Chương 112
Nếu nụ hôn đầu tiên ập đến dữ dội như một cơn sóng thần, thì nụ hôn thứ hai lại hoàn toàn trái ngược.
Jaegyeom vốn chỉ cần đặt đầu xuống gối là có thể ngủ ngay, nhưng đêm nay, cậu lại trằn trọc mãi, không sao chợp mắt. Cậu ước gì mình có thể rơi vào một giấc ngủ sâu không mộng mị như lần trước, nhưng nụ hôn thứ hai lại khiến cậu trải qua một đêm mất ngủ khủng khiếp. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cậu mới thiếp đi được một chút.
Thế nhưng giấc ngủ ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Jaegyeom mơ màng tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn nặng trĩu.
Rèm cửa kéo kín, căn phòng chìm trong bóng tối, khiến cậu không thể phân biệt được giờ này là rạng sáng hay đã sang ngày mới.
Jaegyeom đang nằm nghiêng, rồi chậm rãi xoay người, nằm thẳng ra giường, đờ đẫn nhìn lên trần nhà quen thuộc. Mí mắt cậu bắt đầu sụp xuống một lần nữa.
Bây giờ là mấy giờ rồi? Có nên dậy không…?
“Ngủ thêm đi, vẫn còn sớm mà.”
Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh, nhẹ nhàng đến mức như chỉ khẽ lướt qua không khí.
…Hả?
Ý thức của Jaegyeom, vốn còn chìm trong cơn buồn ngủ, bỗng chốc bừng tỉnh. Cậu lập tức mở mắt, quay đầu nhanh về phía giọng nói phát ra.
Trên giường của cậu, ngay bên cạnh…
Có một người đang nằm đó.
Yoon Taehee.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
“C-cái gì? Sao anh lại…?”
Jaegyeom giật mình, muốn bật dậy, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời. Cậu chỉ có thể nghiêng đầu nhìn Yoon Taehee, không tài nào nhúc nhích. Cảm giác này… như thể có một tảng đá lớn đè nặng lên người cậu. Thế nhưng, kỳ lạ thay, nó không hề khó chịu. Ngược lại, cơ thể cậu còn cảm thấy thư giãn và thoải mái đến lạ. Cảm giác muốn vùng dậy dần tan biến. Jaegyeom thả lỏng toàn thân, để mặc mình chìm sâu vào chiếc giường êm ái.
“Sao anh lại ở đây?”
Jaegyeom hỏi.
“Không phải cậu đưa tôi đến đây sao?”
À, phải rồi… chuyện đó…
Vừa nghe thấy câu trả lời, Jaegyeom liền nhớ lại mọi chuyện. Hôm qua có một buổi nhậu, Yoon Taehee uống say đến mức gọi thế nào cũng không tỉnh. Không thể bỏ mặc anh ngoài đường, cuối cùng Jaegyeom đành kéo anh về phòng.
Cậu liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt không giấu được chút đắc ý.
“Tôi cũng định bỏ mặc anh ngoài đường rồi đấy, nhưng cuối cùng lại mang về đây.”
“Vậy à? Tôi cũng chẳng ngại ngủ ngoài đường đâu.”
Jaegyeom cau mày trước giọng điệu thản nhiên của anh.
“Này, trời lạnh thế này mà ngủ ngoài đường là bị đột quỵ đấy.”
“Đột quỵ?”
Yoon Taehee đang kê đầu lên cánh tay, nghe vậy chợt vùi mặt vào khuỷu tay, bật cười khẽ.
“Cười cái gì? Anh nghĩ tôi nói chơi chắc? Đây là sự thật đấy.”
Jaegyeom nghiêm túc nhắc nhở, rồi kể lại một câu chuyện cũ về một người mà cậu từng gặp ở một ngôi làng xa xưa, người đã bị đột quỵ chỉ vì ngủ ngoài trời lạnh. Cuộc trò chuyện cứ thế lệch sang một hướng khác, nhưng Yoon Taehee vẫn lặng lẽ lắng nghe.
Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người nằm cạnh nhau, lặng lẽ trao đổi những lời nói vụn vặt.
“Này.”
Nhìn chăm chú lên trần nhà, Jaegyeom đột nhiên lên tiếng.
“Đây là mơ à?”
Cậu quay đầu sang, nhìn Yoon Taehee.
“…”
Yoon Taehee hơi khựng lại, nửa mở mắt, lặng lẽ quan sát Jaegyeom trong bóng tối. Như thể đang cố gắng nhìn thấu vẻ mặt của cậu.
Anh im lặng một lúc, rồi chậm rãi thì thầm…
“Không đâu, đây không phải là mơ.”
Thật sao? Jaegyeom gật đầu thờ ơ rồi khép mắt lại. Ngay khi căn phòng tưởng chừng đã chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối, Yoon Taehee phá vỡ nó.
“Sao cậu lại nói dối tôi?”
Đôi mắt Jaegyeom lập tức mở to trước câu hỏi bất ngờ ấy. Yoon Taehee vẫn nằm nghiêng, ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Jaegyeom nhíu mày, lộ vẻ bối rối.
“Hả? Nói dối gì cơ?”
“Cậu nói dối tôi về chuyện không nói gì nhiều với Seok Juryeon.”
À, phải rồi…
Cậu đã có một cuộc gặp riêng với Trưởng ban Seok và khi nói chuyện với Yoon Taehee, cậu đã phớt lờ đi, bảo rằng chẳng có gì quan trọng. Nhớ lại chuyện đó, ký ức ùa về trong Jaegyeom, và cậu cảm thấy mình bị buộc tội oan.
“Sao lại là nói dối? Đó không phải nói dối, tôi chỉ là không muốn nói thôi. Tôi không nói dối, mà là bí mật. Nói dối với giấu diếm đâu có giống nhau không? Nếu anh ở vị trí của tôi…”
Jaegyeom đang cố gắng lập luận một cách gượng ép trong khi nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên ngừng nói.
“…”
Khi cậu nổi giận và bắt đầu nói ra những lời bộc phát, cậu vô tình thừa nhận rằng mình có điều gì đó đang giấu diếm. Cảm giác hơi áy náy, Jaegyeom liếc nhìn Yoon Taehee. Một tiếng cười khẽ vang lên trong không khí.
Không hề gặng hỏi thêm, Yoon Taehee chỉ đơn giản là nằm yên đó, cười nhẹ.
“Lúc đó tôi chỉ… không muốn nói ra.”
Sau một khoảnh khắc im lặng, cuối cùng Jaegyeom cũng lẩm bẩm thừa nhận.
“Tại sao?”
“Vì chuyện đó không có lợi với anh.”
Yoon Taehee nghiêng đầu, thì thầm nhẹ nhàng.
“Còn bây giờ thì sao?”
Đến lúc này, dường như cậu có thể nói ra được rồi. Có phải là vì bình minh đang lên không? Cánh cửa đóng kín bỗng mở rộng, Jaegyeom cảm thấy mình có thể tiết lộ bất kỳ bí mật nào vào lúc này.
***
Việc bị bỏ lại một mình trong phòng với Seok Juryeon là một thử thách ngoài dự kiến.
Jaegyeom buộc phải trò chuyện với tâm thế căng thẳng, lo sợ rằng Seok Juryeon đã nhận ra điều gì và sẽ tra hỏi cậu. Dù là lần đầu gặp mặt, Jaegyeom vẫn nhận ra bà không phải người dễ đối phó. Việc không thể đoán trước điều gì sẽ xảy ra càng khiến cậu thêm bất an.
‘Cậu nói cậu mười tám tuổi phải không?’
Thế nhưng, Jaegyeom ngạc nhiên khi Seok Juryeon lên tiếng. Trái ngược với dự đoán, những lời đầu tiên của bà chỉ là những câu xã giao thông thường.
‘Đáng lẽ tôi nên sắp xếp gặp cậu sớm hơn, nhưng vì bận rộn nên lời hỏi thăm hơi muộn. Công việc ở Ban Trục dịch thế nào? Tôi nghe nói cậu từng đối mặt với vong hồn trong nghi thức nhập môn…’
Chỉ vài phút trước, Seok Juryeon còn là một vị cấp trên lạnh lùng, không một chút hơi ấm. Nếu phải ví von, bà giống khối thép băng giá, chẳng đâm kim nào khiến nó nhỏ nổi một giọt máu. Thế nhưng, giọng nói vốn cứng rắn ấy giờ đã mềm mại hơn, đôi mắt sâu thẳm chăm chú quan sát Jaegyeom với vẻ tò mò. Khi đối diện trực tiếp, Seok Juryeon lại tỏa ra thứ hơi ấm kỳ lạ.
‘Tôi nghe nói cậu thấy hươu trong ngày thi. Gia đình cậu còn ai khác là Quý Tài không?’
Jaegyeom liếc nhìn xung quanh rồi lắc đầu khẽ. Cảm giác bà đang điều tra lai lịch cậu, cậu nhớ lại chi tiết trong hồ sơ giả mà Yoon Taehee đã tạo.
‘Vậy là thiên phú bẩm sinh rồi.’
May thay, Seok Juryeon không đào sâu hơn mức cần thiết.
‘Một tài năng hiếm có, tự lực khai nhãn, đánh thức các giác quan. Đúng là danh xưng ‘thiên phú bẩm sinh’ xứng đáng.’
Jaegyeom từng nghĩ bà ta gọi mình lại vì những việc hệ trọng: nơi cậu học chữ Hán, cách cậu biết về Bangsangsi… Nhưng cuộc trò chuyện lại tẻ nhạt đến bất ngờ.
‘Cậu có vẻ rất hòa hợp với người đề cử mình nhỉ?’
‘…Dạ?’
‘Ý tôi là Chủ nhiệm Yoon.’
Bị hỏi bất ngờ, Jaegyeom đờ người. Cậu muốn thốt ra rằng mỗi ngày cậu như vật lộn với Yoon Taehee, nhưng không thể. Sau vài giây cân nhắc, cậu thận trọng đáp.
‘Vâng… Anh ấy rất tử tế và ôn hòa.’
Câu trả lời mượn từ lời Kang Yibin nghe có vẻ hợp lý, nhưng Seok Juryeon vẫn im lặng. Gương mặt bà ta vô cảm, ánh mắt chằm chằm khiến Jaegyeom tự hỏi liệu mình đã nói sai điều gì.
‘Tốt thôi, tôi rất vui khi nghe cậu được đối xử tử tế…’
Một lúc sau, Seok Juryeon đảo mắt nhìn tường, giọng trầm xuống.
‘Kẻ tử tế với tất cả, rốt cuộc lại là kẻ vô tâm nhất.’
Jaegyeom trố mắt ngơ ngác. Cậu không hiểu tại sao Seok Juryeon lại nói vậy. Cảm giác mơ hồ này dường như là điều cả hai cùng chung. Như thể đọc được suy nghĩ cậu, bà ta khẽ thêm.
‘Cố gắng hòa hợp đi.’
Lời nhắc nhở hờ hững, lạnh tanh.
‘…’.
Và rồi, Jaegyeom cuối cùng nhận ra rằng Seok Juryeon rất quan tâm đến Yoon Taehee.
Ngay khi hiểu ra điều này, cậu cảm thấy một cảm xúc khó tả.
Seok Juryeon luôn lạnh lùng, thực ra lại có tình cảm hơn những gì cậu từng nghĩ.
Với lời khuyên về việc hòa thuận, cuộc họp khép lại một cách êm đềm. Seok Juryeon ra hiệu rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc và nói cậu có thể rời đi. Jaegyeom cúi đầu chào rồi bước về phía cửa. Dù tâm trí cậu có phần xáo trộn, nhưng đúng như những gì cậu đã nói với Yoon Taehee, chẳng có gì đáng kể để báo cáo.
Cậu mở cửa, định rời khỏi phòng hội thảo thì Seok Juryeon lên tiếng.
‘À, còn nữa.’
Seok Juryeon gọi cậu quay lại.
“Ủy viên đang rất tò mò về cậu. Hình như ngài ấy nghe được tin đồn rằng cậu đã nhìn thấy hươu vào ngày thi.”
Jaegyeom bất giác siết chặt tay nắm cửa.
“Cậu sẽ sớm được mời gặp ngài ấy, vì vậy hãy nhớ lịch sự chào hỏi ngài ấy.”
Seok Juryeon nhẹ nhàng thốt ra câu nói ấy, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ. Jaegyeom cũng muốn xem nhẹ nó như vậy.
***
“Bà ta nói Ủy viên của Naryecheong đang để ý đến tôi.”
Jaegyeom bất chợt lên tiếng, nhớ lại cuộc trò chuyện với Seok Juryeon trong phòng hội thảo. Cậu cảm nhận ánh mắt của Yoon Taehee dừng lại, hướng về phía mình. Jaegyeom nhắm mắt, khẽ cau mày.
“Nói rằng sẽ sớm gọi tôi đến.”
Yoon Taehee im lặng một lúc lâu.
“Tôi không có ý gì khi giấu anh chuyện này.”
Dù nghe có vẻ giống lời bào chữa, nhưng đó là sự thật. Mọi chuyện chỉ tình cờ diễn ra như vậy. Có lẽ cậu không muốn thấy Yoon Taehee lo lắng. Cậu không muốn làm phiền Yoon Taehee với một chủ đề khó chịu. Không biết từ lúc nào, Jaegyeom đã bắt đầu để ý đến cảm xúc của Yoon Taehee.
“Tôi biết rồi.”
Sau một hồi, Yoon Taehee khẽ đáp.
“Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
Giọng Yoon Taehee dịu dàng và nhẹ nhàng khiến Jaegyeom đang nhìn lên trần nhà, khẽ nghiêng đầu sang. Bóng tối đã trở nên quen thuộc, và cậu có thể thấy Yoon Taehee đang mỉm cười.
Nhìn Yoon Taehee, Jaegyeom buột miệng.
“Anh thả tóc xuống nhìn đẹp hơn.”
Yoon Taehee sững lại, rồi nhìn chằm chằm vào Jaegyeom.
“…”
Anh có vẻ hơi lúng túng. Như không biết phải phản ứng thế nào với lời khen của Jaegyeom, anh vụng về đưa tay vuốt mặt, vẻ ngạc nhiên. Một lúc sau, anh mới ngượng ngùng đáp: “…Cảm ơn.”
“Ngủ thêm đi. Chúc ngủ ngon.”
Yoon Taehee nằm bên cạnh, kéo chăn lên cho Jaegyeom, rồi rút tay đang kê đầu ra để nằm xuống ngay ngắn. Jaegyeom lặng lẽ nhìn lên trần nhà, không nói gì.
“…”
Cậu liếc sang người đàn ông đang nhắm mắt bên cạnh. Quan sát đường nét gương mặt như tạc tượng của Yoon Taehee, Jaegyeom lặng lẽ chống khuỷu tay ngồi dậy. Khác với lúc trước, khi cơ thể không thể cử động, giờ cậu đã có thể di chuyển tự do. Jaegyeom chống tay, cúi xuống nhìn Yoon Taehee từ khoảng cách gần. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Yoon Taehee mở mắt.
“Sao vậy?”
Khi Yoon Taehee hỏi, Jaegyeom nói.
“Hôn nhau đi.”
_____
Chuyển cảnh nhanh quá không kịp load, tui tưởng bị nhầm chương ?