Chương 108
Ngay cả khi bước xuống xe buýt và tiến về phía tổng bộ, Jaegyeom vẫn không ngừng nhận được những lời khuyên tình yêu từ Lim Hyomoon. Dù không biết người kia là ai, Lim Hyomoon vẫn nói không ngừng về việc “người đó” hoàn toàn không ổn, rằng cậu không nên gặp lại “người đó”, tốt nhất là hãy phớt lờ mọi tin nhắn từ “người đó”, kèm theo hàng loạt lời khuyên lằng nhằng. Đáng tiếc, tất cả đều vô ích.
“Tôi không thể làm vậy được. Dù không muốn, tôi vẫn phải gặp người đó trong hai hoặc ba tháng tới… Dù sao thì tôi hiểu ý cậu, nên đừng lo lắng nữa. Chúng ta cũng gần đến văn phòng rồi. Cậu đi đường của cậu đi.”
Tới sảnh chính, Jaegyeom lạnh lùng cắt đứt câu chuyện. Tuy nhiên, Lim Hyomoon vẫn ngoan cố bám theo, không ngừng chất vấn.
“Hả? Tại sao cậu phải tiếp tục gặp người đó? Người ta nắm thóp gì cậu à? Hay cậu vay tiền? Hử? Chắc chắn là tiền rồi, đúng không? Bao nhiêu? Nói đi. Nếu không quá 300.000 won thì tôi giúp cho.”
Nhìn tình hình này, có khi cậu ta định theo cậu lên tận văn phòng Đội 1 cũng nên. Cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, Jaegyeom gay gắt quát.
“Biến đi!”
Lúc đó, Lim Hyomoon mới miễn cưỡng rẽ sang lối khác.
Thực ra, Jaegyeom chỉ đơn giản là tò mò không biết mình nên nhìn nhận nụ hôn của Yoon Taehee như thế nào. Cậu nghĩ rằng có thể thoải mái tâm sự vì dù sao Lim Hyomoon cũng chẳng biết gì, nhưng càng nói chuyện lại càng thấy rối rắm, khiến tâm trí cậu thêm nặng nề. Giống như cố gắng làm phẳng một nếp nhăn nhưng lại vô tình tạo thêm một nếp khác.
Thế nên, khi đứng trước cửa văn phòng, Jaegyeom chần chừ hồi lâu. Cậu chỉ cần mở cửa và bước vào, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể nhấc chân nổi. Chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với Yoon Taehee thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy căng thẳng đến lạ. Tim cậu bỗng đập loạn nhịp, cảm giác áp lực nặng nề như đang đè lên lồng ngực. Từ trước đến nay, chưa bao giờ cậu trải qua cảm giác này. Jaegyeom cũng không hiểu nổi tại sao mình lại như vậy, mà không hiểu được thì lại càng thêm khó chịu.
Cố gắng trấn tĩnh, cậu quẹt thẻ nhân viên đeo trên cổ rồi bước vào văn phòng. Vừa vào đến nơi, ánh mắt cậu lập tức hướng thẳng về phòng chủ nhiệm. Cánh cửa phòng vẫn mở toang, y hệt hôm qua.
Mọi thứ trong văn phòng vẫn y như cũ. Ít nhất, đó là những gì Jaegyeom cảm nhận được. Cậu không hề nhận ra rằng ngay khi mình bước vào, các thành viên trong đội đã trao nhau ánh mắt khó hiểu, hay rằng bầu không khí đột nhiên lặng đi vài giây. Từ lúc bước vào, toàn bộ sự chú ý của cậu đã đổ dồn về phía phòng chủ nhiệm, chẳng để tâm đến bất kỳ ai khác.
“Ôi, em út đến rồi à?”
“Hôm nay đến muộn một chút nhỉ?”
Trước khi không khí trở nên gượng gạo, các thành viên trong đội nhanh chóng lên tiếng chào hỏi.
“Vâng… Xin chào…”
Jaegyeom vừa đáp lời vừa đi về phía bàn làm việc. Vị trí chỗ ngồi của cậu nằm ngay sau phòng chủ nhiệm, buộc cậu phải đi ngang qua đó. Cố tỏ ra thản nhiên, nhưng cậu vẫn lén liếc nhìn vào trong.
“…”
Phòng trống không.
Mắt Jaegyeom khẽ mở to trong thoáng chốc. Không rõ là cảm giác nhẹ nhõm hay hụt hẫng, nhưng ngay lập tức, mọi năng lượng trong cơ thể cậu như bị rút sạch. Hai chân mất hết sức lực, cậu ngồi phịch xuống ghế.
“Em út à…”
Đúng lúc đó, Go Junhyung ngồi cạnh cậu, liếc nhìn xung quanh rồi cẩn thận lên tiếng.
“Chủ nhiệm chỉ vừa mới ra ngoài thôi, nhưng có gì đâu mà cậu phải lo lắng thế? Anh nói thật đấy, đời người lúc thăng lúc trầm, bị mắng cũng chỉ là một phần trong đó thôi. Vậy nên cứ ngẩng cao đầu, thẳng lưng mà sống…”
Jaegyeom quay sang nhìn Go Junhyung bằng ánh mắt khó hiểu, hoàn toàn không rõ anh ta đang nói cái gì. Ngay lúc đó, Kang Yibin ngồi phía đối diện, đột ngột thò đầu qua vách ngăn, trừng mắt nhìn Go Junhyung đầy đe dọa.
Giật mình, Go Junhyung lập tức ho khan rồi ngậm miệng.
“À, không… Không có gì đâu. Anh chỉ nói nhảm thôi.”
Go Junhyung cười gượng, rồi vội vã quay về nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính. Kang Yibin cũng trở lại tư thế ban đầu như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chuyện gì vậy…? Jaegyeom đưa tay gãi trán, lén lút quan sát các đồng đội xung quanh. Văn phòng Đội 1, vốn luôn nhộn nhịp bởi những cuộc trò chuyện rôm rả, hôm nay lại chìm trong bầu không khí lặng lẽ đến lạ thường. Mọi người đều tập trung vào màn hình máy tính, ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím với vẻ mặt nghiêm túc, không ai rảnh rỗi để tán gẫu như mọi khi.
Không biết có chuyện gì, nhưng xem ra ai cũng đang tất bật với công việc, Jaegyeom thầm nghĩ.
[Kim Sihyun: À… Quản lý Go…] 16:38
[Kang Yibin: Junhyung, anh muốn chết à? Đừng có xía vào nữa.] 16:38
Còn Go Junhyung thì đang bị mắng xối xả trên tin nhắn nội bộ.
***
Tối qua, ngoại trừ Chủ nhiệm và em út, các thành viên Đội 1 đã lập một nhóm chat riêng.
Trong nhóm, mọi người bàn luận sôi nổi về việc em út rời văn phòng mà không xin phép, cố gắng suy đoán xem giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhiều ý kiến được đưa ra, nhưng giả thuyết được đồng tình nhiều nhất là: ‘Đội trưởng đã mắng em út, mà cái tuổi này thì dễ bốc đồng, thế là em út giận dỗi bỏ đi.’
Dĩ nhiên, ai cũng biết Yoon Taehee chưa bao giờ quát tháo hay nói nặng lời với thành viên trong đội. Nhưng khi cả hai đều giữ im lặng, đây là suy luận hợp lý nhất mà họ có thể nghĩ đến.
Cuối cùng, mọi người thống nhất sẽ không hỏi gì Jaegyeom và cứ đối xử với cậu như bình thường. Đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm môi trường làm việc của người trưởng thành, chắc chắn không dễ dàng để thích nghi ngay lập tức.
Bầu không khí trong văn phòng hôm nay có phần trầm lắng hơn thường lệ, nhưng các thành viên vẫn giữ thái độ tự nhiên với Jaegyeom như đã hứa. Đôi khi, sự quan tâm thái quá có thể gây phản tác dụng, và thể hiện sự lo lắng không phải lúc nào cũng là cách tiếp cận đúng. Có những lúc, giả vờ không biết gì mới là lựa chọn tốt nhất.
Vậy mà Go Junhyung lại phá vỡ sự cân bằng ấy.
[Kang Yibin: Junhyung, làm ơn tinh tế chút đi.] 16:40
[Go Junhyung: Nhưng tôi thấy em út có vẻ bất an mà T_T] 16:40
[Kang Yibin: Người rối nhất bây giờ chính là cậu đấy.] 16:40
[Kim Sihyun: Hahahahahaha] 16:40
[Kang Yibin: Lo mà làm tốt việc của mình trước đi ¬_¬] 16:40
[Go Junhyung: Xin lỗi T_T] 16:41
Đúng lúc đó, cửa tự động bật mở, kèm theo tiếng bước chân dồn dập của ai đó chạy vào trong. Jaegyeom giật mình, tim thoáng thắt lại, trong đầu bất giác nghĩ đến Yoon Taehee. Nhưng may mắn (hoặc không), người xuất hiện lại là Pyo Jiho. Anh ta thở dốc, gương mặt lộ rõ vẻ vội vã.
Pyo Jiho đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi lên tiếng đầy khẩn trương.
“Mọi người, Ban Trục dịch vừa ra lệnh triệu tập khẩn cấp!”
Trước thông báo bất ngờ, các thành viên trong đội lập tức đứng bật dậy, mắt tròn xoe.
“Toàn bộ nhân viên trực ban, ngay lập tức tập trung tại phòng hội thảo!”
“Hả? Tiền bối Pyo, có chuyện gì vậy?”
Pyo Jiho lau vội mồ hôi trên trán, hít một hơi sâu rồi đáp.
“Bích Tà Đoàn vừa đăng một bản tin khẩn cấp.”
***
Trên đường đến phòng hội thảo, Kang Yibin tranh thủ giải thích cho Jaegyeom về Bích Tà Đoàn. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng cậu không biết gì về nó vì đã bỏ lỡ buổi báo cáo hàng tháng. Thực ra, Jaegyeom đã nghe Lim Hyomoon nhắc đến trước đó, nhưng cậu vẫn im lặng lắng nghe phần giải thích của Kang Yibin. Không phải vì cậu cảm thấy lép vế trước cô mà không dám nói, ‘Tôi biết rồi.’ Chỉ là cậu xem như ôn tập lại một chút mà thôi.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, họ cũng vừa đặt chân đến phòng hội thảo. Jaegyeom theo sát các thành viên trong đội bước vào trong.
Vừa bước vào, ánh mắt cậu lập tức chạm phải một ánh nhìn sắc lạnh.
Một người với mái tóc điểm bạc tự nhiên, như màu của những rễ hành. Đôi mắt điềm tĩnh nhưng sắc sảo. Người đó khoanh tay trước ngực, lặng lẽ quan sát Jaegyeom với ánh nhìn thăm dò. Jaegyeom cũng không né tránh, cậu thản nhiên nhìn lại. Người kia hơi nheo mắt, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng.
Ngay lúc đó, Kang Yibin đang cúi đầu chào, bất chợt nhận ra em út vẫn đứng yên, liền nhanh tay ấn nhẹ đầu Jaegyeom cúi xuống.
“À, cậu nhóc này là thành viên mới của đội bọn tôi ạ.”
Giới thiệu xong, Kang Yibin vội ghé sát thì thầm.
“Em đang làm gì thế, Jaegyeom! Mau chào đi! Đây là Trưởng ban của chúng ta, Seok Juryeon đấy!”
Dưới ánh nhìn nghiêm nghị của Kang Yibin, Jaegyeom đành cúi đầu chào.
Seok Juryeon không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ quan sát cậu một hồi lâu rồi thản nhiên nói.
“Được rồi.”
Ngay sau đó, bà ta quay đi và tiếp tục trao đổi với một pháp sư trừ tà bên cạnh.
Jaegyeom len lén quan sát Seok Juryeon qua khóe mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu đối diện trực tiếp với Seok Juryeon kể từ khi trở thành pháp sư trừ tà.
Một người mang khí phách của hổ.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Jaegyeom về Seok Juryeon.
Phòng hội thảo có diện tích chỉ bằng một nửa văn phòng đội, khiến không gian bên trong có phần chật chội.
Ở trung tâm, một chiếc bàn họp lớn hình chữ nhật chiếm trọn vị trí chủ đạo. Các pháp sư của Ban Trục dịch đã có mặt từ trước đang đứng vây quanh chiếc bàn, tạo thành một vòng tròn thảo luận căng thẳng.
Chỉ những nhân viên nội bộ được triệu tập, tổng cộng chưa đến ba mươi người, một con số khá khiêm tốn so với buổi họp báo cáo tháng trước đó.
Trong số những người có mặt, Jaegyeom chỉ nhận ra bốn người, chính là các thành viên trong đội mình.
Một số pháp sư lần đầu gặp Jaegyeom dường như đã nghe về cậu từ trước, nên đưa ánh mắt tò mò quan sát. Tuy nhiên, không ai lên tiếng.
Không khí trong phòng quá nghiêm túc, chẳng ai có tâm trạng để bàn tán hay trò chuyện riêng.
Go Junhyung và Pyo Jiho đã tiến vào sâu bên trong phòng hội thảo, tìm được một vị trí thích hợp rồi vẫy tay ra hiệu cho Jaegyeom.
Ngay lúc đó, Kang Yibin nhẹ nắm lấy cổ tay cậu, kéo đi theo.
“Đi nào, Jaegyeom.”
“Chào mọi người.”
Ngay lúc đó, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.
Câu chào được thốt ra với một âm điệu lười biếng, kéo dài phần cuối, tạo cảm giác tùy tiện và hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí nghiêm túc trong phòng hội thảo.
Chỉ cần nghe giọng nói ấy, Jaegyeom đã lập tức nhận ra.
Không cần quay đầu lại, cậu cũng biết số gương mặt quen thuộc trong phòng đã tăng thêm một người. Tim cậu chợt đập mạnh như thể vừa bị ai bóp nghẹt.
Các pháp sư trong phòng, bao gồm cả các thành viên Đội 1, đồng loạt quay lại chào đón người vừa tới. Những lời chào hỏi lịch sự lần lượt vang lên.
“Chủ nhiệm Yoon đã đến rồi sao?”
Trợ lý của Seok Juryeon, Han Juyoung, cũng khẽ gật đầu chào.
“Ồ, tiền bối Han cũng có mặt nữa à.”
Jaegyeom vẫn còn đứng bất động, lúc này mới sực tỉnh. Khi cậu chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên chạm vào chính là đôi mắt của Yoon Taehee đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám than ôm sát.
Jaegyeom theo phản xạ lập tức né tránh ánh nhìn ấy, cúi đầu xuống sàn.
Không hiểu sao, cậu không thể trực tiếp đối diện với anh.
Hôm nay, Yoon Taehee để mặt mộc, mái tóc rũ xuống một cách tự nhiên. Trên môi anh có một vết thương nhỏ đã đóng vảy, dấu tích từ cái tát mà Jaegyeom dành cho anh vào ngày hôm qua.
Vì có quá nhiều ánh mắt xung quanh, Jaegyeom quyết định ít nhất cũng nên giả vờ chào hỏi. Nhưng ngay khi cậu còn đang lúng túng cúi đầu, ánh mắt của Yoon Taehee đã lặng lẽ rời đi.
Ánh nhìn của anh dừng lại trên bàn tay Jaegyeom, bàn tay vẫn đang được Kang Yibin nắm chặt.
Thế rồi, như thể chẳng có chuyện gì đáng bận tâm, anh thu lại ánh mắt và nhìn Jaegyeom bằng vẻ mặt dửng dưng.
“Chào cậu.”
Chỉ mấp máy môi nói vậy, Yoon Taehee thản nhiên lướt qua Jaegyeom.
“…”
Ngay từ sáng sớm, Jaegyeom đã không thể ngừng nghĩ về nụ hôn tối qua.
Thế nhưng, Yoon Taehee lại xuất hiện như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn bình thản. Nếu không phải vì vết thương trên môi, có lẽ cậu đã tự hỏi ‘Có khi nào mọi chuyện chỉ là một giấc mơ kỳ quái không?’
Sự thản nhiên của anh khiến Jaegyeom cảm thấy bức bối khó chịu. Chẳng lẽ chỉ có mình cậu là cứ trăn trở, thấp thỏm vì chuyện đó hay sao?
Suy nghĩ này làm Jaegyeom bất giác cáu kỉnh. Cậu cau mày, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Yoon Taehee, rồi lặng lẽ bước theo Kang Yibin.
Lúc này, Yoon Taehee đã đứng bên cạnh Seok Juryeon.
“Bích Tà Đoàn vừa đăng một thông báo.”
Seok Juryeon liếc nhìn anh, ánh mắt sắc bén.
“Mặt mũi cậu sao lại thành ra thế kia?”
“Bị thương thôi.”
“Bị sao mà ra nông nỗi này?”
“À…”
Yoon Taehee, với vẻ mặt thản nhiên, kéo dài câu trả lời, rồi sau đó lặng lẽ nói thêm.
“Bị tát vì lỡ cưỡng hôn người ta.”
Vừa nói, anh vừa đưa tay chạm vào vết thương trên môi, như thể chỉ là một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm.
Jaegyeom đang bị Kang Yibin kéo đi, nghe vậy bất chợt vấp chân, suýt nữa thì lao cả người về phía trước, gần như đập đầu vào lưng Kang Yibin.
“…”
“…”
“…”
Bầu không khí trong phòng hội thảo ngay lập tức đông cứng.
Seok Juryeon nhìn Yoon Taehee như thể đang nhìn một kẻ mất trí.
Những trừ tà sư không quá thân thiết với anh thì lộ rõ vẻ khó chịu, trong khi các thành viên Đội 1 chỉ biết trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Họ đều quen với tính cách thỉnh thoảng hay trêu đùa của Yoon Taehee, nhưng đây là lần đầu tiên anh thốt ra một câu như vậy.
Anh đút tay vào túi quần, thản nhiên nhìn quanh rồi nhún vai.
“Tôi cứ tưởng đó là một câu chuyện hài hước chứ. Sao không ai cười hết vậy?”
Cái tên này… đang trêu ngươi mình sao?!
Jaegyeom cảm thấy hơi nóng bốc lên tận đỉnh đầu. Cả cổ cậu đã đỏ bừng từ lúc nào không hay.
_____
Chó thật chứ ?