Thông qua việc nghiền ngẫm những câu chữ, Yoon Taehee đã rút ra một điều: đôi khi, từ ngữ có thể trở thành ‘tọa độ’. Vấn đề chỉ là liệu anh có thể tìm ra đáp án hay không. Và bằng cách đó, anh luôn tìm được lời giải cho những câu hỏi khó khăn nhất của mình.

Lần này cũng vậy.

Anh tò mò về nguồn gốc của thứ thôi thúc đang dâng trào trong lòng. Không có lý do nào bắt buộc đó phải là ‘nó’, nhưng chính khao khát ấy đã tạo nên sự thôi thúc. Vậy cảm xúc này nên được gọi là gì?

Đã có lần, Yoon Taehee tự hỏi bản thân câu hỏi đó.

Đó là một câu hỏi vô cùng khó khăn. Và câu trả lời đầu tiên anh đưa ra đã sai. Nhưng bây giờ, anh có cảm giác như mình đã biết đáp án. Không, có lẽ anh đã mơ hồ nhận ra nó từ rất lâu rồi. Nhưng anh muốn trì hoãn việc thừa nhận điều đó mãi mãi. Anh muốn giấu nó đi, chôn vùi thật sâu trong làn sương mù mơ hồ.

Bởi lẽ, đây là một bản năng báo động nguy hiểm.

‘Hắn’ thực chất là điềm báo của sự hủy diệt.

‘Nó’ có lẽ chính là đáp án mà ta không bao giờ nên đoán đúng.

Yoon Taehee nâng ly rượu lên, uống cạn trong một hơi.

“A…”

Như dự đoán, vị cồn nồng đắng đến khó chịu.

_____

Mở khóa nụ hôn đầu hơn 200 tuổi…. Cụ đã chạy trối chết.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo