Chương 111
“Cậu nói là không nghĩ gì cả… Nhưng thực ra lại đang nghĩ về tôi à?”
Jaegyeom khựng lại, ánh mắt thoáng dao động khi nhìn về phía Yoon Taehee. Cậu suýt nữa đã phủ nhận theo bản năng, nhưng sự thật là từ lúc tỉnh dậy đến giờ, trong đầu cậu chưa lúc nào thôi nghĩ về anh ta.
“Đừng đánh trống lảng. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”
Jaegyeom né tránh ánh mắt đối phương, giọng nói có chút lí nhí.
“Hả? À… chuyện tôi có phải Kê gian không à?”
Yoon Taehee vẫn đang đứng dưới một bậc thang, bình thản bước lên, hai tay thong dong đan ra sau lưng. Độ cao vốn tưởng như ngang nhau nhanh chóng trở lại khoảng cách quen thuộc.
“Không. Tôi không phải Kê gian.”
Câu trả lời quá ngắn gọn và dứt khoát, đến mức nghe như một lời nói đùa. Jaegyeom nhíu mày.
“Vậy tại sao hôm qua anh lại làm vậy?”
“Làm gì cơ?”
“Anh đã hôn tôi.”
Yoon Taehee lặng lẽ quan sát Jaegyeom. Vì Jaegyeom cứ cúi gằm mặt, ánh mắt anh tự nhiên rơi xuống vầng trán lộ ra giữa những sợi tóc lòa xòa. Bất giác, anh nảy ra ý muốn đưa tay vén tóc cậu sang một bên, rồi để lại một dấu vết ngay giữa vùng da nhẵn bóng ấy. Không kiềm chế được, anh chậm rãi nghiêng người, đến gần bên thái dương của cậu.
“Muốn biết à?”
Lời thì thầm nhẹ như gió, pha lẫn chút bông đùa. Jaegyeom ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng cách gần. Yoon Taehee nhìn xuống cậu, mí mắt hơi sụp xuống, nụ cười mơ hồ thoáng ẩn hiện nơi khóe môi.
“Vì tôi giỏi hôn hơn là đánh nhau.”
Hương nước hoa quen thuộc thoảng qua, bao trùm cả không gian hẹp.
Cầu thang thoát hiểm vẫn tối và yên lặng đến mức đáng sợ, như thể cả tiếng tim đập cũng vọng vào màng nhĩ. Ngay từ khoảnh khắc nhận ra mùi hương ấy đang tiến đến gần, Jaegyeom đã cảm thấy lòng ngực siết chặt, còn tim thì nện từng nhịp bất thường. Cậu vội quay mặt đi, cố gắng trấn áp sự bối rối.
“Cái… cái gì cơ?”
“Chẳng phải hôn vẫn tốt hơn là đánh nhau sao?”
Câu nói của Yoon Taehee như ngầm ám chỉ rằng anh hôn chỉ để tránh một trận ẩu đả.
Nếu đúng vậy, thì kế hoạch của anh đã hoàn toàn thành công. Nụ hôn bất ngờ hôm qua đã khiến Jaegyeom sững sờ, đến mức chỉ biết bỏ chạy, từ đó chấm dứt hoàn toàn khả năng xảy ra xung đột.
Nhưng… ngay cả khi mục đích là vậy, chuyện này vẫn quá kỳ quặc. Tất nhiên, Yoon Taehee vốn dĩ đã là một kẻ kỳ quái. Jaegyeom đã quen với việc phớt lờ những hành động khó hiểu của anh. Thế nhưng lần này, cậu không tài nào hiểu nổi suy nghĩ trong đầu người kia.
“Nếu là tôi, tôi thà đánh nhau còn hơn làm chuyện đó với một thằng đàn ông khác.”
Jaegyeom ngập ngừng bật lại, nhưng Yoon Taehee chỉ im lặng một lúc rồi bất chợt mỉm cười, nhẹ giọng đáp.
“…Thật sao? Còn tôi thì có đấy.”
Ánh sáng xanh yếu ớt từ đèn khẩn cấp hắt lên đường nét trên khuôn mặt anh, tạo thành những mảng bóng kỳ lạ. Sau một thoáng lặng thinh, anh bất ngờ ghé sát tai Jaegyeom, thì thầm bằng chất giọng trầm bổng đầy trêu chọc.
“Cậu có thể không biết, nhưng một nụ hôn… chẳng có gì to tát cả.”
Chỉ trong nháy mắt, Jaegyeom cảm giác tim mình rơi thẳng xuống đáy vực. Tâm trạng cậu tụt dốc không phanh. Có gì đó vừa vỡ vụn trong cậu, tạo thành những gợn sóng khó chịu lan rộng khắp ngực.
Cậu bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện với Jeongju vào sáng nay. Khi nghe cậu kể về nụ hôn giữa hai người đàn ông, Jeongju cũng phản ứng theo kiểu dửng dưng. Anh ta bảo rằng, thời buổi bây giờ chuyện đó chẳng có gì lạ, cứ coi như gió thoảng qua là được. Jaegyeom siết chặt nắm tay. Giọng cậu nhẹ nhưng dứt khoát.
“Có thể với anh thì chẳng là gì cả, nhưng với tôi thì khác.”
Thế nhưng, Jaegyeom lại không thể dễ dàng bỏ qua. Việc nghe chính miệng Yoon Taehee nói ra điều đó khiến lòng tự trọng của cậu nhói lên. Cả ngày hôm nay, cậu cứ bị ám ảnh bởi một nụ hôn vốn chẳng có ý nghĩa gì với đối phương, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy bực mình.
“Vậy nên, đừng bao giờ làm thế nữa.”
“Tại sao?”
“Vì nó thật ghê tởm.”
Sau câu nói lạnh lùng ấy, Yoon Taehee im lặng nhìn xuống Jaegyeom với vẻ mặt vô cảm.
“Thật sao? Tôi không biết đấy…”
Anh lẩm bẩm, giọng điệu hờ hững, rồi đột nhiên giơ tay lên. Những ngón tay dài, thon gọn khẽ lướt qua vạt áo vest của Jaegyeom, sau đó nhẹ nhàng gảy một chiếc cúc áo.
“Nhưng biết làm sao đây? Tôi chẳng quan tâm đến cảm xúc của cậu.”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Jaegyeom.
“…”
Yoon Taehee thực sự là một kẻ kỳ lạ. Anh bảo không thích đánh nhau, vậy mà lúc nào cũng khiêu khích người khác. Anh nói không muốn làm ai tổn thương, thế nhưng lời lẽ lúc nào cũng sắc bén, lạnh lùng. Bình thường thì tự tiện động chạm, nhưng khi có xung đột lại chưa từng thực sự ra tay. Jaegyeom khẽ nhắm mắt, như thể đang cố nuốt xuống sự khó chịu đang dâng lên trong lòng. Bầu không khí trở nên căng thẳng trong chớp mắt.
“Rốt cuộc thì tại sao anh cứ làm vậy với tôi?”
“Làm gì cơ?”
“Lúc nào anh cũng nói chuyện kiểu đó.”
Jaegyeom trừng mắt nhìn anh, ánh mắt ánh lên cơn giận dữ bị đè nén.
“Nếu đã ghét đánh nhau, thì đừng có châm ngòi ngay từ đầu! Chuyện hôm qua cũng vậy. Nếu anh không khiêu khích trước, thì đã chẳng có gì xảy ra cả!”
Tất nhiên, cậu thừa hiểu đánh nhau chẳng có lợi ích gì.
Lúc nãy, Seok Juryeon đã ngay lập tức hỏi về vết thương trên mặt Yoon Taehee khi nhìn thấy anh. Khoảnh khắc đó, Jaegyeom mới cảm thấy bất an. Nhìn vào phản ứng của bà ta, có vẻ như nếu Yoon Taehee xuất hiện với bộ dạng thê thảm hơn, thì hậu quả sẽ rắc rối hơn nhiều.
Dù cho hôm qua có thực sự đánh nhau, cũng không đến mức như lần trước, nhưng chắc chắn Yoon Taehee sẽ là người chịu thiệt nhiều hơn. Bây giờ nghĩ lại, với một cái đầu lạnh, việc không xảy ra ẩu đả hôm qua thực sự là điều tốt. Jaegyeom hất tay Yoon Taehee ra, ánh mắt tối sầm.
“Anh không biết tôi đã nhẫn nhịn anh đến mức nào đâu.”
Bàn tay bị gạt ra lơ lửng giữa không trung. Yoon Taehee liếc nhìn bàn tay bị hất ra, rồi thản nhiên đưa nó lên ngang tầm mắt, xoay qua xoay lại như đang quan sát một món đồ.
“Không, tôi biết chứ.”
Giọng anh vang lên bình thản đến khó chịu.
“Nếu là như trước đây, chắc tôi đã bị cậu bẻ gãy xương rồi.”
Hành động của anh có vẻ hờ hững, như thể mọi chuyện chẳng đáng để bận tâm. Rồi đột nhiên, anh khẽ bật cười, ánh mắt sắc bén lướt qua Jaegyeom.
“Nhưng cậu có biết điều này không?”
Anh nheo mắt, ánh nhìn thoáng nét trêu chọc.
“Không chỉ có cậu là đang nhẫn nhịn đâu.”
“…”
“Cư xử như trước kia không phải là một lựa chọn thông minh đâu.”
“Ý anh là gì?”
“Trưởng ban Seok có trực giác sắc bén hơn cậu nghĩ đấy.”
“…”
Jaegyeom cứng họng, lập tức hiểu ra ý mà Yoon Taehee muốn nhắc đến. Anh đang nói về tình huống trong phòng hội thảo, nơi Jaegyeom đã chỉ ra vấn đề một cách sắc bén, thu hút sự chú ý của Trưởng ban Seok Juryeon cùng các pháp sư trừ tà khác.
“Lần này tôi đã tạm xử lý ổn thỏa, nhưng nếu tình trạng này còn tiếp diễn, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phát hiện. Vậy nên, hãy cẩn trọng hơn, đừng để chuyện tương tự xảy ra nữa.”
Lời nói của Yoon Taehee bình thản đến lạ, cứ như thể anh chỉ đang đưa ra một lời khuyên thông thường.
“À… Nhắc mới nhớ, tiện thể làm rõ một chuyện nữa nhé?”
Giọng anh bỗng nhỏ lại, thì thầm như thể chuẩn bị tiết lộ một bí mật quan trọng.
“Cậu nói là không nói gì nhiều với Seok Juryeon…”
Một nụ cười thoáng lướt qua môi anh.
“Tôi nể tình nên mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua lời nói dối trắng trợn đó lần này thôi. Nhưng đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Cậu hiểu chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự sắc bén đến khó chịu. Hơn thế nữa, cách xưng hô đã thay đổi từ ‘Trưởng ban Seok’ thành ‘Seok Juryeon’. Jaegyeom tưởng rằng mình đã khéo léo lảng tránh chủ đề này, nhưng hóa ra đó chỉ là một cái bẫy. Yoon Taehee tựa như một gã thợ săn lười biếng, thường tỏ ra thờ ơ, nhưng thực chất lại đang kiên nhẫn chờ đợi đối phương sơ hở mà sa lưới, giống như ngay lúc này.
“Tôi bảo là không có gì to tát, vì với tôi, nó thực sự chẳng là gì cả.”
Jaegyeom lạnh nhạt đáp.
“Không, cậu sai rồi. Điều đó không quan trọng.”
Nụ cười nhàn nhạt của Yoon Taehee biến mất, thay vào đó là gương mặt trống rỗng, không chút biểu cảm. Anh chậm rãi lắc đầu.
“Có vẻ như cậu đang hiểu lầm chuyện gì đó… Ý tôi là, đừng vượt quá giới hạn. Chuyện đó có đáng kể hay không là do tôi quyết định, không phải cậu. Công việc của cậu chỉ là làm theo chỉ thị của tôi, ở vị trí mà tôi đã sắp đặt.”
Yoon Taehee nhìn Jaegyeom từ trên cao xuống, ánh mắt sắc lạnh.
“Đừng quên lý do vì sao cậu ở bên cạnh tôi. Cậu chỉ là một quân cờ trong ván cờ của tôi mà thôi.”
Lời anh nói cứ như đang nhắc nhở chính bản thân mình.
“Vậy nên, cảm xúc hay suy nghĩ của cậu… đều không cần thiết.”
Khoảnh khắc đó, Jaegyeom có cảm giác như vừa bị dội cả thùng nước lạnh vào người.
“…”
Quân cờ. Ngay giây phút nghe thấy từ đó, một góc nào đó trong lòng Jaegyeom như đóng băng. Trước đây, dù không thể nói là thân thiết, nhưng cậu vẫn nghĩ rằng ít nhất giữa họ cũng là đồng đội, có thể dõi theo nhau trong những tình huống nguy hiểm. Thế nhưng, vào lúc này, cậu nhận ra rằng đó chỉ là ảo tưởng của riêng mình.
“Phải, tôi là quân cờ của anh.”
Sau một hồi im lặng, Jaegyeom cất giọng trầm thấp. Rồi, cậu nhếch môi cười lạnh.
“Nhưng, anh có biết không?”
Cậu nhìn thẳng vào Yoon Taehee, ánh mắt sắc bén như dao.
“Anh cũng chỉ là một quân cờ đối với tôi mà thôi.”
Khoảnh khắc ấy, mí mắt Yoon Taehee khẽ giật. Nhưng Jaegyeom không dừng lại.
“Đừng hiểu lầm. Tôi đồng ý hợp tác với anh, chứ không phải để anh kiểm soát tôi.”
Cậu bước lên một bước, giẫm mạnh lên mũi giày của Yoon Taehee. Đôi mắt của anh khẽ dao động, nhưng ngay sau đó, anh lại trở về vẻ bình thản vốn có.
“Nếu anh muốn tôi đi theo đúng ý anh, thì đừng đối xử với tôi theo cách này.”
Giọng điệu của Jaegyeom băng lãnh đến cực điểm.
“Còn về chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi vì sai sót của mình.”
Dừng một chút, cậu khẽ nhếch môi.
“Nhưng vì chính anh đã đưa tôi vào đây, nên những tình huống như vậy… tất nhiên cũng phải do anh giải quyết. Anh thực sự nghĩ rằng sẽ không có bất kỳ rắc rối nào xảy ra sau khi tôi tham gia sao?”
Jaegyeom nghiêng đầu, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa dò xét.
“Nếu vậy… thì anh đã đánh giá sai tình hình rồi.”
Rồi, cậu chậm rãi nói từng chữ.
“Vậy… anh có định chơi ván cờ này một cách nghiêm túc không?”
Cậu nhìn Yoon Taehee chằm chằm.
“…”
Yoon Taehee lặng lẽ nhìn xuống Jaegyeom. Jaegyeom cũng không chớp mắt, ánh mắt đối diện anh mà không hề dao động. Giữa hai người, ánh nhìn giao nhau không một kẽ hở, kéo theo một bầu không khí căng thẳng kỳ lạ, như thể thời gian đã ngừng trôi.
“…Cậu lúc nào cũng giỏi ăn nói như vậy sao?”
Một lúc sau, Yoon Taehee bất chợt lên tiếng.
“Ai đã dạy cậu cách nói chuyện láo toét như vậy?”
Giọng điệu pha chút châm chọc. Không đáp lại, Jaegyeom lướt thẳng qua anh, không chút do dự mà bước lên cầu thang. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
“Đừng chạm vào tôi.”
Jaegyeom giật mạnh tay ra, động tác dứt khoát đến mức khiến cơ thể hơi lảo đảo. Thế nhưng, Yoon Taehee không bỏ lỡ cơ hội, anh nhanh chóng vươn tay, kéo mạnh cậu trở lại. Bước chân Jaegyeom khựng lại, lưng đập vào bức tường lạnh ngắt.
“Tránh ra.”
Bị giam giữa bức tường lạnh lẽo và người đàn ông trước mặt, Jaegyeom trừng mắt nhìn anh. Cánh tay bị siết chặt đau nhói, nhưng anh vẫn không có ý định buông.
“Tôi phải làm gì đây?”
Giọng nói của Yoon Taehee vang lên, khó hiểu đến lạ. Jaegyeom phớt lờ, cố vùng ra khỏi sự kiềm kẹp.
“Buông tay ra và biến đi.”
Jaegyeom siết chặt cổ tay anh, muốn giật tay mình lại. Đồng thời, bàn tay còn lại đặt lên ngực Yoon Taehee, định dùng lực đẩy mạnh.
Thế nhưng…
Cậu đột ngột khựng lại.
“…”
Qua lớp áo sơ mi, Jaegyeom rõ ràng cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Yoon Taehee.
“Tiếp tục đi. Đẩy tôi ra.”
Nhịp đập nóng bỏng dưới lòng bàn tay làm Jaegyeom vô thức rụt tay lại. Nhưng trước khi cậu kịp làm vậy, Yoon Taehee đã đặt tay lên mu bàn tay cậu, giữ chặt. Nhịp đập đó càng trở nên rõ ràng hơn.
“Nếu cậu không định làm theo lời tôi, vậy thì cứ tiếp tục đi. Cứ làm theo ý mình. Cứ đẩy tôi ra rồi chạy. Làm tôi không thể tin tưởng cậu nữa. Chẳng phải đó là điều cậu đang làm sao?”
Yoon Taehee cúi đầu nhìn Jaegyeom, ánh mắt sâu thẳm và tối lại. Dưới lớp bóng tối phủ xuống, đường nét gương mặt anh hiện lên đầy cô độc.
Jaegyeom vẫn đang cứng đờ như hóa đá, nghe thế khẽ ngẩng đầu.
“Anh đang nói cái quái gì vậy?”
Cậu còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa câu nói của anh…
Thình lình, Yoon Taehee giẫm lên mũi giày cậu.
“Có nghĩa là… nếu tôi hôn cậu, cậu có thể tát tôi.”
Vừa dứt lời, anh bất ngờ nắm lấy cằm Jaegyeom, xoay mặt cậu sang và áp môi xuống. Cầu thang thoát hiểm tĩnh mịch, chỉ còn lại mùi hương quen thuộc vương vấn giữa khoảng cách chật hẹp.
Dựa vào bức tường lạnh lẽo, Jaegyeom lặng lẽ trượt xuống.
_____
Áaaaaaaaa!!!!!!! Nhóc mập mờ nhận ra tình cảm của mình và muốn trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi sức hút của cụ.
Kẹp cổ nhau nữa đi~~~