Hỏa Hồn - Chương 109

Chương 109

“Cậu có tỉnh táo không đấy?”

Sau một thoáng im lặng, Seok Juryeon thở dài rồi lên tiếng.

Nếu đó là sự thật, thì chứng tỏ anh hoàn toàn mất trí. Còn nếu chỉ là một câu bông đùa, thì lựa chọn nói ra nó trong tình huống này cũng không khá hơn là bao.

Trước lời nhận xét ấy, Yoon Taehee chỉ nhếch môi cười nhạt mà không đáp, rồi nhanh chóng đổi chủ đề.

“Về thông báo kia thì sao?”

Anh tiến lại gần bàn. Các pháp sư đang đứng xung quanh lập tức lùi lại nhường chỗ một cách tự nhiên.

Kang Yibin nhân cơ hội này kéo Jaegyeom hòa vào nhóm của đội mình.

Chỉ đến khi chen vào được mép bàn, Jaegyeom mới hiểu vì sao mọi người lại tập trung đông đến vậy.

吾周遊四方

不可以木目

人子不爲始

再臨於穢土

辟邪團主白

Trên bàn, một tấm giấy hanji trắng lớn được trải ra. Tấm thông báo rộng đến mức che phủ hơn nửa mặt bàn, trên đó là những dòng chữ Hán được viết bằng mực đen, nét bút mạnh mẽ và dứt khoát.

Yoon Taehee cúi xuống xem xét rồi hỏi.

“Chính là cái này?”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tấm thông báo.

Jaegyeom, đứng chếch góc đối diện với Yoon Taehee, lại không nhìn vào tờ giấy mà vô thức quan sát anh. Cậu không hề nhận ra hành động của mình.

Nhận thấy ánh nhìn từ Jaegyeom, Yoon Taehee khẽ ngước lên.

Bị bắt gặp, Jaegyeom giật mình quay phắt đi, vội vã dời mắt về phía tờ thông báo.

Cùng với Seok Juryeon và Yoon Taehee, các pháp sư cấp cao khác đứng ở vị trí thuận lợi để đọc trực tiếp mảnh giấy.

Jaegyeom phải nghiêng đầu mới có thể nhìn rõ từng ký tự. Các thành viên trong đội cũng căng cổ ra để đọc.

Bất chợt, Yoon Taehee đứng thẳng người và cất giọng trầm tĩnh.

Anh chậm rãi đọc từng câu chữ Hán, đồng thời diễn giải.

“Dẫu có chu du khắp bốn phương trời.

Cũng chẳng thể tìm thấy một bóng cây.

Nhân tử không phải là khởi nguyên.

Rồi sẽ lại giáng lâm xuống chốn ô uế này.

Bích Tà Đoàn Chủ tuyên cáo.”

Sau khi đọc xong, Yoon Taehee đút tay vào túi quần, ánh mắt trầm ngâm suy tư.

Hầu hết pháp sư ở đây đều thông thạo chữ Hán, nên những ai đã xem qua tấm thông báo trước đó cũng đã tự hiểu được nội dung. Lời đọc của Yoon Taehee giống như một tín hiệu, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm căng thẳng.

Chỉ vào tờ thông báo, Yoon Taehee chậm rãi hỏi.

“Tìm thấy nó ở đâu?”

Trợ lý của Seok Juryeon, Han Juyoung, lập tức trả lời.

“Tấm áp phích này được phát hiện ở cổng sau của trụ sở chính, khoảng một giờ trước. Các pháp sư trong Ban Trục dịch đã lập tức được thông báo và thu giữ nó.”

“Đối với người bình thường, nó chỉ là một tờ giấy trắng. Nhưng đã có thứ gì đó được yểm lên, khiến dòng chữ chỉ hiển thị với những Quý Tài.”

Người phát hiện ra tấm áp phích đầu tiên là một nhân viên thuộc văn phòng quản lý Đền Jongmyo. Khi trông thấy một tờ giấy trắng lớn dán chặt trên cổng sau, anh ta đã thử gỡ nó xuống. Thế nhưng, dù có cố thế nào đi nữa, tờ giấy ấy vẫn bám chặt không rời, như thể có thứ gì đó vô hình đang giữ nó lại. Mãi đến khi các pháp sư nghe tin và đến can thiệp, họ truyền quỷ khí vào tay rồi thử chạm vào nó. Lần này, mảnh giấy lập tức rơi xuống, nhẹ bẫng như thể trước đó chưa từng chống cự.

Nghe Han Jooyoung thuật lại, Yoon Taehee tựa người vào mép bàn, chăm chú nhìn tấm áp phích với vẻ mặt vô cảm, không chớp mắt lấy một lần.

Bầu không khí trong phòng hội thảo dần trở nên nặng nề hơn.

“Bích Tà Đoàn Chủ… Chủ nhân của Bích Tà Đoàn…”

Seok Juryeon trầm giọng lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh.

Yoon Taehee đưa tay vuốt tóc, rồi hờ hững ngồi nửa người lên bàn, chậm rãi cất giọng.

“Trước hết, từ tấm áp phích này, có thể rút ra ba điều. Thứ nhất, Bích Tà Đoàn thực sự tồn tại. Thứ hai, có một kẻ đang đứng đầu tổ chức này. Và thứ ba… hắn ta hoàn toàn không có ý định che giấu sự thật đó.”

Oh Kiwoong, đội trưởng Đội 4 của Ban Trục dịch, lập tức gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy. Hơn nữa, xét cách sử dụng chữ Hán cùng cụm từ ‘Nhân tử’ để chỉ con người, có thể khẳng định rằng đoàn chủ của Bích Tà Đoàn hẳn là một linh hồn cổ xưa.”

Nội dung của thông báo, dù mang tính ẩn dụ, vẫn chất chứa nhiều hàm ý. Tuy nhiên, việc nó xuất hiện ngay tại cổng sau trụ sở đã thể hiện rõ ràng một điều: Chủ nhân của Bích Tà Đoàn đang tuyên bố về sự tồn tại của mình.

Oh Kiwoong vuốt cằm trầm ngâm.

“Có vẻ như chúng đã nhận ra tổng bộ đang âm thầm hành động. Nếu không, chắc chắn chúng đã không cố tình tạo ra thứ này chỉ để gửi đến chúng ta.”

Khóe môi Yoon Taehee khẽ nhếch lên, nửa cười nửa không.

“Chúng đã biết từ lâu rồi. Chính chúng ta đã triệu tập Đại sư Yeohye, trực tiếp đặt câu hỏi, chẳng khác nào tự dâng lên toàn bộ động thái của mình. Nếu đây là một ván cờ vây, thì vì sai lầm của Ban Ám hành, chúng ta đã để đối phương cầm quân trắng, thoải mái đi trước.”

Trước lời chỉ trích sắc bén ấy, Oh Kiwoong vô thức đảo mắt một vòng quanh phòng hội thảo. Dù biết chắc nơi này chỉ toàn người thuộc Ban Trục dịch, anh ta vẫn theo phản xạ mà kiểm tra xem có ai từ Ban Ám hành hiện diện không.

“Tóm lại, đây là một lời khiêu khích. Hơn nữa, còn vô cùng táo bạo.”

Lúc này, Han Jooyoung đã quan sát cuộc đối thoại từ đầu đến giờ, lên tiếng chốt lại vấn đề.

Seok Juryeon trầm mặc giây lát rồi khẽ gật đầu, ánh mắt tối sầm.

“Chúng đang mời chúng ta vào một cuộc rượt đuổi. Chúng đã tự tay vạch ra chiến trường.”

Thông điệp của tấm áp phích chính là một lời thách thức: Nếu có thể, hãy đến bắt ta đi.

Ngay từ lần đầu tiên nghe đến cái tên Bích Tà Đoàn, linh cảm của Seok Juryeon đã mách bảo rằng đây là một mối nguy hiểm đầy bất trắc.

“Nhưng… ‘lại giáng lâm xuống chốn ô uế này’ là đang nói đến ai?”

Bất chợt, Go Junhyung cẩn trọng cất lời.

Dù đã chu du khắp bốn phương trời, vẫn không thể thấy một bóng cây. Vì nhân tử không thể là khởi nguyên, vậy nên ‘chúng sẽ quay lại mảnh đất này.’ Bích Tà Đoàn Chủ tuyên cáo.

Nhưng… ai sẽ quay lại?

Tấm áp phích không hề chỉ rõ chủ thể của câu nói ấy.

Câu hỏi của Go Junhyung khiến bầu không khí xôn xao hơn. Mọi người không còn chỉ suy luận về ý đồ của tấm áp phích nữa, mà bắt đầu thảo luận về chính bản thân Bích Tà Đoàn.

“Chắc hẳn là đang nói về một linh hồn, có thể là chính chủ nhân của Bích Tà Đoàn?”

“Phải, vì câu trước đã phủ nhận khả năng con người có thể là khởi nguyên.”

“Vậy ngược lại, nghĩa là Bích Tà Đoàn sẽ trở thành khởi nguyên. Ý là, từ giờ linh hồn sẽ đứng ở vị trí trung tâm.”

“Một linh hồn thấp kém mà cũng dám bắt chước con người ư.”

Cuộc thảo luận đang dần nghiêng về giả thuyết rằng ‘chủ nhân’ chính là một linh hồn nào đó.

Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên từ một góc phòng.

“Bangsangsi.”

“…”

“…”

“…”

Bầu không khí trong phòng hội thảo như chùng xuống, tựa hồ bị dội một gáo nước lạnh.

Sắc mặt Seok Juryeon lập tức trở nên nghiêm nghị.

Yoon Taehee đang ngồi trên bàn lắng nghe cuộc thảo luận, nghe vấy khẽ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên.

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Người đó chính là Jaegyeom.

“Cậu vừa nói gì?”

Cái tên Bangsangsi xuất hiện quá bất ngờ, khiến cả căn phòng sững lại.

Seok Juryeon lạnh lùng hướng mắt về phía chàng trai trẻ đang đứng ở rìa bàn.

Jaegyeom vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào tấm áp phích, ánh mắt lặng lẽ dò theo từng nét mực, như thể đang cố giải một câu đố.

Rồi cậu khẽ cất giọng, tựa như đang nói chuyện với chính mình.

“Đây là phá tự.”

Yoon Taehee lập tức đứng thẳng dậy, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

“…Phá tự?”

Jaegyeom khẽ gật đầu, đưa tay chỉ vào một dòng trong tấm thông báo.

Ngón tay cậu chạm đến dòng thứ hai: ‘Cũng chẳng thể tìm thấy một bóng cây’. (不可以木目)

“Thông thường, khi diễn đạt về việc nhìn thấy thứ gì đó… người ta không hay dùng chữ ‘目’ (mục) theo cách này. Ý tôi là, nó vẫn có thể sử dụng, nhưng… nếu là tôi, tôi sẽ chọn một chữ khác. Vậy nên ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy có gì đó kỳ lạ…”

Giọng Jaegyeom trầm thấp, như thể đang chìm sâu trong suy nghĩ, hoàn toàn bị cuốn theo dòng suy luận của chính mình.

“Nhưng nếu ở đây… ‘木’ (mộc) kết hợp với ‘目’ (mục) để tạo thành chữ ‘相’ (tương), thì câu này lại trở nên hợp lý. Điều đó cũng giải thích vì sao họ cố ý dùng chữ ‘目’.”

Lời giải thích của cậu khiến các thành viên trong đội mở to mắt kinh ngạc. Những người khác trong phòng cũng không giấu nổi sự sửng sốt. Mặc dù tất cả ánh nhìn đều đang tập trung vào Jaegyeom, nhưng cậu lại chỉ chuyên chú vào tấm áp phích, dường như chẳng hề nhận ra sự chú ý xung quanh.

“Và nếu nhìn vào chữ cuối của mỗi dòng…”

Jaegyeom đưa ngón tay lần lượt dò theo từng ký tự.

吾周遊四(方) – Ngô chu du tứ (phương)

‘Dẫu có chu du khắp bốn phương trời.’

不可以(木目) – Bất khả nhân (mộc mục)

‘Cũng chẳng thể tìm thấy một bóng cây.’

人子不為(始) – Nhân tử bất vi (thủy)

‘Nhân tử không phải là khởi nguyên.’

“Nếu lấy mỗi chữ cuối của từng dòng và ghép lại theo chiều dọc, ta sẽ có: ‘Phương Tương Thủy’.”

“Và nếu chỉ giữ lại những chữ đó, xóa đi phần còn lại, ta sẽ có…”

方 木目 始 – ‘Phương Tương Thủy’*

再臨於穢土 – ‘Rồi sẽ lại giáng lâm xuống chốn ô uế này.’

Jaegyeom vẫn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, khẽ cất giọng kết luận.

“‘Phương Tương Thị sẽ trở lại mảnh đất này’.”

Câu nói ấy khiến căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng đến ngạt thở.

Jaegyeom lặng người nhìn chằm chằm vào tấm áp phích, dòng suy tư dần trở nên rối ren.

Khoan đã…

Bangsangsi sẽ trở lại sao? Vậy thì… điều gì sẽ xảy ra? Còn phong ấn thì sao? Bangsangsi – chủ nhân của Sở Narye thời đại trước, chẳng phải đã biến mất từ lâu rồi sao? Không, khoan đã… Vậy thì… linh hồn đó, chủ nhân của Bích Tà Đoàn, và Bangsangsi… có mối liên hệ gì với nhau?

“…”

Jaegyeom đột nhiên ngẩng đầu lên. Trong thoáng chốc, cậu hoàn toàn quay trở lại với thực tại, ánh mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng. Mãi đến lúc này, cậu mới nhận ra, tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không gian như đông cứng lại, mọi suy nghĩ trong đầu Jaegyeom đều trống rỗng.

Nếu một pháp sư tập sự như cậu lại có hiểu biết về Bangsangsi, chẳng phải điều đó sẽ khiến mọi người nghi ngờ sao? Jaegyeom thề rằng cậu chưa từng có ý định đứng ra thu hút sự chú ý. 

Ngay từ đầu, cậu chỉ mải chăm chú vào tấm áp phích, phần vì cố né tránh việc phải đối diện với Yoon Taehee. Cứ thế, cậu vô thức phát hiện ra nội dung ẩn giấu trong văn tự. Nhận ra tình thế hiện tại, Jaegyeom thoáng hoảng hốt, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên Yoon Taehee theo bản năng.

Lần đầu tiên trong suốt buổi thảo luận, hai người họ thực sự chạm mắt nhau. 

Từ lúc bước vào phòng, Jaegyeom vẫn luôn tránh né ánh mắt của anh, nhưng giờ đây, Yoon Taehee lại đang nhìn cậu bằng một biểu cảm vô cùng khó đoán. 

Anh hơi nhíu mày, một phản ứng hiếm thấy nhưng trong ánh mắt ấy không hề có dấu hiệu tức giận. Biểu cảm ấy phức tạp đến mức khó mà diễn tả được. Ánh mắt anh vẫn kiên định, dán chặt lên Jaegyeom mà không một lần chớp mắt, tựa như thời gian đã dừng lại tại khoảnh khắc này.

“…”

Jaegyeom nuốt khan, cảm giác từng giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng. Cậu hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào. Ánh mắt cậu vô thức ánh lên vẻ cầu cứu: ‘Nói gì đi, bất cứ điều gì cũng được.’

Và dường như đã nhận ra tín hiệu ấy, Yoon Taehee đột nhiên cất giọng.

“Vừa rồi thật sự rất sexy.”

Đó là câu đầu tiên anh nói với Jaegyeom trong ngày hôm nay.

_____

*Trong tiếng Hàn, chữ ‘thủy’ và ‘thị’ đều phát âm là /si/ 

Trời ơi, cứu toi cứu toi!!! Giờ tui mới tra ra được Bangsangsi là Phương Tương Thị… TOT

Các bồ du di cho tui để nguyên phiên âm nhé, please U_U

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo