Chương 106
Sáng nay, như thường lệ, ba bộ bát đũa được sắp xếp gọn gàng trên chiếc bàn ăn bốn chỗ. Jeongju, bận rộn chuẩn bị bữa sáng, hoàn tất việc dọn bàn bằng cách đặt nồi đất đựng trứng hấp nghi ngút khói vào chính giữa.
“Jaegyeom, Mesani, ra ăn sáng đi nào.”
Nghe tiếng gọi của Jeongju, Jaegyeom lơ mơ mở mắt. Cậu uể oải rời giường, lê bước đến bàn ăn với vẻ mặt còn ngái ngủ, đầu gật gù từng chập. Từ ngoài sân, Mesani cũng nhanh nhẹn chạy vào.
“Đại nhân, ngài ngủ ngon chứ?”
“Ừm… cũng tạm.”
Bữa ăn của ba người vẫn diễn ra trong không khí yên bình như mọi ngày.
“Mời mọi người dùng bữa.”
Jaegyeom lẩm bẩm chào một câu rồi chậm rãi cầm thìa lên. Cậu định húp một muỗng canh với đôi mắt còn lim dim, nhưng ngay khi đầu lưỡi vừa chạm vào chất lỏng ấm nóng, một cơn đau nhói bất chợt bùng lên trong miệng khiến cậu nhíu mày.
Jeongju ngồi đối diện, nhận ra ngay lập tức.
“Sao thế? Canh mặn quá à?”
Khoảnh khắc đó, đầu óc mơ màng vì cơn buồn ngủ của Jaegyeom bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
“…”
Cậu im lặng một lúc. Trong khi đó, Mesani vẫn vui vẻ húp canh bằng chiếc thìa nhỏ xíu, hồ hởi đáp.
“Không đâu! Vừa miệng lắm ạ!”
“Jaegyeom? Có chuyện gì à?”
“Hả? À… không có gì. Ngon lắm.”
Jaegyeom vội vàng nói lảng đi.
Cậu có thể nói thật, rằng không phải canh có vấn đề mà là do vết thương trong miệng khiến cậu đau. Nhưng chẳng hiểu sao, lời ấy cứ nghẹn lại nơi cuống họng, không thể nào thốt ra được.
Tối qua, Jaegyeom đã chạy miết qua những con phố vắng của Đền Jongno, lao đi vô định như kẻ mất phương hướng. Cậu chạy đến khi hơi thở đứt quãng, đến khi thế giới trước mắt quay cuồng, đến khi không thể nhấc chân lên nổi nữa mới dừng lại.
Cậu hoàn toàn không biết mình đã đi đến đâu. Giữa một thành phố xa lạ, cậu đã sớm mất phương hướng.
Chính lúc đó, ánh đèn xe của một chiếc taxi vô tình lướt qua. Bám víu vào tia hy vọng mong manh, Jaegyeom vội vã giơ tay gọi xe. Dù đầu óc mơ hồ, nhưng đó là quyết định sáng suốt nhất mà cậu có thể đưa ra trong tình cảnh này.
Thật không ngờ, trải nghiệm đi taxi với một Yoon Taehee say khướt vào đêm trước lại giúp ích cho cậu nhiều đến vậy.
Chiếc xe vừa dừng lại, Jaegyeom lập tức lao đến, mở toang cửa ghế sau như thể đang bị ai đó truy đuổi.
Bác tài xế giật mình hoảng hốt.
‘Cậu… cậu ổn chứ? Có cần đến đồn cảnh sát không?’
Bộ dạng lấm lem, người đầm đìa mồ hôi, thở dốc như sắp gục ngã bất cứ lúc nào, trông cậu chẳng khác nào một người vừa thoát nạn.
Nhưng… điểm đến mà cậu yêu cầu, lại không phải là đồn cảnh sát.
‘Jaegyeom, tôi cứ tưởng hôm nay cậu không về chứ?’
Khi ấy, Jeongju vẫn còn thức, xem TV đến tận khuya sau khi đã cho Mesani đi ngủ. Thấy Jaegyeom đột ngột xuất hiện trước cửa, Jeongju sững người. Một phần vì vui mừng, nhưng phần lớn là vì bộ dạng thảm hại của cậu. Không biết cậu đã đi đâu, gặp chuyện gì, bị cuốn vào rắc rối gì…
‘Gì đây? Sao trông cậu thê thảm thế?!’
‘Bị ngã. Ừm… chỉ là bị ngã thôi.’
Jaegyeom qua loa đưa ra một cái cớ, rồi gần như gục xuống ngay khi bước qua cửa. Có lẽ vì tinh thần căng thẳng quá lâu, đến khi an toàn rồi, cơ thể cậu mới kiệt quệ hoàn toàn. Khi đầu óc rối bời, ngủ luôn là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên, sau một giấc ngủ ngắn, Jaegyeom bình tĩnh hơn hẳn so với đêm qua. Cơn bão cuồng loạn trong tâm trí cậu đã lắng xuống. Những cảm xúc đau đớn dành cho Jeongju và Mesani, bị cơn sóng dữ mang tên “nụ hôn” tối qua nhấn chìm, rồi tan biến lúc nào không hay.
Dù đó là may mắn hay bất hạnh, nhờ vậy mà cậu có thể đối diện với họ như bình thường.
Nhưng mà…
Jaegyeom đang thất thần xúc thức ăn, bỗng làm rơi muỗng cơm xuống bàn.
“Đưa tôi đôi tất.”
“Hả?”
“Tất.”
“Tất nào chứ?”
Câu nói đột ngột giữa bữa ăn khiến Jeongju bất giác đứng dậy, dáo dác nhìn quanh.
“À không… khăn giấy. Đưa tôi khăn giấy.”
Jaegyeom lẩm bẩm những lời vô nghĩa rồi vội vàng chữa lại.
“…”
“…”
Jeongju chớp mắt vài lần trong im lặng, rồi bình thản quay sang Mesani.
“Mesani, đi lấy một bát nước lạnh lại đây.”
“Hả?”
“Lấy rồi hắt thẳng vào mặt cậu ấy cho tỉnh ra.”
Một phương thuốc hữu hiệu giúp người ta hồi tỉnh ngay lập tức. Nước lạnh là cách tốt nhất để đối phó với kẻ đầu óc đang lơ lửng trên mây. Thấy Mesani có vẻ định thật sự đi lấy nước, Jaegyeom hoảng hốt lên tiếng.
“Ta chỉ là còn ngái ngủ quá… nên lỡ lời thôi.”
Chỉ là một phút lỡ lời. Cậu lẩm bẩm rồi nhổm dậy, tự tay rút khăn giấy lau sạch bàn.
Jeongju nheo mắt nhìn chằm chằm Jaegyeom đầy nghi hoặc.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ăn đi.”
Sau một lời trách nhẹ, Jaegyeom cúi đầu xuống, lặng lẽ trộn cơm vào canh tương đậu.
Jeongju đôi khi thật khó đối phó, vì anh ta quá nhạy bén.
“Hôm nay sao cứ ngơ ngác thế? Kỳ lạ thật đấy.”
“Chỉ là buồn ngủ thôi, có gì lạ đâu…”
Đang định phản bác, Jaegyeom đột nhiên khựng lại, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
‘Tôi cũng thấy cậu thật kỳ lạ.’
Câu nói ấy văng vẳng trong tâm trí, mơ hồ như một giấc mơ chưa kịp tan biến.
“…”
Jeongju nói không sai. Dù vẻ ngoài trông có vẻ bình thản sau một đêm, nhưng trong lòng Jaegyeom vẫn còn hỗn loạn. Bão tố tưởng chừng đã lặng yên, nhưng thực chất chỉ là tạm lắng trước khi cơn cuồng phong tiếp theo kéo đến. Giờ đây, Jaegyeom đang mắc kẹt ngay trong mắt bão.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu hôn một ai đó. Bản thân hành động này đã đủ khiến cậu bàng hoàng. Nhưng điều gây chấn động hơn, người mà cậu hôn lại là Yoon Taehee. Không chỉ là hôn một người đàn ông, mà người đàn ông đó lại chính là Yoon Taehee… Đối với Jaegyeom, điều này chẳng khác gì một cơn địa chấn rung chuyển cả thế giới.
Hôn, chẳng phải vốn chỉ xảy ra giữa nam và nữ, nhất là giữa những người yêu nhau sao? Nhưng đàn ông hôn nhau? Chuyện này không thể nào xảy ra. Không được phép xảy ra. Ít nhất, đó là điều Jaegyeom vẫn luôn tin tưởng.
Tất nhiên, cậu không phải kẻ ngây ngô. Xưa nay vẫn có những câu chuyện mờ ám về đàn ông thân mật với nhau. Sống đến từng này tuổi, làm sao cậu không biết? Thời nay gọi là gì thì cậu không rõ, nhưng ngày xưa, người ta gọi đó là “nam sắc.” Jaegyeom từng nghe kể về một huyện lệnh bị cách chức vì dính dáng đến nam sắc và tham ô. Trong cung, thái giám qua lại vụng trộm với nhau cũng chẳng phải chuyện hiếm. Có tin đồn rằng một quán rượu nào đó là nơi tụ tập của những kẻ như thế, đến mức người ta còn tránh đi ngang qua. Nhưng chung quy lại… Đó vẫn chỉ là chuyện của người khác.
Cậu chưa từng nghĩ trong đời rằng mình sẽ chạm môi với một người đàn ông. Dĩ nhiên, cậu biết thế giới đã thay đổi rất nhiều. Đây là thời đại mà chỉ cần có tiền, người ta có thể sống như bậc vương giả. Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn có những nguyên tắc bất biến. Ngay cả trong những bộ phim mang đầy tính hư cấu, cậu cũng chưa từng thấy cảnh đàn ông hôn nhau, chỉ có đàn ông và phụ nữ mà thôi.
Chẳng lẽ… Yoon Taehee là kẻ đam mê nam sắc sao…?
Jaegyeom trầm ngâm, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Mà cũng đúng thôi, Yoon Taehee là một gã kỳ quặc đến mức cậu có thể tin rằng anh ta có hứng thú với nam giới. Nhưng nếu đó là lý do anh ta hôn mình, thì chẳng lẽ… anh ta thực sự có tình cảm đặc biệt với mình? Không thể nào. Hai người bọn họ suốt ngày cãi vã, đánh nhau đến bầm dập kia mà?
Tại sao Yoon Taehee lại hôn mình chứ…?
“À đúng rồi! Jaegyeom, cậu có biết hôm qua tôi nhận được cuộc gọi từ đạo diễn Kwon Sooncheol không?”
Giữa lúc Jaegyeom còn đang mông lung với dòng suy nghĩ của mình, Jeongju bỗng dưng ngừng ăn và hào hứng lên tiếng.
“Cậu biết cái cảm giác hồi hộp khi nghe điện thoại, không chắc đó là mơ hay thật không? Giọng chị ấy uy lực kinh khủng luôn. Chị ấy nói có thể sẽ bắt đầu quay phim ngay trong tháng sau, nên muốn gặp để bàn bạc chi tiết. Tôi hẹn chị ấy vào thứ sáu này.”
Từ khi quyết định ẩn mình, Jeongju gần như sống cuộc đời của một kẻ thất nghiệp. Cũng bởi lẽ đó, anh ta mới suốt ngày lăn vào bếp, nấu hết món này đến món khác. Nhưng lần này, khuôn mặt anh ta lại tràn đầy mong đợi, vì có vẻ như ngày trở lại sẽ đến sớm hơn dự tính.
“Vậy à, tốt quá rồi.”
Jeongju thao thao bất tuyệt, nhưng Jaegyeom, đang mắc kẹt trong những suy nghĩ rối ren, lại chẳng nghe lọt tai một chữ nào. Tiếng nói của Jeongju quá ồn. Tâm trí của cậu hỗn loạn. Lòng cậu rối bời. Cậu thậm chí không biết mình đang ăn bằng miệng hay bằng mũi nữa.
Dù cố nhai cơm, cậu vẫn không cảm nhận được mùi vị. Hơn thế, cái miệng mà cả đời cậu chỉ dùng để ăn và nói, giờ đây lại trở nên xa lạ. Cảm giác hạt cơm lăn trong khoang miệng thật kỳ lạ, như thể dư âm của nụ hôn đêm qua vẫn còn đó.
Cuối cùng, Jaegyeom đặt muỗng xuống.
“Này, anh có biết…”
Cậu uống một ngụm nước.
“Ừm… bây giờ người ta gọi nó là gì nhỉ?”
“Hả? Gọi cái gì?”
“Chạm… chạm môi.”
Câu hỏi bất giác bật ra, như một cách để cậu đánh lạc hướng bản thân.
Jeongju chớp mắt vài lần.
“Hả? Chạm môi?”
Anh ta suy nghĩ một lúc, rồi bỗng reo lên.
“À! Son dưỡng môi?”
Jaegyeom lắc đầu.
“À… son dưỡng môi à…”
Son dưỡng môi? Vậy chẳng lẽ Yoon Taehee đã… thoa son dưỡng môi lên môi cậu sao?
Càng nghĩ về câu nói đó, nét mặt Jaegyeom càng trở nên mơ hồ. Có gì đó không đúng. Cậu từng nghe nó vài lần trên TV, nhưng ý nghĩa lại quá mơ hồ. Từ mà cậu đang tìm không hoa mỹ đến vậy. Nó phải đơn giản hơn, rõ ràng hơn…
“Không phải cái đó.”
“Không phải? Hừm… Chăm sóc môi?”
“Cái quái gì nữa đây? Không!”
“Hả? Thế là gì? Son môi?”
Jeongju tiếp tục đoán sai, khiến Jaegyeom ngày càng bực bội.
“Không, không phải cái đó! Là cái mà thỉnh thoảng xuất hiện trong phim truyền hình ấy! Khi một người đàn ông và một người phụ nữ nắm lấy mặt nhau, rồi môi chạm môi, rồi… làm cái chuyện chết tiệt đó!”
Jaegyeom vì phải giải thích quá chi tiết, bực bội đến mức giọng cũng lớn hơn.
Jeongju vẫn đang ngậm thìa trong miệng, hừm một tiếng đầy suy tư. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vung tay trong không trung như thể đã hiểu được.
Nuốt vội thức ăn, Jeongju reo lên.
“À! Hôn chứ gì?!”
“Đúng! Chính nó!”
Cuối cùng cũng tìm ra đáp án chính xác.
Jaegyeom gật đầu, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Cả người hỏi lẫn người trả lời đều thấy nhẹ nhõm, như thể một câu hỏi mắc kẹt suốt mười năm qua cuối cùng cũng có lời giải.
Jeongju đắc ý, xoay người trên ghế, mặt mày sáng rỡ.
“Trời ạ, nãy giờ tôi cứ nghĩ sang chuyện khác~”
Mesani, cũng hào hứng không kém, vỗ tay tán thưởng.
Nhưng ngay sau đó…
“Khoan đã… Mà tại sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?”
Nét mặt Jeongju đột ngột thay đổi.
“Hả…?”
“Hôn á? Có chuyện gì sao?”
Jeongju chưa bao giờ nghĩ Jaegyeom sẽ đi hỏi về một từ như vậy. Bình thường, Jaegyeom chẳng bao giờ bận tâm đến mấy chuyện này. Mỗi khi xem phim truyền hình chung, cứ đến cảnh hôn là Jeongju lại hét lên phấn khích, còn Jaegyeom thì chỉ nhăn nhó khó chịu.
Vậy mà bây giờ, cậu ấy lại chủ động hỏi về nó sao?
Jeongju nheo mắt đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Jaegyeom.
Bị ánh mắt ấy đâm xuyên, Jaegyeom bắt đầu lắp bắp.
“Ờ… Thì… Tôi chỉ tò mò thôi. Hỏi một chút có gì lạ đâu.”
“Ngay trong lúc ăn sáng? Tự nhiên, chẳng có lý do gì?”
Tên cáo già này đúng là giỏi đánh hơi… Nhưng dù có chết đi sống lại, Jaegyeom cũng không thể kể sự thật về chuyện xảy ra hôm qua được.
“Không, à… Hôm qua tôi đi ngang qua, tình cờ thấy người ta làm thế trên đường.”
Thế là cậu quyết định giả vờ như đây là chuyện của người khác.
“À, vậy à? Rồi cậu ngạc nhiên?”
“Ừ… chắc vậy.”
“Dạo này người ta hôn nhau đầy ngoài đường mà.”
“Ồ, ra thế. Đúng là thế giới này… Thôi, quên đi.”
Jaegyeom cứng ngắc đáp lại, tỏ vẻ chẳng có gì đáng bàn thêm.
“Trời đất, tôi cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm.”
Jeongju thở phào nhẹ nhõm. Bản thân anh ta vốn đã quá quen với văn hóa hiện đại, cũng từng hẹn hò vài lần. Là một diễn viên, anh ta cũng không ít lần phải đóng cảnh hôn, nên chẳng có gì đáng để bất ngờ. Nhưng nếu là Jaegyeom… thì đúng là có thể bị sốc thật. Dù gì đi nữa, trong mắt một ông lão từ thời xa xưa, đây chắc hẳn vẫn là một cảnh tượng rất lạ lẫm.
Nếu từ giờ sống ngoài xã hội, cậu ấy sẽ thấy mấy chuyện này thường xuyên hơn thôi. Jeongju thoáng nghĩ.
‘Nhưng mà… Sao hôm nay Jaegyeom cứ như người mất hồn vậy? Có khi nào cậu ấy thực sự bị sốc chỉ vì thấy người ta hôn nhau trên phố? Dù gì cũng sống cả trăm năm rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy sao…’
Jeongju khẽ cười, nhấc cốc nước lên, cảm thấy có chút thú vị. Nhưng ngay khi anh ta vừa đưa ly nước lên miệng…
“Nh- nhưng mà… cả hai đều là đàn ông.”
“PHỤT…!”
Jeongju phun hết nước ra ngoài. Một tràng sặc sụa, ho khan dữ dội vang lên. Mặt anh ta đỏ bừng. Cả người run rẩy vì sốc, đến mức Mesani vội vàng rút khăn giấy đưa cho anh ta.
“Cái gì cơ?! Cả hai đều là đàn ông?!”
Nếu đúng là như vậy, ngay cả anh ta cũng phải bất ngờ.
“Oa… Từ bao giờ đất nước này lại trở nên cởi mở đến vậy? Đúng là thời thế thay đổi rồi…”
Jeongju cau mày, hỏi lại với vẻ hoang mang.
“Thật à? Ngay giữa đường, giữa bao người qua lại sao?”
“Không… không phải trên đường. Ở đâu đó trong công viên.”
“Dù là trên đường hay trong công viên, nếu thế thì cũng thật đáng ngạc nhiên.”
Jeongju gật gù, ra vẻ hiểu chuyện.
“Cả hai đều là đàn ông… Sao lại có thể như thế được…”
Jaegyeom cúi đầu, lẩm bẩm với giọng đầy khó chịu.
“Chẳng có gì là không thể cả. Thì sao nào?”
Jeongju nhún vai, thản nhiên đáp. Ban đầu anh ta có hơi bất ngờ, nhưng không phải vì chuyện hai người đàn ông hôn nhau, mà là vì họ dám công khai giữa nơi đông người.
Vốn dĩ, Jeongju chẳng có định kiến gì về vấn đề này. Môi trường xung quanh anh ta cũng ảnh hưởng không ít, do đặc thù nghề nghiệp, anh ta đã nghe qua nhiều câu chuyện về tình yêu đồng giới, thậm chí còn từng nhận kịch bản phim về chủ đề này.
“Tôi hiểu là cậu thấy khó chịu và không chấp nhận được.”
Trước sự bao dung của Jeongju, Jaegyeom vẫn im lặng. Trong suy nghĩ của Jaegyeom, chuyện này đúng là không dễ dàng chấp nhận được.
“Cứ nghĩ đơn giản là trên đời này có đủ kiểu người. Như thế cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Jeongju lựa lời khéo léo, cố gắng điều chỉnh sao cho phù hợp với tư duy của Jaegyeom.
“Nhưng này, ra ngoài thì đừng có mở miệng bảo ‘Tôi thấy khó chịu’ hay ‘Tôi không thích’ đấy nhé. Hiểu chưa? Thời đại bây giờ thay đổi nhiều rồi. Nếu cậu nói mấy câu đó ra, người ta sẽ coi cậu là kẻ cổ hủ ngay đấy!”
Jeongju đổi giọng, như đang giảng giải một điều hiển nhiên.
“Mấy lời đó thì giữ lại mà nói riêng với tôi khi ở nhà thôi! Tôi thì không sao. Hiểu chưa? Cậu có nghe không? Sao không trả lời gì hết vậy!”
Jeongju lải nhải mãi, cuối cùng Jaegyeom nãy giờ vẫn im lặng, cũng phải nổi cáu.
“Ái, biết rồi! Với lại, đừng có bịa chuyện!”
“Ơ hay… Sao tự nhiên cậu lại gắt lên… Tôi bịa cái gì chứ…”
Jeongju chớp mắt đầy bối rối, còn Jaegyeom thở dài, dứt khoát nói.
“Tôi bảo tôi không thích lúc nào?”
“Hả? Gì cơ…?”
“Tôi nói tôi thấy khó chịu lúc nào?”
“Ơ thì…”
Theo lẽ thường, với suy nghĩ cố hữu của Jaegyeom, đáng lẽ cậu ấy phải phản ứng tiêu cực mới đúng…
“Vậy… cậu không thấy khó chịu à?”
Jeongju tròn mắt, ngạc nhiên hỏi lại.
Jaegyeom thở dài thật sâu, rồi đứng phắt dậy.
“Không, tôi có chứ.”
Lần này, đến lượt Jeongju ngớ người.
“Đáng lẽ tôi phải thấy khó chịu, nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy. Và chính điều đó khiến tôi khó chịu.”
Bỏ lại một câu đầy mâu thuẫn, Jaegyeom sải bước ra ngoài sân.
_____
Cười thật chứ, hahaha!