Chương 107
Jaegyeom lại đi làm vào chiều nay.
Sau khi được Jeongju và Mesani tiễn ra cửa, cậu lên chuyến xe buýt đến Đền Jongmyo như hôm qua. Vì là một buổi chiều giữa tuần yên tĩnh, trên xe khá vắng vẻ. Jaegyeom quẹt thẻ thành thạo rồi đi thẳng về hàng ghế cuối, nơi không có ai ngồi.
Từ lúc nào đó, cậu bắt đầu rung chân, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Bình thường, Jaegyeom luôn mắng Jeongju và Mesani vì thói quen rung chân gây mất tập trung, vậy mà hôm nay, chính cậu lại không thể ngồi yên được.
Cậu đang trên đường đi làm, và ở cuối con đường đó… là Yoon Taehee.
Điểm chung giữa trường học và nơi làm việc chính là những cuộc gặp gỡ “không thể tránh khỏi”. Cứ đến tổng bộ, cậu chắc chắn sẽ gặp Yoon Taehee. Điều vốn dĩ hiển nhiên ấy hôm nay lại khiến cậu nặng nề, trở thành lý do khiến đôi chân cậu rung lên vì căng thẳng.
Ngay từ khoảnh khắc mở mắt vào buổi sáng, tâm trí cậu chỉ có mỗi Yoon Taehee. Chính xác hơn là… nụ hôn với Yoon Taehee.
Cậu đã cố gắng không nghĩ đến nó, nhưng càng muốn lảng tránh, cậu lại càng rơi vào vòng lặp suy nghĩ về nụ hôn ngày hôm qua.
Jaegyeom khẽ chạm vào môi mình vô thức…
“Ơ?! 77!”
Đôi chân cậu lập tức khựng lại.
Giữa những hành khách vừa lên xe, cậu thấy một gương mặt quen thuộc. Cái gã tóc tẩy kia. Mái tóc vàng sáng cùng đôi khuyên tai vẫn y như trước. Nhưng hôm nay, Lim Hyomoon mặc vest, trông có vẻ trưởng thành hơn một chút. Nhìn thấy cậu ta, Jaegyeom nhíu mày khó chịu trước sự xuất hiện bất ngờ này.
“Này! 77, trùng hợp thật đấy!”
Lim Hyomoon hào hứng chạy lại phía cậu. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy. Mặc dù cậu ta có vẻ rất phấn khích, nhưng Jaegyeom chỉ thấy phiền.
“Sao cậu lại ở đây? Ghế còn nhiều, ngồi chỗ khác đi.”
“Tất nhiên là tôi phải ngồi cạnh đồng đội rồi! Chứ còn ngồi đâu nữa?”
Trong số những người cùng dự thi, Lim Hyomoon lại cảm thấy có sự gắn kết đặc biệt với Jaegyeom. Vì hai người đã ngồi cạnh nhau trong ngày thi, lại cùng đậu kỳ thi, nên trong mắt cậu ta, họ chẳng khác nào chiến hữu từng sát cánh trên chiến trường.
“Cậu cũng đi làm ca chiều à? Đúng không? Này, có muốn nhai kẹo cao su không?”
Bỏ qua lời đề nghị lạnh nhạt của Jaegyeom, Lim Hyomoon thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, nhai kẹo cao su đầy thoải mái.
“Không.”
Jaegyeom liếc cậu ta một cái đầy sắc bén. Với cậu, Lim Hyomoon chỉ là ‘cái gã từng ngồi cạnh mình hôm đó’.
Đây không phải lần đầu cậu gặp lại Lim Hyomoon sau ngày thi. Không lâu trước đây, khi đi ngang qua hành lang tổng bộ, cậu đã vô tình chạm mặt cậu ta. Ngay lúc đó, Lim Hyomoon cũng làm ầm lên như thể gặp lại tri kỷ thất lạc.
Thực ra, cậu cũng chẳng hề vui vẻ gì. Nhưng nhớ đến Hwang Seungsoo, tên khoác lác vô dụng nhất trong đợt thi, cậu nghĩ có lẽ Lim Hyomoon cũng chỉ thuộc kiểu người thích khoe khoang.
Vì thế, cậu tạm xếp cậu ta vào nhóm “gã hay nói nhiều nhưng vô hại”, đủ để gật đầu chào hỏi qua loa. Nhưng hóa ra, cậu đã sai lầm. Ngay khi túm được cậu, Lim Hyomoon lập tức xả một loạt câu hỏi.
“Cậu dạo này thế nào?” “Làm pháp sư trừ tà có cảm giác ra sao?” “Đội của cậu thế nào?” “Cậu với sếp Yoon có quan hệ gì vậy?” “Sao cậu không nói với tôi rằng chính sếp Yoon đã đề cử cậu?” “Cậu có biết tôi đã bất ngờ thế nào không?”
Jaegyeom vội vàng rời đi trước khi lỗ tai cậu bắt đầu chảy máu.
‘Dù có là một con chim sẻ ồn ào đi nữa, nó vẫn còn dễ chịu hơn cậu ta.’
Cậu lập tức hạ cấp Lim Hyomoon từ “cái gã từng ngồi cạnh mình hôm đó” xuống thành “cái gã lắm mồm phiền phức”. Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy cậu ta từ xa trong hành lang, cậu đều lập tức quay người đi hướng khác. Vậy mà, dù đã cố gắng né tránh… hôm nay, họ lại gặp nhau ngay trên xe buýt, một không gian chật hẹp không có lối thoát. Jaegyeom thở dài, cảm thấy thật mệt mỏi.
Lim Hyomoon thì vẫn hào hứng nói chuyện.
“77, cậu cũng đi xe buýt này à? Ôi trời, giá mà tôi biết sớm thì hai ta đã có thể đi làm cùng nhau rồi! Thế này thì sau này chắc gặp nhau suốt trên xe buýt nhỉ? Mai cậu đi làm lúc mấy giờ?”
Jaegyeom không trả lời mà hỏi lại.
“Xe số mấy thế?”
“Hả? Là tuyến 7212.”
‘7212 à. Phải nhớ kỹ. Từ nay tránh xa tuyến này ra.’
Jaegyeom gật đầu như thể đang suy ngẫm về con số đó.
“Dạo này sao rồi? Công việc bên Trục dịch có ổn không?”
Lim Hyomoon tự nhiên khoác vai cậu, giọng nói có phần nhí nhố vì vẫn đang nhai kẹo cao su.
Jaegyeom cau mày hất tay cậu ta ra, gọn lỏn đáp.
“Cũng bình thường.”
Dù gì cậu cũng chưa chính thức tham gia vào nhiệm vụ nào cả.
Lim Hyomoon liếc nhìn xung quanh rồi ghé sát hơn, thì thào.
“Bên Trục dịch vẫn chưa bận à? Chứ bên tôi đang rối tung cả lên vì đám Bích Tà Đoàn đây này.”
Là thành viên Đội 3 Ban Ám hành, Lim Hyomoon cố ý nói nhỏ như thể đang tiết lộ tin tức tuyệt mật.
Nhưng Jaegyeom chỉ nhíu mày.
“Bích Tà Đoàn là gì?”
Lim Hyomoon trố mắt nhìn cậu như thể không thể tin nổi.
“Cậu đùa tôi à? Tổng bộ đang náo loạn cả lên vì bọn họ đấy!”
Vốn không tham gia vào buổi báo cáo tháng, Jaegyeom thật sự chẳng biết gì về Bích Tà Đoàn cả. Trái lại, Lim Hyomoon, người chuyên thu thập tin tức, hào hứng kể lại những gì cậu ta biết cho người đồng nghiệp “mù thông tin” của mình.
Tóm lại, một nhóm ma quỷ có tên Bích Tà Đoàn vừa xuất hiện, và đứng sau chúng chính là Đại sư Yeohye, một cao tăng nổi danh trong giới trừ tà.
Nhưng trong khi Lim Hyomoon hào hứng thao thao bất tuyệt, Jaegyeom lại chẳng có chút hứng thú nào.
‘Chỉ là một đám ma tụ tập lại thôi mà… có gì ghê gớm đâu.’
Vốn không có tinh thần tập thể, cậu chẳng mấy quan tâm đến mấy chuyện như thế này. Hơn nữa, hơi thở của Lim Hyomoon cứ phả vào tai làm cậu thấy cực kỳ khó chịu, chẳng thể nào tập trung nổi.
“Vậy nên Ban Ám hành bọn tôi đang trong tình trạng báo động cao đấy. Không lâu nữa chắc tôi cũng sẽ theo đàn anh đi thâm nhập đâu đó…”
Jaegyeom thở dài, đưa tay gãi trán. Đầu cậu vốn đã rối tung từ sáng. Bích Tà Đoàn hay hội trừ gian gì đó, tất cả đều chẳng quan trọng.
Lúc này, xe buýt đã tiến gần đến đích. Không bao lâu nữa, họ sẽ đến Đền Jongmyo. Từ đó, cậu sẽ bước vào tổng bộ – nơi có Yoon Taehee. Và nụ hôn tối qua… Cứ như những con sông nhỏ đều chảy về biển lớn, mọi suy nghĩ trong đầu cậu đều hướng về Yoon Taehee.
‘Rốt cuộc tại sao anh ta lại hôn mình?’
Jaegyeom day trán, rồi đột nhiên cắt ngang lời Lim Hyomoon.
“Này, thôi đừng nói chuyện đó nữa. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Lim Hyomoon chớp mắt, thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu.
“Hả? Chuyện gì?”
Jaegyeom im lặng một lúc lâu.
Cậu mân mê cà vạt, như thể đang tìm từ ngữ phù hợp.
Lim Hyomoon nhíu mày tò mò.
Rồi cuối cùng, Jaegyeom chậm rãi mở miệng.
“Cậu đã từng hôn ai chưa?”
“…”
Đang nói chuyện Bích Tà Đoàn, sao đột nhiên lại nhảy sang hôn hít?! Lim Hyomoon trợn tròn mắt, suýt nữa sặc luôn viên kẹo cao su trong miệng. Cậu ta ho sặc sụa, vội vàng tự cứu lấy mình. Viên kẹo này vẫn còn ngọt, không thể nuốt lãng phí được!
“Vậy rốt cuộc cậu đã hôn hay chưa?”
Jaegyeom nghiêm túc nhìn Lim Hyomoon, chờ đợi câu trả lời.
“Ừm… thì cũng có rồi…”
Lim Hyomoon vừa đáp vừa nghịch khuyên tai. Ở độ tuổi này, tò mò về chuyện hôn hít cũng là điều bình thường…
Cậu ta huých nhẹ khuỷu tay vào Jaegyeom, cười nham nhở.
“Sao thế? Muốn biết cảm giác thế nào à? Có cần anh đây truyền đạt kinh nghiệm không?”
Jaegyeom do dự một chút rồi cất giọng chậm rãi.
“Hôm qua tôi bị người ta hôn.”
“Hả?!”
Viên kẹo cao su mà Lim Hyomoon vừa cứu thoát lập tức mắc kẹt trong cổ họng. Cậu ta trợn tròn mắt, ho sặc sụa, khó khăn lắm mới nuốt trôi được.
“CÁI GÌ? CẬU BỊ HÔN Á?!”
Jaegyeom im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Cậu cũng không quên liếc mắt quan sát xung quanh. Nếu là Lim Hyomoon, có lẽ cậu có thể kể chuyện này.
“Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không hiểu vì sao người nọ lại… lại hôn tôi. Vì cả hai đều là đà- à không, ý tôi là, chúng tôi vốn không phải kiểu quan hệ như thế…”
Jaegyeom nghiêm túc nói tiếp.
Jeongju rất tinh ý, lại hiểu rõ cậu. Nếu tỏ ra lúng túng, anh ta chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường, rồi bắt đầu tra hỏi. Khi đó, chuyện cậu bị một người đàn ông hôn và hơn thế nữa, người đó chính là Yoon Taehee sẽ lập tức bại lộ.
Chính vì vậy, cậu càng không thể đề cập chuyện này trước mặt Jeongju.
Nhưng với Lim Hyomoon thì lại khác.
Cậu ta chẳng biết gì cả, mà hai ba tháng nữa cũng chẳng còn gặp nhau. Nếu đã là một kẻ nhiều chuyện, vậy thì cứ để cậu ta phát huy sở trường, nhân tiện xin một lời khuyên cũng không tệ.
“Ôi trời ơi, chuyện gì thế này?!”
Lim Hyomoon phấn khích đến mức suýt nữa thì nhảy bật khỏi ghế.
“Trong khi tôi phải đợi đến tận năm hai mươi tuổi mới có nụ hôn đầu đấy nhé!”
Và thế là cậu ta bắt đầu ba hoa…
Dù bây giờ trông như một tên du côn, nhưng ngày trước, Lim Hyomoon lại là một học sinh gương mẫu, suốt ba năm cấp ba đều cạo trọc và chỉ biết vùi đầu vào học. Khi đó, cậu ta dồn hết tâm huyết vào đèn sách, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện yêu đương. Mãi đến đại học, cậu ta mới bắt đầu có chút kinh nghiệm tình trường. Điều tiếc nuối lớn nhất đời cậu ta chính là chưa từng yêu đương thời thanh xuân rực rỡ.
Mà giờ đây, cơ hội được thỏa mãn gián tiếp đã xuất hiện ngay trước mắt!
Ban đầu, cậu ta còn tự hỏi sao chủ đề lại thay đổi chóng mặt đến vậy, nhưng chưa gì, chuyện Bích Tà Đoàn đã bay khỏi đầu cậu ta từ lúc nào chẳng hay. Lim Hyomoon đặt tay lên má, mặt đỏ bừng vì kích động. Người trong cuộc thì rầu rĩ, còn kẻ ngoài cuộc lại phấn khích không thôi.
Là một fan cứng của truyện tranh lãng mạn, cậu ta là kiểu người có thể dễ dàng hưng phấn vì chuyện tình cảm của người khác. Dựa vào thái độ của Jaegyeom, có vẻ cậu vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của đối phương. Nếu nói “chúng tôi không phải kiểu quan hệ đó”, vậy nghĩa là mối quan hệ vẫn chưa xác định. Vậy là chưa hẹn hò sao? Thế thì chẳng phải là một mối tình chớm nở ư?!
Đây chính là giai đoạn đẹp nhất của một mối quan hệ!
Trong chớp mắt, Lim Hyomoon đã dựng ra cả một kịch bản hoàn chỉnh trong đầu, ánh mắt lấp lánh như sao.
“Hai người gặp nhau ở trường à? Cùng tuổi không?”
Jaegyeom hơi ngập ngừng rồi lắc đầu.
Đúng là họ gặp nhau ở trường, nhưng…
“Không. Chúng tôi không cùng tuổi.”
… Đám xương trắng của những người đồng trang lứa với Kim Jaegyeom giờ đã hóa thành tro bụi từ lâu rồi.
“Vậy á? Thế người đó lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn cậu?”
Lim Hyomoon hào hứng hỏi, chân không ngừng rung lên chờ đợi. Jaegyeom lặng người nhìn cậu ta. Tại sao lại hỏi chuyện đó chứ? Nhưng nghĩ lại, có nói ra chắc cũng không sao… Cậu chậm rãi hồi tưởng lại ký ức mơ hồ trong đầu.
Dù sao thì, Yoon Taehee bao nhiêu tuổi nhỉ?
“Người đó nói hai mươi sáu.”
Ngay lúc đó, đôi chân đang đung đưa của Lim Hyomoon đột ngột khựng lại.
“…”
“…”
Không gian chợt im lặng đến kỳ lạ.
Người vừa nãy còn cười nói rôm rả, nét mặt đầy hứng khởi, giờ đây lại đờ ra như vừa bị ai đó ném một viên gạch vào đầu.
Jaegyeom cau mày, khó hiểu hỏi.
“Sao tự nhiên cậu im re vậy?”
Cứ như một gáo nước lạnh bất ngờ dội thẳng xuống trí tưởng tượng màu hồng phấn của Lim Hyomoon, cuốn trôi hết mọi cảm xúc hưng phấn ban nãy. Cậu ta không nói nên lời, chỉ chằm chằm nhìn Jaegyeom.
… Hai mươi sáu tuổi sao…? Nghĩa là người đó còn lớn hơn cả cậu ta, một kẻ mới đầu hai. Tất nhiên, 77 vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại có khí chất trưởng thành hơn so với tuổi thật, nên cũng dễ hiểu nếu cậu hợp với phụ nữ lớn tuổi. Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn chỉ là một thiếu niên!
Khoảng cách tuổi tác này thật sự không ổn chút nào. Chưa kể, Jaegyeom còn ám chỉ rằng nụ hôn đó là do đối phương chủ động trước.
Lim Hyomoon nghiêm túc hỏi.
“Vậy là người đó theo đuổi cậu trước à?”
“Hả? Ừ.”
“Thế cậu nghĩ sao về người đó?”
“Hả?”
“Cậu có thích người đó không?”
“Ban đầu thì không.”
… Tức là bây giờ có hơi dao động rồi sao? Ánh mắt Lim Hyomoon càng thêm nghiêm túc.
“Người đó bận lắm đúng không? Hai người cũng không thường xuyên liên lạc?”
Cậu ta quyết định đào sâu hơn vào vấn đề.
Jaegyeom hơi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu. Đúng là Yoon Taehee rất bận, đến mức hiếm khi bắt máy khi cậu gọi.
Thấy vậy, Lim Hyomoon lại gật gù, như thể đã hiểu được điều gì đó.
“Nhưng mỗi khi gặp nhau, người đó lại đối xử với cậu rất dịu dàng?”
“Hả? Chắc vậy…”
“Rồi còn hay mua đồ tặng cậu, tiêu tiền rất thoáng?”
Jaegyeom đột nhiên mở to mắt.
Làm sao cậu ta biết được?!
Cậu sửng sốt trước khả năng suy luận chính xác đến đáng sợ của Lim Hyomoon. Tên này đúng ra nên đi làm thầy bói chứ không phải trừ tà mới đúng! Tất nhiên, từ góc độ của Lim Hyomoon, đây chỉ là một suy luận hiển nhiên. Với khoảng cách tuổi tác như vậy, việc người lớn hơn chi tiền hào phóng là điều dễ hiểu. Đã vậy, vì có cuộc sống riêng nên đôi khi tỏ ra xa cách cũng là lẽ thường tình.
Đến đây, cậu ta đã có thể chắc chắn: 77 đã mắc bẫy rồi!
Cậu ta không biết hai người quen nhau như thế nào, nhưng có một điều không thể nghi ngờ: người lớn tuổi kia chỉ đang đùa giỡn với cậu ấy mà thôi. Jaegyeom còn trẻ, lại có ngoại hình sáng sủa, dễ thu hút sự chú ý, và bây giờ thì vô tình bị cuốn vào một mối quan hệ không đáng có. Cậu ta không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng nếu đã biết thì không thể cứ thế bỏ qua được! Dù gì thì cậu ta cũng từng trải hơn 77 vài năm, nên cảm thấy mình có trách nhiệm phải ra tay khuyên nhủ. Tinh thần “lo chuyện bao đồng” của Lim Hyomoon chính thức được kích hoạt.
“77, chuyện này thật sự không ổn chút nào. Tôi phản đối!”
“Cậu nói cái quái gì vậy?”
Jaegyeom nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu ta. Cậu chỉ cảm thấy Lim Hyomoon nãy giờ toàn đặt những câu hỏi kỳ quặc, rồi đột nhiên kết luận một cách khó hiểu. Ngay từ đầu, cuộc trò chuyện này đã lạc quẻ rồi…
“Cậu thực sự không nhận ra sao?”
Lim Hyomoon giơ ngón trỏ lên, gương mặt đầy nghiêm túc. Những lúc như thế này, nhất định phải nói rõ ràng để người ta tỉnh ngộ.
“Người đó chỉ đang đùa giỡn với cậu thôi!”
Jaegyeom nhíu mày, vẫn chưa thể hiểu được.
“… Đùa giỡn với tôi?”
Lim Hyomoon kiên quyết gật đầu, nhưng 77 vẫn mang vẻ hoài nghi. Dù đã nói thẳng thừng như thế, ánh mắt cậu ấy vẫn hiện rõ sự phủ nhận.
“Thử suy nghĩ logic đi. Người đó hai mươi sáu tuổi đúng không? Một người đã qua tuổi đôi mươi thực sự sẽ nghiêm túc với một cậu nhóc còn đang mài mông ở lớp học sao? Rõ ràng người đó chỉ đang vui đùa với một đứa chẳng biết gì cả!”
Jaegyeom lạnh lùng đáp lại, ánh mắt sắc lạnh.
“Đừng ăn nói tùy tiện khi cậu chẳng hiểu gì cả.”
Ầy, đúng là khuyên răn chuyện tình cảm chẳng có tác dụng gì hết!
“Này, người không hiểu gì là cậu đấy! Tôi thì không biết cái gì chứ?”
Lim Hyomoon tức đến mức sững người, lớn tiếng phản bác.
“Tôi không còn đi học nữa, nên cũng chẳng còn mài mông ở lớp học nữa.”
“…”
Lim Hyomoon chết lặng trong giây lát.
“Không, ý tôi không phải thế… Hầy, tôi thực sự sắp phát điên mất thôi…”
Trời ơi! Cầu xin thần linh…
Lim Hyomoon vò rối mái tóc tẩy, cảm thấy bất lực trước tình huống này.