Chương 110
Đó là một lời nhận xét vô lý, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí nghiêm trọng lúc này. Hệ quả là, sự chú ý vốn đang tập trung vào Jaegyeom đồng loạt chuyển sang Yoon Taehee. Bấy giờ, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh ta.
Không khí tĩnh lặng trong phòng hội thảo bỗng chốc trở nên cực kỳ gượng gạo.
“…”
“…”
“…”
Các thành viên Đội 1 đều mang vẻ mặt khó tả, còn các pháp sư khác cũng lộ rõ vẻ bối rối. Yoon Taehee lúc này thản nhiên nâng cổ tay, liếc nhìn đồng hồ, sau đó giả vờ tập trung vào tấm áp phích như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Sexy? Anh ta vừa nói cái gì vậy…?
Jaegyeom không hiểu nghĩa của từ “sexy”. Cậu từng nghe thấy nó trước đây, nhưng khi ấy Yoon Taehee lại không hề giải thích. Dựa vào ngữ cảnh từ những lần trước, Jaegyeom đoán đó có thể là một lời khen.
Vậy… có nghĩa là mọi chuyện giữa họ vẫn ổn?
Cậu khẽ liếc Yoon Taehee, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối. Nhưng ngay lúc ấy…
“Cậu nói cậu tên là Kim Jaegyeom, đúng không?”
Người nãy giờ vẫn im lặng, Seok Juryeon, bất chợt lên tiếng.
“Cậu có vẻ rất am hiểu về chữ Hán so với độ tuổi của mình.”
Jaegyeom khựng lại ngay lập tức. Cậu không ngờ Seok Juryeon sẽ nói như vậy. Chỉ mới không lâu trước đây, Yoon Taehee đã bắt gặp cậu trong thư viện khi cậu đang đọc cổ thư và thể hiện sự thành thạo trong Hán tự. Lúc này, Jaegyeom không biết phải phản ứng thế nào.
Ánh mắt sắc bén của Seok Juryeon như muốn nhìn xuyên thấu cậu.
“À, ừm, chuyện đó là…”
Jaegyeom lắp bắp, cúi đầu, hoàn toàn không biết phải giải thích ra sao.
“Giới trẻ thời nay tiếp thu nhanh, nên học chữ Hán sớm cũng không có gì lạ.”
Ngay lúc đó, Yoon Taehee cất giọng, chậm rãi xen vào cuộc đối thoại.
Jaegyeom thoáng khựng lại, rồi ngước nhìn anh.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Yoon Taehee hơi nhướn một bên mày, rồi nhanh chóng hạ xuống như thể chưa từng có gì xảy ra.
“…”
Một cảm giác bứt rứt bất chợt dâng lên trong lòng bàn tay Jaegyeom. Yoon Taehee đã cứu cậu khỏi tình huống khó xử.
Thực tế, một người trẻ thành thạo chữ Hán không phải chuyện phổ biến, nhưng cũng không phải điều bất khả thi. Trong giới trừ tà, không ít người chủ động học chữ Hán trước khi chính thức bước chân vào nghề, vậy nên cũng không lạ khi một tân binh lại có thể biết nhiều hơn một pháp sư tập sự.
“Hơn nữa, những chữ trong thông báo này cũng không quá khó.”
Yoon Taehee hờ hững nói, như thể chuyện này chẳng đáng để bàn luận. Tuy nhiên, Seok Juryeon vẫn chăm chú quan sát Jaegyeom, ánh mắt như muốn tìm kiếm điều gì đó.
“Biết chữ Hán là một chuyện, nhưng nhận ra quy tắc phá tự thì không phải ai cũng làm được.”
Quả thực, trong số các pháp sư trừ tà thông thạo chữ Hán, chỉ có Jaegyeom là người duy nhất phát hiện ra ẩn ý trong đó.
Yoon Taehee im lặng trong giây lát trước câu nói đầy hàm ý này, rồi khẽ gật đầu.
“Ừm, cũng đúng…”
Sau đó, anh mỉm cười nhàn nhạt, nói một câu đầy ẩn ý.
“Mắt tôi đâu có kém đến mức chọn nhầm người.”
Câu nói đầy ngụ ý cùng nụ cười thoáng qua của anh khiến Seok Juryeon rời mắt khỏi Jaegyeom, chuyển sang Yoon Taehee. Dù trên môi anh là một nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười. Ánh nhìn của họ giao nhau giữa không trung.
“…”
Biểu cảm của Seok Juryeon thoáng chốc thay đổi. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng giữa hai người dường như có một tia lửa va chạm trong thầm lặng. Bầu không khí căng thẳng đến mức gần như có thể cảm nhận được, nhưng cũng thoáng qua nhanh đến mức khiến người khác lầm tưởng đó chỉ là ảo giác.
“Chà… Xem ra đồ đệ của cậu khá nhạy bén đấy.”
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, Yoon Taehee lại nở nụ cười điềm nhiên như thường lệ.
Seok Juryeon đã sớm biết rằng người mới mà Yoon Taehee mang đến không phải kẻ tầm thường. Tin đồn về việc Kim Jaegyeom nhìn thấy hươu vào ngày thi đã lan truyền khắp tổng bộ và thậm chí còn khiến nơi đó chấn động.
Thực tế, Seok Juryeon đã để mắt đến Jaegyeom từ lâu, chỉ là chưa từng bộc lộ điều đó trước mặt Yoon Taehee. Ngay khi nhận được tập tài liệu tóm tắt thông tin của các thí sinh, người đầu tiên bà ta tìm kiếm chính là Jaegyeom.
Với Seok Juryeon, việc tò mò về cậu nhóc này là điều hiển nhiên. Dù sao thì, Jaegyeom cũng là người đã lọt vào mắt xanh của Yoon Taehee, một kẻ mà bà thừa hiểu bản chất thật sự. Bà là một trong số ít những người biết rằng Yoon Taehee chưa bao giờ có khái niệm “người của mình”.
‘Hắn ta động vào người kế nhiệm của tôi, vậy nên tôi chỉ đáp lễ mà thôi.’
Lý do Seok Juryeon ngạc nhiên khi nghe tin Yoon Taehee đánh một tân binh vào ngày thi chính là điều này. Yoon Taehee đang công khai bảo vệ “người của mình”. Bây giờ cũng vậy. Nhìn sơ qua, anh có vẻ chẳng khác gì bình thường, vẫn giữ dáng vẻ ung dung, nhàn nhã. Nhưng Seok Juryeon biết rõ.
Từ nãy đến giờ, Yoon Taehee đã âm thầm bảo vệ cấp dưới, đồng thời khéo léo hướng sự chú ý của mọi người về phía mình.
“…”
Seok Juryeon lặng lẽ quan sát anh một lúc lâu. Dù vậy, bà cũng không phản bác bởi xét cho cùng, Yoon Taehee chưa bao giờ là kẻ có mắt nhìn tệ. Một kẻ mới vào nghề mà có thể nhìn thấu ẩn ý được giấu trong tấm áp phích. Tên nhóc này đã vượt xa kỳ vọng của Seok Juryeon, thậm chí vượt xa đến mức khiến bà cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Seok Juryeon quay đầu nhìn về phía tấm áp phích.
‘Bangsangsi sẽ trở lại vùng đất này.’
Ánh mắt bà trở nên u ám khi nhìn dòng chữ ấy. Theo những gì bà biết, chuyện này là không thể và tuyệt đối không được phép xảy ra. Bangsangsi, chủ nhân tiền nhiệm của Sở Narye, đã diệt vong từ rất lâu. Bằng chứng chính là, hiện vật đại diện cho sự tồn tại của Bangsangsi đang nằm trong tay thủ lĩnh Sở Narye đương nhiệm – mặt nạ Bangsangsi, hay còn gọi là Hoàng Kim Tứ Mục.
Thế nhưng, nếu Jaegyeom suy đoán đúng, thì chẳng khác nào đoàn chủ Bích Tà Đoàn đang ám chỉ rằng Bangsangsi sẽ quay lại. Nếu vậy, kẻ đó biết những gì về Bangsangsi? Và… biết đến đâu? Bất chợt, những mảnh ký ức cũ lướt qua tâm trí Seok Juryeon. Những ký ức từ mười năm trước bất ngờ ùa về, xoáy vào đầu bà như một cơn đau nhức buốt nơi thái dương.
“Không thể nào… Chúng ta đã tránh được lời tiên tri đó rồi.”
“Vậy thì chuyện này chỉ là…”
“Một con ma nào đó đang mạo danh Bangsangsi để gây náo loạn ở Sở Narye mà thôi.”
Nhắm mắt lại, ấn mạnh ngón tay lên thái dương, Seok Juryeon trầm giọng nói.
“Trợ lý Han.”
Nghe thấy tên mình, Han Jooyoung vẫn im lặng nãy giờ, lập tức tiến lên.
“Lấy tấm áp phích xuống và hủy nó ngay.”
Bất ngờ trước mệnh lệnh, Han Jooyoung thoáng do dự, nhưng rồi cũng lặng lẽ tuân theo. Khi Han Jooyoung rời khỏi phòng hội thảo với tấm áp phích trong tay, các pháp sư trừ tà khác đều lộ rõ vẻ bối rối.
Seok Juryeon trầm giọng nói.
“Từ đầu, áp phích này chưa từng tồn tại. Hiểu chứ?”
Một mệnh lệnh bưng bít thông tin rõ ràng. Không chỉ về tấm áp phích, mà còn về toàn bộ những gì đã diễn ra trong căn phòng này. Dù không được giải thích lý do, nhưng dưới uy áp của Seok Juryeon, các pháp sư chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
Trong khi đó, Jaegyeom đang lặng lẽ quan sát phản ứng của Yoon Taehee.
Cậu cảm thấy bất an… Chỉ vì cậu giải thích nội dung áp phích, mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn cậu tưởng. Và mặc dù Yoon Taehee đã khéo léo hóa giải tình huống, Jaegyeom vẫn không thể xua đi cảm giác lo lắng trong lòng.
Nếu việc tìm ra ẩn ý trong tấm áp phích thực sự có ích, có lẽ cậu đã không cảm thấy tội lỗi đến vậy. Thế nhưng, Seok Juryeon không hề tỏ ra hài lòng. Bà ta không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về cách giải nghĩa của Jaegyeom, mà chỉ thẳng thừng ra lệnh giữ im lặng, như thể có điều gì đó khiến bà khó chịu. Mọi chuyện kết thúc một cách đầy gượng gạo, chỉ càng làm cậu cảm thấy việc mình làm là vô nghĩa.
Với việc tấm áp phích bị tiêu hủy và lệnh bảo mật được ban ra, cuộc họp hôm nay khép lại mà không có bất kỳ kết luận nào. Bầu không khí căng thẳng bao trùm cả căn phòng. Từng pháp sư lần lượt rời đi, và các thành viên Đội 1 cũng hướng về phía cửa. Jaegyeom ngập ngừng theo sau.
“Kim Jaegyeom. Ở lại một chút.”
Ngay khoảnh khắc cậu chuẩn bị bước ra ngoài, Seok Juryeon cất tiếng gọi. Cậu khựng lại. Trong đầu lập tức hiện lên vô số suy nghĩ. Bà ta nghi ngờ điều gì sao? Cậu cứ tưởng Yoon Taehee đã giúp mình giải vây, nhưng có vẻ mọi chuyện chưa kết thúc. Rốt cuộc là chuyện gì?
Cảm giác bất an đột ngột ập đến. Theo bản năng, Jaegyeom liếc nhìn Yoon Taehee… Cậu hy vọng anh ta sẽ tìm cớ ở lại cùng mình, như cách anh ta đã giúp cậu khi nãy.
Thế nhưng…
Yoon Taehee đang rời đi, nghe vậy chỉ ngoảnh lại nhìn cậu thoáng chốc, rồi bước đi mà không nói lời nào.
***
Sau khi gặp Seok Juryeon xong, Jaegyeom bước ra hành lang. Cậu đứng sững một lát, đôi mắt bất giác dừng lại ở một bóng người nơi góc hành lang. Có ai đó đang ngồi xổm, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay cầm điện thoại với dáng vẻ thư thái.
Là Yoon Taehee.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh khẽ vẫy điện thoại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lười biếng.
“Chào.”
Trước lời chào muộn màng ấy, Jaegyeom lặng lẽ cúi xuống nhìn anh.
“…”
Cậu đảo mắt nhìn quanh. Hành lang hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người. Xác nhận rằng không có ai khác, Jaegyeom mới quay lại nhìn Yoon Taehee. Bởi anh đang ngồi xổm, nên cậu phải cúi xuống mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh, giống như đang nhìn một đứa trẻ. Một thoáng do dự, rồi Jaegyeom lên tiếng.
“…Anh chưa đi sao?”
“Tôi đợi cậu để cùng đi.”
Yoon Taehee đáp gọn, rồi dễ dàng đứng dậy.
“Đi thôi?”
Hóa ra, anh ta vẫn luôn đợi cậu ở đây.
Khi Yoon Taehee bắt đầu bước đi, Jaegyeom lặng lẽ theo sau, cách anh một bước chân, ánh mắt vô thức dán chặt vào bóng lưng phía trước.
“…Tại sao lại đợi tôi?”
Giọng cậu khẽ vang lên, mang theo chút nghi hoặc.
“Sợ cậu lạc đường.”
Một câu trả lời bâng quơ vang lên từ người đi trước.
“…”
Jaegyeom không đáp, còn Yoon Taehee cũng không nói thêm gì. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong hành lang trống trải.
Họ cứ thế sóng bước trong im lặng.
Trong suốt quãng đường, Yoon Taehee luôn nhìn thẳng phía trước, dáng vẻ bình thản, hoàn toàn không để tâm đến khoảng cách mà Jaegyeom cố ý giữ giữa hai người.
Chỉ là…
Hôm nay, anh có vẻ im lặng hơn thường ngày.
Jaegyeom cũng vậy. Cậu cảm thấy có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng rồi lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Ánh mắt cậu vô thức dừng lại trên bờ vai người phía trước. Từ đằng sau, trông anh có vẻ có thói quen đi với tư thế hơi khom lưng. Chiếc áo sơ mi vừa vặn ôm lấy thân người, vô tình làm lộ đường nét mờ nhạt của xương bả vai.
Khi cả hai rẽ vào một góc hành lang, Jaegyeom cuối cùng cũng cất tiếng.
“Chúng ta đi đâu?”
Phòng hội thảo nằm trên tầng ba của tòa nhà phụ. Lúc đến đây cùng Kang Yibin, Jaegyeom đã đi thang máy. Nhưng lần này, thay vì tiến về phía thang máy, Yoon Taehee lại mở cửa lối cầu thang thoát hiểm ngay bên cạnh.
“Tôi không đi thang máy ở đây.”
Yoon Taehee vừa nói vừa khựng lại, quay đầu nhìn Jaegyeom.
“Lần trước đi mua quần áo, anh vẫn dùng mà.”
“Đó là trung tâm thương mại. Tôi chỉ không dùng thang máy trong trụ sở thôi.”
“Có gì khác nhau?”
“Ở đây, đi thang máy thì dễ quen biết những người không cần thiết.”
Trong hành lang hay sảnh lớn, ai cũng vội vã với công việc của mình, nên dù có đi ngang qua nhau cũng chẳng mấy ai để tâm. Nhưng trong thang máy, dù là người xa lạ cũng có thể vô tình bắt chuyện, hoặc ít nhất trao đổi ánh mắt.
Hơn nữa, hôm nay Yoon Taehee không đeo mặt nạ.
Anh không muốn để lộ khuôn mặt thật, cũng không muốn nhiều người ở tòa nhà chính nhận ra anh là “Yoon Taehee”. Đó là lý do anh luôn đeo mặt nạ trong trụ sở.
Jaegyeom nhìn anh với ánh mắt có phần khó hiểu.
“Gì vậy?” – Yoon Taehee hỏi.
Jaegyeom lắc đầu, không nói gì thêm.
“Nếu muốn đi thang máy thì cứ đi.”
Giọng điệu anh nghe như thể định một mình đi thang bộ.
…Vậy rốt cuộc anh ta đợi mình làm gì?
Jaegyeom khẽ thở dài, rồi bước vào cầu thang thoát hiểm. Yoon Taehee đi trước, giữ cửa cho đến khi Jaegyeom bước vào hẳn. Khi lướt qua anh, cậu chợt thoáng ngửi thấy hương nước hoa nhàn nhạt.
Ngay sau đó, cánh cửa kim loại đóng sập lại với một tiếng “phịch” nặng nề. Bên trong cầu thang thoát hiểm tối hơn hẳn so với hành lang bên ngoài. Yoon Taehee liếc nhìn Jaegyeom một chút, rồi chậm rãi bước xuống.
Jaegyeom cũng theo sau, tay nắm vào lan can, từng bước đi xuống. Tiếng giày chạm xuống bậc thang vang vọng hơn rất nhiều so với khi đi trong hành lang. Ánh sáng xanh từ đèn báo khẩn cấp khiến không gian thêm phần u tối, tĩnh mịch.
Không ai nói gì. Jaegyeom vẫn giữ khoảng cách vài bậc thang với Yoon Taehee, cố tình không lại gần. Khi cả hai đã đi được chừng một tầng, Yoon Taehee đột nhiên lên tiếng.
“Cậu và Trưởng ban đã nói gì?”
Bước chân Jaegyeom khẽ khựng lại. Cuộc gặp vừa rồi kết thúc nhanh hơn cậu tưởng. Ban đầu, cậu đã nghĩ rằng Seok Juryeon có thể sẽ tra hỏi điều gì đó hoặc nhắc đến tấm áp phích. Nhưng…
Hoàn toàn không có gì như vậy.
“…”
Sau một thoáng ngập ngừng, cậu đáp.
“Không có gì đặc biệt.”
Yoon Taehee im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu.
“Vậy à…?”
Anh không hỏi thêm nữa.
Một lần nữa, chỉ còn tiếng bước chân lặng lẽ vang vọng. Khi sự im lặng bắt đầu kéo dài, Yoon Taehee chậm rãi lên tiếng.
“Cậu đang nghĩ gì?”
“Không có gì cả.”
Yoon Taehee lại khẽ gật đầu như thể chẳng có gì đáng nói.
“Vậy à?”
Nhưng thực ra…
Jaegyeom vừa nói dối. Có quá nhiều thứ đang ám ảnh trong đầu cậu. Cuộc trò chuyện với Seok Juryeon… Tấm áp phích… Cậu không thể nào gạt bỏ những suy nghĩ ấy được.
Chẳng hạn như, tấm áp phích đó thực chất là gì? Bích Tà Đoàn có liên quan thế nào đến Bangsangsi? Vì sao Seok Juryeon lại muốn tiêu hủy nó? Bangsangsi “trở lại” có nghĩa là gì?
Và hơn hết… tại sao Yoon Taehee lại không nói gì?
“Này.”
Jaegyeom bất chợt lên tiếng.
“Anh là Kê gian* à?”
Câu hỏi bật ra bất thình lình, tự nhiên như một cơn hắt hơi.
“…”
Yoon Taehee vẫn đang chậm rãi bước xuống cầu thang, nghe vậy đột ngột dừng lại. Khi anh đứng yên, Jaegyeom cũng theo đó khựng lại. Cậu đang đứng trên chiếu nghỉ nối giữa hai tầng, còn Yoon Taehee ở thấp hơn vài bậc. Không gian cầu thang thoát hiểm, vốn khuếch đại từng âm thanh nhỏ nhất, giờ đây lặng ngắt như tờ.
Mãi một lúc sau, Yoon Taehee mới lười biếng mở miệng.
“Kê gian à…”
Anh nhắc lại từ đó, như thể đang chậm rãi nghiền ngẫm từng âm tiết.
“Từ đó… có vẻ cổ lỗ sĩ quá nhỉ?”
Cuối cùng, anh từ tốn quay lại. Khoảng cách giữa hai người không quá xa, nhưng vẻ mặt Yoon Taehee lại mập mờ khó đoán. Anh hơi nheo mắt, khóe môi khẽ cong lên, nhưng không rõ là cười thật hay chỉ trêu đùa. Jaegyeom nheo mắt trước thái độ hời hợt đó.
Cậu không hỏi cho có. Dù thuật ngữ này có lỗi thời đến đâu, người có thể đọc trôi chảy chữ Hán trên tấm áp phích chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa của nó. Giọng Jaegyeom càng lạnh hơn.
“Đừng giả ngu. Anh biết rõ mà.”
Yoon Taehee im lặng quan sát cậu một thoáng, rồi bất chợt đặt hai tay ra sau lưng. Anh liếc nhìn trần nhà, rồi quét mắt quanh tường, sau đó thong thả bước lên cầu thang. Tiếng bước chân của anh vang vọng trầm đục trong không gian vắng lặng.
Jaegyeom vô thức cụp mắt xuống. Cảm giác đè nén từ ngày hôm qua lại bất giác trỗi dậy. Tim cậu siết chặt. Tay chân tê dại.
“…”
“…”
Cuối cùng, Yoon Taehee dừng lại ngay bậc thang bên dưới cậu, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng anh chậm rãi, mang theo chút thú vị đầy ẩn ý.
“Cậu nói là không nghĩ gì cả… Nhưng rốt cuộc lại đang nghĩ về tôi à?”
_____
*Kê gian: là một thuật ngữ trong Kitô giáo và luật khoa để chỉ những tội lỗi của hành vi tính dục được cho là phi tự nhiên, tức là những hành vi tính dục không tạo ra sự sinh sản, cụ thể hơn là những hành vi quan hệ tình dục qua đường hậu môn, hoặc miệng, quan hệ tình dục giữa người và động vật không phải người (thú dâm hay loạn dâm động vật).
_____
‘Anh là biến thái à?’ Cụ hỏi kiểu vậy á!
Vì từ ‘Kê gian’ thường mang nghĩa tiêu cực.